[30 Friends] #6: Tiệc kín

#6: Tiệc kín
Hai cô nàng đi đến một bữa tiệc mà không một tên con trai nào được tham gia.

Buổi tối. Hai cô gái đều đã đi chơi. Biết thế nghĩa là gì không? Các chàng trai phải ở nhà.

Ran và Kazuha đã mong chờ buổi tiệc này suốt mấy tuần rồi. Thực ra thì Ran là người mời cô bạn Osaka đi cùng. Họ lúc nào cũng ôm chặt cái ống nghe bàn luận về chuyện đó từng giây từng phút (hay ít ra thì hai anh chàng cũng cảm thấy thế), và cuối cùng, Kazuha lặn lội đến Tokyo để đi với Ran. Heiji bám theo để ở cùng Kudo trong lúc hai nàng kia đi vắng.

Bạn bè thì phải như thế chứ?

Hai anh chàng bị bỏ lại cho tự xoay sở. Vậy nên họ quyết định ở nhà và tìm thứ gì đó thú vị trên TV. Cuối cùng, một trận bóng đá đã được chọn làm phương án tốt nhất. Còn hơn là bộ phim hoạt hình của Mĩ mà họ phải chuyển kênh ngay chỉ sau 5 giây lướt qua, tất cả những thứ chiếu trong đó càng thuyết phục hai chàng thám tử rằng, người Mĩ, quả thực, rất quái lạ.

Có gì hay với một miếng bọt biển... mặc quần ống vuông chứ? (1)

Cuộc nói chuyện cũng tương đối nhẹ nhàng, xoay quanh những chủ đề thường ngày. Trường học, thể thao (kiếm đạo và bóng đá), những vụ án mới nhất, và hầu hết là, con gái và những phiền phức đi kèm. Cái chủ đề bàn luận đặc biệt đó diễn ra lâu hơn hẳn những cái khác, và cuối cùng dẫn đến một câu hỏi mà không ai dám đưa ra cho đến lúc đó...

"Vậy chính xác thì bữa tiệc họ đến là cái gì?" Shinichi hỏi khi trên màn hình TV vừa hiện quảng cáo. "Ran nói đó là 'bữa tiệc đam mê.' Nhưng lại chẳng nói thêm gì về chuyện ấy."

"Tớ tưởng cậu biết rồi!" Heiji muốn nổ tung. "Kazuha cũng thế. Cô ấy cứ ba hoa suốt ngày rằng ‘hồi hộp’ thế này, ‘hứng thú’ thế kia, rồi lại ‘vụ này sẽ vui lắm đây’... và nói rằng tớ không cần biết. Đó là ‘chuyện của con gái’.” Cậu nhấn mạnh cái đó bằng việc đưa tay lên ‘mở ngoặc kép’ trong không khí.

"...bây giờ, người ta thường nói rằng bất cứ thứ gì được cho là ‘chuyện con gái’,'" Shinichi bắt chước điệu bộ tay y hệt, "nên được đưa lên thành những việc cực kì nguy hiểm. Nhưng... khỉ thật, tớ tò mò quá!" Cậu ngồi phịch xuống ghế đầy khó chịu, cái kiểu mà lâu lắm mới thấy kể từ hồi làm Conan.

"Một bữa tiệc đam mê..." Heiji ngả đầu ra sau và nghĩ. "Quả chanh leo sao?" (2)

Shinichi khịt mũi rồi bật cười. "Họ thích nấu ăn mà, nên chắc là muốn thử vài loại trái cây mới thôi! Đó... hừm, tớ không biết nó có gọi là ‘chuyện con gái’ không, nhưng rõ ràng là chúng ta chẳng làm được gì rồi. Hay có lẽ là... ‘Những nỗi khổ hình của Chúa Jesus’ (3)? Cậu có biết gì về thế giới tôn giáo không?"

"Đó là Thiên Chúa Giáo nhỉ?"

"Yeah."

"...không hiểu sao, tớ không nghĩ là cái đó. Nhưng cũng không tồi," Heiji gật đầu.

"Hay là ‘Hội những người thích trà’ (4)?" Shinichi thử lại. "Tiệc trà? Hay là phòng trà?"

"Hmmm... nhưng thế thì tại sao chúng ta lại không thể đến?" Heiji phản đối, thế rồi mắt cậu bỗng mở to đầy cảnh giác. "Kudo... nếu như thực sự nó chỉ là ‘đam mê’ theo đúng nghĩa đen thì sao? Ví dụ như, dịch vụ hẹn hò chẳng hạn."

