[Hoàng Hôn Rơi Xuống] Chương 5

 


Chương 5 – Mùa yêu cũ

Hơn tám giờ sáng. Shiho mở cửa sổ, luồng không khí se lạnh chậm chạp len qua khung cửa vào phòng, không đủ lay động mái tóc còn rối của cô. Thành phố in lên nền trời đường viền nhấp nhô tạo từ những toà nhà cao thấp đan xen. Từng cụm mây trắng đục xô vào nhau, nén thành một khối đặc quyện trôi lờ lững. Trời không nắng, chỉ có ánh sáng nhạt màu trải một lớp mỏng lên sự sống hối hả nơi thành thị. Cô đưa tay vuốt nhẹ cánh hoa nhỏ phớt xanh của bông cẩm tú cầu trên bệ cửa sổ. Những ngày chuyển mùa bao giờ cũng thế, vương một thứ buồn hoang hoải và mênh mang.

Vài con số rời rạc nhảy múa trong đầu cô, trước khi tự mình xếp vào đúng vị trí. Ngày thứ 1173.

Ran đã rời khỏi nhà, từ sớm. Gần đây lịch làm việc của Ran có vẻ thất thường hơn trước, nhưng dù sao đó cũng không phải thứ cô có thể can thiệp được. Shiho mở tủ lạnh, lấy một quả táo. Cắn một miếng vào lớp thịt trái cây giòn tan mát lạnh, cô ấn nút mở chiếc đài bán dẫn. Tiếng phát thanh viên xen lẫn với tiếng nhiễu sóng rè rè khi cô xoay núm dò kênh, có vẻ như là bản tin thời tiết. Màn hình điện thoại sáng, rung lên vài chặp. Có tin nhắn.

“Chiều nay ghé qua studio. Tôi đợi em. MJ.”

Đôi mắt trong vắt lơ đãng lướt qua hàng chữ in đen trên điện thoại, liền sau đó là tiếng thở nhẹ hắt vào bầu không khí vắng lặng trùm lên căn hộ. Vậy là buổi chiều phải ra khỏi nhà. Liệu có về kịp trước khi Ran về nhà không? Shiho chống tay lên thành ghế sofa, cắn một miếng táo nữa, im lặng nghe những âm thanh nhuốm màu cũ kĩ phát ra từ radio.

Tiếng chuông cửa.

Shiho uể oải đứng dậy, trong đầu không một ý nghĩ nào về người đã bấm chuông. Chắc chắn không phải khách của cô rồi, còn hầu hết bạn bè và người quen đều biết thời gian này là giờ làm việc của Ran, sẽ chẳng ai ghé qua nhà. Cô xoay tay nắm cửa, ánh sáng ban ngày lan vào bậc thềm tối. Quả không sai, trước cửa là một xấp báo và tạp chí các loại được đặt mua định kỳ. Toàn những tựa quen thuộc mà Ran vẫn đọc. Tiếng xe đạp lọc xọc của người giao báo vọng lên từ khoảng sân trước khu căn hộ. Cô cúi xuống nhặt chồng tạp chí đã được buộc cẩn thận.

Ngay khi Shiho vừa định khép cửa lại thì một bàn tay đột ngột xuất hiện, chộp lấy mép cửa. Cô sững lại một khắc, ngỡ ngàng. Dưới sức kéo của bàn tay, cánh cửa dần mở rộng, để lộ ra vóc dáng cao lớn và mái tóc nâu sáng, cùng gương mặt đã quá thân thuộc.

“Anh Hakuba?”

“Chào buổi sáng.” Saguru mỉm cười, giọng điềm nhiên như thể đã làm việc này cả trăm lần trước đây. “Anh vào được không?”

~*~

Shiho kéo chốt, đẩy cánh cửa mở ra ban công. Không khí khô lạnh tràn vào căn hộ, lấp đầy khoảng trống giữa hai người. Chương trình radio chuyển sang phát một bài nhạc cũ, cô biết thứ giai điệu đều đều và âm vang ấy. Cũng như cô biết rõ sự hiện diện của anh, luôn êm ả và trầm lắng tựa một bản tình ca.

“Anh ngồi đi. Em sẽ pha trà.”

“Cám ơn em. Anh muốn đứng gần cửa hơn.” Shiho thoáng thấy một hương thơm lạ, khác với mùi oải hương cô vẫn từng quen thuộc khi anh bước qua cô về phía cửa ra ban công. Vẫn là sự dịu dàng ấy, nhưng mạnh mẽ và bình ổn hơn. “Cũng không phải lần đầu tiên anh đến đây mà.”

