[Khách Sạn Ánh Trăng] Chương 24

Chương 24: "Buông tớ ra"

Tôi bàng hoàng.

Hakuba khuỵu gối trên mặt đất, nắm chặt lấy tay trái, máu trào ra ướt đẫm bàn tay phải của cậu ấy.
Tôi nhận thấy Alice không muốn giết Hakuba. Đó chỉ là một lời cảnh cáo.
"Không muốn bạn mình phải chịu thêm vài viên đạn nữa chứ? Biết điều thì quay trở lại mê cung đi!" Alice nói.
"Chết tiệt!" Hakuba nguyền rủa. "Điên rồ!! %£$^*&!"

"...Tớ không thể để bà ta làm vậy với hai cậu được." Tôi nói khẽ.
"Chỉ là vài viên kẹo đồng nhỏ xíu thôi mà!" Hattori nói. "Đằng nào bà ấy cũng giết hết chúng ta, Kudou, cậu không có lí do gì phải nhượng bộ cả." Nhưng tôi thấy được ánh nhìn trên khuôn mặt Hakuba. Chắc hẳn cậu ấy rất đau đớn.
"Đừng xuống đó, Kudou." Hakuba nghiến răng.

Tôi chỉ cười. "Xin lỗi, nhưng lần này tớ không thể nghe theo hai cậu được."
Tôi đã quyết định.
Tôi bước lên vài bước và tiến dần về phía lối ra của mê cung. Đến chỗ Alice.
Suốt lúc đó, Alice vẫn chĩa súng vào Hakuba, nhìn tôi chằm chằm với một nụ cười đắc thắng trên gương mặt.

Tôi nhìn thẳng vào mắt bà ta. Đôi mắt lạnh lùng, vô cảm và tàn nhẫn. Tôi không sợ bà ta, không sợ cả khẩu súng đen ngòm có thể nổ bất cứ lúc nào. Nhưng tôi sợ bạn bè tôi phải chịu điều đó thay cho tôi.
Cuối cùng tôi quyết định đầu hàng, coi như lần này bà ta đã thắng.
Gần đến lối ra hơn, tôi nuốt nước bọt và cảm thấy áp lực cùng sự sợ hãi đè nặng lên mình.
Tôi đột ngột dừng lại, nhìn xuống lối thoát, không tin vào mắt mình.
"Cầu thang đã gãy!" Tôi thì thào.
Chiếc cầu thang xoắn ốc lúc nãy giờ chỉ còn một nửa, với phần trên gắn với trần nhà. Nó đung đưa, rung lắc dữ dội. Từ cầu thang đến sàn nhà cách nhau khoảng vài mét.
Biển lửa đỏ rực đã tràn ngập căn phòng và đang lan toả rất nhanh.
Tôi nhìn bức tượng phu nhân Norferk nằm trên sàn, lửa vây lấy bà. Đôi mắt mở to nhìn tôi trừng trừng.
Trần nhà bằng gương đang vỡ dần, những mảnh kính vương vãi văng khắp nơi, rơi trên bậc cầu thang hoặc chìm vào lửa với tiếng loảng xoảng vô hồn.

"Khỉ thật" là từ đầu tiên xuất hiện trong đầu tôi khi nhìn xuống.
"Ngươi còn đợi gì nữa? NHẢY ĐI!" Alice hét lớn, chĩa súng vào Hakuba hăm doạ.
Tôi hít một hơi thật sâu. Nhìn Hattori và Hakuba lần cuối. Ánh mắt của họ lúc đó, tôi sẽ không bao giờ quên. Thời gian giờ cũng chẳng còn nhiều để mà nhớ nữa.
Tôi nhấc chân phải lên. Chết tiệt! Nó nặng quá. Tâm trí và cơ thể tôi đang gào thét, rằng tôi KHÔNG được làm thế, nhưng trái tim tôi lại vượt lên trên tất cả. Tôi phải làm vậy. Vì bạn bè của tôi.
Tôi nghĩ đến Ran.
"Tạm biệt, Ran." Tôi thì thầm, họng nghẹn lại.
Biển lửa trước mắt đang chờ tôi.

Bỗng tôi nghe thấy một tiếng hét.
"AAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!"

