[Khách Sạn Ánh Trăng] Chương 4

Chương 4: Tôi muốn nghe kể về Ninja

"Cái quái gì..." Richard nguyền rủa với khuôn mặt tái nhợt vì sốc.
"Là mẹ đấy! Bà ấy trở về để trả thù!" Anne – chị của Richard gào lên. Cô lớn hơn Richard 3 tuổi với đôi mắt xanh lục quyến rũ cùng mái tóc nâu, vậy mà giờ đây cặp mắt ấy đang bị nỗi sợ hãi nhấn chìm.

"Làm ơn cho tôi mượn cái thang." Hakuba nhờ mấy người hầu khi họ nghe tiếng hét trên lầu và tức tốc chạy lên.
"Cậu có thể cho phép tớ kiểm tra bức tranh không, Richard?" Hakuba hỏi, ngước nhìn bức chân dung phía trên. 
Richard gật đầu. "Nhất định đây là một trò đùa ngu ngốc của ai đó.”

"Sao cậu không lấy nguyên bức tranh xuống, thế có hay hơn không?" Kaito hỏi, cảm thấy hiếu kì về cái dòng nước mắt máu ấy.
"Làm thế thì sẽ xâm phạm vào vật chứng." Heiji nói "Nhất định phải có một mánh khóe nào đó..."
"Mánh khóe hả?" Kaito cười toe "Vụ này tớ rành đấy, để cho tớ nào..."
"Này, bỏ tay ra khỏi bức tranh đi!" Hakuba hét. "Đừng có đụng vào bất cứ cái gì hết!"
"Tại sao không? Bức vẽ này đâu phải của cậu! Đừng có ra lệnh cho tớ kiểu đó!" Kaito cãi lại và cuộc chiến lại bắt đầu.

"Chẳng có gì đằng sau bức tranh cả..." Shinichi dò xét, nói. Trong khi đó thì Kaito và Hakuba vẫn đang mải tranh cãi như thường lệ nên chẳng biết rằng cái thang đã được đem đến. "Tuy vậy vẫn có một ít máu bắn quanh bức tranh..."

"Tớ nghĩ đáng lẽ phải có cái ống dẫn nước pha đỏ hay đại loại như thế, không có thật sao... chẳng lẽ đó là máu thật?" Heiji hỏi nghi ngờ, khẽ chạm vào thứ dung dịch đỏ trên khuôn mặt của cô bé trong tranh rồi đưa gần lên mũi để kiểm tra tính chất và kết cấu của nó. “Là máu giả.” Cậu thông báo.

"Ở trên tường cũng không có gì." Hakuba thêm vào, sau khi đã đeo găng tay và cẩn trọng chạm vào bức tường quanh đó. Thế rồi anh bắt gặp nét mặt Richard. Sợ hãi, kinh hoàng, hoảng loạn... tất cả hiện rõ mồn một trên mặt cậu ta. 

"Hakuba, chuyện... chuyện này đã từng xảy ra trước đây..." Richard nói.
"Nơi này đã bị nguyền rủa!" Anne nói trong kinh hoàng
"Đã từng!? Cũng chính bức tranh này? Nó xảy ra khi nào? Nói cho tớ biết đi!" Hakuba hỏi dồn dập.

"Lúc ấy tớ không có nhà! Chuyện đó xảy ra trên một bức tranh khác của mẹ tớ. Một người hầu đã lau sạch và mọi việc đều yên ổn cho đến hôm nay...!"
"Nghe này, chắc chắn phải có một lời giải thích hợp lý cho chuyện này, đừng có vội tin vào những chuyện ma quỷ nhảm nhí ấy, được chứ? Có người đã bằng cách nào đó làm cho bức tranh rơi lệ máu, chúng tớ nhất định sẽ tìm ra chân tướng vụ việc."

"Này các cậu... trên đôi mắt của bức vẽ không có hốc nhỏ nào cả." Shinichi nói, rồi quay sang nhìn Kaito. "Vậy cậu có thể cho tớ biết tên hung thủ đã dùng mánh khóe gì chỉ trong một thời gian ngắn như thế không Kuroba?"

