[30 Friends] #11: Thức tỉnh

#11: Thức tỉnh
Đừng bao giờ làm như thế nữa. ĐỪNG BAO GIỜ.

Khi Shinichi mở mắt, cậu thấy mình đang ở trong bệnh viện. Và cậu cũng nhận ra tình trạng lạ lùng của cơ thể mình hiện tại: cậu đang đau, nhưng nó lại khá là... mờ nhạt. Cậu nhanh chóng hiểu rằng trước đó mình đã bị thương, và cái cảm giác mơ hồ này có lẽ là do một loại thuốc giảm đau nào đó.

Giờ nếu như lũ động vật kì quái kia thôi không nhảy nhót quanh giường nữa, cậu có thể tập trung đầu óc để cố nhớ xem chính xác thì chuyện gì đã xảy đến với mình mà khiến cho cậu phải vào bệnh viện.

Sau vài phút, mọi thứ bắt đầu trở lại rõ ràng hơn. Toàn thân cậu vẫn đau ê ẩm, nhưng Shinichi thấy mình có thể ngồi dậy và nhìn xung quanh, cũng không khó khăn gì lắm. Căn phòng yên lặng, hơi vang tiếng nói chuyện, đi lại trên hành lang phía sau cánh cửa đóng và tiếng bíp bíp của đống máy móc và màn hình được nối vào người cậu – có cả một dải băng trắng quấn quanh đầu. Cậu vẫn bị kẹt trong cái cơ thể bảy tuổi của mình... nhưng đó là thứ duy nhất cậu có thể giữ cho mình lúc này.

Shinichi biết việc này có liên quan đến Gin và Tổ chức... nhưng ngoài chuyện đó ra, tâm trí cậu hầu như trống rỗng, chỉ có những mảng kí ức mờ nhạt không rõ ràng. Cậu nghĩ có lẽ là do chuyện vừa xảy ra với mình, chắc hẳn cậu không định sống sót sau vụ đó. Vì thế, cậu được đưa vào bệnh viện, bị tiêm cho hàng đống thuốc giảm đau đến mức khi tỉnh dậy cậu thậm chí không thể đếm đến 1.

Có thể Shinichi sẽ nhớ thêm được gì đó, khi trí óc tỉnh táo hơn. Cậu đã từng biết những vụ án mà nạn nhân bị chấn thương nặng đã không hề nhớ được chút gì trong hàng tuần, hàng tháng, thậm chí nhiều năm, rồi đột nhiên một chi tiết quan trọng nào đó nảy ra trong đầu họ. Cậu cũng từng nghe nói đến những vụ mà nạn nhân sau khi trải qua cơn thập tử nhất sinh đã quên hết hoàn toàn, nhưng dần dần phục hồi trí nhớ trong những ngày sau đó.

Trí nhớ con người là một điều kì lạ.

Shinichi nhìn xuống... và phát hiện ra trong phòng không chỉ có mình mình. Việc đó khiến cậu giật mình, cậu vốn rất nhạy bén nếu như có người nào đó bên cạnh, thế mà đến giờ cậu mới nhận ra. Shinichi có một giác quan thứ sáu luôn luôn mách bảo mỗi khi cậu bị theo dõi. Vậy nên khi nhìn thấy Hattori ngồi đó... cậu không khỏi ngạc nhiên.

Nhưng ngạc nhiên hơn là Hattori đang ngủ. Cậu ta ngồi trên chiếc ghế cạnh giường, hai cánh tay khoanh lại đặt trên mép giường và vùi đầu vào đó. Shinichi ngồi yên một lúc và chỉ nhìn chằm chằm cậu bạn thân. Có vài điều cho thấy Heiji đã ngồi đây khá lâu.

Và rồi, như thể cảm nhận được ánh nhìn của Shinichi, Heiji mở mắt và ngồi dậy. Cậu nhìn xung quanh, chớp mắt chầm chậm như một con cú để lấy lại tỉnh táo. Cuối cùng, cậu hướng về thân hình nhỏ bé đang ngồi trên giường, với thái độ chuyển từ khó hiểu đến nhẹ nhõm. "Cậu tỉnh rồi. Đúng lúc tồi tệ nhất."

Shinichi cố nở một nụ cười. "Xin lỗi. Chuyện gì xảy ra thế?"

Heiji thở dài và đưa tay vuốt mái tóc rối bù. "Cậu không bao giờ làm những chuyện nửa vời phải không? Anh bạn... tớ không nghĩ là cậu làm được việc đó chỉ trong một khoảng thời gian ngắn. Nhưng chuyện đã xảy ra... xem nào... " Cậu bắt đầu giơ từng ngón tay lên đếm. "Cậu suýt nữa đi đời, chúng ta bắt được khoảng nửa tá bọn áo đen – kể cả ông bạn cũ Gin. Bí mật của cậu đã bị lộ – tất cả những nhân vật quan trọng đều biết hết. Bố cậu đã nói chuyện với thanh tra Megure tối qua, cố giải quyết một vài chi tiết khó hiểu, vậy nên hi vọng là sẽ không còn ai muốn lấy cái thứ đang nằm trên cổ cậu nữa."