Cô đổ hộp trà lúa mạch vào bình trà, bật chiếc ấm điện để đun nước. Tiếng nước sôi ùng ục. Suốt lúc đó, Saguru chỉ im lặng, tựa người vào mép cánh cửa ban công. Một vài lần, Shiho khẽ liếc mắt về phía anh. Không có cảm xúc nào rõ rệt, ngoài nét bình thản và điềm đạm cố hữu trên gương mặt.

“Em sống thế nào?” Saguru nhận cốc trà bốc khói từ Shiho. Cô kéo một chiếc ghế ở bàn ăn, xoay chếch về phía anh và ngồi xuống.

“...Chị Ran rất tốt. Bọn em chia đôi tiền thuê nhà. Dù chị ấy nói không cần đưa tiền ăn nhưng em vẫn chuyển thêm phần đó vào tài khoản của chị ấy.” Shiho xoay xoay cốc trà nóng trên bàn, miết tay lên những đường vân gốm uốn lượn. “Dẫu sao thì ở chung với một người như em cũng không dễ dàng gì.”

“Anh không nghĩ thế đâu.” Câu nói của anh khiến cô bất chợt ngước lên, gương mặt anh không có vẻ gì là đùa cợt. Vẫn với vẻ điềm tĩnh hiếm có ấy, Saguru uống một ngụm trà trước khi tiếp tục. “Ran không có vẻ gì là buồn phiền hay khó chịu từ khi em chuyển vào sống chung. Gần đây cô ấy... nói sao nhỉ, chỉ đôi lúc hơi mất tập trung, nhưng đó không phải biểu hiện của sự bực bội. Anh biết, bọn anh đã quen nhau lâu đến vậy mà.”

“Thế à...” Shiho nói, gần như vô thức. 

“Có lẽ giống như anh, Ran cũng nhận ra,” Saguru đặt cốc trà của mình lên kệ bếp, “rằng em là một người đặc biệt.”

Shiho chớp mắt, lần này thì cô thực sự ngạc nhiên. Nhưng cô quyết định không hỏi thêm về chuyện đó, vì còn chuyện khác cô muốn biết hơn. “Anh Hakuba... hôm nay đến gặp em có chuyện gì à?”

“Em nghĩ sao?”

Lời đáp này cô không ngờ tới. Đôi mắt sáng rực của anh nhìn thẳng cô, giống như trói chặt mọi cử động của cô bằng sự thấu suốt và kiên định. Shiho chẳng còn cách nào khác, ngoài im lặng chờ đợi và lắng nghe những nốt nhạc trầm cuối cùng từ bài hát ở radio.

“Anh đã tìm em, Shiho.” Saguru tiếp tục, bằng chất giọng bình thản đến lạ lùng. Cô vẫn không đoán được cảm xúc của anh, thảng như được khoá chặt bên dưới vẻ ngoài điềm tĩnh và tự chủ. Anh chưa từng thế này với cô. Ít nhất là lần cuối cùng họ gặp nhau, vào hai năm về trước.

“Sau khi em rời đi, tất cả những gì anh làm là chờ đợi và tìm kiếm. Một người mà anh phần nào linh cảm được sẽ không quay về nữa.” Nhạc trên radio vừa tắt. Sự yên lặng đã quá quen thuộc này bỗng khiến cô chếnh choáng. Người đứng trước mặt cô vẫn là anh phải không? “Cuộc tìm kiếm nào rồi cũng sẽ dừng, nhưng nỗi nhớ thì cứ ở lại mãi. Và dẫu chẳng vì lý do gì đi nữa, anh cũng muốn gặp em một lần.”

“Em biết.” Shiho đáp khẽ, tựa như lời thì thầm.

Saguru dừng lại một chút. Cô ngỡ vừa thấy một nét cười thoáng qua trên khuôn mặt anh. “Anh chỉ muốn em biết là... anh không hận em, Shiho. Dù cố thế nào, anh cũng không thể hận em được. Chắc Shiho cũng hiểu điều đó mà, phải không?” Lời nói của anh tan vào luồng gió hanh hao vừa thổi qua khung cửa, chạm đến tai cô. Shiho mở miệng, nhưng từ ngữ cứ kẹt lại trong cổ họng, không sao cất lên thành tiếng. Chuông gió ngoài ban công vang những tiếng leng keng rời rạc, vẳng vào căn phòng.

