[Khách Sạn Ánh Trăng] Chương 27

Chương 27: Tình yêu

"Cậu vừa nói gì?" Hakuba hỏi, nhìn Aoko chằm chằm.
"Tớ... ý cậu là sao?" Aoko đáp lại với vẻ bối rối.
"Cậu vừa nói KID là Kaito, đúng không?"
"Không! Không, tớ có nói đâu, ý tớ là, tớ chỉ nghĩ..."

"Vậy là đúng rồi!" Hakuba reo lên, vừa phấn khởi vừa bực bội. "Tớ biết mà, lẽ ra mình phải đoán được rồi chứ, tên ngốc đó!" thế rồi anh nhìn vào cái bóng áo trắng đó lần nữa, và bật ra một tràng cười. "Khỉ thật, mình lại vui mừng khi hắn còn sống chứ!"

Aoko cắn môi. Một suy nghĩ xuất hiện trong đầu cô. *Giờ thì Hakuba đã biết KID chính là Kaito, mình sẽ không thể nào ngăn họ gây chiến với nhau nữa!*
KID trèo ra khỏi cửa sổ, và từ khoảng cách đó, cả nhóm có thể nhìn thấy cậu ta đang dìu một người khác trong tay.

"SHINICHI!" Ran bật khóc mừng rỡ.
Heiji mỉm cười. "KID à? Mình càng lúc càng thích tên này đấy."

KID mở đôi cánh lượn, với một cử động nhẹ nhàng, cậu nhảy xuống, và bay. Cùng lúc đó, một luồng lửa bùng ra từ chiếc cửa sổ như cố nuốt chửng họ.
Cả nhóm hò reo và nhảy dựng lên vui sướng, họ nhìn KID và Shinichi bay gần hơn đến chỗ mình.

KID chầm chậm hạ cánh, cuối cùng, chân cậu cũng đặt xuống nền cỏ ẩm ướt. Cậu quỳ xuống và cẩn trọng đỡ người trên tay mình. Chàng trai bị thương rất nặng, dường như không thể di chuyển nổi.

Aoko và Ran cùng lao đến chỗ họ, thật ngạc nhiên là hai người vẫn còn sức để chạy sau mọi tổn thương mà họ phải chịu.
Càng lúc càng gần hơn, thở hổn hển, Aoko đúng là đã chạy xô vào KID, người đang đứng đợi họ.

Thế rồi cô chợt dừng lại, chết lặng, sự thay đổi chuyển động đột ngột khiến cô mất thăng bằng và ngã xuống đất, ngay trước mặt KID.
Nhưng cô không nhìn KID, ánh mắt cô hướng về người đang nằm trên mặt đất.

"KAITO!?!" Aoko hét lớn.

Nơi đó, trên thảm cỏ ẩm ướt, với đủ mọi vết thương, bầm tím và vết ám khói, là Kaito. Mắt cậu nhắm nghiền, và dường như sự sống trong người cậu đang dần cạn kiệt. Nhưng cậu vẫn thở, và vẫn sống.

Aoko với đến chỗ cậu, tay run run, trong cô lúc này là cảm giác đau đớn cùng vui mừng lẫn lộn. Đau đớn vì Kaito đang bị thương nặng, vui mừng vì cậu ấy chưa chết, cậu ấy còn sống.

"Ôi Kaito..." Aoko khóc nấc, cô nhẹ nhàng nâng đầu Kaito lên đặt vào lòng mình, ghé sát vào mặt cậu và để cho nước mắt cứ thế rơi xuống khuôn mặt đẹp trai của Kaito.

"Tớ đang tự hỏi không biết cậu sẽ ôm tớ hay cho tớ một cái bạt tai khi chúng ta gặp lại." Một giọng nói yếu ớt thì thầm vào tai Aoko.

Kaito mở mắt và mỉm cười, nhẹ thôi, nhưng thật ấm áp.

Aoko nhìn cậu trân trân. "Ngốc..."
Đó là tất cả những gì cô có thể nói. "...đồ ngốc." một nụ cười nở trên gương mặt cô.
"Tớ sẽ đập cậu sau khi cậu đã khoẻ hơn. Giờ thì tớ vẫn chưa muốn cậu chết đâu."

Ran nhìn KID chăm chăm, người vẫn đang đứng đó, cậu có vẻ xúc động và cũng hướng ánh mắt về phía cô.

"...Cậu ấy đâu rồi? Anh có thấy cậu ấy không? Anh có thấy Shinichi không?" Ran hỏi, mắt đầy hi vọng, mặc dù môi run run.
KID nhìn cô, và bước lên một bước, với tay ra như thể muốn ôm lấy Ran.
"Shinichi... cậu ấy..."
Ran để ý thấy những vết máu khắp người anh ta, đang rỉ ra ướt đỏ bộ quần áo trắng tinh.
Đó là máu của anh ta hay của Kaito?

