[Khách Sạn Ánh Trăng] Chương 26

Chương 26: "Hắn ta làm gì ở đây?"

Đội cứu hoả ập tới trước cửa lâu đài.
Cùng với xe cứu thương và một chiếc trực thăng đen.
Họ vây quanh toà nhà cháy, năm người lính cứu hoả nhảy ra, cầm vòi nước cố dập tắt ngọn lửa, nhưng họ cũng biết rằng, lượng nước ít ỏi mình đang có sẽ chẳng tác động được nhiều trước đám cháy lớn thế này.

Máy bay trực thăng hạ cánh xuống ngọn đồi cách khách sạn không xa.
Một người đàn ông mập mạp nhảy xuống và chạy về phía toà nhà.
Nỗi lo lắng hiện rõ trên gương mặt ông.

Từ một chiếc xe cảnh sát khác, Anne và Henry cũng lao ra.
Anne đưa tay che miệng, mắt cô mở to đầy kinh hãi khi nhìn cảnh tượng trước mắt.

Nước mắt cứ thế tuôn rơi trên gương mặt cô.

Henry đứng đó, mặt trắng bệch.
Họ không thể tin được ngôi nhà yêu dấu của mình đang chìm trong biển lửa, dần bị phá huỷ.
"Richard... Louise... Mike... Alice và John... và tất cả những vị khách nữa... họ đâu rồi?" Henry đột ngột hét lên.
"Ai đó đi tìm họ đi! Không lẽ vẫn ở trong lâu đài sao? Mau cứu họ ra!" Anh gào như điên, nỗi hoang mang xâm chiếm cả đầu óc, anh túm lấy người lính gần đó nhất và lay anh ta dữ dội. "Cứu họ đi! Làm ơn...!"
Người lính cứu hoả chỉ có thể nhìn anh với vẻ bất lực.

"Henry! Anne!" Một giọng nói từ xa vọng đến phía sau.
Anne nhìn theo hướng phát ra tiếng nói, và bật ra tiếng khóc. Cô lao người về phía cậu em trai của mình.
Henry cũng buông anh lính chữa cháy tội nghiệp ra và chạy đến nhanh hết sức có thể.

Richard, John và Rosey chầm chậm bước về phía họ, cả ba người đều có vẻ kiệt sức và suy sụp.
Ran, Aoko, Shiho, Kazuha, Heiji và Hakuba đang đi cùng nhau.
Toàn thân họ đầy thương tích và những vết bầm tím.

Nhân viên cứu thương nhanh chóng nhìn thấy và chạy vội đến. Xe cứu thương cũng đỗ ngay tại chỗ đó.
Cả nhóm dừng lại và im lặng. Không một ai muốn nói gì lúc này. Tâm trí họ đã phải chịu đựng quá nhiều nỗi đau buồn.
Anne và Henry khóc oà, Anne lao đến ôm chầm lấy Richard thật chặt.
Henry cũng ôm lấy John, nhưng anh nhận ra vẻ khác lạ trên gương mặt chú mình.
"... Cô Alice và cô Louise đâu rồi? Chú Mike nữa?" Henry hỏi, nhìn Richard đầy hi vọng.
Richard cắn môi và nhìn xuống chân mình. Mãi rồi cậu cũng mở miệng một cách khó khăn và kể lại toàn bộ chuyện xảy ra với cô chú họ. Rosey ôm chặt lấy Richard suốt lúc đó.
Vài phút sau, chỉ còn lại tiếng than khóc não nề của Anne và sự im lặng sững sờ của Henry.
Cảnh sát ập đến, bao quanh năm người họ.

Bên cạnh những chiếc xe cảnh sát, nhóm bạn của chúng ta đang được các bác sĩ chăm sóc.
Nhân viên cứu thương tập trung vào Heiji và Hakuba vì cả đống thương tích trên người họ.
Họ ngồi trên thảm cỏ ẩm ướt, lắng nghe những câu chất vấn liên tục của bác sĩ, nhưng không ai trong hai người trả lời một câu nào.
Họ chỉ ngồi đó, im lặng để cho bác sĩ băng vết thương.
Mắt cả hai không rời khỏi toà lâu đài đang cháy dữ dội trước mặt.

Những cô gái đứng yên lặng một chỗ, nhìn toà lâu đài cháy và từng dòng nước đang tuôn xối xả vào đó.
Ánh lửa đỏ vàng bập bùng phản chiếu trên gương mặt họ. Họ cũng cảm nhận được hơi nóng của lửa phả lên mặt mình.
Ran và Aoko vẫn đang khóc, nhưng chỉ có nước mắt trào ra, không một tiếng kêu than.
Họ đã chẳng còn chút sức lực nào để gào khóc nữa.

