[Hoàng Hôn Rơi Xuống] Chương 2

 


Chương 2 – Tháng Bảy

‘em ở đầu tháng bảy năm nay

hét lên với cuối tháng bảy năm trước

cả năm dài chứ không phải vài thước

sao vẫn để nước mắt chảy ra’

Ran thức dậy trong không gian chìm sâu tiếng mưa. Căn phòng tối lờ mờ, cô nhìn bóng trắng mỏng mảnh hắt qua tấm rèm cửa, biết trời đã sáng. Định ra khỏi giường, nhưng mưa rơi dịu dàng quá, cô không nỡ ngồi dậy. Đành cứ nằm im nghe cách tạo hoá gột rửa bụi bặm chốn nhân gian. 

Ý thức đi lạc dần trở về với cô sau giấc ngủ dài. Hôm nay là Chủ nhật.

Gần 2 giờ sáng, cô mới hoàn thành bản copy cho chiến dịch quảng cáo mùa thu của khách hàng. Khắp phòng la liệt giấy tờ, tranh ảnh, tài liệu tham khảo, tách cà phê gần cạn đã nguội ngắt. Mắt cô căng ra dán chặt vào màn hình máy tính sáng xanh, mười đầu ngón tay lướt như bay trên bàn phím, chốc chốc ngừng lại để lựa chọn từ ngữ thích hợp. Ấn nút ‘gửi’ đi cho phòng account xong, sinh lực trong cô bay biến đâu hết. Cô thả người lên giường, kéo chăn qua đầu, cứ thế ngủ giữa đống giấy tờ còn ngổn ngang.

Điện thoại rung. Ran hơi nhích người về phía chiếc tủ nhỏ kê đầu giường, tay vươn ra cầm lấy. Tin nhắn từ sếp. “Good job. Hôm nay em có thể nghỉ, tạm thời bên khách hàng chưa có phản hồi. Nice weekend. S.H.”

Buông điện thoại, cô nằm yên nhìn lên trần nhà có những hoạ tiết hình học đan xen. Vậy là, một ngày nghỉ. Cô chẳng biết làm gì với một ngày nghỉ, khi mà gần như ngày nào cũng là ngày làm việc. Công việc ở công ty quảng cáo là vậy. Có lẽ cô sẽ dọn dẹp. Chăm mấy chậu tú cầu. Pha trà sữa (bình thường làm việc cô chỉ uống cà phê). Đọc cuốn sách dang dở từ tháng trước. Mua sắm ở siêu thị (cô vẫn chưa mua bột cà ri). Và một vài việc không tên khác, nhưng cô có cảm giác mình đã bỏ quên chuyện gì đó. Một chuyện quan trọng. Rất gần đây thôi.

“A,” Ran bật tiếng kêu khẽ, sau một hồi lật giở mớ hỗn độn mông lung trong tâm trí.

Sự hiện diện của Shiho.

~*~

Không có ở nhà.

Đó là điều đầu tiên Ran nghĩ, khi nhìn căn phòng trống không qua khe hở của cánh cửa. Đôi sandal màu kem cũng không còn trên kệ giày. Trên bàn có một mảnh giấy nhỏ, ghi: “Em đi đây.” Và cô hiểu, Shiho đã ra ngoài. Sự có mặt của Shiho trong căn hộ không hẳn là hoàn toàn dễ chịu hay thoải mái, nhưng ít ra cô không cảm thấy phiền hà, hoặc gượng ép. Mọi biểu hiện của Shiho đều rất tự nhiên, giống như việc đột ngột sống chung với một người xa lạ với cô gái này là chuyện thường nhật và không đáng bận tâm.

Mà đúng ra thì, hầu như Shiho chẳng làm gì nhiều. Nếu không ngủ (trên sofa, chỉ đêm Shiho mới ngủ trong phòng) thì cũng nghe đài. Có một lần Ran nhìn thấy Shiho đọc một cuốn sách nhỏ bìa trơn màu lam sẫm, tựa đề in chữ ánh bạc. Chỉ thoáng qua nên cô không đọc rõ tên sách, nhưng có vẻ như là ‘Hoàng hôn rơi xuống’. Cái tên không gợi nhắc cho cô về bất kỳ tác giả nào cô biết. Giống như Shiho đối với cô, vào buổi tối muộn của bảy ngày trước.