Tôi quay lại và nhìn thấy một bóng người chạy đến xô vào Alice.
Đó là John!
Ông nhảy ra khỏi chỗ núp sau ống khói và lao về phía Alice. Ông ta trốn ở đó bao lâu rồi vậy? Lẽ ra John phải thoát ra trước chúng tôi rồi chứ!

Alice rõ ràng quá sốc đến mức không kịp phản ứng, nhưng John cũng rất nhanh, ông lao đến chỗ Alice và nắm lấy tay bà ta.
"Đưa súng đây Alice! Tôi sẽ không để cô giết thêm người nào nữa!" Ông gào lên.
"Buông tôi ra! Bằng không anh sẽ chết!" Alice hét lại.
Họ giành giật kịch liệt, Alice vùng vẫy, tay quơ liên tục trong không khí, súng chĩa khắp nơi. John cố giữ lấy tay bà ta để khiến bà ta buông khẩu súng.
Hattori và Hakuba đang chạy đến.

Tôi nhảy về phía trước, cố ngăn người đàn bà điên cuồng này.
Tôi với tới tay bà ta rồi nhận ra khẩu súng đang hướng về mình. Alice đẩy John sang một bên, mắt bà ta bắt gặp tôi.
Bà ta gào lên, ngón tay siết cò súng.
ĐOÀÀÀÀNNNGGGG!!!!!!!!!!!
Viên đạn xé gió sượt qua vai phải của tôi, đau nhói.
Tôi đưa tay ôm lấy vai, mất thăng bằng và loạng choạng lùi lại. Ngay lúc ấy dưới chân tôi chẳng còn gì ngoài không khí.

Tôi ngã và rơi xuống mê cung, trên chiếc cầu thang.
Nó rung lên dữ dội, khiến tôi không kịp đứng dậy.
Trong vài giây, tôi chỉ còn cảm nhận được cơ thể mình đang lăn xuống theo những bậc cầu thang. Không thể dừng lại.

*******************************

Cùng lúc đó, Hakuba và Heiji bàng hoàng nhìn Shinichi rơi xuống cái mê cung đầy khói lửa.
Alice và John vẫn đang giành giật nhau, Alice phát ra một tràng cười thoả mãn khi thấy Shinichi biến mất vào trong lối thoát của mê cung.
"Chết đi!" Bà ta thét.
John đã nắm được khẩu súng, nhưng không thể làm cho Alice buông tay ra.
Khẩu súng ở giữa hai người, bốn bàn tay liên tục tranh đấu nhằm đoạt lấy nó. Alice cào mạnh, máu bắt đầu rỉ ra trên tay của John.

"BUÔNG RA ĐI ALICE!" John gào. Alice không hề dừng lại.

ĐOÀÀÀÀÀÀNGGGG!!!!!

Tiếng động đột ngột làm Hakuba giật mình. Anh dừng lại và quan sát.
Cả John và Alice đều mở to mắt.
Alice nhìn trân trân vào mắt John, kinh ngạc và sửng sốt.
John há hốc miệng, nhưng không thốt được tiếng nào.

Ông nhìn Alice, vợ mình, dần dần gục xuống trong tay.
Đôi mắt bà ta trở nên vô hồn, cơ thể cứng đờ.
John nhìn xuống tay mình. Máu.

Trong lúc hỗn loạn giằng co, John đã vô tình kéo cò và nổ súng. Viên đạn nhằm thẳng vào tim Alice.
"Alice...?" John thì thào, giọng khản đặc.
Nhưng Alice không đáp lại.

John ôm bà trong tay, mặt tái nhợt, môi run run. Nước mắt bắt đầu trào ra từ khoé mi.
Vẻ điên dại trên khuôn mặt Alice đã biến mất, đôi nắt đờ đẫn nhìn lên bầu trời. Giờ thì bà ta chỉ còn là một cơ thể không còn sự sống.
Hakuba quan sát trong im lặng.
*Việc gì đến rồi cuối cùng cũng phải đến.* Hakuba nghĩ.

Cuối cũng, Alice có thể dừng việc giết chóc của bà ta lại. Đó là kết cục của một người đàn bà đã rơi vào con đường tội lỗi điên cuồng chỉ vì ghen tuông và hận thù.
Bà ta không thể tha thứ cho chồng mình, hay phu nhân Norferk. Bởi vậy, bà ta huỷ hoại cuộc sống của những người khác. Và của chính mình.

