[Hoàng Hôn Rơi Xuống] Chương 3

 


Chương 3 – Thời gian không màu

Những cơn mưa tháng bảy cuối cùng cũng dứt khi tháng tám ngấp nghé nơi bậc cửa. Ran không ghét mưa, nhưng thời tiết có thể khô ráo hơn một chút cũng tốt. Cô không thích thềm nhà đầy nước đọng và nhớp nháp bẩn. Sự tồn tại của Shiho trong căn hộ nhỏ đã dần bớt xa lạ, dù chưa thể nói cô hoàn toàn thoải mái khi sống chung với cô gái này. Thứ quen thuộc nhất về Shiho hiện tại, là câu nói “Chị về rồi à?” bằng chất giọng yên tĩnh đến bình thản. Tới mức, cô gần như đã mong đợi nó mỗi khi trở về nhà.

“Tôi về rồi.”

Không có tiếng đáp lại. Phòng khách thoảng hương nước hoa Elie Saab. Shiho đang ngủ trên ghế sofa. Cửa sổ hơi hé, tấm rèm mỏng phất phơ theo mỗi đợt gió. Chiếc cốc men sứ trên bàn còn sót lại chút chất lỏng màu nâu đậm. Mùi cacao.

Shiho nằm cong cong trên chiếc ghế dài, tiếng thở vừa nhẹ vừa đều. Ran ngồi xuống, ngay sát bên sofa. Shiho quả thực rất xinh đẹp. Thân hình nhỏ nhắn và cân đối, nước da trắng, tóc nâu ánh đỏ hơi uốn nhẹ ở đuôi, cặp mắt xanh biếc dưới hàng mi dài. Người con gái này giống như một phiên bản hoàn toàn trái ngược của Ran. Và thật kỳ lạ, cô ấy đang nằm đây, trong căn hộ của cô. Một người mà cách đây mấy tuần, một mối dây liên hệ dù là nhỏ nhất với cô cũng không có. Ran nhìn cổ tay gầy nhỏ nổi những đường gân xanh mờ của Shiho, đặt câu hỏi mà như tự chất vấn mình.

Rốt cuộc cô đến đây làm gì, Shiho?

“Chị về rồi à?”

Shiho dụi mắt, đầu khẽ ngước lên. Ran hơi giật mình, nhưng rồi cô đứng dậy, mang áo khoác treo lên móc. “Hôm nay cô không đi đâu à?”

“Không ạ.” Shiho nhìn cô lơ đãng bằng đôi mắt khép hờ, giọng pha chút ngái ngủ. Ran lấy từ trong túi xách ra một CD nhạc. Là thể loại dân gian đương đại, Harley tặng cô vì lần trước đã giúp cậu ta tìm được hoa đồng thảo. 

“Em biết album đó đấy.”

Ánh mắt cô hướng về phía Shiho, lúc này đã ngồi thẳng dậy trên sofa. Đầu nghiêng nghiêng, những lọn tóc nâu đỏ đan vào nhau loà xoà trên gương mặt. Cô gái này luôn có vẻ an nhiên như vậy, cảm giác dù là niềm vui hay nỗi buồn khi chạm vào cô ấy cũng sẽ cơ hồ tan đi thành một thứ tâm trạng bình yên và phẳng lặng. 

“Người ta vừa giới thiệu trên radio. Mình nghe thử đi chị.”

Ran mở chiếc hộp đựng CD mới, đặt đĩa nhạc vào máy. Từ máy nghe đĩa phát ra tiếng guitar độc tấu trầm vang và giọng hát trong trẻo của người ca sĩ. Giai điệu không quen, nhưng cô không ngăn được lòng mình dậy lên những cảm xúc xưa cũ thuộc về một miền quá vãng nào xa lắm. Nhạc đi chậm, lời hát ngắn, mơ hồ buồn.

‘em nhắm mắt nghe mùi của nắng

em xa anh nếm màu của nhớ’

Mấy chậu cẩm tú cầu nép bên bệ cửa, ướp thứ màu nắng nhàn nhạt của hoàng hôn đầu thu. Ran không nhớ đã bao lâu mình chưa ghé Azzurro. Hình như cũng chừng ấy thời gian, cô chỉ có thể nhìn thấy bầu trời đôi mắt anh trong những cơn mơ. 