~*~

Mưa đã nhỏ hạt hơn, nhưng chưa có dấu hiệu ngừng.

Ran giũ giũ chiếc ô tím than, cả trăm hạt nước li ti bắn thành vệt dài trên hành lang bên ngoài căn hộ. Ngày chủ nhật nhưng siêu thị gần nhà không đông người, như thể nỗi ảm đạm bao trùm lên màn mưa tháng bảy còn chưa đủ nao lòng. Cô mua thức ăn cho tuần sau, trà thảo mộc loại mới đang khuyến mãi, bộ bookmark in hình vẽ màu nước và một xấp giấy nhiều màu ở quầy văn phòng phẩm. Người bán hàng đã cẩn thận gói bookmark và xấp giấy trong hai lớp nilon để tránh thấm nước mưa, thật tốt.

Đồng hồ treo tường nhích dần đến số 12. Cô nấu cà ri cho bữa trưa, chỉ nấu phần mình vì biết Shiho sẽ không về. Mỗi lần ra ngoài, Shiho đi cả ngày. Ran không biết cô ấy làm công việc gì, Shiho chưa bao giờ nói, và cô cũng không hỏi. Cô không muốn can thiệp quá sâu, sợ rằng một lúc nào đó sẽ phải đối mặt với hiện thực mà cô đang trốn tránh. Không giống Ran Mouri chút nào.

~*~

‘sao vẫn hành em bằng nỗi nhớ người ta

bằng cả mớ những vụn dịu dàng khác

ân cần dẫu ngủ quên hốc hác

tìm cách trở về sau chừng ấy tháng năm’

Những ngày mưa, thời gian như co lại. Không khí đầy hơi lạnh và ẩm, thi thoảng dậy mùi đất hăng hắc. Ran ngồi thừ người trên ghế sofa, nghe mấy bài nhạc dân gian Mỹ không rõ lời phát ra từ máy nghe đĩa. Mớ đồ đạc cô dọn ra để bỏ đi đã nằm gọn trong thùng các tông. Chủ yếu là đồ cũ đã hỏng hoặc để lâu không dùng đến, có những thứ cả năm trời cô chẳng đụng tay, hoặc thậm chí không nhớ có từ lúc nào. Con người đều sẽ như vậy, lãng quên và đổi thay. Mãi mãi nằm yên, chắc chỉ có những cơn mưa.

Một năm trước, trời cũng đổ mưa. Buổi tối tháng bảy, mưa giăng kín từng ngóc ngách trong thành phố. Cô vốn thường không ra ngoài những lúc thời tiết thế này, nhưng hôm đó là ngoại lệ. Nhưng vì Masumi đã nài nỉ, và lâu rồi cô chưa nghe Masumi biểu diễn, kể từ tiệc chia tay Sonoko tới Thuỵ Sĩ. Khi xong việc ở công ty cũng đã gần 7 giờ tối, cô gọi một chiếc taxi, đọc cho người tài xế địa chỉ đã ghi chú lại trong sổ.

Đó là một café lounge không lớn. Ánh đèn vàng sáng xen lẫn sắc lam tím mơ màng, nội thất hầu hết là những thiết kế cổ điển nhưng cách bài trí không hề nhàm chán mà ánh lên nét ngẫu hứng và tinh tế. Vốn là dân sáng tạo nên dù không chuyên về nghệ thuật thị giác, cô cũng có cảm giác chủ nhân nơi này hẳn không tầm thường. Phía tay trái cửa vào là một sân khấu nhỏ với chiếc đàn dương cầm đen tuyền, ngay bên cạnh một cây vĩ cầm. Người phục vụ dẫn cô đến một bàn ở góc, có thể quan sát cả quán. Khi cô vừa yên vị và chọn cho mình một tách caramel macchiato cũng là lúc nốt nhạc đầu tiên trong bản Melody in July cất lên.