*Thật ra bà ta đâu có quan tâm đến Pandora.* Hakuba nghĩ thầm. *Alice không biết mình muốn gì, tất cả những gì bà ta có thể làm để giải toả sự giận dữ của mình là giết chóc. Nếu như Alice có thể chấp nhận quá khứ và vị tha đối với lỗi lầm của người khác, tất cả những chuyện này đã không xảy ra.*

"Tôi đã làm gì thế này...!?" John bật khóc.
Ông chầm chậm đặt thi thể của Alice xuống đất, và ôm mặt bằng đôi bàn tay dính đầy máu.
Đột nhiên, John đứng bật dậy và quay lại, nhìn xung quanh. Hakuba nhận ra cái nhìn trong đôi mắt của ông.
Hét lên tuyệt vọng, John chạy đến chỗ mép của mái nhà.

"JOHN!" Hakuba gào to, đuổi theo John và giữ ông lại. Họ đã đến sát rìa mái, John liên tục chống cự và tìm cách nhảy xuống.
"Chú không được tự sát! Đó chỉ là sự cố thôi!" Hakuba nói lớn, cố ngăn John.
"Buông ra! Tôi xứng đáng bị như thế!"
"Đừng có điên nữa chú John! Bình tĩnh lại đi!"
"Để ta chết Hakuba! Ta đã giết vợ mình rồi!"
"CHÚ CÓ CÒN NGHĨ ĐẾN ROSEY KHÔNG?!" Hakuba hét.

Lửa càng lúc càng nhanh và dữ dội hơn. Trong khi hai người họ giằng co, một người muốn kết thúc cuộc sống của mình, và một người thì muốn giữ lấy mạng sống đó.
Bởi lẽ đã có quá nhiều mất mát.

**********************************

Tôi cảm thấy những mảnh kính vỡ đâm vào da thịt mình trong khi lăn xuống, đau nhói và rỉ máu.
Lúc đó tôi đã biết rằng, mình sẽ nhanh chóng lăn xuống chân cầu thang và rơi vào biển lửa rừng rực ở dưới. Đó sẽ là kết thúc của cuộc đời tôi. Tay tôi chới với, cố bám lấy cái gì đó để giữ cơ thể mình lại.
Nhưng trong lòng bàn tay tôi chỉ có không khí.
Cảm giác duy nhất lúc này trong tôi là choáng váng và rối bời, sự sống của tôi còn kéo dài được bao nhiêu giây nữa? Khi nào thì tôi sẽ ngừng rơi? Cái cầu thang này dài đến chừng nào? Quá nhiều câu hỏi cứ vùn vụt qua đầu tôi. Không, tôi không thể nghĩ được nữa... mệt mỏi quá... không thể...

Đột nhiên, mọi thứ ngừng lại. 
Không còn gì đỡ tôi cả, người tôi lơ lửng trong không khí.
Nó đến rồi.
Tôi mở to mắt, tay cố hết sức với lên, nhưng chẳng được gì. Miệng há hốc nhưng cổ họng lại nghẹn đắng không thốt lên được tiếng nào.

Tôi đang rơi xuống.

Chỉ trong phút chốc.

Có thứ gì đó giữ cổ tay tôi lại. Trọng lực vẫn đẩy tôi xuống, sự dừng lại đột ngột khiến cổ tay tôi đau nhói.
"AAAAAAA!!!” Tôi hét to. Đó là một trong những khoảnh khắc đáng sợ nhất cuộc đời tôi! 
Nhìn xuống dưới, ngọn lửa vẫn đang cháy rừng rực. Mình không rơi xuống sao? Mình không rơi xuống...

Tôi nhìn lên, đầu óc quay cuồng, mắt mờ đục, không thể nhìn rõ được.
Đó là một gương mặt quen thuộc. Đôi mắt xanh lục mở to đầy tập trung. Mồ hôi rịn ra trên khuôn mặt dính máu của người đó.

"HATTORI!" Tôi sửng sốt.

Cậu ấy đang dựa vào mép cầu thang, tay trái nắm lấy lan can, và tay phải giữ chặt cổ tay tôi.
Hattori dường như quá mệt đến mức không thể đứng lên được. Cậu ấy nhấc đầu gối lên chống xuống cầu thang một cách nặng nề.
Chắc hẳn là đau lắm, khuôn mặt của Hattori đã nói lên điều đó.