‘sao anh không hôn em để bài thơ chói chang dang dở?

ta không say nhau em đành giả vờ say nắng’

Shinichi gọi điện, một vài tuần trước, từ nước ngoài. Ran không kể chuyện của Shiho. Không hiểu sao, chỉ chuyện này là cô muốn giữ bí mật với anh, ít ra thì cũng có điều gì đó mà cô có thể giành thế chủ động. Trớ trêu thay, ‘điều gì đó’ ấy lại là một cô gái khác.

Mảng nắng trên sàn nhà rung rinh theo chuyển động của tấm rèm cửa sổ. Shiho vẫn ngồi yên trên sofa, suy tư gì đó không rõ. Gian phòng thinh lặng, chỉ có tiếng hát pha lẫn với nỗi nhớ vô thanh.

‘giấc mơ độc đạo

con đường độc đạo

tình yêu độc đạo’

~*~

“Cái gì? Cậu cho cô ta vào ở cùng?”

Sonoko, cô bạn thân của cô gọi về từ châu Âu. Cô ấy đã kết hôn và chuyển sang Thuỵ Sĩ định cư cùng chồng. Hai người vẫn giữ liên lạc thường xuyên qua mạng, và Ran vừa mới kể cho Sonoko nghe về sự xuất hiện của cô gái lạ trong nhà.

“Ừ... Lúc đó Shiho nói không còn chỗ nào để đi cả, nên tớ...” Cô ngập ngừng, “dù sao thì cô ấy cũng có vẻ là người quen của Shinichi.”

“Là người quen của gã đó thì cậu phải trông nom cô ta!? Ran này thật là...” Giọng cáu kỉnh của Sonoko vang lên trong loa. “Cậu phải đuổi cô ta đi chứ? Người gì đâu mà...”

“Không sao đâu, Sono. Tớ ổn mà. Shiho cũng không gây phiền phức gì cho tớ cả. Cô ấy ở mà như không ở vậy, cả ngày chỉ làm đi làm lại mấy việc.” Ran cảm thấy mình giống như đang thanh minh cho Shiho, trong khi chẳng có lý do nào để cô làm thế.

Tiếng Sonoko làu bàu. “Dù sao tớ vẫn cảm thấy chuyện này kỳ quặc hết sức. Cậu đấy, đừng có dễ dãi quá, cô ta được nước làm tới thì chẳng biết chuyện gì xảy ra đâu.”

Thật ra thì những lời Sonoko nói là không sai. Chuyện Shiho đến đây ở quả thực hết sức kỳ dị. Nhưng dù thế nào đi nữa, sự tồn tại của Shiho chắc chắn không làm cô khó chịu. Cô ấy chỉ đơn giản là ở đó, thảnh thơi và tự tại, không màng mọi chuyện trên đời.

Giống như một bông hồng giấy.

~*~

“Lâu không gặp em.”

Shinichi ngồi trước mặt cô, mỉm cười. Thế mà cách đây mấy ngày, cô còn nghĩ không nhớ đã bao lâu chưa gặp anh. Bây giờ hai người chỉ cách nhau một chiếc bàn và hai tách cà phê bốc khói. Quán khá đông nhưng không quá ồn ào, đủ để cô nghe rõ giọng nói trầm trầm quen thuộc của anh. Gợi cô nhớ về tiếng guitar trong bài hát hôm trước. ‘Tình yêu độc đạo’...

“Vâng,” Ran áp lòng bàn tay vào tách Latte của mình, cảm nhận luồng hơi nóng thấm qua da. Cách đây hai tiếng, cô nhận được tin nhắn của anh hẹn đến Azzurro. “Cũng khá lâu em chưa ghé quán, vì bận chạy dự án quảng cáo mùa thu này. Công việc anh thế nào?”

“Ổn, em biết đấy, Vancouver mùa thu. Sắc phong rực rỡ và lộng lẫy đến choáng ngợp. Anh chỉ tiếc rằng không thể đóng hộp thứ màu sắc tráng lệ đó để mang về đổ lên thành phố xám xịt này.” Shinichi khuấy nhẹ ly của mình, lúc nào anh cũng chỉ uống Espresso hoặc Americano. Những loại cà phê đen mà theo anh là ‘rất đậm vị và thơm không tưởng’.

“Em biết, anh đã viết trên blog mà.” Ngoài việc quản lí Azzurro, Shinichi còn là một blogger khá nổi tiếng, viết về những nơi anh từng đi qua. Anh đi nhiều, khoảng tầm một hai tháng lại có một chuyến. Những ngăn kệ treo tường trong Azzurro trưng bày đầy các món đồ lưu niệm từ khắp nơi anh đem về. 