Shinichi nhăn mặt.

Hattori cười. "Yeah... ông bác Mouri khá là sốc... nhưng tớ nghĩ bác ấy đã bình tĩnh lại rồi. Mẹ cậu và Bà chị đang ở mấy phòng bên dưới, nghỉ ngơi lấy lại sức. Kazuha đang chăm sóc Ran ở đó. Cảnh sát liên tục ra vào từ tối hôm qua." Cậu chuyển ánh mắt dò xét về phía chàng thám tử thu nhỏ. "Nhiều người lo lắng cho cậu lắm đấy, có biết không hả?"

"Chuyện gì xảy ra với tớ vậy?" Shinichi hỏi. "Tớ... không thể nhớ được. Ý tớ là, tớ biết bọn áo đen cũng có liên quan, nhưng... không nhớ được gì cụ thể." Tuy nhiên, giờ thì cậu đã biết, giả định ban đầu của mình là đúng: cậu đã bị thương nặng, cận kề cái chết, và đó là lí do giờ đây cậu nằm trong bệnh viện, bị tống cho hàng tá thuốc đủ để khiến cho Keith Richards phải nao núng. (A/N: Keith Richards - tay guitar, người thành lập ban nhạc Rolling Stones)

Heiji có vẻ khó chịu. "Ngắn gọn thôi nhé? Cậu bị bắn. Hai phát. Một viên vào bên hông – suýt nữa giết cậu. Không có gì nghiêm trọng, nhưng cậu mất quá nhiều máu. Và viên đạn còn lại... đi sượt qua bên đầu. Tớ không hiểu tại sao nó lại bị trượt. Cậu may lắm đấy."

"... wow."

"Ừ," Heiji gật đầu. "dù vậy tớ đã yêu cầu hai cảnh sát đứng gác ngoài kia. Tớ cũng hứa là sẽ báo cho mọi người ngay khi cậu tỉnh lại. Nhưng... có lẽ không sao nếu tớ bỏ ra vài phút để nhồi vào đầu cậu một số sự kiện quan trọng. Nhờ thế cậu sẽ không bị ‘tra tấn’ bởi mấy người bạn ngoài kia hoặc là cảnh sát – nhưng họ biết cậu là chính cậu. Đó mới là điều quan trọng nhất."

"Được rồi," Shinichi thở dài. Không cần biết cậu nhìn nhận việc này theo cách nào, nó cũng là một đống hỗn độn và phức tạp. Có rất nhiều người đang cần một lời giải thích... và đứng đầu danh sách đó là người mà cậu luôn cảm thấy lo sợ khi nhắc đến. Nhưng rồi cậu cũng nuốt nước bọt và mở miệng. "Hattori... Ran sao rồi?... Ý tớ là, cô ấy có... ?"

Heiji khẽ mỉm cười. "Cô ấy khóc. Rất nhiều. Nhưng cô ấy không ghét cậu – cô ấy chỉ muốn có một cuộc nói chuyện ‘nho nhỏ’ khi cậu tỉnh dậy – nguyên văn đấy. Bọn tớ phải bắt cô ấy đi ngủ. Trước lúc đi, Ran dặn là phải gọi sau đúng 4 tiếng để cô ấy kịp quay lại, nếu không muốn nếm thử vài đòn karate mới học của cô nàng."

"... vậy được bao lâu rồi?"

"Hmm, khoảng 7 tiếng."

"Cậu cầm chắc cái chết rồi đấy, biết chưa?"

"Eh, có thể còn tệ hơn thế."

Im lặng lại bao trùm căn phòng; không ai trong hai người cảm thấy cần thiết để lên tiếng lúc này.

Cuối cùng, Heiji cất lời. "Kudo, tớ muốn cậu hứa với tớ một việc."

"Việc gì?"

Cái nhìn của Heiji hướng vào cậu lúc này là ánh mắt nghiêm túc và mãnh liệt nhất cậu từng thấy ở cậu bạn Osaka. "Đừng bao giờ làm chuyện đó lần nữa. KHÔNG BAO GIỜ NỮA. Cậu có hiểu không?"

Shinichi nhìn cậu chằm chằm, khó hiểu, trước khi nhận ra điều mà Hattori muốn nói: Đứng bao giờ làm cho tớ phải lo sợ nữa. ĐỪNG BAO GIỜ. Vậy là Hattori đã rất lo lắng cho cậu, mặc dù đó là một trong những điều cậu ta không thể nói rõ ra, vì bất cứ lí do gì – có lẽ giống như cái lí do mà bởi thế hắn không dám thổ lộ với Kazuha. Lo lắng đến mức ngồi túc trực bên giường, thậm chí ngủ gục ngay ở đó.

Và cậu mỉm cười. "Ừ. Tớ hiểu." Shinichi ngưng lại, rồi thêm vào, "Cảm ơn cậu."

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[30 Friends] #27: Ngoại tình

[Series] Thời Gian Để Yêu

Moonlight Hotel (Khách Sạn Ánh Trăng)