Những mảnh kính vỡ trên bậc cầu thang đâm vào đầu gối cậu ấy.
Sức nặng của cả người cậu ấy và người tôi tưởng như muốn nhấn chìm chúng, tôi nghe thấy tiếng thuỷ tinh vỡ răng rắc bên dưới Hattori, hai cái đầu gối trầy xước và đẫm máu, càng lúc càng đâm sâu vào những mảnh kính.
"AAAAA!!" Cuối cùng, nỗi đau đớn quá sức chịu đựng khiến Hattori phải kêu lên.
Tôi chỉ có thể nhìn trong kinh ngạc.
Cậu ấy đã không buông tôi ra. Không buông...

"Chết tiệt, Kudou!" Hattori nghiến răng.
"Giờ tớ đang rất GHÉT cậu, nhưng tớ không thể để cậu chết được!"
"Buông ra đi!" Tôi hét. "Cậu có thể sẽ bị rơi xuống, ngọn lửa sẽ giết cả hai ta... hãy thả tớ ra rồi nhảy xuống khỏi toà nhà đi!"

"Im miệng đi, tớ không thể để cậu chết, Ran sẽ giết tớ mất!" Hattori gắt. Nhưng bàn tay cậu ấy đang dần lỏng ra.
Hattori vội bám chặt hơn vào cổ tay tôi, sẵn sàng xé rách da tôi để níu giữ mạng sống này.
Luồng khí nóng bốc lên hừng hực, rất mạnh làm tôi không thở được. Tôi nghe thấy tiếng lửa cháy ùng ục và tiếng tường đổ ầm ầm bên dưới, cả xung quanh nữa.
Hattori không còn đủ sức để kéo tôi lên nữa, tôi biết, và cậu ấy cũng vậy.

"Thả ra đi." Tôi nói.
"KHÔNG!"
"Cậu KHÔNG THỂ chết chung với tớ được!"
"Cậu có quyền quyết định sao?!"

Tên ngốc này! Thật không thể tin được cậu ta đang làm cái gì. Không thể để cậu ta chết ở đây... nhất định KHÔNG ĐƯỢC...Tôi phải bắt Hattori buông tay, nếu không ngọn lửa sẽ thiêu rụi cả hai chúng tôi.
Máu nhỏ xuống từ đầu gối cậu ấy, Hattori vẫn giữ chặt cổ tay tôi. Chân tôi lơ lửng trong không khí.
Tôi nhìn xuống, mình chỉ còn cách mặt đất khoảng 5 mét nữa. Nếu rơi xuống có lẽ không sao, nhưng một khi đã xuống đó, tôi sẽ không thể lên được nữa.

"Hattori... nghe tớ nói đây." Tôi từ tốn cất lời, nhìn thẳng vào mắt cậu ấy.
"Tớ xin lỗi... chuyện lúc trước... nhưng cậu không thể chết ở đây được, còn Kazuha nữa, cô ấy cần cậu. Cậu không thể để cô ấy lại một mình được. Cậu không thể chết với tớ... không, không phải với tớ!"
Nhìn đôi mắt Hattori tôi có thể cảm giác được những lời tôi vừa nói như một cái búa tạ đập vào đầu cậu ấy.

"Cậu cần phải sống, Hattori. Hãy nói lại với Ran tớ luôn nghĩ đến cô ấy, làm hộ tớ nhé, Hattori."
"Kudou..." Hattori thì thào, tôi sẽ không ngạc nhiên nếu như cậu ấy sắp khóc, bởi vì mắt tôi cũng đã nhoà lệ.
Hattori nới lỏng tay.
Cậu ấy cắn môi mạnh đến mức tôi nhìn thấy một dòng máu nhỏ rỉ xuống từ khoé môi.
Sự đau đớn về thể xác đã vượt quá giới hạn chịu đựng của cậu ấy.

"BUÔNG TỚ RAAAAAAAAA!" Tôi gào lên.
Hattori do dự và gần như buông xuôi.