"Saguru!" người đàn ông mập mạp hét lớn.
Hakuba rời mắt khỏi toà nhà và nhìn người đó lao đến chỗ anh và dừng lại trước mặt Hakuba.
"Con không sao chứ?" Ông hỏi, dang rộng tay và ôm con trai mình thật chặt.
Hakuba bật tiếng rên vì đau.
"Ôi... ta xin lỗi... con có đau không?" Cha anh nói.
"...Con ổn..." Hakuba đáp khẽ. Anh nhìn cha.

"...Ta rất tiếc, Saguru." Người đàn ông nói, ông nhận ra nỗi giận dữ và buồn bã trong mắt con trai.
"Chúng ta không đến kịp vì cơn bão. Ta đã cố liên lạc với con nhưng mọi điện thoại trong lâu đài đều không thể kết nối được. Điện thoại di động thì mất tín hiệu... Ta đã cử cảnh sát đến ngay khi cơn bão vừa qua. Chúng ta cũng nhận được thông báo từ người dân quanh đây rằng họ nhìn thấy khói đen bốc lên từ lâu đài 1 giờ trước, nhưng đội cứu hoả và xe cứu thương không thể đến kịp vì những cái cây đổ trong trận bão làm tắc nghẽn giao thông... Chuyện gì đã xảy ra thế, Saguru?"

Hakuba chỉ quay đầu đi. Anh không trả lời.
Cha anh thở dài và nhìn con trai lo lắng, tự hỏi không biết chính xác thì chuyện gì đã xảy ra mà lại tồi tệ đến mức đó. Ông chưa bao giờ thấy con trai đau khổ như vậy.
Thành thật mà nói, ông cũng không biết phải làm gì trong tình huống này.

Shiho bước đến chỗ Hakuba và ngồi cạnh anh, cô nắm tay anh, và nhìn thẳng vào Hakuba.
Họ chỉ nhìn nhau một lúc và rồi cùng hướng về phía lâu đài.
Cha của Hakuba cũng chợt nhận ra hai người họ đã thân thiết đến mức nào. Ông chạy đi, mỉm cười, gọi điện cho vợ để thông báo con trai vẫn khoẻ. Và nó có một cô bạn gái rất tuyệt.

Heiji rên rỉ khi bác sĩ rửa vết thương trên đầu gối cậu, nó liên tục nhức nhối.
Cậu ngồi trên mặt đất, chân duỗi thẳng, hai tay chống xuống đỡ cả cơ thể.
Người bác sĩ đang lau vết thương chợt nhìn thấy lá bùa nhỏ đặt giữa ngực cậu. Cô cầm lấy nó định gỡ ra để băng bó dễ dàng hơn, nhưng Heiji đã ngăn lại.
"Không... cứ để đấy... tôi muốn đeo nó." Cậu nói.
Người nhân viên cứu thương nhìn cậu với ánh mắt khó hiểu.

"Có phải vì tớ bảo cậu đeo không?" Kazuha bước đễn chỗ cậu và mỉm cười yếu ớt. Một nụ cười gượng, Heiji nhìn thấy đôi mắt đẫm nước của cô. Cô ngồi xuống cạnh Heiji, nhìn cậu.
"Kazuha..."
"Tớ rất mừng vì cậu còn sống... Heiji... tớ thực sự..." Giọng cô hạ dần.
"Nhưng tớ phải bỏ lại Kaito... thật khủng khiếp... tội nghiệp Aoko quá..." Kazuha nức nở. “Cậu... cậu ấy bảo rằng..."
"Nghe này, Kazuha... Tớ cũng phải bỏ lại Kudou, lẽ ra tớ có thể cứu được cậu ấy..."
Kazuha gật đầu, đưa tay lau nước mắt.
"Giờ chúng ta phải giúp Ran và Aoko, hai cậu ấy đã chịu đựng quá nhiều đau khổ, Hattori... chúng ta phải giúp họ."
Heiji thì thầm. "Tớ biết..."
Thế rồi cậu với tay ra và nhẹ nhàng để cho đầu Kazuha tựa vào vai mình (mặc cho vẻ khó chịu của người bác sĩ).
Kazuha lại đỏ mặt. Nếu đây là một dịp bất kì khác, cô sẽ cảm thấy vô cùng hạnh phúc và sung sướng, nhưng giờ, tất cả những gì cô nghĩ đến là Ran và Aoko.

Họ nhìn Ran và Aoko đứng sát cạnh nhau, đăm đăm hướng về toà lâu đài cháy.
Hai người không hề dịch chuyển, cứ như hai pho tượng vậy.
Từ đằng sau, trông họ thật cô đơn và ảm đạm, toát lên vẻ thê lương.
Hai cô gái đang nghĩ gì trong đầu vậy?

