[Kì Trại Hè] Chương 9 – Cuộc giải cứu của các cô gái

Chương 9: Cuộc giải cứu của các cô gái

"Kaito? Cậu đã dậy chưa? Có đói không? Tớ mang đồ ăn..." Aoko vừa hỏi vừa bước vào căn phòng Kaito đang nằm.

"CÁI..." Aoko bất chợt khựng lại khi nhìn thấy chiếc giường trống trơn. Rồi, như mọi cô gái vẫn làm khi hoảng hốt, cô hét lên. “AAAAAAAAAAAA!!!!”
"Chuyện gì vậy???" Ran và Kazuha chạy vào. Họ vừa trở về sau khi vào rừng và không hề nhận ra rằng Hakuba không đi cùng họ. Tất cả những gì Ran và Kazuha nghĩ đến lúc này là hai cậu bạn thân của mình.

"Kai... Kaito đã biến mất!!! Cậu ta đã đánh lừa chúng ta bằng cái thứ máu giả chết tiệt này!" Aoko gầm lên khi cô nhìn thấy túi máu giả trên sàn nhà.
Ran và Kazuha vẫn đứng đó, không biết phải nói gì.

Aoko ngồi lặng đi trên giường một lúc, rồi đột ngột đưa ra một quyết định mạo hiểm.
"Tớ sẽ đi tìm Kaito, tớ biết là cậu ấy muốn cứu Hattori và Kudou... Kaito sẽ lại gặp rắc rối mất!”

Trên mặt Aoko lúc này có ít nhất là 6 loại cảm xúc, giận dữ, lo lắng, bực bội, cảm thấy mình thật ngu ngốc và muốn bóp cổ Kaito ngay lúc này.
"Bọn tớ sẽ đi với cậu!!!" Kazuha và Ran cùng nói. Tại sao không? Dù sao thì các cậu bạn trai của họ cũng đều đang ở trong rừng, hoàn toàn mất tung tích.

5 phút sau, ba cô gái đã chuẩn bị xong đèn pin, lều, thức ăn và nước uống để sẵn sàng đi cứu mấy cậu “bạn trai” của mình. Họ bước ra khỏi căn nhà gỗ trong tâm trạng vừa lo sợ vừa cương quyết. Thế nhưng thật không may, Lisa và David đã nhìn thấy họ.

"Các cô định đi đâu? Có ai thấy Hakuba không?" David hỏi, như đang đoán dự định của các cô gái.
"Chỉ đi dạo thôi... Hakuba? Không... cậu ấy vẫn chưa về sao?" Ran nói, nhìn xung quanh, cô dường như ngạc nhiên vì mình không hề nhận ra rằng Hakuba vẫn chưa quay về, và cố tình không trả lời đúng vào câu hỏi.

"Chưa... Có lẽ cậu ấy vẫn còn ở trong rừng... Tại sao các em lại mang theo balô vậy? Các em định đi đâu?" Lisa hỏi.
"Vì..." Aoko và Kazuha đều nhìn Ran, như thể cô là người chỉ huy vậy.

"Hãy để chúng tôi đi." Ran nói cương quyết và nghiêm túc.
"Không được."

Ran nắm chặt bàn tay "Làm ơn đi... Shinichi đang giấu tôi điều gì đó, và việc đó có thể sẽ phải trả giá bằng chính mạng sống của cậu ấy và Heiji! Và cả Kaito cũng đã biến mất! Anh không thể cử ai đi cứu họ lúc này, nên hãy để chúng tôi đi tìm họ trước khi quá muộn!”

Giọng Ran đang run run, đôi mắt cô đẫm lệ, cô đang thực sự lo lắng cho người con trai mình yêu quý, và mặc dù cố gắng giấu bên trong đôi mắt xanh nhưng ai cũng có thể nhìn thấy điều đó.

Ran cần phải biết chuyện gì đang xảy ra. Cô cần phải tìm Shinichi... "Tôi đã để cậu ấy đi một lần, và điều đó sẽ không bao giờ được lặp lại nữa!”
Lisa rất thông cảm với Ran, cô bước đến bên Ran và đặt tay lên vai cô. "Chị biết việc đó là rất khó khăn với em, Ran à, nhưng trách nhiệm của chị là phải đảm bảo an toàn cho các em. Các em phải ở trong khu vực của trại hè cho đến khi cảnh sát đến và đưa chúng ta về nhà.”