*Được rồi.* Tôi nghĩ. *Cậu ấy sẽ thả tay thôi!*
Chúng tôi nhìn nhau không rời, tôi nín thở, chờ đợi.
Tôi nhìn thấy sự đau khổ trong đôi mắt cậu ấy.
Cơ thể tôi đang trượt dần xuống, mồ hôi và máu khiến cho Hattori không thể giữ tôi lâu hơn được nữa.
*Một vài giây nữa thôi... một vài giây...*

Mắt tôi rời khỏi khuôn mặt của Hattori và hướng ra sau cậu ấy.
Một cái đầu khác xuất hiện đằng sau Hattori.
Hai bàn tay ôm chặt lấy người Hattori và kéo cậu ấy. Cánh tay trái của người đó bị thương.
Hattori quay lại nhìn xem đó là ai.
"HAKUBA!"

"Tớ mặc kệ John rồi, ông ấy muốn làm gì thì làm." Hakuba nói. "Muốn chết hả? Cứ tự nhiên! Hai cậu mới là bạn tớ cơ mà." Cậu ta toe toét.
Hattori buông tay ra khỏi lan can, và dùng cả hai tay nắm lấy tay tôi. Lần này đã chặt hơn, và tôi không trượt xuống nữa.
"Được rồi, đếm đến 3 nhé." Hakuba nói. “Một, hai, ba, KÉO!"

Dần dần, Hakuba và Hattori bắt đầu kéo tôi lên.
"Alice sao rồi?" Tôi hỏi.
"John giết bà ta rồi."
"Ồ."
Lúc đó, hi vọng bắt đầu nhen nhóm trong tôi. Có lẽ chúng tôi sẽ thoát được, ra khỏi đây, cùng nhau.

Nhưng tôi đã nhầm.

Tôi dùng tay trái giữ lấy mép cầu thang để tự đẩy mình lên.
Đột nhiên, cả toà nhà rung chuyển dữ dội, những bức tường đổ sụp xuống, bụi, lửa, khí nóng, khói đen bốc lên và bao vây chúng tôi. Khung cảnh lúc đó trông như địa ngục vậy.
Cái cầu thang đung đưa mạnh, tôi bị quăng từ bên này sang bên khác, đó là lúc Hattori bị trượt tay và ngã xuống cầu thang.

"AAAAAA!!!!"
Hakuba vẫn ôm chặt người Hattori, cậu ấy mất thăng bằng và phải dùng tay phải để nắm lấy lan can.
Tay trái vẫn trên người Hattori, Hakuba nghiêng người sát xuống mặt cầu thang, gần như cúi gập xuống. Nhưng như vậy cũng không thể giữ được lâu.
Giờ Hattori và tôi đều đang treo trong không khí. Một mình Hakuba không thể giữ được cả hai chúng tôi.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, quá đột ngột.
Bản năng nói cho tôi biết tôi cần phải làm gì.

Tôi nắm lấy cổ tay Hattori bằng cánh tay còn lại, và kéo cổ tay mình ra khỏi tay cậu ấy.

Và rơi xuống.

"KUDOUUUUUU!!!!!" Hattori gào lên. Cậu ấy với tay xuống, nhưng quá muộn.
Tôi nhìn thấy gương mặt thất thần của cậu ấy, đôi mắt mở to của Hakuba. Tôi nhìn thấy nét bàng hoàng của họ và từng ngọn lửa đỏ rực đang dần bao vây lấy tôi.
Tôi ngã mạnh xuống sàn nhà, đầu đập xuống đất.

Thế rồi trước mắt tôi chỉ còn là một màu đen kịt...

*******************************

"KUDOU!!!" Heiji gào to. "KHÔÔÔÔÔÔNG!!!"
"KUDOU!" Hakuba hét lớn. Hai người đứng trên cầu thang, nhìn xuống dưới.
Shinichi đang nằm trên sàn nhà, mặt ngửa lên, mắt nhắm lại. Máu bắt đầu chảy ra từ vết thương trên trán.
Lửa dần bao vây cậu.
Heiji tưởng như không thở được, Hakuba cảm thấy trống rỗng.
Họ vẫn nhìn. Một cảm giác bàng hoàng và sợ hãi khó tả xâm chiếm đầu óc, khiến toàn thân họ tê liệt.