“Anh tìm được một hiệu sách cũ trong một con hẻm nhỏ gần công viên Stanley. Nếu em ở đó chắc cũng sẽ rất thích. Không gian cổ kính, mùi giấy cũ, ánh đèn ám vàng và những tủ sách cao ngất. Giống như là bê nguyên một hiệu sách ở Paris đầu thế kỷ hai mươi đặt vào giữa lòng thành phố hiện đại vậy.” 

Ran mỉm cười. Cô yêu niềm say mê và hứng khởi trong cách anh nói về những chuyến đi, cách anh kể những câu chuyện, cách anh dẫn dắt người khác vào thế giới nhiệm màu của mình. Cũng là cách anh nhìn thấu tâm hồn và khiến trái tim cô loạn nhịp.

“Thích quá anh ha? Vậy anh tìm được gì?”

“Cuốn sách này, anh nghĩ đến em ngay khi nhìn thấy nó.” Shinichi lấy ra một cuốn sách khá dày, tuy không bám bụi nhưng bìa đã hơi cũ và bạc màu. Tiêu đề ‘The English Patient’, của tác giả Michael Ondaatje. “Bối cảnh ở một biệt thự kiểu Ý vào Thế Chiến thứ hai. Tuyến nhân vật rất đặc biệt và cuốn hút, nhất định em sẽ thích.”

Ran nhận cuốn sách từ tay anh, vuốt nhẹ phần bìa. “Cám ơn anh. Em sẽ đọc nó.” Trong thoáng chốc, cô đã ước chỉ cần anh như thế này, ấm áp nghĩ về cô thế này, dịu dàng dành cho cô thế này, thì tất cả những sầu lo đang mang, cô sẽ thả trôi hết vào tận cùng im lặng.

Một tốp khách mới vừa bước vào cửa quán, tiếng ồn ào kéo cô về thực tại. “Phải rồi, có chuyện này...” Ran lên tiếng, sực nhớ ra chuyện cô thật sự muốn hỏi anh. “Cô gái mà lần trước anh ngồi cùng ở quán, cô gái tóc màu nâu đỏ ấy...”

“Ý em là Shiho?” Cô nhận ra sự xao động vụt qua trong ánh mắt của Shinichi. “Hôm đó anh định giới thiệu hai người với nhau nhưng em có việc, nên... Cô ấy thì sao?” Anh nhìn cô, tỏ vẻ nghi hoặc.

Ran nhấp cà phê, cố nói một cách tự nhiên nhất có thể. Như rằng cô chỉ là nhất thời tò mò về một người lạ chưa quen biết. “Em chỉ định hỏi gần đây anh có gặp cô ấy không thôi. Lần trước không kịp chào hỏi nên có vẻ không lịch sự lắm, dù sao cô ấy cũng là bạn anh.”

“Không. Từ hôm gặp em cùng Shiho ở quán, anh không gặp cô ấy nữa.” Hai bờ vai anh hơi chùng xuống, đôi mắt dường như lẩn tránh ánh nhìn của cô.

Ran nghe cơn run rẩy ùa đến, rất nhanh, nơi góc trái lồng ngực, mà tiếng cất ra vẫn bình tĩnh đến lạ. “Thế à.”

Cuối cùng, cô vẫn không nói với anh.

~*~

Công ty khách hàng tổ chức họp báo ra mắt dòng sản phẩm mùa thu và mở tiệc chiêu đãi các đối tác tiềm năng. Harley xin phép nghỉ, vậy nên chỉ có Ran và sếp của hai người – giám đốc sáng tạo. Trước khi đi anh nhắn cô rằng có chút việc cần giải quyết nên sẽ đến muộn. Cô không ưa những nơi quá đông người và ồn ào, mặc dù kỹ năng giao tiếp của cô không tệ, thậm chí cô khá có tiếng trong giới agency. Ít ra thì ở những chỗ thế này, cô có thể quan sát được nhiều người, đồng thời nảy ra một vài ý tưởng để dùng cho các dự án sau.

Sau khi chào hỏi bên marketing và một số đồng nghiệp cùng làm việc trong chiến dịch quảng cáo vừa rồi, Ran chọn một chỗ đứng gần ban công có view nhìn ra thành phố. Hơn 6 giờ tối, không khí vẫn chưa hết náo nhiệt. Đèn đường, đèn quảng cáo, đèn ở các toà nhà bắt đầu sáng hàng loạt, giống như một bữa tiệc ánh sáng hoa lệ chốn thành thị. 

