Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 3, 2022

[Hoàng Hôn Rơi Xuống] Chương 7

Hình ảnh
  Chương 7 Tôi đi cạnh Shinichi trên con đường dẫn về khu căn hộ. Những tiếng bước chân quyện vào nhau tạo thành một tiếng động ồn ã, xen lẫn tiếng gió thổi từng vạt lá rụng trên mặt đường. Thi thoảng, tôi khẽ liếc mắt về phía anh, nhưng không thấy biểu cảm khác lạ nào trên gương mặt đã rất quen thuộc ấy. Chúng tôi không nói gì, chỉ im lặng bước đi. Đã quen biết nhau đủ lâu nên cho dù là ở cạnh nhau và im lặng, tôi cũng chưa bao giờ cảm thấy không thoải mái. Nhưng đây là lần đầu tiên, chúng tôi cùng im lặng khi nghĩ về một người khác. Lúc tôi nói với Shinichi về Shiho ở quán, anh không ngạc nhiên nhiều như tôi đã tưởng tượng. Thảng hoặc, anh cũng đã quen với cách hành xử kỳ lạ của Shiho, và việc cô ấy đột ngột đến ở nhà tôi cũng giống như việc cô ấy đến ở nhà bất kỳ người lạ nào khác. Chẳng qua người ấy trùng hợp lại là tôi. Vẻ ngạc nhiên của anh xen lẫn suy tư, và anh hỏi tôi cô ấy có nói lý do tại sao không. Tôi lặp lại lời của Shiho vào buổi tối tháng Sáu ấy. “Anh định hỏi vậy tại s

[Hoàng Hôn Rơi Xuống] Chương 6

Hình ảnh
Chương 6 – Thanh âm của lặng im “Kai, cái gì đây?” Shinichi chỉ vào chiếc ly anh vừa uống đặt trên bàn quầy bar. Lớp kem sữa trắng mịn đã vơi đi chút ít, nằm phía trên thứ chất lỏng nâu sánh thơm ngào ngạt. Vị khách cuối cùng đã rời khỏi quán một tiếng đồng hồ trước, bây giờ là gần nửa đêm. Đèn đã tắt hết, chỉ còn lại dãy đèn treo phủ ánh sáng vàng xuống quầy bar. Những bộ bàn ghế im lìm lẫn vào bóng tối, lắng nghe cuộc trò chuyện của hai chàng trai trẻ. “Irish coffee. Món mới đấy, tuần sau cho vào menu nhé?” Kai là tên cậu barista ở Azzurro, hoặc ít nhất đó là cách mà cậu ấy muốn được gọi. Shinichi không biết tên đầy đủ của Kai, cũng như bất cứ thông tin gì khác về xuất thân, hoàn cảnh gia đình, cuộc sống của cậu trước khi hai người gặp nhau. Kai rất trẻ, cậu không nói tuổi nhưng có lẽ chỉ ngoài hai mươi một chút. Cậu là một thiên tài, Shinichi phải thừa nhận, vì trong giơ

[Hoàng Hôn Rơi Xuống] Chương 5

Hình ảnh
  Chương 5 – Mùa yêu cũ Hơn tám giờ sáng. Shiho mở cửa sổ, luồng không khí se lạnh chậm chạp len qua khung cửa vào phòng, không đủ lay động mái tóc còn rối của cô. Thành phố in lên nền trời đường viền nhấp nhô tạo từ những toà nhà cao thấp đan xen. Từng cụm mây trắng đục xô vào nhau, nén thành một khối đặc quyện trôi lờ lững. Trời không nắng, chỉ có ánh sáng nhạt màu trải một lớp mỏng lên sự sống hối hả nơi thành thị. Cô đưa tay vuốt nhẹ cánh hoa nhỏ phớt xanh của bông cẩm tú cầu trên bệ cửa sổ. Những ngày chuyển mùa bao giờ cũng thế, vương một thứ buồn hoang hoải và mênh mang. Vài con số rời rạc nhảy múa trong đầu cô, trước khi tự mình xếp vào đúng vị trí. Ngày thứ 1173. Ran đã rời khỏi nhà, từ sớm. Gần đây lịch làm việc của Ran có vẻ thất thường hơn trước, nhưng dù sao đó cũng không phải thứ cô có thể can thiệp được. Shiho mở tủ lạnh, lấy một quả táo. Cắn một miếng vào lớp thịt trái cây giòn tan mát lạnh, cô ấn nút mở chiếc đài bán dẫn. Tiếng phát thanh viê

