[30 Friends] #27: Ngoại tình

#27: Ngoại tình
Một kế hoạch để chọc tức mấy chàng trai. Hay đại loại như thế.

"Tớ không biết đâu..." Ran rên rỉ, mặc dù cô đang để cho Kazuha kéo đi.
"Tin tớ đi," Kazuha nói ranh mãnh, đẩy Ran về phía một toà nhà màu tối xám xịt. "Cậu có muốn chắc rằng Kudo-kun thực sự thích cậu không? Đây chính là cách đấy. Cứ cho đó là một phép thử đi, nếu cậu làm theo nó."

"Nhưng tớ đâu có nghi ngờ gì Shinichi!" Ran phản đối, rồi một ý nghĩ chợt nảy ra trong đầu cô, và cô liếc sang cô bạn gái mình. "Hoặc là cậu muốn làm cho Hattori-kun ghen, và không muốn đi một mình, nên cậu kéo tớ theo làm như một tối đi chơi của các cô gái."

"...im đi nào."

-o-

Hai cô gái đã ra ngoài chơi buổi tối, để cho Shinichi và Heiji tự xoay sở. Vậy là hai chàng thám tử chỉ có thể giết thời gian bằng những cuộc tranh cãi ‘thân thiện’ thường xuyên của mình trước khi quyết định ngồi trước TV để xem một trận bóng chày. Shinichi không phải fan cuồng bóng chày ("Đây mà là thể thao sao!? Bọn họ chỉ đứng yên đó và đợi quả bóng bay đễn chỗ mình!") nhưng lúc đó chẳng có trận bóng đá nào để làm phương án khác.

Họ đang ở cuối hiệp 7 (chiếm được 3 gôn, loại 2, và tay battter chuẩn bị đập bóng – tư thế không tồi chút nào) thì di động của Heiji reo. Cậu rút nó ra, lầm bầm ‘ahou’ gì đó (khiến cho Shinichi đoán ngay ra đó là Kazuha), và trả lời "A lô?"

"Heiji!" Kazuha reo lên.

Heiji nhíu mày. "Cậu đang làm gì thế?" Ở phía đầu dây bên kia, cậu nghe thấy tiếng đàn ông nói chuyện.

"Ồ, không có gì," cô nói ung dung. "nhưng cậu không tin được chuyện này đâu... Ran-chan và tớ tìm được một câu lạc bộ kết bạn. Mấy anh chàng ở đây rất thú vị!" Lại thêm những tiếng reo hò với giọng con trai phía bên kia. "Bọn tớ đang rất vui! Tớ chỉ muốn xem các cậu thế nào rồi."

Giờ thì Heiji đã đứng bật dậy. "Cậu đang ở đâu?"

"Tớ vừa nói đấy thôi, ngốc..."

"Không, ý tớ là cậu đang ở đâu? Địa chỉ ấy?"

"Cậu biết để làm gì?"

"Cứ nói đi!" cậu ra lệnh.

"Không." Và cô gác máy.

Heiji cảm giác như mình đã bỏ lỡ thứ gì đó, nhưng cậu quyết định bây giờ không phải lúc cho nhưng suy nghĩ ‘lý trí’ như vậy. Cậu đi quanh phòng và gắt lên với Shinichi, người vẫn đang ngồi thư giãn trên ghế sofa xem trận đấu. "Kudo, cậu có biết hai cô ấy có thể đến chỗ nào không?"

"...sao cậu lại muốn tìm họ?" Shinichi hỏi ngơ ngác.

"Kazuha kéo Bà chị đến câu lạc bộ kết bạn."

Câu nói đó làm bùng lên ngọn lửa trong người Shinichi. Cậu thực sự không nghĩ là Ran sẽ làm điều gì đó... cô ấy rất kiên định mà. Nhưng đó mới chính là nguồn gốc của vấn đề! Và ngoài ra, danh dự của một chàng trai ra lệnh rằng cậu phải đi và giải cứu người con gái mình yêu khỏi ‘nanh vuốt’ của... những tên con trai khác. Chưa kể cậu nghe nói rằng câu lạc bộ kết bạn là những nơi khá ô uế. Ran có thể tự lo cho mình (và Kazuha cũng thế), nhưng nếu... cậu không thích ý nghĩ này lắm. Vậy nên cậu gật đầu. "Tớ không biết chỗ đó ở đâu... nhưng tớ biết một người có thể gợi ý cho chúng ta..."

Không hiểu sao, cậu không mong muốn lắm cái việc phải gọi cho Sonoko với câu hỏi đặc biệt này.

-o-

Ran nhanh chóng nhận ra rằng cô không thích kiểu câu lạc bộ kết bạn như thế này. Tuy nhiên, một vài anh chàng nói chuyện khá hài hước và dễ chịu, và Kazuha đang tán gẫu rất vui vẻ, vậy nên cô chỉ ngồi xuống ghế và nói chuyện một cách thoải mái. Hoá ra là có một người cũng đang học karate, vì vậy họ bàn luận về các kĩ thuật rất sôi nổi.

Đó là tình trạng trong câu lạc bộ khi cánh cửa bật mở tung và hai cơn bão nhiệt đới cấp 11, 12 gì đấy lao vào trong phòng.

Ran lập tức đứng dậy. "Shinichi! Cậu làm gì ở đây thế?" Mấy chàng trai đứng gần cô chạy toán loạn, dường như cảm nhận được rằng án tử hình sẽ treo lơ lửng trên đầu nếu chọc ghẹo quá trớn cô nàng này.

Shinichi dừng lại ngay trước mặt cô trong khi Hattori cũng tiếp nối con đường đó, oai nghiêm bước đến chỗ Kazuha. "Bọn tớ đến đón cậu."

"Tại sao chứ?"

"Ah... uhm..., bởi vì... cậu biết mà..." Shinichi nhìn xuống đất, đột nhiên cảm thấy lúng túng và không còn cái vẻ hiên ngang khi lao vào câu lạc bộ với mong muốn đoạt lại ‘người con gái ấy’.

Sau vài giây, có vẻ như kế hoạch đã thành công, và Ran mỉm cười. "Shinichi... cậu ghen à?"

"...một chút," cậu thừa nhận, không nhìn thẳng vào mặt cô.

Điều làm cậu ngạc nhiên là Ran nhảy bổ đến và choàng tay qua cổ cậu. "Đáng yêu quá!" cô reo lên vui mừng. "Nhưng cậu biết tớ sẽ không làm những chuyện như vậy mà." Bàn tay cô chạm lấy một bên má Shinichi. "Tớ chỉ có mình cậu thôi."

Tuy nhiên, khoảnh khắc lãng mạn của họ bị phá vỡ, bằng tiếng la hét đến từ phía bên kia. "ĐỒ NGỐC!"

"Heiji, cậu đang làm cái quái gì vậy?"

"Tớ đến đây để chắc rằng cậu không làm điều gì ngu xuẩn thôi!"

"Tớ có thể tự lo được!"

"Làm sao được chứ?! Nếu như có tên nào giở trò gì với cậu thì sao?"

"Cái gì, cậu ghen à?"

"KHÔNG ĐỜI NÀO!"

Shinichi nhăn mặt và lắc đầu. Hattori là người bạn thân nhất của cậu, nhưng thỉnh thoảng cậu nghĩ rằng mình phải cho vài cái bạt tai hắn mới tỉnh ra được. "Hattori... cứ thú nhận là cậu ghen đi. Thật đấy. Cô ấy thích thế."

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[Series] Thời Gian Để Yêu

Moonlight Hotel (Khách Sạn Ánh Trăng)