“Điều duy nhất anh có thể làm,” Saguru đứng thẳng dậy, bước về phía cô. Shiho vẫn nhìn anh không chớp mắt, đôi con ngươi xanh biếc chợt xao động. “...là can đảm nhìn em mỉm cười.”

Cốc trà đã nguội. Kỳ lạ, trong một thoáng, lòng cô nhẹ bẫng đến mức gần như chơi vơi. Shiho ngồi yên lặng trên ghế khi Saguru tiến lại gần. Bàn tay của anh, chậm rãi và dịu dàng, lướt dọc theo đường nét xương xương trên gương mặt cô, ngập ngừng trên gò má, và dừng lại nơi khoé mắt.

“Vậy nên, xin em đừng khóc.”

Một giọt nước mảnh rơi rất nhanh xuống vạt áo cô. Nước mắt? Chút tàn dư còn sót lại rung rinh trên đôi bờ mi, chợt buông ra thành giọt khi ngón tay anh chạm vào. Cô ngạc nhiên nhận ra mình vừa khóc. Nhưng... cô có tư cách gì để khóc đây?

Shiho đứng dậy. Hai cánh tay bất chợt vươn ra, trước sự ngỡ ngàng của anh, ôm lấy dáng người cao lớn trước mặt. “...xin lỗi anh, Hakuba.” Tiếng thì thào chập choạng trượt khỏi bờ môi, lăn xuống lồng ngực run rẩy của cô.

“Không sao đâu,” giọng anh mơ hồ, bao trùm lấy cô bằng sự êm dịu miên man, “anh hiểu mà.” Bàn tay rộng lùa vào mái tóc nâu đỏ, Saguru đặt nụ hôn nhẹ lên hàng mi dài của cô. “Cám ơn em, Shiho. Thật sự cám ơn em.”

Trong đầu cô bất chợt hiện lại một đoạn đối thoại cũ của hai người, vào một ngày đã trôi rất xa về phía London cổ kính. Một ngày không có nắng, giống như hôm nay, và cô nhìn mây bay qua khung cửa kính ở căn hộ của anh. Anh Hakuba, cô hỏi, nếu chúng ta không bên nhau nữa thì sẽ thế nào? Anh mỉm cười, tựa hồ không hề ngạc nhiên. Anh sẽ nói ‘cám ơn em’, còn em sẽ đáp lại ‘không có gì’. Chúng ta sẽ đi tiếp con đường của mình mà không có người kia, anh nói và bước đến đứng cạnh cô. Câu trả lời ngày ấy, cô ngỡ đã để lạc mất đâu đó trong tâm trí, giờ lại sống dậy thành hiện thực.

Shiho không chủ ý khóc, nhưng bờ vai anh vững chắc quá, bàn tay anh ấm áp quá, giọng nói anh dịu dàng quá. Nỗi buồn thuần khiết và khắc khoải đã cố vùi lấp dưới miền ký ức thẳm sâu, nay vỡ tung thành giọt nước mắt.

Thời gian thì nhanh, lòng người thì chậm. Biết đến bao giờ cho vơi hết nhớ thương?

~*~

Studio của Noir không lúc nào ngớt người đi lại. Ban đầu, những bức tường trống trơn và tông màu sơn trắng lạnh khiến Shiho cảm thấy không được thoải mái. Qua vài buổi, dần dần cô cũng quen với không khí và nhịp độ làm việc trong một studio chuyên nghiệp. Mọi người đều dễ chịu và cởi mở, nhưng theo thói quen, Shiho không quên dựng một bức tường chắn vô hình bao quanh. Cô không muốn trở nên đặc biệt thân thiết với ai. Hơn nữa, chính MJ đã nói, “em không nhất thiết phải hoà hợp với tất cả mọi người, ở đây em chỉ cần tập trung và giỏi thôi.” Cô sẽ làm tốt công việc của mình, vậy là đủ.

“Sherry, em có đó không?” Câu hỏi đến từ người đàn ông trẻ có mái tóc nhàu nhĩ và cặp kính đen không khi nào rời mắt, ngoại trừ lúc nhìn vào ống kính. Cô không biết tên thật của anh, còn mọi người ở đây đều gọi anh là MJ, có lẽ là tên viết tắt. 

“Em ở đây,” Shiho sửa lại tư thế ngồi trên ghế. “Cái tên đó rốt cuộc có ý nghĩa gì thế? Anh đã gọi em như vậy ngay từ lần đầu gặp.”