[Hoàng Hôn Rơi Xuống] Chương 4

Hình ảnh
Chương 4 – Vệt tàn phai Bầu trời màu lam sẫm, lác đác những đốm sáng li ti ở rất xa. Saguru tựa người vào lan can, nhìn ra con đường nhỏ chạy ngang qua khu nhà. Ánh đèn vàng vọt chiếu ngắt quãng đoạn sáng đoạn tối, không gian lấp kín tiếng thở yên lặng và tịch mịch của đêm. Anh nghĩ đến căn hộ chung cư cao cấp của mình, với tiếng xe cộ ồn ào từ con đường đông đúc phía dưới và thứ ánh sáng lạnh lẽo đặc trưng của những toà nhà cao tầng. Nơi này là một thế giới khác. Thứ gì đó mát lạnh áp vào má, khiến anh giật mình đưa tay lên theo phản xạ. Chạm vào tay cô. “Coke hả?” Khoé miệng nhích lên thành nụ cười khẽ, Saguru nhướng một bên mày, cầm lấy lon nước ngọt từ cô. “Không giống em đấy.” “Em định lấy bia, nhưng nhớ ra anh phải lái xe.” Ran tựa lưng vào lan can, mặt hướng về phía cửa căn hộ đang khép hờ. Cô quyết định để Shiho trong nhà và ra ngoài nói chuyện với Saguru. “Em hay uống lúc tâm trạng không tốt đấy.” “Em nghĩ là tâm trạng anh không tốt à?” Anh lắc lắc lon nước t

[Hoàng Hôn Rơi Xuống] Chương 3

Hình ảnh
  Chương 3 – Thời gian không màu Những cơn mưa tháng bảy cuối cùng cũng dứt khi tháng tám ngấp nghé nơi bậc cửa. Ran không ghét mưa, nhưng thời tiết có thể khô ráo hơn một chút cũng tốt. Cô không thích thềm nhà đầy nước đọng và nhớp nháp bẩn. Sự tồn tại của Shiho trong căn hộ nhỏ đã dần bớt xa lạ, dù chưa thể nói cô hoàn toàn thoải mái khi sống chung với cô gái này. Thứ quen thuộc nhất về Shiho hiện tại, là câu nói “Chị về rồi à?” bằng chất giọng yên tĩnh đến bình thản. Tới mức, cô gần như đã mong đợi nó mỗi khi trở về nhà. “Tôi về rồi.” Không có tiếng đáp lại. Phòng khách thoảng hương nước hoa Elie Saab. Shiho đang ngủ trên ghế sofa. Cửa sổ hơi hé, tấm rèm mỏng phất phơ theo mỗi đợt gió. Chiếc cốc men sứ trên bàn còn sót lại chút chất lỏng màu nâu đậm. Mùi cacao. Shiho nằm cong cong trên chiếc ghế dài, tiếng thở vừa nhẹ vừa đều. Ran ngồi xuống, ngay sát bên sofa. Shiho quả thực rất xinh đẹp. Thân hình nhỏ nhắn và cân đối, nước da trắng, tóc nâu ánh đỏ hơi uốn nhẹ ở đuôi, cặp m

[Hoàng Hôn Rơi Xuống] Chương 2

Hình ảnh
  Chương 2 – Tháng Bảy ‘em ở đầu tháng bảy năm nay hét lên với cuối tháng bảy năm trước cả năm dài chứ không phải vài thước sao vẫn để nước mắt chảy ra’ Ran thức dậy trong không gian chìm sâu tiếng mưa. Căn phòng tối lờ mờ, cô nhìn bóng trắng mỏng mảnh hắt qua tấm rèm cửa, biết trời đã sáng. Định ra khỏi giường, nhưng mưa rơi dịu dàng quá, cô không nỡ ngồi dậy. Đành cứ nằm im nghe cách tạo hoá gột rửa bụi bặm chốn nhân gian.  Ý thức đi lạc dần trở về với cô sau giấc ngủ dài. Hôm nay là Chủ nhật. Gần 2 giờ sáng, cô mới hoàn thành bản copy cho chiến dịch quảng cáo mùa thu của khách hàng. Khắp phòng la liệt giấy tờ, tranh ảnh, tài liệu tham khảo, tách cà phê gần cạn đã nguội ngắt. Mắt cô căng ra dán chặt vào màn hình máy tính sáng xanh, mười đầu ngón tay lướt như bay trên bàn phím, chốc chốc ngừng lại để lựa chọn từ ngữ thích hợp. Ấn nút ‘gửi’ đi cho phòng account xong, sinh lực trong cô bay biến đâu hết. Cô thả người lên giườ

[Hoàng Hôn Rơi Xuống] Chương 1

Hình ảnh
Chương 1 – Lối mưa Ran nhìn người đang ngồi ở phía đối diện. Một quãng im lặng ngắn. Mùi thơm nhè nhẹ của cốc trà bạc hà ấm lan toả trong không gian. Cô nghe rõ được cả tiếng tim đập lẫn tiếng tích tắc đều đều của chiếc đồng hồ treo tường. Đã quá nửa đêm, vậy mà cô vẫn ngồi đây tiếp vị khách bất ngờ này, cùng với lời đề nghị cũng kì quặc không kém. “Tại sao?” Chờ cho cô gái đặt cốc trà xuống bàn, Ran mới cất tiếng. Chất giọng hơi khàn của cô vang lên đột ngột trong đêm khuya yên ắng, rung động những sợi dây không khí trong suốt nối giữa hai người. “Không có lí do gì đặc biệt cả.” Cô gái đáp, hoàn toàn bình thản. Đến mức khiến cho Ran, trong một khắc, ngỡ như bị đùa cợt. Nhưng rồi cảm giác đó nhanh chóng tan biến, và cô nhận ra người ở phía bên kia thật sự không có ý gì. “Chỉ là, em không còn chỗ nào để đi.” “Nhưng, quả thực phải là tôi hay sao? Sao cô không đến chỗ của—” C