[Khách Sạn Ánh Trăng] Chương 9

Chương 9: Trò chơi bắt đầu

Shinichi nằm dài trên giường, nghĩ ngợi về thái độ lạ lùng của gia đình Norferk. Bỗng dưng cảm thấy khó chịu trong người, cậu nhăn mặt ngồi dậy theo phản xạ.
Shinichi chăm chú lắng nghe. CỐ mà nghe vì Kaito luôn mồm lầm nhẩm. “Ôiiiii... Chọn phim gì để đi xem với Aoko đây nhỉ... La la la...”

Shinichi nhíu mày ra hiệu cho cậu bạn im lặng.
Kaito nhún vai rồi thôi. Ngay sau khi không gian trở lại yên tĩnh, cậu nghe thấy một âm thanh yếu ớt. Tiếng thét. Từ rất xa. Ở trên lầu.

"RAN!"

Shinichi lập tức nhảy khỏi giường, mở cửa và lao vụt ra ngoài. Ngay khi cánh cửa bật mở, tiếng hét trở nên rõ mồn một.

"Cái quái gì vậy...?!" Kaito cũng nhảy xuống giường và chạy theo Shinichi. Chỉ vài giây sau, cả hai va vào Heiji và Hakuba.
"Á!!"
"Mấy cậu có mắt không hả?!!" Heiji hét bực bội.
"Đằng kia kìa đồ ngốc!!!" Shinichi quát, chỉ về phía phòng mấy cô gái.

Rồi họ lại nghe thêm một giọng hét kinh hoàng khác.
"AOKO!!" Kaito hốt hoảng. Cả bốn người chạy hết tốc lực vào khu hành lang tối. Sự lo lắng cho mấy cô bạn gái khiến họ không để ý đến những cặp mắt đáng sợ của mấy bức họa lớn đang lạnh lùng soi xuống các chàng trai.

Aoko đứng ngoài cửa phòng Ran, nhìn trân trân vào người William đang nằm trên giường Kazuha, miệng há hốc. Tay cô cứng đờ để trên chiếc công tắc đèn.
Aoko và Shiho nghe thấy tiếng hét ở phòng bên cạnh nên ngay lập tức chạy sang để xem Ran và Kazuha thế nào.

Shiho ở ngay sau lưng Aoko, mặt trắng bệch khi thấy cảnh tượng trước mặt. Vẻ lãnh đạm thường ngày đã không còn, cô chạy ngay đến bên William. Một con dao cắm ngay lưng anh ta.
"William!!" Cô hét to. "Gọi xe cấp cứu ngay! Cảnh sát nữa! Aoko đừng hét nữa! Cả cậu nữa Kazuha!!!"

Ánh đèn từ các dãy phòng trong khách sạn lần lượt được bật sáng. Nhờ thế bốn chàng trai bắt đầu thấy rõ đường đi hơn.
Cuối cùng, cánh cửa phòng Ran và Kazuha cũng hiện rõ. Những tiếng kêu hãi hùng tạt đến tai họ.
“Chết tiệt...” Kaito rủa thầm khi cả đám bước chân vào phòng ngủ. Cậu túm lấy vai Aoko khi nhận ra cô đang run bần bật. Cô chưa bao giờ chứng kiến cảnh tượng khủng khiếp thế này trước đó, không như ba cô gái còn lại. Chính vì thế, đây là một cú sốc nặng nề đối với cô.
“Không sao đâu Aoko. Có tớ ở đây rồi...” Kaito trấn an cô. Vừa nghe giọng cậu, Aoko đã òa lên khóc nức nở.

"Aa... aa... aa..." Kazuha khóc không ra tiếng. Mọi thứ cứ tắc nghẹn ở cổ họng, miệng cô há hốc, cặp mắt mở to bấn loạn. Cô cứ ngồi đó cứng đờ người. Làm sao có thể bình tĩnh được khi bạn đang chìm vào giấc ngủ say thì đột nhiên có một thân thể đầy máu ngã đè lên người?

Heiji xông vào trong, với tay kéo mạnh Kazuha ra khỏi chiếc giường máu me. Cậu ôm chặt cô vào lòng
"Yên nào... ổn rồi, Kazuha, ổn rồi... Bình tĩnh lại nào... Tớ đây." Heiji vỗ về.
Kazuha níu chặt lấy Heiji và bật khóc nức nở.

Shinichi nhìn Ran, mặt cô tái nhợt, mắt ngấn lệ. Nhưng trước khi Shinichi kịp mở miệng nói, Ran đã định thần lại. “Tớ ổn mà Shinichi, đừng lo.”
Shinichi gật đầu, nhưng cậu vẫn bước đến bên cạnh cô, giọng ân cần. “Có tớ đây rồi, sẽ không có gì đâu.”