Hai bàn tay bỗng túm lấy áo của họ từ phía sau và giật mạnh. 
"Thoát ra khỏi đây mau, hai người!" John hét.
Nhưng Heiji và Hakuba cứ đứng yên đó, nhìn xuống Shinichi. Đôi mắt của họ đờ đẫn và trống rỗng.
"ĐI MAU!!" John gào to. "Ta đã mạo hiểm tính mạng vì hai đứa, chúng ta phải thoát ra NGAY! Lửa sắp lan đến đây rồi!"
Nhưng Hakuba và Heiji dường như chẳng nghe thấy gì, hoàn toàn không để ý đến tiếng hét của John.

Heiji không thể rời mắt khỏi người Shinichi, cậu chẳng nghĩ được gì nữa. Không thể tin được chuyện vừa xảy ra. Hoàn toàn trống rỗng. Đờ đẫn.
Lửa lan rất nhanh và khói đen bao quanh họ càng lúc càng nhiều hơn, John ho sặc sụa và bắt đầu nguyền rủa.
"TỐT THÔI! HAI ĐỨA CỨ ĐỨNG ĐÓ ĐI!" Ông hét lên.

*Tớ cần cậu phải sống, Hattori.*
Một giọng nói vang lên trong đầu Heiji.
*Kazuha cần cậu.*

Heiji nuốt nước bọt. Cậu không nhận ra mắt mình đã nhoà lệ.
Cố hết sức, Heiji quay đi khỏi Shinichi, và nhìn sang Hakuba. Anh vẫn đang nhìn xuống.
"Ta phải đi thôi." Heiji nói.
Hakuba nhìn cậu. Anh mở miệng, nhưng không thốt lên được tiếng nào.
"MAUUUUUUUUUU!" Heiji gào lên.

Hakuba gật đầu, cắn chặt môi.
"Không thể để Kudou hi sinh vô ích được." Heiji nói.

Họ bò lên những bậc cầu thang trong tiếng ho sặc sụa và thở khò khè.
Chỉ vào lúc đó Hakuba và Heiji mới nhận ra những giọt nước mắt đang lăn trên mặt mình.
*Chắc là do khói.* Hai chàng trai nghĩ thầm. Nhưng họ biết, không phải tại khói.

John trèo lên mái nhà, kéo Hakuba và Heiji cùng ra ngoài.
Lửa bao quanh họ mỗi lúc một cháy to hơn, hơi nóng và khói đen ngày càng nhiều.
Hakuba đứng dậy và nhìn xung quanh, cố tìm vị trí của cái hồ.
"Bên đó!" Hakuba hét. Anh chạy về bên trái, Heiji và John theo sau.

Họ đột ngột dừng lại ngay sát mép mái nhà và nhìn xuống.
Từ đây xuống hồ là một khoảng cách LỚN.
Họ nhìn lẫn nhau.

"Tôi không thể nhảy xuống!" John rên rỉ. "Cao quá!"
Hakuba và Heiji liếc nhìn nhau thật nhanh.

"Đếm đến ba." Hakuba nói. "Một, hai, BA!!!"

Rồi hai người họ bất thình lình đẩy John từ phía sau.
"AAAAAAAAAAAAAAA!!!!"
Bị xô đột ngột, John không còn biết làm gì khác ngoài gào to hết cỡ và chân tay khua loạn xạ, như cố bay thêm một vài giây nữa rồi rơi ùm xuống hồ như một tảng đá lớn.

Tiếng hét của ông bị nhấn chìm trong bọt nước...
ÙMMMMMMMM!

Heiji và Hakuba nhìn xuống, cố tìm một dáng người trồi lên khỏi mặt nước.
Bong bóng sủi lên mặt hồ, Heiji và Hakuba nóng lòng chờ đợi.
Một giây... hai giây... ba giây... bốn giây...

"AAAAA...*khụ**khụ*" Cuối cùng John cũng ngoi lên khỏi mặt nước.
Ông vùng vẫy một lúc rồi bắt đầu bơi vào bờ.

"Tớ nghĩ ta CÓ THỂ sống sót sau cú nhảy đó." Heiji nói cộc lốc.
"Ừm... Tớ đếm nhé?" Hakuba hỏi, nhìn xuống dưới, có vẻ chưa tin lắm.
"Ừ."
"...Sẵn sàng chưa? Được rồi, nhảy nhé." Hakuba nói. Anh cũng lo lắng chẳng kém gì Heiji.
"Một. Hai. BA!!!"