"Tôi không muốn về nhà! Tôi phải đi tìm Kaito!" Aoko kêu to, không cần biết mình đang nói những gì, gương mặt xinh đẹp đầy giận dữ, cô bước về phía David và cố gắng vượt qua anh ta.

"Cứ hét to nữa đi, bốn chàng trai đang mất tích và hai gã đàn ông có súng lảng vảng quanh đây, có thể giết người bất cứ lúc nào, giờ thì các cô cũng muốn biến mất nữa sao? Bước qua xác tôi trước đã!” David hét lên tức giận, anh nắm lấy tay Aoko và đẩy cô về phía căn nhà gỗ, rất nhẹ nhàng nhưng đủ mạnh để cho các cô gái hiểu rằng họ không có cách nào để thuyết phục hai người này cho họ đi.

"...Vậy thì... có phải anh vừa nói ‘bước qua xác tôi’?!” Kazuha nói khẽ. Cô quay sang gật đầu với Ran.
David chưa kịp hiểu hành động lạ lùng đó thì ngay lập tức đã lĩnh ngay một cú đấm vào mũi, và thêm một cú đá vào bụng. Anh ngã về phía sau, đầu đập xuống đất.

"Dừng lại, Ran! Bình tĩnh đi!!" Lisa kêu lên kinh ngạc và sửng sốt khi thấy cú đòn quá nhanh và mạnh của Ran.
Cô nắm lấy một cánh tay của Ran và bẻ vòng ra đằng sau. Ran liền tự đẩy mình lùi lại về phía cánh cửa gỗ, khiến cho Lisa đập đầu vào cánh cửa vì cô đang ở phía sau Ran. BỐP!

"Á!"
Vừa đau vừa bất ngờ, Lisa vội buông tay Ran.
Ran quay lại với vẻ mặt "Em rất xin lỗi!" Ran hất Lisa lên rồi nắm lấy tay cô và đè cô xuống đất, nhưng không mạnh lắm, cô không muốn làm ai bị thương.
"Oaa!" Aoko thốt lên đầy ngạc nhiên. Dù đứng cách đó khá xa nhưng cô vẫn nhìn rõ từng hành động của họ.

"Ran!" Kazuha kêu lên khi cô nhìn thấy David đã đứng dậy được và chuẩn bị bắt Ran.
"Đừng bắt tôi phải làm việc này!" Kazuha túm lấy tay David và bẻ ngoặt ra phía sau. Cô nhanh chóng lấy được chiếc chìa khoá từ thắt lưng anh rồi đá anh ta một cú khiến David ngã nhào xuống sàn. Giờ thì cả hai người quản lí đều đã ở trong căn nhà gỗ và nằm bất tỉnh trên sàn nhà.

Ba cô gái đóng cửa, khoá David và Lisa ở trong, phớt lờ mọi tiếng kêu cứu và đe doạ từ hai người lớn đang vô cùng tức giận. Các cô để lại chìa khoá ở cửa để nếu ai tìm thấy có thể thả họ ra.

"Thật ngạc nhiên!" Aoko nói, mắt mở to và tự nhủ trong đầu rằng ‘dù với BẤT KÌ lí do gì cũng KHÔNG được chọc tức Ran hoặc Kazuha.’
"Vậy khi Kudou và Hattori không nghe lời, các cậu cũng làm y hệt như với Lisa và David?"

Ran và Kazuha đỏ mặt. "KHÔNG, nhưng có lẽ bọn tớ sẽ thử."
Phủi hết bụi trên quần áo, ba cô gái mỉm cười với nhau rồi chạy vào khu rừng trước khi ai đó phát hiện ra David và Lisa bị khoá chặt trong ngôi nhà gỗ, cố hết sức la hét và đập cửa.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[30 Friends] #27: Ngoại tình

[Series] Thời Gian Để Yêu

Moonlight Hotel (Khách Sạn Ánh Trăng)