[Kì Trại Hè] Chương 21 – "Tạm biệt"

Chương 21: "Tạm biệt"

Tất cả mọi người chạy đến bên bờ vực và nhìn xuống, sợ rằng sẽ không bao giờ nhìn thấy Shinichi lần nữa. Ran đã muốn nhảy xuống vực theo Shinichi, nhưng Aoko đã nắm lấy tay cô và chầm chậm lắc đầu với Ran.
Ran bật khóc. "Shinichi! Đồ ngốc! Ngốc!" Ran gào lên, nước mắt ròng ròng, trái tim như vỡ tung. Nhưng rồi cô nhìn thấy cậu ấy.

Tại đó, treo lơ lửng trên vách núi, ngay phía dưới, là Shinichi và Gin.
Tay phải của Shinichi đang bám lấy tảng đá nhô ra, và tay trái đang nắm chặt tay Gin. Hai người họ đung đưa trong không trung.
Heiji nhìn thấy rõ máu từ từ nhỏ ra trên cánh tay phải bị thương nặng của Shinichi, khi cậu đang cố hết sức níu lấy tảng đá và không buông. Có vẻ rất đau đớn, và đúng là như vậy.

Gin điên lên và tức tối. "Sao ngươi không buông ra?" Gin hét lớn. "Ngươi đã có thể giết ta, vậy tại sao ngươi vẫn cố nắm lấy?"
Shinichi nhìn xuống Gin. Mặt cậu hiện rõ sự đau đớn, nhưng nhất định không chịu buông.
"Nếu tôi thả ông ra," Shinichi nghiến răng. "thì tôi cũng sẽ chỉ như một tên giết người giống như ông, thêm nữa, ông phải trả giá cho những gì đã làm với bác Agasa."
Mắt Gin mở to, rồi hắn bật cười. Không tin được vào tai mình.

Ran thì thào "Ngốc..." nhưng cô hiểu Shinichi, cậu thà chết chứ không thể để cả phần đời còn lại phải day dứt vì nghĩ rằng mình đã giết người.
Heiji lắc đầu. Giờ không phải lúc đóng vai anh hùng, nhưng nghĩ kĩ lại, nếu đó là cậu thì chắc cậu cũng làm như vậy.
Heiji hét lớn. "Cố bám vào Kudou! Bọn tớ thả dây xuống đây!” (Tuy nhiên, hầu hết chỗ dây thừng đó đang dùng để trói Vodka, nhiều đến nỗi trông hắn như một xác ướp vậy, Kazuha và Aoko muốn chắc chắn rằng hắn sẽ không thể dịch chuyển nổi) Cậu lại nghe thấy tiếng hét của các cô gái.

Gin rút ra một con dao từ chiếc áo khoác đen dài.
Hắn nhìn Shinichi. "Ngươi sẽ cùng chết với ta, cậu thám tử!" Rồi hắn đâm vào tay Shinichi. Shinichi gần như bật khóc khi lưỡi dao sắc bén xuyên qua lòng bàn tay của cậu.
Gin rút dao ra và chuẩn bị đâm thêm nhát nữa.

Máu của Shinichi chảy dài xuống gương mặt hoang dại chất chứa hận thù của hắn. Thế rồi, Shinichi không thể níu thêm được nữa, cậu cảm giác như từng thớ thịt rời ra khi Gin rút con dao, đau khủng khiếp. Cậu buông tay Gin.
Gin nắm lấy một chân của Shinichi khi vừa rơi xuống và cứ thế lơ lửng với một tay bám lấy chân Shinichi.
Gin muốn đâm cậu thêm lần nữa.

"Dừng lại!" Ran khóc, cô bắt gặp ánh mắt của Shinichi, dịu dàng và buồn bã.
Heiji gần như không thở được, người bạn thân nhất sắp sửa chết ngay trước mắt cậu, và cậu lại không thể làm gì.

Gin giơ cao con dao. Hắn dồn hết sức lực cuối cùng để giết Shinichi, và chính mình.

Đây đúng là một cơn ác mộng, Shinichi nghĩ thầm. Cậu còn rất nhiều việc muốn làm, cậu muốn phá thêm nhiều vụ án, cậu muốn trở thành một thám tử lừng danh, không chỉ ở Nhật Bản, Đài Loan, Hồng Kông hay một đất nước Đông Nam Á, mà là trên toàn thế giới.
Cậu muốn tiêu diệt tổ chức. Cậu muốn có một cuộc sống thật thú vị, đầy những chuyến phiêu lưu.
Cậu muốn được phá án cùng với Heiji, để rồi thi xem ai giải quyết được trước.
Cậu muốn đi du lịch vòng quanh thế giới, với bạn bè và ‘có thể là’ gia đình của cậu.

Nhưng, trên hết, cậu muốn được ở cùng Ran, muốn dành thời gian cho cô nhiều hơn, muốn có can đảm thổ lộ tình cảm của mình.
Giờ thì có lẽ đã muộn. Cậu sẽ chết. Nhanh thôi.
Shinichi nhắm mắt, chờ đợi thời khắc Gin xuống tay, giết cả hai người.

ĐOÀNG!!!!!!
Tiếng súng nổ.

Mắt Gin trợn lên khi viên đạn xuyên qua tim hắn. Miệng há hốc, không thốt một tiếng.

Hắn buông con dao. Lưỡi dao sắc còn dính máu rơi xuống vực và chìm xuống đáy hồ.

Ai.