Ran nhìn thấy cô bạn gái, mái tóc cắt ngắn và vẻ mặt tập trung như thường lệ, lướt những ngón tay dài và nhỏ trên phím đàn dương cầm. Tiếng đàn của cô ấy chẳng khi nào hết rung động, cô nghĩ, sờ tay lên tách macchiato ấm nóng vừa được mang ra. Hương thơm của lớp bọt sữa mịn màng và si-rô caramel nâu quánh tựa như xoa dịu mọi giác quan trong cô. Cô nhấp một chút cà phê, để dư vị ngọt ngào mân mê nơi đầu lưỡi. Quán này có anh chàng pha chế khá thật, cô nhủ thầm. 

Chợt, một dòng âm thanh khác, chen vào với tiếng piano, khiến cô bất giác ngước đầu lên.

Tiếng vĩ cầm.

Cây đàn violin ban nãy giờ nằm trong tay một người nam còn khá trẻ. Ánh đèn sân khấu rọi lên mái tóc màu tối giống như đang phát sáng, đôi mắt khép hờ, hoàn toàn điềm tĩnh và thư thái. Ran không quá rành về âm nhạc, nhưng tiếng đàn này thật sự...

Xuyên qua trái tim cô.

Cô dường như nín thở theo dõi từng chuyển động của người đó cùng tiếng vĩ cầm dìu dặt mê đắm, cho đến khi màn biểu diễn kết thúc. Tiếng vỗ tay rào rào xung quanh, mà tiếng đàn ấy vẫn còn âm vang trong tâm trí, quyện chặt từng suy nghĩ của cô.

“Chị Ran?”

Giọng nói quen thuộc pha âm điệu Mỹ đặc sệt. Cô lắc nhẹ đầu để rũ bỏ thứ âm thanh mê hồn kia ra khỏi trí óc, hướng về phía tiếng gọi. Là Harley, cậu đồng nghiệp mới ở văn phòng.

“Tình cờ quá hén?” Cậu ta cười toe toét, hệt như một đứa trẻ. “Sao chị biết chỗ này mà đến thế?” 

“Bạn của tôi,” cô chỉ tay về phía cô gái tóc ngắn đang cúi chào khán giả, “cô ấy chơi dương cầm ở đây.”

“Chà, kì diệu quá ta.” Harley hất đầu về phía sân khấu. “Anh chàng chơi vĩ cầm kia cũng là người quen của em đấy.”

Cô không giấu nổi vẻ ngạc nhiên. Sao có thể không ngạc nhiên chứ? Biết rằng chỉ một bước nữa, cô có thể lại gần anh thế này...

“Chị thích màn diễn vừa rồi không? Đợi nhé, em sẽ giới thiệu cho.” Thế rồi cậu chàng da ngăm nhanh chóng biến mất vào phía sau tấm rèm buông sân khấu. Cô thậm chí còn không nghĩ đến tách cà phê đã gần như nguội từ lúc nào. Chỉ là một bản đàn, mà khiến đầu óc cô chếnh choáng như đang say.

Lát sau, Harley quay lại, theo sau là một bóng người nữa. Đèn trong quán chỉ lờ mờ lúc sáng lúc tối, nhưng bờ vai rộng ấy, chẳng khó khăn gì để nhận ra. Thật kì lạ, một người mà mấy phút trước còn hoàn toàn không quen biết, giờ lại có cảm giác như đã thân thuộc cả một đời người.

“Chị Ran, người này là Kudou Shinichi, người chơi violin ban nãy. Bạn của em, và cũng là chủ nhân café lounge này.”

Trước mặt cô là một chàng trai không còn quá trẻ, với gương mặt điển trai cùng nụ cười mỉm an nhiên. Đôi mắt xanh thẳm của anh như chứa đựng cả bầu trời trong đó, bình lặng và mênh mông. Ran mất vài giây để giữ lại nhịp tim của mình, đáp lại anh bằng một nụ cười khác.

“Chào anh. Mouri Ran, đồng nghiệp của cậu nhóc đây.”