"AAAAAAAAA!!!" Hai người hét lên rồi cùng nhảy xuống khỏi toà lâu đài đang chìm trong biển lửa.
Họ lao mình vào không khí, cảm thấy tiếng gió ù ù qua tai và những lọn tóc dựng đứng lên.
Chân hướng xuống dưới, toàn thân duỗi dài hết có thể để giảm lực va chạm của nước, mắt nhắm chặt và nín thở, họ rơi xuống.

Rơi... rơi... và... ÙMMMMMM!
Hakuba cảm thấy đau nhói khi vào nước, lạnh buốt nhưng thật sảng khoái.
Anh chìm xuống, chân chạm đến đáy hồ. Anh mở mắt và nhìn thấy làn nước trong xanh, những loài thực vật trôi nổi, một vài con cá nhỏ và hàng triệu triệu bong bóng đang bao quanh mình.
Anh cảm giác được nước đang tràn vào tai mình.
Hakuba nhìn lên, thấy ánh sáng lờ mờ lung linh của mặt trời.
Anh đạp mạnh chân, tay khoát ra hai bên, bơi lên mặt hồ.

"Oaaa... *hộc hộc* ...Hattori?"
Hakuba hét lớn, đưa tay quệt nước trên mắt, vuốt lại mái tóc nâu vàng ướt đẫm, nhìn xung quanh lo lắng.
Một dáng người trồi lên ngay bên cạnh anh, bất ngờ tạt nước vào Hakuba.
"Cũng không tệ lắm nhỉ? " Heiji nói, phun hết nước trong miệng ra.

Hakuba thở phào. "Ừ, cậu lặn cũng không tồi."
Họ cùng nhau bơi vào bờ.
Nước lạnh làm dịu đi cái đầu nóng của hai người, nước cũng rửa trôi hết máu và những vết bẩn trên gương mặt ám khói.
Trời đã sáng. Bầu trời xanh và ánh nắng vàng lấp lánh chiếu xuống hai người. Ngoại trừ toà lâu đài đang cháy, mọi thứ còn lại đều yên ắng và thanh bình.
Mùi cỏ ướt và đất thoang thoảng trong không khí. Mùi hương đặc trưng của nước Anh.

Heiji đạp mạnh, đầu gối của cậu nhức nhối kinh khủng, nhưng cậu không nhận ra một vệt máu dài loang lại trong làn nước phía sau. Hakuba cũng cố lờ đi vết thương đau dữ dội ở cánh tay trái.
Anh biết máu đang chảy ra nhiều đến mức nào.
Họ với tay nắm lấy đám cỏ mọc dài trồi ra bên mép hồ.
Hai người thở hổn hển, nước lạnh đã làm tê cóng những ngón tay của họ.
Nước rịn ra từ đầu, nhỏ xuống mắt.

Heiji vô cùng mệt mỏi, cậu chỉ muốn nằm ngay lên bãi cỏ và ngủ một giấc... mãi mãi.
Cậu nhắm mắt và bắt đầu nghĩ xem làm cách nào để tự đẩy mình lên khỏi mặt nước.

Một bàn tay đưa ra và nắm lấy cổ tay cậu.
Cậu nhìn lên.

"Kazuha?"

Đó là Kazuha.
Cô quỳ xuống, tay giữ lấy bàn tay của Heiji. Đôi mắt cô đỏ hoe và nước mắt đã chực trào ra trên mặt.
"Nào Heiji, để tớ kéo cậu lên." Cô nói.

Shiho đang giúp Hakuba ra khỏi hồ, Richard và Rose đứng cạnh John, ông ngồi bần thần trên bãi cỏ, nhìn lên toà nhà đang cháy rực.
Ran và Aoko cũng ở đó.
Họ nghe thấy tiếng súng nổ trong lúc đang đợi những người khác, rồi tiếng hét của Hakuba và John.
Lo lắng và sợ hãi, họ tiến lại gần lâu đài để xem chuyện gì đã xảy ra.
Một lúc sau, họ nghe thấy tiếng hét của John khi rơi xuống khỏi toà nhà, và theo đó nhìn thấy Heij và Hakuba đang ở dưới hồ.