Với khẩu súng của Vodka trong tay. Cô trèo xuống vách đá để ngắm chính xác hơn, từ trên bờ vực khó mà bắn trúng hắn mà không làm bị thương Shinichi.
Ai phải giữ thăng bằng với một tay bám vào vách đá và tay kia nhắm bắn Gin, khói từ từ thoát ra khỏi họng súng. Shinichi nhìn cô ngỡ ngàng.

Khuôn mặt Ai lạnh như băng, nhưng đôi mắt lại rất buồn. Tất cả mọi thứ như chậm lại vào khoảnh khắc đó.
Gin lại mở miệng, nhưng vẫn không có tiếng động nào phát ra. Không gian hoàn toàn yên lặng đến khi hắn thả tay khỏi Shinichi.
Gin vẫn chưa thể tin được sự thật khi hắn bắt đầu rơi xuống.
Sherry đã giết ta.
Hắn nghĩ. Chính cô gái này, người mà ta hiểu rõ hơn ai hết, người đã từng là một phần trong chúng ta.

Mắt Gin không rời khỏi gương mặt của Ai trong lúc rơi xuống. Đôi mắt xanh, từng lọn tóc nâu đỏ nhẹ hất lên theo làn gió trên. Khẩu súng. Sự đau đớn hiện rõ trên khuôn mặt. Mọi thứ xung quanh đều nhạt nhoà, ngoại trừ bóng dáng nhỏ bé của một cô gái in lên trền nền trời xanh thẳm.

Đó là những thứ cuối cùng Gin nhìn thấy khi cơ thể hắn rơi xuống hồ, cùng với tiếng nước bắn tung toé. Màu nước chuyển sang đỏ nhưng ngay sau khi thân thể của Gin biến mất, nó lại trở về màu xanh như cũ.

Ai nhắm mắt lại, nuốt nước bọt một cách khó khăn.
Cô đã giết người. Cô giết người mà cô hiểu hơn ai hết, người đã từng đứng chung hàng ngũ với cô. Dòng máu đen lạnh lẽo vẫn còn trong người cô. Thật vậy sao? Cô nghĩ. Có lẽ Gin nói đúng.

"Vĩnh biệt, Gin." Ai thì thào, nhìn xuống hồ nước xanh biếc.

Heiji đột ngột kêu lên, tất cả mọi người ngỡ ngàng nhìn theo cơ thể của Gin dần biến mất.
Shinichi cũng đang nhìn xuống dưới. Họ không thể thấy được nét mặt của Shinichi. Cậu ấy đang cảm thấy thế nào? Heiji nghĩ thầm.

"Shinichi! Cố lên! Bọn tớ đến đây!" Ran hét lên với Shinichi, cô gắng hết sức chạy đến bờ vực.
Kazuha và Aoko vội vàng vơ lấy dây thừng, tuy nhiên, Heiji nhận ra rằng Shinichi đã không còn chút sức lực nào nữa.
Mất máu trầm trọng khiến cho cậu kiệt sức. Bàn tay cậu cứ lỏng dần ra, toàn thân tê liệt.

"Cố bám lấy, Shinichi! Ngốc! Đừng có buông ra!" Ran và Heiji gào lên cùng một lúc. Nhưng, Shinichi chỉ lắc đầu, thế tức là sao chứ? Heiji nghĩ.

Dốc hết sức lực cuối cùng, Shinichi nhìn lên chỗ Ran, “Tớ xin lỗi... Ran..." Trái tim cô như đông cứng lại.
"Im ngay và cố mà giữ lấy! Bọn tớ sẽ kéo cậu lên!"

"Xin lỗi... tớ..." Shinichi nhắm mắt lại, như thể nỗi đau đã quá sức chịu đựng của cậu. Nỗi đau từ trong tim còn tệ hơn nỗi đau thể xác cậu đang phải gánh chịu. Cậu mở mắt. Đôi mắt sáng rõ, ấm áp nhưng thật buồn bã.
Ran nhận ra Shinichi đã quyết định, cô gần như có thể cảm nhận được sự đau đớn trong lòng Shinichi.
Không, không thể được. Shinichi sẽ không...

Ran vươn tới chỗ cậu mặc dù cô không thể chạm vào cậu, cũng không thể cứu được cậu. Cô đưa hai tay ra, cố gắng với đến chỗ Shinichi, như thể khoảng cách xa vời giữa họ giờ chẳng còn nghĩa lí gì nữa.

"Đừng đi... Shinichi... đừng mà..." Ran gần như van xin "Đừng bỏ tớ lại một mình..." Nước mắt cô không ngừng tuôn ra.
Shinichi chợt mỉm cười. Cậu muốn ôm chặt Ran vào lòng và nói với cô rằng mọi thứ sẽ ổn cả. Nhưng không phải vậy.

Cậu thì thào một câu gì đó với Ran, ba từ ấy khiến trái tim của cô cảm thấy thật ấm áp, nhưng rồi lại đau buốt như bị xé thành hai mảnh.
Với bàn tay bị thương của mình, Shinichi chỉ vào cậu, rồi Ran, và khi buông tay ra, cậu chỉ vào trái tim mình.

Tớ vẫn tồn tại trong trái tim cậu. Chúng ta sẽ mãi ở bên nhau...

"KHÔÔÔÔÔÔÔNGGGG!" Ran gào lên như điên dại, cô chỉ muốn nhảy xuống dưới vực, nhưng Heiji đã ghìm cô lại.
Trái tim Heiji tưởng như vỡ tan thành trăm mảnh khi bóng dáng Shinichi dần biến mất ngay trước mắt cậu...

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[30 Friends] #27: Ngoại tình

[Series] Thời Gian Để Yêu

Moonlight Hotel (Khách Sạn Ánh Trăng)