"KID..." Kaito mở miệng, trong giọng nói của cậu có cái gì đó lạ lùng, nghe như lời cảnh báo.

KID dừng lại ngay lúc đó, cậu bước lùi lại.

"Shinichi vẫn còn sống, tôi có thể bảo đảm. Không giống như anh chàng này, cậu ấy có thể chăm sóc bản thân mình tốt hơn." KID mỉm cười, hất đầu về phía Kaito.

Câu nói châm chọc đó tất nhiên dẫn đến cái lườm sắc lẹm của Kaito.

Ran cảm thấy nhẹ cả người, giống như cả tảng đá to nặng vừa được trút khỏi vai cô, và nỗi đau giằng xé trái tim cô cũng đã dừng lại.
Bỗng chân Ran khuỵu xuống và cô gục ngã. Nhưng KID đã nhanh tay đỡ lấy và nhẹ nhàng đặt cô xuống bãi cỏ.
Cậu ghé sát Ran, thì thầm vào tai cô. "Cậu ấy còn sống, và cậu ấy sẽ quay về, đúng như lời hứa."

Ran chớp mắt, cô nhìn KID hoài nghi.
"Làm sao anh..."
"Tôi đã gặp cậu ấy, tất nhiên, cậu ấy dặn tôi nói lại với cô." KID đáp nhanh. Mắt cậu nhìn về phía sau Ran.

Heiji, Hakuba, Shiho và Kazuha đang ở đằng sau, họ bước chầm chậm về phía KID, không giống như Aoko và Ran phi thẳng về phía cậu ta.
Hakuba tỏ ra ngạc nhiên, anh nhìn Kaito nằm trên cỏ, trong vòng tay của Aoko.
Một nét khó hiểu hiện lên trên gương mặt, "Aoko, tớ tưởng cậu nói là..." Hakuba cất tiếng hỏi, nhưng anh đã bị cắt ngang.

"Cậu làm gì ở đây?" Heiji nói, giọng ra lệnh.
KID mỉm cười. "Pandora, còn gì nữa chứ?"
Tất cả mọi người chỉ nhìn cậu chằm chằm.

KID bật cười.
"À, vì không tìm thấy Pandora, nên tôi nghĩ mình chỉ tạt qua một lát và cứu một mạng người thôi, vậy cũng sai sao?"
"À... không sai, nhưng tôi có vài chuyện cần hỏi cậu." Hakuba nói.
"Xin lỗi, không phải lúc này." KID đáp, cậu lùi lại ba bước và lấy ra hai quả bóng tròn nhỏ trên tay.

"Rất vinh hạnh được gặp các quý cô đây, xin hãy bảo trọng."
Và cậu quay mặt về phía Ran, với một giọng nói từ tốn và lịch thiệp.
"Hãy mau đi tìm, cậu ấy rất mong được gặp cô."

Thế rồi KID ném mấy quả bom xuống đất, một tiếng nổ kèm theo đám mây khói dày đặc xuất hiện.
"CHẾT TIỆT!" Hakuba tức tối. "Tại sao lúc nào hắn ta cũng như thế vậy?"

Cả nhóm ho sặc sụa, Kaito lẩm bẩm cái gì mà cậu chưa bao giờ nghĩ cái trò khỉ đó lại khó chịu thế này.
Khi khói tan hết, KID đã biến mất. Tất nhiên.

Ran đứng dậy, nhìn xung quanh.
Tất cả những gì cô thấy chỉ là toà lâu đài cháy, mặt trời, giờ đã lên đến đỉnh đầu. Đội cứu hoả, những người lính chữa cháy, cảnh sát, phóng viên, gia đình Norferk cách đó khá xa, xe cứu thương... nhưng cậu ấy đang ở đâu chứ?

"Tớ sẽ đi tìm Shinichi, các cậu đến bệnh viện trước đi." Ran nói với những người còn lại, rồi cô bắt đầu đi ra phần phía sau của khách sạn.

"Đợi đã, Ran... Tớ đi với cậu!" Shiho gọi theo, nhưng Hakuba đã ngăn lại.
"Cứ để cô ấy đi một mình."
"Nhưng... chúng ta nên đi cùng cô ấy chứ?" Kazuha hỏi.
"Đừng lo, cô ấy sẽ tìm được hắn thôi." Heiji nói. "Chúng ta cũng đâu muốn trở thành mấy kẻ nhiều chuyện phá đám cuộc đoàn tụ lãng mạn và cảm động của họ phải không?" Cậu cười tinh quái. "Mặc dù tớ cực thích như thế."