Shinichi lắc đầu. "Không thể nào... Họ có chúng ta rồi mà?"

"Nhưng vậy thì sao phải bí mật chứ? Tại sao lại chỉ dành cho con gái?" Heiji đưa đầu ngón tay ra đếm trong khi liệt kê danh sách những lí do có thể chấp nhận được. "Chắc chắn phải có lí do vì sao mà họ không nói với chúng ta nơi đến và nội dung buổi tiệc đó! Ngoại trừ," cậu ngồi xuống, "Kazuha không làm thế đâu."

"Ran cũng vậy," Shinichi thở dài. "Đành đợi đến khi họ về vậy. Rồi chúng ta sẽ năn nỉ."

Bốn thế kỉ rưỡi trôi qua, cuối cùng thì cánh cửa chính cũng bật mở. "Bọn tớ về rồi đây!" Giọng Ran reo vui. Lát sau, cô và Kazuha cùng xuất hiện ở cửa bếp, mỗi người xách một túi nilon nhỏ. "Xin lỗi các cậu, bọn tớ về muộn!"

Shinichi cố nặn ra một nụ cười. "Chắc là bữa tiệc vui lắm nhỉ?"

"Rất tuyệt!" Kazuha ríu rít. Rồi cô để ý thấy cái nhìn của Heiji. "Sao thế?"

"Không có gì," cậu đáp, hơi nhanh. Cô nhướng mày.

Shinichi vội lao vào giải cứu. "Bọn tớ chỉ tò mò không biết ‘bữa tiệc đam mê’ nó là cái gì." Lời nói rất bình tĩnh, nhưng giọng điệu thì như kiểu ‘Làm ơn nói nhanh đi, bọn tớ sắp phát điên lên rồi đây!’

Ran mỉm cười. "Không phải bọn tớ nói rồi sao?"

Cả hai anh chàng lắc đầu quầy quậy.

Hai cô gái nở nụ cười. Đầy ranh mãnh. "Có 50 cô gái tụ họp lại để bàn luận về sex và tất cả những thứ liên quan," Kazuha đáp.

Hai cái quai hàm rớt xuống qua mặt bàn và đến tận sàn nhà.

"Cậu đi đến buổi tiệc... về sex?" Shinichi lắp bắp nhắc lại.

"Ừ!" Ran nói. "Nhanh lên, Kazuha-chan... xem mấy món đồ mới của chúng ta nào." Họ bước về phía cầu thang, nhưng rồi dừng lại vì nghe tiếng gọi.

"Kazuha?" Heiji hỏi, giọng kiềm chế hết mức có thể.

"Hả?"

"...Trong túi có cái gì thế?"

"Đồ chơi ấy mà." (5)

Nụ cười đáp lại của Kazuha sẽ ám ảnh những giấc mơ đẹp đẽ nhất Heiji suốt cả tháng sau. Nó khiến cho cậu cứng họng, mắt đờ đẫn, đầu quay mòng mòng mà phải mất cả tiếng sau mới trở lại bình thường. Điều duy nhất giúp Shinichi thoát khỏi trạng thái tương tự là việc Ran, đứng cạnh Kazuha, cho tay vào trong túi của mình và chỉ lấy ra vài quyển sách nhỏ. Thế nhưng, kết quả để lại sau đó vẫn rất buồn cười.

Ran khúc khích.

Kazuha cười tinh quái.

Shinichi cứng đờ người.

Heiji nghệt mặt.

Và xem ra sẽ còn nhiều trò vui nữa đây.

Chú thích:
(1) Miếng bọt biển mặc quần ống vuông: Nhân vật hoạt hình nổi tiếng của Mĩ, tên nguyên văn là SpongeBob SquarePants.
(2) Quả chanh leo: nguyên văn là "passion fruit", hay còn gọi là quả lạc tiên.
(3) Những nỗi khổ hình của Chúa Jesus: nguyên văn là "the Passion", một đoạn trong Kinh Thánh thuật lại những nỗi khổ hình mà Chúa Jesus đã phải chịu.
(4) Hội những người thích trà: nguyên văn là "passion tea", có thể hiểu như vậy hoặc cũng có thể là một loại trà như Tazo Passion Tea.
(5) Đồ chơi: nguyên văn là "Batteries", nghĩa gốc là pin, còn nghĩa chuyển thì khá nhạy cảm nên người dịch không dịch rõ ràng ở đây.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[30 Friends] #27: Ngoại tình

[Series] Thời Gian Để Yêu

Moonlight Hotel (Khách Sạn Ánh Trăng)