Khoan đã. Cô chợt nhớ ra, mình đang ở đây, tức là tối nay không về nhà. Có lẽ nên gọi điện cho Shiho. Ran mở túi xách lấy điện thoại, bấm số máy bàn ở nhà. Chuông đổ ba hồi, phía đầu dây bên kia mới có người nhấc máy.

“A lô?” Vẫn là giọng nói thờ ơ không rõ cảm xúc gì.

“Shiho? Tối nay tôi không về nhà ăn tối đâu. Đồ ăn ở trong tủ lạnh. Cô cứ ngủ trước đi.”

Một quãng im lặng ngắn, rồi cô nghe thấy tiếng đáp, hơi nhỏ và nặng hơn mọi khi. “Em biết rồi.” Có gì đó thấm vào lời nói của Shiho khiến sự yên tĩnh cố hữu trong đó bị xáo trộn. Ran định nói tiếp, nhưng Shiho đã cúp máy.

Cô nhìn trân trân vào thông tin cuộc gọi ngắn ngủi hiện trên màn hình điện thoại, nhíu mày. Buồn? Không thể nào.

Một ly cocktail Margarita màu vàng chanh từ đâu đưa đến trước mặt cô. Ngỡ ngàng quay lại, anh đã đến từ lúc nào, trên tay cầm ly cocktail - loại cô yêu thích, và nở nụ cười nửa miệng hút hồn. Sếp của cô và Harley, giám đốc phòng sáng tạo, Saguru Hakuba.

“Vừa gọi điện cho ai thế? Người yêu hả?”

“Không, chỉ là...” Cô nhận ly cocktail từ tay anh, bỗng ngập ngừng khi nghĩ đến điều mình chuẩn bị nói. “Người đang sống cùng nhà với em thôi.”

Anh đung đưa ly Manhattan đỏ rực trên tay, nhướng mày. “Em có bạn ở chung từ bao giờ thế? Không phải trước giờ em sống một mình sao?”

Chẳng lẽ nói với anh là cô gái lạ mặt ấy xông vào nhà lúc nửa đêm và đòi ở lại cho tới giờ vẫn chưa chịu đi? Ran uống một ngụm cocktail, dòng nước ngọt thanh thoảng vị chua dịu trôi xuống cổ họng, giúp tâm trí cô tỉnh táo hơn.

“Em mới tìm được gần đây thôi, qua một người bạn.” Cô quyết định cần phải chuyển chủ đề, trước khi cuộc nói chuyện đi quá sâu một cách không cần thiết. “Anh vẫn thích Manhattan nhỉ?”

Saguru mỉm cười, đưa ly rượu lên ngang mặt, thứ chất lỏng màu nâu đỏ trong suốt lấp lánh dưới ánh đèn chùm trong phòng tiệc. Bất giác khiến cô nghĩ đến những lọn tóc rối của Shiho.

“Ừ, thói quen rồi. Rye và Vermouth, hợp đấy chứ? Thi thoảng anh cũng uống Bourbon Manhattan, nhưng chỉ thế thôi. Người ta uống cả Tequila và Rum nữa, tuy vậy anh vẫn cảm thấy Manhattan kiểu cổ điển là hay nhất.”

Saguru am hiểu nhiều thứ. Ở bên cạnh anh Ran ít khi nào thấy nhàm chán, anh giống như một nguồn cảm hứng bất tận với sự uyên bác và khiếu thẩm mỹ tinh tế hiếm có. Chưa kể đến việc anh rất đẹp trai, có lẽ vì sở hữu một nửa dòng máu Anh quốc. Mọi đường nét ở anh đều hoàn mỹ, và cô đặc biệt thích đôi mắt màu hổ phách. Sáng rực, kiên định, và thông tuệ.

“Saguru này, khoảng mấy giờ thì kết thúc tiệc anh nhỉ?”

“Tình hình này, cũng phải tầm 10 giờ hoặc hơn. Em có việc gì sao?”

“Không hẳn là có việc, nhưng em nghĩ là em sẽ về sớm một chút.” Cảm giác bồn chồn cứ quấn lấy cô không yên, khi nghĩ đến giọng nói khác lạ của Shiho lúc nãy.

Saguru nhìn đồng hồ. “Bây giờ là hơn 7 giờ. Chừng 8 giờ anh sẽ đưa em về.”

“Em sẽ bắt taxi, không cần phiền anh đâu, thật đấy.”