“À,” MJ vẫn chuyên tâm vào chiếc máy tính bảng, trên đó là concept chụp ảnh của buổi, “sở thích thôi. Tôi vẫn gọi mọi người trong ekip bằng tên các loại rượu, đơn giản là vì nó cool. Nghe giống như bí danh của thành viên một tổ chức tội phạm tầm cỡ, em không thấy vậy sao?”

Shiho đảo mắt. Chẳng hợp lý gì cả. “Anh nói phải thì phải đi.” Mặc dù cô không quá thân thiết với mọi người trong studio, nhưng MJ là người cô nói chuyện nhiều nhất. Một phần vì anh là nhiếp ảnh gia chính – người điều hành cả studio, thứ nữa là kiểu nói chuyện của anh khá giống cô. Không dễ gần nhưng cũng không gượng ép, có thể dễ dàng cuốn người khác vào mạch đối thoại tự nhiên.

“Sherry, tôi có một ý tưởng mới, nên hôm nay sẽ thay đổi một chút so với lần trước,” MJ chỉ cho Shiho xem chiếc máy tính bảng, “tôi đã nói trước với Kir và Scotch về cách trang điểm và kiểu tóc của em. Lát nữa Bourbon sẽ đem trang phục đã chuẩn bị tới. OK chứ, Sherry?”

Những phác thảo trên màn hình vụt qua mắt cô. “Vâng, em hiểu.” Trái ngược với vẻ ngoài lãnh đạm và bất cần, MJ đối với công việc lại rất cầu toàn. Đó là lý do mà cô phải có mặt tại studio chiều nay để chụp lại theo một concept khác do sau vài ngày anh lại cảm thấy không-được-ưng-ý-cho-lắm với concept lần trước.

“Ngoan lắm,” MJ xoa đầu cô, rồi cất tiếng gọi về một góc phòng, “Kir, Scotch, nhờ hai người!”

“OK boss.”

Kir là cô gái chuyên viên trang điểm có đôi mắt sắc sảo, đuôi tóc dài cột cao và mấy sợi tóc xoăn nhẹ trước trán. Scotch hay cười, cái đầu luôn được cắt tỉa kỹ với đuôi tóc hình chữ V lộn ngược, hair stylist chính trong studio. Shiho không giỏi nhớ tên người, nên cô quyết định theo logic của MJ, đó là nhớ tên mọi người qua các loại rượu. Dù sao cô cũng chỉ cần một cái tên để gọi. Một lúc sau, phần make-up và làm tóc đã hoàn tất. MJ đang trao đổi gì đó trên điện thoại, có vẻ là với Bourbon.

“MJ?” Shiho cất tiếng khi anh đã cúp máy.

“Nói đi.”

“Chúng ta có thể nào hoàn toàn quên một người không?” 

Câu hỏi đột ngột gieo vào giữa hai người một khoảng lặng. Shiho liếc qua phía anh, cô không đoán được thứ biểu cảm đằng sau gương mặt đã bị cặp kính đen choán gần hết diện tích. Có lẽ đây không phải kiểu câu hỏi có thể đặt ra cho một người mới quen vài tháng. Nhưng cô không cưỡng lại được, và dù gì lời thì cũng đã nói ra rồi.

“Không.” Ngay khi Shiho vừa chớm suy nghĩ sẽ từ bỏ câu trả lời, thì bất ngờ vang lên tiếng đáp của MJ. “Chúng ta vốn dĩ không có cách nào quên một người. Chỉ có thể đừng yêu người đó ngay từ phút đầu mà thôi.”

Câu nói cuối cơ hồ quẩn quanh một nỗi u hoài xa vắng, khó có thể gọi tên. Dường như đâu đó trong tiềm thức của anh cũng từng tồn tại một bóng hình đã thuộc về quá khứ, một người mà anh không thể quên, nhưng cũng không có cách nào ở cạnh. Vậy ra mỗi chúng ta đều cùng đi qua một người như thế.

Shiho bất giác mỉm cười, nụ cười đầu tiên của cô trong nhiều ngày. “Cám ơn anh, MJ. Vì đã thành thật.”

“Nói miệng không được đâu, cô bé.” Vẻ châm biếm nhanh chóng quay trở lại trong giọng nói. MJ vỗ vai cô, “đến lượt em trả ơn anh, cậu chàng stylist đã đến cửa rồi. Chuẩn bị toả sáng đi nào, Sherry.” 