“Nhóc gì hả? Em kém chị có một tuổi mà?” Harley chun mũi cãi lại. Còn bảo không phải nhóc đi?

“Cậu ta là thế đấy, đừng bận tâm,” Shinichi bật cười thành tiếng. “Chúng tôi quen nhau cũng chừng bảy năm có lẻ, nhưng cấm khi nào Harley gọi tôi một tiếng ‘anh’.” Nói đoạn, anh lĩnh trọn một cái lườm sắc lẻm từ phía ai-cũng-biết-là-ai-đấy.

“Kudou Shinichi, rất hân hạnh, cô Mouri.” Anh đưa tay về phía cô để bắt. Trong một khắc, cô đã nghĩ rằng mình chưa bao giờ chạm vào một bàn tay rộng và ấm áp đến thế.

“Cứ gọi Ran được rồi. Tôi không biết là chủ quán café lại có thể biểu diễn vĩ cầm đấy.” Cô ra dấu mời hai người ngồi xuống ghế ở bàn của mình.

Shinichi nháy mắt. “Sở thích thôi mà, tiện thể tiết kiệm tiền thuê nhạc công luôn, một công đôi ba việc.”

“Người biểu diễn dương cầm lúc nãy, cô ấy là bạn học cấp ba của tôi. Vì cô ấy mời nên tôi mới ghé lounge này.”

“Sera phải không? Cô ấy thật sự là một nghệ sĩ tài năng. Bản nhạc hôm nay cũng là cô ấy chọn, tôi chẳng qua là chân phụ hoạ thôi.”

Chỉ là phụ hoạ. Cô nghĩ thầm, chắc anh đang nói đùa.

“Này Shinichi, chơi tặng tiền bối của em một bài đi!” Harley chen vào cuộc nói chuyện giữa hai người, giọng hân hoan thấy rõ, không hiểu là vô tình hay cố ý. “Chị Ran không biết chứ, hồi đại học anh ta là số một của trường đấy.”

“Thật sao?” Cô hỏi lại, mắt đánh về phía anh.

“Chuyện đó lâu lắm rồi,” Shinichi nhận lấy cốc espresso thơm đậm người phục vụ vừa đưa ra, uống một ngụm, “bây giờ tôi chỉ chơi cho bạn bè nghe thôi. Hôm nay là sinh nhật cậu chàng này nên tôi mới đặc biệt biểu diễn ở quán.”

Sinh nhật Harley? Buổi tối nay với cô đúng là quá nhiều bất ngờ.

“Rồi đấy, anh vừa nói đó,” Harley bắt chước lại giọng nói trầm trầm của anh, “‘tôi chỉ chơi cho bạn bè thôi.’ Bây giờ cả hai quen biết rồi, chị Ran coi như là bạn của anh, được không?”

Ran chớp mắt. Không ngờ chuyện lại diễn biến nhanh như vậy. Nhiều lúc cô chẳng hiểu cái tính bộp chộp của Harley là tốt hay xấu, nhưng cho tới giờ cô chỉ biết một điều, nhờ có cậu ta mà cô mới có thể tới gần anh thế này. Gần tới mức, đã có thể làm bạn.

“Thật ra anh không cần nghe lời cậu ta đâu,” cô cất tiếng, không hiểu sao bất giác tránh ánh mắt của anh, “tôi ổn mà, thật đấy. Tôi chỉ ghé qua xem Masumi biểu diễn thôi, nếu phải phiền đến anh thì...”

“Thôi được.” Shinichi đột ngột đứng dậy, nhìn cô mỉm cười. “Dù sao tối nay tôi cũng đã phá lệ. Một bản nhạc nữa cũng đâu chết ai.”

Ran chưa kịp đáp lại, anh đã biến mất vào trong đám khách tới quán. Chuyện này, là thật sao? Có thể nghe tiếng đàn của anh một lần nữa sao? Và lần này, là dành cho cô?

Tiếng ai đó gõ gõ vào mic, khiến cho âm thanh lao xao trong quán dần lắng xuống. Anh đứng trên sân khấu, mái tóc và đôi mắt toả sáng. Hệt như một vị thần.