Kazuha và Shiho quyết định bắt họ phải ngồi xuống, chắc hẳn ai cũng kiệt sức cả rồi. Hai người bước đến chỗ Ran và Aoko với mấy ly nước, và nhẹ nhàng vỗ vai họ.
Ran và Aoko ngập ngừng, cả hai trông như còn đang choáng váng, bàng hoàng sau khi vừa trải qua một cơn ác mộng.
Kazuha và Shiho ôm họ thật chặt, rồi cả bốn người cùng ngồi xuống, dựa vào nhau và chăm chăm nhìn về toà lâu đài.

Sau khoảng thời gian dài tưởng chừng cả thế kỉ, ngọn lửa dường như không có ý định dừng lại, nó tiếp tục nuốt ngấu nghiến toà nhà với những luồng khói dày đặc, đen kịt chầm chậm bốc lên bầu trời xanh.
Dòng nước nhỏ bé ít ỏi của đội cứu hoả chỉ làm cho hơi nước bay lên càng nhiều, khung cảnh bây giờ rất lạ: những làn hơi nước được mặt trời toả sáng tạo thành nhiều chiếc cầu vồng nhỏ bao quanh lâu đài.

Họ quan sát, và chờ đợi... mặc dù không biết mình đang chờ đợi cái gì.

Đột nhiên, một tia sáng trắng nhấp nháy phóng ra từ một cửa sổ của toà nhà, chiếu thẳng lên trời và phát nổ. Tiếng nổ vang vọng trong không khí.
Ran và Aoko giật mình. Mắt mở to, họ nhìn trân trân vào chiếc cửa sổ đó, mặc cho vẻ mặt khó hiểu của Kazuha và Shiho. Heiji và Hakuba nhíu mày. Lính cứu hoả sao? Họ nhìn lẫn nhau.
"Cái gì thế?"

"...Shinichi..." Ran bỗng thì thào, cô đứng bật dậy và bắt đầu thở dồn dập. Mặt cô đỏ ửng lên.
"Kaito...!" Aoko hét lớn, trông cũng rất phấn khích.
"Ran...?" Kazuha nói, cô nhìn bạn mình và tự hỏi không biết Ran đang nói chuyện gì.
Bỗng nhiên, Ran và Aoko lao người về trước và chạy đến chỗ khách sạn, để lại Kazuha và Shiho đang sửng sốt và lúng túng không biết làm thế nào. Tuy nhiên, họ vẫn chạy theo Ran và Aoko.

Heiji và Hakuba cùng cố hết sức đứng dậy đi theo mấy cô gái. Không để ý đến các nhân viên cứu thương đang hét gọi phía sau.

Chạy càng lúc càng nhanh hơn, Ran và Aoko suýt nữa vấp ngã mấy lần, nhưng bản năng nói rằng họ không được phép dừng lại, nhất định phải đến được lâu đài!
Họ thở hổn hển, mái tóc đen, dài bay phấp phới trong gió, mắt chăm chú nhìn, hi vọng và chờ đợi.

Cuối cùng Ran và Aoko cũng đến nơi, cách toà nhà khoảng vài trăm mét. Kazuha và Shiho đuổi kịp và chụp lấy hai người họ.
"Chuyện gì xảy ra thế? Hai cậu điên à? Đến gần lâu đài nguy hiểm lắm đấy!" Kazuha hét.
"Không... là họ đấy! Tớ biết mà!" Ran nói, nhìn Kazuha.
"Ran... Shinichi và Kaito đã chết rồi, cậu..." Shiho cất tiếng.

Nhưng cô không kịp kết thúc câu nói của mình.
Như thể có ma thuật, ánh mắt của Ran và Aoko dán chặt vào khung cửa sổ mà ánh sáng trắng phát ra từ đó.

Một bóng áo trắng xuất hiện từ cửa sổ, giữa những luồng lửa và khói, áo choàng tung bay trong gió. Giống như một bóng ma.
Heiji và Hakuba cũng vừa bắt kịp mấy cô gái. Miệng há hốc khi nhìn thấy cảnh tượng đó.

"Hắn ta làm cái quái gì ở đây vậy?" Hakuba kinh ngạc.
"Không biết, nhưng tình hình này thì dường như hắn chuẩn bị đóng vai anh hùng một lần nữa..." Heiji nhún vai.
"Làm sao hắn vào được đó...? Hắn ta ở trong đó bao lâu rồi?"
"Chắc hắn đến cũng vì Pandora thôi." Hakuba lầm bầm. "Tiếc là lần này hắn không có được nó đâu."

"...KID!" Aoko hét lên vui mừng. "ĐÓ LÀ KID!" Cô nắm lấy tay Ran và cố kiềm chế bản thân để không nhảy dựng lên vì sung sướng.
Rồi cô chợt nhận ra rằng có lẽ mình không nên gọi cậu là KID nữa. Mặt cô bỗng tối sầm lại.

"...hay mình nên gọi là Kaito?" Cô khẽ nói với chính mình.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[30 Friends] #27: Ngoại tình

[Series] Thời Gian Để Yêu

Moonlight Hotel (Khách Sạn Ánh Trăng)