Kaito trầm ngâm một hồi, ngước nhìn bức chân dung đã được lau sạch, giờ đây đôi mắt xanh của cô bé gái đã trở lại. Cậu nhún vai. "Tớ không chắc lắm nhưng có một cách." Rồi cậu ta nhe răng cười với ba chàng thám tử. "Nhưng tớ sẽ để mấy cậu tự mình suy luận ra."
Kaito nhìn Anne suy tư, và chợt một nụ cười lạ xuất hiện nơi khóe miệng, không ai thấy nó ngoại trừ chính cô – Anne.

"Này... chúng ta có thể đi bây giờ không?" Richard hỏi. "Tôi... tôi không muốn ở nơi này thêm một giây nào nữa."
"Nhưng cậu sống ở đây mà." Heiji nói không suy nghĩ và nhận được một cái lườm cảnh cáo của Hakuba.

"Ta hãy đến phòng ăn nào!"Anne gợi ý, cô đã bình tĩnh hơn dù thần sắc vẫn còn nhợt nhạt. 
"Xin lỗi quý khách vì hành động thất lễ vừa rồi. Tôi đã rất hoảng sợ và thật xấu hổ 
khi để ảnh hưởng đến chuyến thăm quan của các vị." Cô cúi đầu trước cả nhóm, sau đó hít vào một hơi thật sâu. "Gia đình chúng tôi rất vinh hạnh được dùng bữa với quý khách, xem như là lời chuộc lỗi của tôi. Xin mời đi lối này."

Richard mỉm cười tự hào với chị gái mình, rồi khi quay sang cậu thấy cái nhìn khó hiểu trên gương mặt nhóm Hakuba.
"Chị ấy quen kiểu giao thiệp như một quý cô vậy đó, các cậu tập làm quen đi!”
"Ồ, vậy mà tớ còn tưởng lỗ tai mình có vấn đề nữa chứ." Kaito châm chọc.

**************************

Tại bàn ăn, cả nhóm gặp hết tất cả thành viên trong gia đình Richard. Richard có hai người anh và hai người chị. Người lớn nhất là William – 22 tuổi, Anne – 21 tuổi, Tracey – 20 tuổi và Henry – 19 tuổi.
Ngài Norferk có hai người chị gái: cô Alice với chồng là John, và cô Louise với chồng là Mike.

Các chàng trai ngồi vào bàn và đang căng não ra để có thể nhớ hết những cái tên tiếng Anh đó. Sau một vài nụ cười chào hỏi lịch sự, thức ăn được đem ra. Tất cả bắt đầu dùng bữa, mọi chuyện đều ổn thỏa cho đến khi người phục vụ đem lên một đĩa cá tuyết.
"Ờm... Xin lỗi nhưng... tôi... không ăn được cá..." Kaito nói, mắt trợn tròn đầy sợ hãi.
"Tại sao thế? Có thể cho phép tôi hỏi nguyên nhân không?" Tracey hỏi. "Nó không vừa miệng em à?" Cô mỉm cười dịu dàng với Kaito.

"Không, không phải thế..." Kaito chối băng nhưng rồi cậu để ý thấy Hakuba vừa định nói gì đó liên quan đến vụ này. Nhanh như cắt, anh chàng đá chân Hakuba dưới bàn. Hakuba lườm Kaito cay cú.

"Các em hãy kể cho chúng tôi nghe về nước Nhật đi." William nói. "Tôi luôn ước ao một lần được đến đó, nền văn hóa của đất nước các em thật sự rất thú vị.” Anh sở hữu vẻ ngoài điển trai cùng nụ cười chín chắn hút hồn của một người trưởng thành.
"Vậy... các anh chị muốn tìm hiểu về cái gì?" Shinichi hỏi dù trong lòng rất muốn hỏi ngược lại về chuyện của ngài Norferk, nhưng hình như không ai trong bàn muốn đề cập đến chuyện xảy ra với cha họ.

"Hãy kể cho tôi nghe về Ninja đi!" Henry nói háo hức. "Họ có thể bay được à? Có thể tàng hình như lời đồn không?"
"Đừng có ngốc như thế, Henry!" Tracey bật cười. "Thật không tế nhị chút nào khi em lại làm phiền các vị khách đây bằng câu hỏi ngớ ngẩn đó!"
"Đây, Hakuba! Ăn thêm chút thịt bò nhé!" Cô Louise vừa nói vừa gắp thức ăn vào đĩa của nhóm Hakuba trước khi họ kịp từ chối. Phong thái của bà chẳng hề giống thành viên trong một gia đình hoàng tộc chút nào.