"WILLIAM!!!" Tracey gào lên. Cả gia đình đều đã tập trung trước cửa. Ngay lập tức, không cần thêm bất cứ tiếng hét nào, Anne ngất ngay vào lòng Henry.
"Chuyện gì thế này? Cái... Ôiiiii...!” Cô Alice run rẩy khi nhìn thấy William.
Cứ như trò domino, phụ nữ trong nhà lần lượt ngã nhào xuống. Không lâu sau thì chú John cùng quyết định tham gia trò chơi đó cùng họ. Thế nên ông chú Mike phải chụp nhanh lấy ông ta. Phần còn lại đều một tay Richard và Henry lo liệu.

Kaito nhìn họ rồi quay sang nhìn Aoko. "Ít ra thì cậu cũng không đến nỗi đó!"

****************************

"Anh ấy thế nào?" Shiho hỏi lo lắng trong điện thoại.
"Tôi không biết, bác sĩ nói anh ấy... khó lòng... qua khỏi...” Henry trả lời bằng chất giọng run run.
“Tôi sẽ giữ liên lạc.” Shiho ủ rũ nói, cô đặt điện thoại xuống.

Xe cứu thương đến, đưa William đi cùng với Henry và Anne.
Từ lúc sự việc xảy ra đến giờ đã qua hai tiếng đồng hồ. Khách sạn ngập đầy cảnh sát. Ngoài khuôn viên, hàng tá xe cảnh sát và một chiếc trực thăng đáp đậu.

Mọi người tập trung trong phòng khách. Những chiếc sofa đen lớn được xếp xoay tròn để tất cả ngồi đối diện nhau. Phía trước sofa, một lò sưởi lớn được đốt lên và đang cháy rực.
Nhưng dù nó có nóng thế nào chăng nữa vẫn không đủ để sưởi ấm cái cảm giác lạnh lẽo sâu bên trong mỗi người.

Vài bức họa lớn treo trên bức tường đỏ sẫm khắp căn phòng. Góc kia là hàng lô kệ sách chất đầy những cuốn sách dày cộm, mà đảm bảo chỉ cần liếc qua vài trang thôi cũng đủ khiến người ta ngủ gục. Thảm đỏ và đồ trang trí vàng kim là tông màu chủ đạo trong thiết kế của khách sạn. Nhưng ngay lúc này, không ai muốn nhắc đến cái sắc đỏ chết người đó nữa.
Chiếc đồng hồ cổ cuối phòng vẫn đều đặn đung đưa quả lắc như thể nhắc nhở rằng họ đã ở trong tình trạng câm lặng này nhiều giờ rồi.

Shinichi, Heiji and Hakuba đi qua đi lại quanh phòng với vẻ mặt hết sức nghiêm trọng. Mỗi người chìm trong suy nghĩ riêng của chính mình.
Kaito ngồi khoanh tay lặng lẽ với cặp mắt nhắm nghiền. Aoko chưa bao giờ thấy cậu suy tư nghiêm túc đến thế.

Ran, Kazuha, Aoko và Shiho ngồi sát cạnh nhau, nhìn những thành viên còn lại trong gia đình. Tracey vẫn đang khóc thút thít, Richard choàng tay qua vai chị an ủi, nhưng cậu lại là người có gương mặt tái xanh nhất trong căn phòng.
Cô Louise đang gây ra khá nhiều tiếng động.
"*nức nở*... Ai lại... có thể...*nức nở*...làm việc này...*nức nở*...với William đáng thương của chúng ta chứ?!"
Mike vỗ về an ủi vợ mình nhưng dường như không có tác dụng lắm.

Cô Alice ngồi thừ đó, Hakuba nhìn bà nhiều lần và mỗi lần như thế, bà lại chuyển hướng nhìn đi chỗ khác, tránh đối mặt với cậu.
John ngồi cách vợ ông một khoảng, đôi mắt đong đầy nỗi buồn bã và giận dữ. Cơ mặt ông co rúm lại không rõ nguyên nhân. Tay thì siết chặt từ lúc đầu đến giờ.

Không ai hé miệng nói một lời nào. Cùng lúc, tất cả họ đều chung một ý nghĩ: một trong số họ là kẻ đã sát hại William.
Cuối cùng, sau khoảng thời gian dài tưởng chừng như cả thế kỷ, cánh cửa bật mở, theo sau là những tiếng bước chân trên tấm thảm dày. Một người đàn ông vóc dáng đẫy đà nhưng nét mặt nghiêm nghị bước vào cùng với ba cảnh sát khác. Ông mặc bộ vest đen, dáng người cao lớn, trạc trung niên. Trông có vẻ như ông vừa bị lôi dậy khỏi giường trong khi đang say giấc nồng.