~*~

Ran đẩy cánh cửa kính, không khí tươi mới của hàng hoá trong cửa hiệu khơi dậy trong cô một niềm hân hoan con trẻ. Những gian kệ trưng bày ngập đầy sản phẩm, đủ mọi màu sắc và kích thước, xếp ngay ngắn dưới dãy đèn điện sáng trưng. Lối đi lát gạch bóng loáng, sạch sẽ và khô ráo. Cửa hàng tạp hoá giống một siêu thị mini này luôn là điểm đến ưa thích của cô, xét về chất lượng hàng hoá và không gian bài trí. Ngoài ra thì...

“Ran, ghé muộn vậy?”

Cô mỉm cười đáp lại câu hỏi của chàng trai đứng ở quầy thanh toán ngay sát cửa vào. Tomoaki hơn Ran vài tuổi, tóc nâu cắt ngắn, đeo kính, có nụ cười hiền hậu và ấm áp. Anh làm việc rất cẩn thận, chu đáo, lúc nào cũng quan tâm mọi người xung quanh. Là mẫu người luôn đem lại cảm giác yên tâm và thoải mái.

“Chào anh, Araide. Hôm nay công việc nhiều nên em về muộn. Với cả không muốn nấu bữa tối, nên là...” Ran nháy mắt.

Tomoaki bật cười thành tiếng. “Hiểu rồi. Tiếc là bây giờ đã khá muộn nên không còn nhiều lựa chọn nữa. Để anh coi... Cá hồi hun khói và salad được không?”

“Hoàn hảo.” Cô ngoắc tay về phía một dãy kệ hàng. “Em sẽ lấy một lon nước ép cà chua nữa. Cám ơn anh Araide nhiều!”

Quầy sandwich homemade của Tomoaki rất nổi tiếng ở khu này. Một thứ đồ ăn tiện lợi, ngon lành, và bổ dưỡng thì đâu có ai từ chối được chứ? Mặc dù Ran nấu ăn không tệ chút nào, nhưng đôi lúc giữa guồng quay bận rộn của công việc cô cũng muốn xả hơi một chút khỏi nghĩa vụ nấu nướng. Và món sandwich của Tomoaki chính là “thú vui tội lỗi” đó.

Mặt trước cửa hiệu lát kính có một dãy bàn hẹp được gắn liền với cửa kính để khách hàng có thể ngồi nghỉ và ăn uống sau khi mua sắm. Ran chọn chỗ ngồi có thể nhìn ra con đường chính, đặt suất bánh kẹp và lon nước ép lên bàn. Cả dãy bàn dài chỉ có mình cô và hai người khách nữa. Shiho nhắn tin nói sẽ ăn tối ở ngoài, nên cô có thể yên tâm thưởng thức bữa ăn đặc biệt này ở đây. Ra khỏi bốn bức tường cũng là một ý hay, biết đâu lại nghĩ thêm được gì đó cho dự án quảng cáo đang làm.

Bóng tối dâng ngập đầy các ngõ ngách, thấp thoáng ánh đèn điện hắt ra từ cửa sổ những ngôi nhà và biển quảng cáo cửa hiệu. Khu dân cư này vốn tách xa khỏi trung tâm thành phố, chủ yếu chỉ có nhà dân và một số cửa hàng nhỏ. Dường như là một nơi mà những náo nhiệt hối hả và toan tính mưu sinh không thể chạm tới. Ran ăn bữa tối và quan sát những người khách bộ hành rảo bước lặng lẽ trong không gian tranh tối tranh sáng. Thi thoảng một chiếc ô tô chạy qua, ánh đèn pha rực lên trong chốc lát rồi lập tức mất hút vào cuối đường. 

Điện thoại rung, tiếng báo tin nhắn vang lên. Ran nghiêng đầu sang bên để nhìn tên người gửi.

Miyano Shiho. “Em về rồi.”

Cô gái kỳ lạ này dường như có một sự quan tâm đặc biệt đến việc chào hỏi khi về nhà. Cho dù Ran không ở nhà, khi về đến nơi cô ấy vẫn sẽ nhắn một tin như vậy. Điều đó ban đầu khiến Ran có chút ngạc nhiên, nhưng không tò mò. Suy cho cùng thì, mỗi người đều sẽ mắc kẹt với nỗi ám ảnh của riêng họ mà người khác dù cố đến đâu cũng không thể hiểu được.

Cô gõ lên điện thoại dăm từ, kết thúc bữa ăn và đứng dậy.

“Mừng cô về nhà.”

Hết Chương 5

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[30 Friends] #27: Ngoại tình

[Series] Thời Gian Để Yêu

Moonlight Hotel (Khách Sạn Ánh Trăng)