[Kì Trại Hè] Chương 15 – "Tiêu tùng...!"

Chương 15: "Tiêu tùng...!"

Tiếng động của thác nước thật khiến cho người ta cảm thấy sảng khoái và tĩnh tâm. Shinichi và Heiji đã đặt chân lên đỉnh thác nước. Ngay lập tức, họ chạy vội đến dòng sông đổ xuống vách núi tạo nên dòng thác để dẹp yên cái bụng đang réo ầm ĩ của mình.

"Đã quá!" Heiji cuối cùng cũng dừng lại và vỗ vỗ cái bụng đầy căng nước.
"Chỉ vì chúng ta đang cực kì đói thôi." Shinichi cười buồn.
"Xét về mặt tích cực, giờ chúng ta đã biết được ta đang ở đâu và sẽ đi về đâu, tớ chắc chắn rằng chúng ta sắp thoát ra nhanh thôi, hơn nữa cảnh sát cũng đang tìm kiếm trong rừng mà!" Heiji phấn khởi nói. "Tớ chắc rằng bố tớ sẽ cử rất nhiều cảnh sát đến nếu biết tớ gặp rắc rối."

Shinichi nhìn Heiji "Thành thật mà nói, tớ thấy lúc nào cậu cũng gặp rắc rối cả!"
"...cũng phải." mắt Heiji chỉ còn bé tí như hai hạt đậu. Không biết bao nhiêu lần cậu suýt chết chỉ vì cái gọi là “tai nạn”. Nào là bị súng bắn, bị treo trên vách đá, suýt nữa bị thiêu sống, rồi là bị rơi từ trên tàu xuống biển..v..v... Và có thể cái danh sách đó còn dài ra nữa.

Rồi hai chàng thám tử trẻ đứng dậy, phủi bụi trên quần áo và tiếp tục cuộc hành trình trở về khu trại hè. Bất chợt họ nghe thấy...

"Sao anh chậm chạp thế? Anh không để cho KID một mình được sao? Gin và Vodka có thể đuổi kịp bất cứ lúc nào!"
"Sao cô nói nhiều quá vậy? Cô không biết rằng tôi đang bị thương sao?"
Cuộc tranh cãi giữa hai người tóc nâu bất chợt vang lên ngay sau lưng Shinichi và Heiji.
“Hả...?" hai người họ giật nảy mình và quay lại.

Ai và Hakuba xuất hiện từ sau bụi cây, trông cực kì bực bội và mệt mỏi. Giống như một cặp vợ chồng mới cưới vừa trải qua một tuần trăng mật vô cùng tồi tệ.
"Ai?" Shinichi tròn mắt ngạc nhiên.
"Hakuba?" Heiji thốt lên với đôi mắt còn mở to hơn.

Hakuba chớp mắt, rồi một nụ cười nở trên khuôn mặt anh.
"Đây rồi! Thì ra các cậu vẫn còn sống!" Anh reo lên phấn khởi rồi lập tức bước thẳng đến chỗ dòng sông để lấy nước. Nhưng, Hakuba bất chợt khựng lại khi nhìn thấy bộ dạng của Heiji. Và nụ cười trên khuôn mặt anh càng nở rộng hơn.

"Hừ, thú vị lắm sao?" Heiji làu bàu khó chịu khi thấy phản ứng của Hakuba. Cậu ta đã vậy, không biết Kazuha sẽ làm gì khi thấy cảnh tượng này?
"Kudou... cậu vẫn ổn!" Ai chạy đến chỗ Shinichi và ôm chầm lấy cậu mà không nghĩ đến hậu quả của việc mình đang làm.

Tất nhiên, việc làm đó khiến cho Heiji tròn mắt nhìn và Hakuba thì phì cả nước trong miệng ra.
"Ai... Ờm... Tớ ổn. Cậu không sao chứ?" Shinichi hỏi với vẻ không thoải mái và nhẹ nhàng đẩy Ai ra. Cậu đỏ mặt.
“Cậu làm gì ở đây vậy?" Heiji hỏi Hakuba trong khi gãi gãi đầu với đôi mắt nghi ngờ.
"Tôi không biết, nhưng có lẽ mục đích ban đầu là để bảo vệ cô gái này." Hakuba đưa tay lau nước trên mặt. Anh nhìn Ai theo kiểu "giờ thì tôi đang hối hận với việc đó đây".
Shinichi cười toe "Không thể trách cậu được, Hakuba!" và câu nói đó khiến cho cậu nhận được cái lườm sắc lẹm từ Ai.