“Lẽ ra hôm nay tôi chỉ định chơi một bản. Nhưng vì có một người bạn đặc biệt đã đến, nên tôi sẽ tặng cô ấy một bản đàn nữa. Một nhạc phẩm viết bởi John Newton, bài Thánh ca mang tên ‘Amazing Grace’.”

Từng khoảnh khắc sau đó, cô biết mình sẽ chẳng thể nào quên được. Ánh mắt thẳm sâu, nét cười như mộng, bờ vai vững chắc, cử động uyển chuyển, và tiếng vĩ cầm réo rắt cuộn xiết dòng cảm xúc trong cô.

Từ lúc đó, cô biết, tất cả những người đến trước hay đến sau, đều không quan trọng nữa.

Cô chỉ còn muốn buông mình vào bầu trời trong đôi mắt của anh.

~*~

Vậy mà cũng đã một năm.

Ran không nhận ra trời đã tối từ lúc nào, cho đến khi cô nghe thấy tiếng mở khoá vào nhà. Shiho bước vào phòng khách liền sau đó. Đồng hồ treo tường chỉ 7 giờ.

“Em về rồi.”

“Cô đã ăn tối chưa?” Ran đứng dậy khỏi ghế sofa, đi về phía bếp.

“Chưa ạ.”

Trong lúc cô xào các nguyên liệu của món yakisoba, Shiho ngồi ở sofa phòng khách, đổ trà sữa từ bình ra cốc để uống.

“Vị trà hơi lạ, chị mua loại mới à?”

“Ừ, đang có khuyến mãi nên mua.”

Trời tối nhanh. Ran nhìn ra ngoài cửa sổ nhỏ ở bếp, chẳng còn thấy mưa rơi từng hạt như ban sáng. Chỉ có tiếng mưa thì vẫn nguyên vẹn, nghe vang và buồn hơn trong cái tĩnh mịch của buổi tối. 

Mãi mãi nằm yên...

Ăn tối xong, cô đi tắm. Xả nước nóng vào người, thấy khoan khoái dễ chịu hẳn. Những nỗi nhớ về anh đã bớt khắc khoải, trôi dần theo làn nước toả hơi nóng ấm sực. Cô lẩm nhẩm một bài thơ nghe được từ chương trình nào đấy trên radio của Shiho. Thơ chẳng theo quy luật gì, nhưng đọc cũng ra vần điệu. “Trời tìm đường vào thu, cơn mộng du không còn em bên cạnh...”

Ra khỏi phòng tắm, Ran nhìn thấy Shiho đang chăm chú vào một thứ gì đó. Chuyện kì lạ, nếu đã quen với vẻ lơ đãng thường trực của Shiho. Cô vừa lau tóc, vừa tiến lại gần. Trên tay Shiho là một bông hồng giấy màu xám tro.

“Tặng chị đấy.”

Cô mở to mắt, ngỡ ngàng.

“Em lấy ở chỗ làm về. Màu này nhìn rất hay đúng không?”

Ran cầm bông hồng từ tay Shiho, ngắm nghía một hồi. “Tại sao lại là hoa hồng màu xám?”

“Tại vì...” câu nói của Shiho ngưng lại ở giữa, dường như cố ý, “...đó là một bí mật. Sau này em sẽ nói cho chị. Em đi tắm nhé.”

Cô nhìn theo mái tóc nâu đỏ khuất sau cánh cửa phòng tắm. Tay cầm bông hồng giấy, những cánh hoa xám mỏng mảnh như dệt nên từ tro bụi.

Mưa vẫn đang rơi ở nơi nào xa lắm.

~*~

‘thôi thì đành tháng bảy ghé thăm...’

Hết Chương 2

❖ Ghi chú: Hai bài thơ được sử dụng trong chương là "Tháng Bảy" và "Tìm" nằm trong tập thơ "Như là vẽ ra mà thôi" của tác giả Zelda.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[30 Friends] #27: Ngoại tình

[Series] Thời Gian Để Yêu

Moonlight Hotel (Khách Sạn Ánh Trăng)