Shinichi nhìn quanh bàn ăn rồi quyết định bắt chuyện với Alice và John.
"Để giữ được nội thất của khách sạn luôn sang trọng thế này chắc các bác rất vất vả?"
John mỉm cười, gật đầu. "Đúng vậy, nhưng mọi công việc đều diễn ra rất trôi chảy. Nếu cháu muốn, ta có thể dẫn cháu đi tham quan khu vườn của lâu đài."
Bà Alice chỉ nhìn Shinichi một cách vô hồn, với nét mặt lạnh nhạt và âu sầu.
"Không thân thiện cho lắm." Shinichi nghĩ thầm.

"Vậy... các em dự định ở đây bao lâu?" Tracey hỏi, cô có vẻ ngoài xinh xắn hệt như mẹ mình lúc trẻ, khiến cho mặt Kaito cứ đỏ lựng lên mỗi lần cô mỉm cười với cậu.
"À, mấy cậu thám tử đây sẽ ở lại cho đến khi biết được họ muốn gì và giúp Richard tìm hiểu chuyện đang diễn ra ở tòa lâu đài lạ lùng này." Kaito trả lời.

Tất cả đột ngột trở nên im lặng. Kaito hiểu rằng mình đã nói điều gì đó 'không nên nói'.
"Chúng tôi rất vui mừng khi có được sự giúp đỡ từ Hakuba và các bạn của cậu ấy." William nói nhã nhặn.
"Phải, anh William nói đúng. Hãy cho chúng tôi biết khi các em cần bất cứ sự trợ giúp nào." Anne thêm vào.

"ĐEM THÊM THỊT RA NÀO!" Cuộc đối thoại bất thình lình bị chen ngang bởi lời sai bảo mấy người hầu của chú Mike – một người đàn ông mập mạp, miệng lúc nào cũng đầy thức ăn.
"Mike! Lịch sự chút đi! Chúng ta đang có khách đấy!" Cô Louise nói, đánh nhẹ vào tay chồng mình.
"Ôi, thật không phải! Mong các cháu bỏ quá cho hành động lỗ mãng của ta!" Bác Mike cười toe với các chàng trai với hàm răng còn đầy thịt. Hakuba để ý thấy Richard lắc đầu ra vẻ bó tay.

"Cháu có thể xin thêm chút thịt bò chứ?" Heiji hỏi lịch sự, nhìn cô Louise háo hức chờ đợi. "Thịt ngon tuyệt! Ở Nhật Bản không có cơ hội ăn món này đâu!" 
Cô Louise cười khúc khích, ôm lấy Heiji. "Chà chà, ta thích cậu trai trẻ này đây!"
Heiji suýt nghẹt thở bởi cái ôm chặt đó, trong khi tất cả mọi người chỉ cười khúc khích.

**********************

Bữa ăn tối nhanh chóng kết thúc và mấy anh chàng thì no căng bụng. Họ trở về phòng nghỉ nhưng Shinichi và Heiji thì cảm thấy rất bực bội.
"Họ chẳng chịu kể cho chúng ta cái gì hết!" Heiji gần như muốn hét lên. "Làm sao điều tra được khi mà không ai muốn nói chuyện cả!? À mà bữa tối ngon thật đấy!"

"Hừm..." Shinichi thở dài. "Chúng ta đành phải tự mình lo liệu lấy vậy! Tớ thích cái anh chàng William ấy, anh ta có vẻ là người chín chắn và biết điều. Cái gia đình này thú vị thật." Chợt cậu dừng lại, nhìn xung quanh "Richard và Hakuba... đâu rồi?"
Kaito đáp. "Tớ thấy họ đi ra bãi biển. Chắc Richard muốn kể cho Hakuba nghe chuyện gì đó."

"Vậy còn chờ gì nữa!?" Heiji sốt ruột. "Ta đi tìm họ đi!" Rồi Heiji chạy trước còn Shinichi và Kaito theo phía sau.
"Sao tớ cứ có cảm giác là thám tử mấy cậu y như lũ nhiều chuyện vậy nhỉ?" Kaito hỏi Heiji.
"Điều kiện tiên quyết để làm một thám tử đấy!" Shinichi phì cười. "Nhưng thường thì người ta gọi nó là tính tò mò!"

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[30 Friends] #27: Ngoại tình

[Series] Thời Gian Để Yêu

Moonlight Hotel (Khách Sạn Ánh Trăng)