[30 Friends] #17: Giữ bí mật

#17: Giữ bí mật
Cậu nghĩ tớ sẽ vui vẻ khi cậu biết hết mọi chuyện sao?

Conan có một linh cảm tồi tệ rằng thứ gì đó không dễ chịu chút nào sẽ xảy ra vào ngày hôm nay. Khi điện thoại reo và Ran nhấc máy, cậu đã thấy rùng mình. Và khi cô quay lại, nói điện thoại của cậu rồi đặt ống nghe vào tay cậu, Conan biết điều mình linh cảm là đúng.
"A, Kudo!" một giọng nói hớn hở và đặc sệt chất Kansai vang lên từ bên kia.

Conan đã phải đặt ống nghe ra xa để bảo vệ tai mình khỏi cái volume cao ngất trời đó. "Không cần phải gào lên như thế," cậu đáp từ tốn. "Tớ nghe thấy rồi." Lí do Hattori gọi đến, cậu không biết, nhưng cậu không tin là vì một thứ cậu có hứng thú. Hay đúng hơn, cậu chắc chắn không hề quan tâm đến thứ đó. Cậu vẫn còn hơi tức khi bí mật của mình bị phát hiện.
Kudo Shinichi KHÔNG HỀ thích bị vượt mặt. Dù trong bất kì hoàn cảnh nào. Và vì thế cậu thường tỏ ra hờn dỗi mỗi khi chuyện như vậy xảy ra. Nhưng Hattori dường như quyết tâm không để cho cậu cứ quanh quẩn ủ rũ về việc ấy mãi... và điều đó thật khó chịu! Thật ra mà nói, tại sao tên này lại thân thiện quá như thế nhỉ? Ở hắn có thứ gì đó dễ khiến người ta cáu tiết chỉ muốn xông vào cho một trận, mà cậu cũng không biết chính xác tại sao.

Thêm nữa, nó cũng chẳng giúp gì mà còn khiến cho tình cảnh của cậu khổ sở hơn, cậu phải thừa nhận thế. Mạng sống của cậu và những người xung quanh phụ thuộc vào sự giữ bí mật, và theo cách đó thì dường như ở Hattori toát ra một cảm giác rằng cậu ta có thể để tất cả mọi thứ trượt qua môi mà không cần nghĩ. Và nếu đánh giá bằng cái kiểu nói thẳng tuột hắn dùng khi gọi tên thật của cậu to tướng trên điện thoại, thì chắc hẳn cậu thám tử Osaka này không có đủ tính kín đáo cần thiết.

Ý nghĩ rằng Ran hay bất kì ai đó quanh cậu trở thành mục tiêu của Tổ chức vì một tên thám tử to mồm để lộ chuyện gì đó... khiến cho Conan sợ hãi. Nó làm cho cậu khiếp sợ hơn cả ý nghĩ chính mình trở thành nạn nhân.

...và Hattori vẫn đang nói. Nhưng rồi việc nhận được quá ít câu trả lời từ đầu dây bên kia đã gây chú ý cho cậu. "Cậu im lặng quá," Heiji nói, cuối cùng cũng nhận ra bản thân đang tán gẫu một mình. "Chuyện gì thế?”

Conan liếc nhìn xung quanh và thấy chỉ có mình mình trong văn phòng. Nếu thế thì nói thẳng thừng luôn cũng được. "Cậu nghĩ tớ sẽ vui vẻ khi cậu biết hết mọi chuyện sao?" cậu gắt, nghe khó chịu hơn cả dự định của cậu. Nhưng những chuyện xảy ra gần đây đã khiến cho dây thần kinh của cậu chỉ thiếu nước đứt luôn vì thể không chịu nổi nữa.

Một khoảng im lặng dài ở đầu dây bên kia.

Khi Hattori cất tiếng trở lại, Conan thực sự đang nghĩ đến chuyện đặt ống nghe xuống, nếu như cậu muốn điều đó. Nhưng đối thủ của cậu mở miệng vừa kịp lúc để cuộc nói chuyện không có một cái kết đột ngột và đầy thô lỗ.

"...tại sao?"

"Bởi vì mạng sống của tớ... và của những người quanh tớ... phụ thuộc vào chuyện không một ai biết được bí mật này," Conan nói thẳng thừng.

"Và cậu nghĩ tớ không đủ khả năng giữ kín bí mật của cậu." Đó là một lời khẳng định, không phải một câu hỏi.

"Cậu vừa gọi tớ là Kudo, đúng không?" Conan đáp, hạ giọng xuống để chắc rằng mình không bị nghe trộm.

"...Tớ sẽ không nói đâu."

Có thứ gì đó trong cách nói của Hattori khiến cậu sững lại. Một vài chỗ nhấn khác lạ trong giọng điệu, nghiêm túc hơn hẳn bình thường đối với cậu thám tử Osaka này. Hattori dường như không thể trở nên hoàn toàn nghiêm túc ngoại trừ trong một vụ án. Vậy nên nghe thấy cái giọng đó bây giờ thật lạ lùng. "Hattori..."

"Cậu nói cậu không muốn ai khác biết. Và tớ đã hứa là sẽ không nói. Không hiểu sao cậu vẫn không tin tớ," Hattori nói đơn giản.

Đó là lúc Conan nhận ra thứ của Hattori dễ khiến cho cậu bực mình. Một phần là vì Hattori đã kéo được cái bí mật ra khỏi người cậu mà hầu như không cần phải cố gắng chút nào (bằng sự đe doạ được sắp đặt đúng thời điểm), và cậu không thích bị vượt mặt. Nhưng hơn thế nữa...

Cậu nhận ra rằng bản thân mình muốn tin tưởng Hattori.

Cứ cho là vậy đi, thì trong hoàn cảnh này cậu cũng không có nhiều hơn một lựa chọn. Thực tế là Hattori đã biết được sự thật. Và điều đó khiến cậu khó chịu. Nhưng cùng lúc, ở tên này có điều gì đó khiến cho Conan thực sự muốn tin cậu ta mà không hề e dè như những người khác.

Thật kì lạ... đặc biệt với một người đã quen với việc nghi ngờ người khác như một bản năng. Cậu là một thám tử. Cậu tạo danh tiếng cho mình bằng việc nghi ngờ tất cả mọi thứ quanh cậu.

Conan hít một hơi thật sâu. "...cậu hứa không nói chứ?"

"Tớ đã bảo rồi mà."

"...thôi được." Cậu băn khoăn không biết rồi mình có phải hối hận vì quyết định này không... hay hoá ra nó lại thành điều may mắn trong bí mật của cậu.

"Tuyệt!" Hattori reo lên ở đầu dây bên kia. "Vậy giờ... kể cho tớ nghe về Bà chị của cậu nhé?"

Mọi dấu hiệu đều dẫn đến thứ gọi là ‘hối hận muộn màng’... nhưng vẫn còn quá sớm để kết luận.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[30 Friends] #27: Ngoại tình

[Series] Thời Gian Để Yêu

Moonlight Hotel (Khách Sạn Ánh Trăng)