**************************

Tôi đang đi về phía sau của toà lâu đài, không hiểu tại sao tôi lại quyết định đi theo hướng này, nhưng có thứ gì đó mách bảo tôi rằng cậu ấy đang ở đây.

Tất cả mọi người đều bình an, kể cả Kaito, khi mà chính mắt tôi đã nhìn thấy ngọn lửa nuốt chửng cậu ấy, nhưng Kaito vẫn sống sót. KID đã cứu cậu ấy, và Kaito là một người mạnh mẽ. Tôi biết Shinichi cũng mạnh mẽ như vậy.

Cỏ đang khô dần dưới ánh nắng mặt trời, không còn tạo ra những âm thanh loạt xoạt ướt át khi tôi bước lên chúng. Gió thổi ngược chiều, vậy nên khói không phả vào mặt tôi nữa.

Mùi lửa cháy bao trùm cả không khí, hoà với hương thơm của những bông hoa trong vườn.

Tôi có thể nghe thấy tiếng rạn vỡ và tiếng nổ lép bép phát ra từ lâu đài. Nó vẫn đang cháy, ngọn lửa còn định thiêu nó đến bao giờ nữa?

Khi KID nói rằng Shinichi vẫn còn sống, tôi đã vui mừng đến rụng rời. Không biết bao nhiêu lần rồi tôi lo lắng cho Shinichi, tưởng rằng cậu ấy đã chết, cậu ấy sẽ không bao giờ quay lại nữa?

Nhưng cậu ấy luôn trở về, luôn là như vậy...

"Chúng ta còn phải có đám cưới, cậu ấy không thể bỏ mình như thế được!"

Tôi tự nói với chính mình.

Cái hồ, nơi mà Heiji và Hakuba nhảy xuống. Nó nằm ở khu vườn sau của toà lâu đài, và bao quanh bởi nhiều khóm hoa dại như thể đó là một cái hồ tự nhiên. Hàng trăm bụi hoa hồng Anh được trồng khắp khu vườn.

Với mọi màu sắc, đỏ, vàng, hồng phấn, tím nhạt, và có cả vài bông hồng màu đen.

Một khu rừng nằm ở phía xa cuối vườn, trải dài khoảng vài dặm. Nếu như không có đám cháy, tôi sẽ không nhạc nhiên khi thấy một con hươu hay mấy chú thỏ chạy vào khu rừng. Ngọn lửa bất thường làm chúng sợ hãi.

"Shinichi?" Tôi cất tiếng gọi. Đi giữa những bụi cây rậm, lo lắng, sợ sệt. Hương hoa hồng tràn ngập, nhưng tôi cũng ngửi thấy mùi hoa oải hương... Mình còn phải lang thang trong này bao lâu nữa?

Nếu Shinichi không có ở đây thì sao? Nếu như cậu ấy bị thương quá nặng không thể di chuyển được? Nếu như...

Một tiếng sột soạt phía sau.

Tôi quay lại.

Shinichi.

Cậu ấy đứng trước những bụi hoa hồng, bị thương khắp người, một tay ôm lấy vai. Máu rỉ ra qua các ngón tay.

Shinichi nhìn tôi, vẫn đôi mắt xanh sáng trong như pha lê ấy.

Tôi chạy.

Càng lúc càng gần hơn, tôi lao vào vòng tay cậu ấy.

"SHINICHI!"

Shinichi vẫn còn yếu, cậu ấy ngã ra phía sau và nằm lên thảm cỏ.

Tôi ở trên người cậu ấy, ôm thật chặt, không buông chút nào. Ít ra thì trong một lúc, tôi không hề nới lỏng tay.

Cánh hoa hồng bay lơ lửng trong không khí và đáp xuống quanh chỗ chúng tôi, không ai nói một câu gì, chúng tôi chỉ nhìn lẫn nhau, như thể hai người không nhìn thấy nhau suốt cả thế kỉ.

Và quả thực thì cảm giác đúng là như thế.

Chúng tôi mỉm cười, nước mắt lại trào ra từ khoé mi tôi, nhưng tôi không còn cảm thấy sợ hãi và cô đơn nữa, vì đã có cậu ấy ở đây. Người tôi yêu thương nhất trên thế giới.

Cuối cùng, tôi mở miệng, nhưng chưa kịp nói thì Shinichi đã đặt lên môi tôi một nụ hôn. Nhẹ nhàng và ấm áp.

Tôi lại ôm chầm lấy cậu ấy.
“Cám ơn cậu vì đã quay lại, Shinichi...”

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[30 Friends] #27: Ngoại tình

[Series] Thời Gian Để Yêu

Moonlight Hotel (Khách Sạn Ánh Trăng)