Cuối cùng, Heiji và Hakuba cũng lên được mặt đất.
Họ ngồi trên thảm cỏ ẩm ướt, nhìn trân trân mấy cô bạn gái.
"Heiji, đầu gối của cậu!" Kazuha sửng sốt, cô đặt tay lên đó đầy lo lắng.
"Cậu làm gì nó thế? Đừng cử động! Tớ sẽ cố cầm máu..."
Heiji chỉ nhìn cô và không kịp nghĩ, cậu bất chợt ôm chầm lấy Kazuha, chặt hơn bao giờ hết.

"Tớ nhớ cậu, Kazuha..." Heiji thì thào.
Kazuha chớp mắt, đỏ mặt. Cô cũng ôm chặt lấy Heiji (mặc dù cậu ta ướt sũng).

"Tay của anh... để yên tôi xem nào, Saguru." Shiho nói khi nhìn thấy cánh tay bị thương của Hakuba. Cô quỳ xuống bên cạnh và nhận ra sự mệt mỏi trên gương mặt anh.
Cô nhẹ nhàng cầm lấy cánh tay và xem xét thật cẩn thận. Hakuba chỉ nhìn cô.
Đôi mắt họ gặp nhau, và Shiho cố kìm lại dòng nước mắt sắp sửa trào ra khỏi khoé mi.
Hakuba mỉm cười, anh đưa tay ôm choàng lấy cô.
"Tôi đã rất lo lắng, Saguru..." Shiho thì thầm, ôm chặt lấy Hakuba.
"Tôi biết." Hakuba đáp. "Tôi biết mà."

"Heiji..." Ran nói, môi run run. Cô đứng sau Kazuha, chờ đợi.
Cô nhìn cái hồ, rồi toà lâu đài, rồi chuyển sang nhìn Heiji với đôi mắt dò hỏi.
Nỗi sợ hãi đã ngập đầy trong đôi mắt cô.
Heiji buông Kazuha ra, cậu chầm chậm đứng dậy, đối mặt với Ran. Cậu không nói gì, nhưng đôi mắt đã nói lên tất cả.
Ran nhìn Heiji vài giây, và bật khóc.
"Shinichi... cậu ấy không..."
"Ran... tớ đã cố hết sức... Kudou... cậu ấy..."

"ĐỪNG NÓI NỮA!" Ran gào lên. "CẬU ẤY NÓI SẼ QUAY VỀ MÀ!" Giọng cô khản đặc
"Shinichi... cậu ấy... cậu ấy không thể chết được! Tớ không tin đâu!" Ran nức nở.
Heiji đứng yên, không biết phải nói gì. Cậu chỉ có thể nhìn Ran khóc trong đau khổ.
Aoko bước đến chỗ Ran và ôm chặt cô. Đó là điều duy nhất cô có thể làm lúc này.

Kazuha bỗng dưng cũng bật khóc.
John, Richard và Rosey im lặng. Richard nhìn xuống chân mình. Sự giận dữ và đau buồn xâm chiếm trái tim cậu.

Hakuba nhìn xung quanh, tìm kiếm ai đó, và quay sang Shiho.

"Kuroba đâu rồi?"
Shiho cúi đầu. Cô không đáp lại.
Hakuba nhận ra cái nhìn trên gương mặt Aoko. Đôi mắt đỏ hoe sưng mọng của cô nói lên tất cả.

"Không phải chứ... Kaito... cậu ấy...?" Hakuba nói khẽ.
"Kaito không thoát được khỏi biển lửa. Và Kudou cũng thế phải không?" Shiho hỏi yếu ớt.
Hakuba không đáp, anh chỉ nhìn Heiji.
Hai người họ chưa bao giờ cảm thấy trống rỗng và đau đớn như vậy trong suốt cuộc đời.
Họ thả người xuống bãi cỏ. Mệt mỏi. Kiệt sức.

Heiji thu chân sát vào người, vùi đầu vào hai cánh tay khoanh lại. Cậu không muốn ai nhìn thấy sự đau khổ cùng cực của mình.
Hakuba chỉ ngồi đó, đờ đẫn nhìn xuống hồ.
Shiho ôm chặt lấy anh và nấc lên từng hồi.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[30 Friends] #27: Ngoại tình

[Series] Thời Gian Để Yêu

Moonlight Hotel (Khách Sạn Ánh Trăng)