"Ờ... Ai, phải không nhỉ?" Heiji bước đến chỗ cô. "Tớ không biết có nên cám ơn cậu hay không, nhưng cái thứ nước lạ lùng đó đã cứu mạng tớ. Vậy nên... ừm... cám ơn."
Ai mỉm cười, cô không thể nhịn được trước cái dáng vẻ lúng túng rất đáng yêu của Heiji lúc này! Cô cúi xuống và xoa đầu cậu. "Tôi sẽ đưa cậu trở về như cũ, yên tâm đi."
Shinichi và Hakuba lại cười vang, vì vẻ mặt ngượng ngùng xấu hổ của Heiji. Cậu rõ ràng đang được đối xử như một đứa trẻ con. Giờ thì cậu đã hiểu cảm giác khổ sở của Conan.

Sau một hồi nói chuyện về những việc sắp làm, tất cả họ đều đồng ý rằng sẽ quay trở lại trại hè và để cho cảnh sát bắt Gin và Vodka.

"Cô gái này sở hữu một khẩu súng, vậy nên dù có bất kì chuyện gì xảy ra tôi sẽ núp sau cô ấy." Hakuba tuyên bố và chỉ vào Ai. Bỗng nhiên anh cảm thấy có điều gì đó thật cay đắng, mặc dù chính anh cũng không chắc đó là gì.

Heiji bật cười, cậu thích cái phong cách của Hakuba, và cậu biết rằng Hakuba đi với Ai là để tìm họ vì anh lo lắng cho họ. Và, cũng có thể đó là vì Hakuba cũng là một thám tử, nên anh luôn luôn muốn biết TẠI SAO.

"Cậu ổn chứ? Cậu trông có vẻ... nói thế nào nhỉ, kiệt sức?" Shinichi hỏi Hakuba.
"Chẳng phải chúng ta đều vậy sao?" Hakuba mỉm cười.
"Đúng, đúng." Heiji gật đầu lia lịa.

Tất cả họ đều cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều lúc này vì đã có thêm những người bạn đồng hành, và giờ việc cần làm chỉ là quay trở lại trại hè để nghỉ ngơi trong vài thế kỉ.
"Biến ra khỏi chỗ này thôi!" Heiji tuyên bố.

Đột nhiên, Ai ôm chặt lấy cánh tay Shinichi. Mặt cô tái mét và đầy sợ hãi.
"Ai? Cái gì thế?" Shinichi nhìn cô ngạc nhiên, cùng lúc đó, cậu bỗng có một linh cảm xấu. RẤT xấu.

"Chúng đang đến đây... lối này..." Ai thì thầm với giọng nói run run. "Tớ có thể cảm thấy..."
Rồi họ nghe thấy những tiếng sột soạt phát ra từ bụi cây.

Tất cả nhìn trân trân vào bụi cây và cứng đơ người. Ai đã cố đưa tay lấy khẩu súng trong túi áo, nhưng cô không thể làm được. Tay cô run lên bần bật. Heiji không thể cử động được, cùng lúc đó, cậu nghe thấy tiếng thở nặng nề của Hakuba.

Một khuôn mặt xuất hiện, theo sau đó là một khuôn mặt khác, rồi một khuôn mặt nữa.

"...Shinichi!?"
"....RAN?!" Shinichi kêu lên kinh ngạc. Không thể tin vào mắt mình. Ran cũng vậy.

Điều đầu tiên mà cô thấy đó là: một cô gái tóc nâu xinh đẹp đứng ngay sát cạnh Shinichi và ôm chặt lấy tay cậu.

Ran bỗng cảm thấy một ngọn lửa bùng lên trong cô, càng lúc càng lớn dần và vượt ngoài tầm kiểm soát. Như một ngọn núi lửa sắp sửa phun trào, nhấn chìm mọi thứ trong dòng dung nham nóng chảy.

Rồi cô nhìn thấy Heiji. Kazuha cũng thế.
"...Heiji!?" Kazuha há hốc miệng.

"Tiêu tùng...!" Shinichi và Heiji thì thào.
"...Có vẻ thú vị rồi đây." Hakuba chớp mắt.
Sau vài giây im lặng, cơn giông bão bắt đầu đổ ập lên các chàng trai...

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[30 Friends] #27: Ngoại tình

[Series] Thời Gian Để Yêu

Moonlight Hotel (Khách Sạn Ánh Trăng)