“Anh nói là anh đưa em về.” Anh lặp lại câu nói ban nãy, vừa điềm tĩnh vừa cương quyết, khiến cô chẳng thể từ chối nữa. Saguru nâng ly Manhattan ghé sát gần ly Margarita của cô. “Còn bây giờ thì cứ chúc mừng chúng ta vì thành công của dự án đã.”

~*~

Chiếc Jaguar màu bạc lướt nhanh qua những toà cao ốc chót vót sáng rực ánh đèn chiếu ra từ các ô cửa. Ran gọi về số máy nhà một lần nữa, nhưng không có ai nhấc máy. Có lẽ Shiho đi tắm, hẳn là vậy.

“Em lo lắng cho người ở cùng hay sao?” Saguru vừa lái xe vừa hỏi.

“Vâng, tại vì...” Trước khi cô kịp ý thức được, từ ‘vâng’ đã thoát ra khỏi miệng một cách trơn tru và tự nhiên đến chẳng ngờ. “Cô ấy... là người hơi đặc biệt.”

“Đặc biệt? Theo cách nào, tích cực hay tiêu cực?”

“Em không biết nói thế nào nữa.” Ran nhìn ra ngoài cửa xe, cảnh vật lao vun vút về phía sau. Bóng tối đen thẫm dâng đầy trong đôi mắt cô. “Cô ấy chẳng làm gì cả, nhưng lại khiến người khác phải suy nghĩ.”

“Thú vị đấy,” anh xoay vô-lăng, chiếc xe rẽ vào con đường nhỏ đi qua nhà cô, “có vẻ giống một người anh quen.”

Chào tạm biệt Saguru ở khoảnh sân trước nhà, Ran rảo bước lên căn hộ ở tầng hai. Tra chìa khoá, cô áp tai vào cửa, cố nghe thử xem trong nhà có tiếng động gì không. Cửa mở, vẫn là sự yên lặng đến u tịch bao trùm không gian. Đừng bảo là... Cô đi nhanh về phía phòng khách.

Shiho đang ngồi co chân trên ghế sofa, đeo tai nghe của cô cắm vào máy nghe đĩa. Mắt nhắm, đầu khẽ đung đưa. Ran cau mày, bước đến phía trước bàn phòng khách. Tới lúc ấy, Shiho mới nhận ra sự hiện diện của cô.

“Chị về rồi à? Sao sớm thế?”

“Cô...” Tại sao lại trả lời điện thoại bằng cái giọng đó hả, cô đã suýt thì nói như vậy. “...lấy cái đó ở đâu?”

Shiho tháo chiếc headphone màu trắng ra khỏi tai, ấn nút pause ở trên máy nghe đĩa. “Ở trên bàn làm việc của chị. Em không có lục lọi gì đâu, nó chỉ là ở trên đó thôi.”

Ran thật tình không biết phải nói gì. Cũng không hiểu vì cớ gì mà mình lại chạy bay biến từ bữa tiệc về nhà chỉ vì Shiho ngẫu hứng thay đổi cao độ giọng nói. Cô thở hắt ra, ngồi phịch xuống ghế.

Tiếng chuông cửa.

“Em sẽ ra mở.” Shiho nhanh chóng đứng dậy.

Giờ này mà có người bấm chuông? Trước giờ cô sống một mình nên không có nhiều khách, còn bạn bè thường không đến vào buổi tối. Ran chạy theo Shiho, vừa kịp trước khi tay nắm cửa được kéo.

“Để tôi mở.” Cô kéo Shiho ra phía sau, mở chốt khoá.

“Ran, điện thoại em để quên trên xe nên anh...”

Saguru đứng trước cửa, mỉm cười giơ cao chiếc điện thoại di động của cô. Nhưng nụ cười ấy vụt tắt liền sau đó, thay bằng đôi mắt mở to ngạc nhiên và giọng nói thảng thốt cô chưa từng nghe ở anh.

“Shiho...?”

Cùng lúc, Ran nghe thấy tiếng của Shiho ở phía sau mình.

“...anh Hakuba.”

Hết Chương 3

❖ Ghi chú:
- Bài hát trong chương là "Độc Đạo" của ca sĩ Lê Cát Trọng Lý.
- Margarita là một loại cocktail được pha từ Tequila, Cointreau và nước cốt chanh.
- Manhattan truyền thống được pha bằng Vermouth với Rye hoặc Bourbon, ngoài ra còn có thể biến tấu với Rum hoặc Tequila.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[30 Friends] #27: Ngoại tình

[Series] Thời Gian Để Yêu

Moonlight Hotel (Khách Sạn Ánh Trăng)