Ông nhìn tất cả mọi người bằng đôi mắt sắc lạnh, đủ để khiến người ta cảm thấy nhỏ bé và vô dụng, và thậm chí là tội lỗi vì một việc không phải do bản thân gây nên.

"Chúng tôi cần biết các vị đã ở đâu và làm gì khi William bị đâm.” Ông cất giọng.
“Chúng tôi đang ngủ!!” Tracey gào lên. “Ông còn muốn gì nữa?!”
“Phòng William bị lục tung cả lên, nhiều đồ vật bị mất. Không phải là trộm sao?” Mike hỏi.
“Những bằng chứng đó thì chưa đủ để kết luận được gì cả. Hiện chúng tôi đang tìm dấu vân tay.”

"Không có dấu vân tay nào cả." Shinichi đột ngột lên tiếng. "Vụ này đã được lên kế hoạch nên hung thủ sẽ không dại gì mà để lại dấu vân tay cho chúng ta tìm kiếm. Cũng chẳng có dấu vết nào trên con dao cả.”
“Một ai đó trong ngôi nhà này muốn sát hại William.” Heiji thêm vào. “Kẻ đó chỉ dàn dựng cảnh như bị trộm đột nhập thôi. Những đồ vật bị mất đều không có giá trị gì cả.”

"Còn nữa, tại sao tên trộm đó đến đây mà chỉ lấy đi một cái bút Mont Blanc trị giá 200 bảng?" Hakuba hỏi. Anh trông rất bực tức. “William đã gắng sức lết từ phòng của mình đến phòng Kazuha... Vẫn còn những vệt máu kéo dài từ vị trí hai phòng này... Anh ấy thậm chí còn không bước vào phòng làm việc, điều đó có nghĩa là... Tên sát nhân cố tình lục lọi phòng làm việc rồi mới sang phòng ngủ và ra tay với William. Tôi chắc chắn những vật bị mất vẫn còn đâu đây trong ngôi nhà này.”
"Thử tìm ngoài cái hồ trong khu vườn xem.” Kaito bất thình lình lên tiếng.
Người đàn ông to lớn gật đầu và ra lệnh một người trong số nhóm cảnh sát vòng ra sau vườn.

"Nhưng... tại sao hung thủ không... giết chết anh ấy đi?" Richard hỏi.
"Bởi vì tên đó đinh ninh rằng William đã tắt thở." Shinichi trả lời.
"Hoặc vì một lý do gì đó mà hung thủ phải dừng lại và bỏ đi” Heiji nhận xét.
"Không có dấu hiệu nào của một cuộc vật lộn." Vị thanh tra cảnh sát thêm vào. "Trừ cô Toyama và cô Mouri, tất cả những người còn lại đều là nghi can trong vụ mưu sát này. Saguru?"
Hakuba ngước nhìn ông. "Vâng?"
"Kể cả con nữa, ta phải nói điều đó."
Hakuba gật đầu. "Vâng, cha, con biết mà."

"CHA??!!!" Ai cũng hét lớn, ngoại trừ Kaito, cậu chỉ nhún vai.
Cha Hakuba lờ đi thái độ ngạc nhiên của mọi người. “Tôi sẽ cho thêm người của mình quanh khách sạn, mọi người sẽ phải ở dưới tầm kiểm soát của cảnh sát. Chẳng có đủ phòng tạm giam cho tất cả các vị đâu.”
"CHA!" Hakuba gầm. "Cha không thể tế nhị hơn một chút được sao!?"

*******************************

Mọi người đã trở lại về phòng nhưng không ai còn muốn chợp mắt. Shinichi, Heiji và Kaito đã suy luận đúng. Những món đồ bị mất trong phòng William  đều được tìm thấy trong cái hồ sau vườn. Việc này chứng minh một điều duy nhất. Ý định ngay từ đầu của hung thủ là sát hại William.  Không có vụ trộm nào cả.

Hakuba vừa định nói chuyện thêm với Richard thì cha gọi. Anh bước đến gần cha mình. "Vâng?"
"Saguru, ta chỉ muốn biết một việc. Con có thể tự giải quyết vụ này không?” Ông hỏi. “Con không sao chứ?"
Hakuba gật đầu cương quyết. “Dạ được ạ.”
“Con sẽ tìm ra tên sát nhân, nhất định là thế. Hơn nữa, tất cả những người bạn tốt đều đang ở đây cùng con. Chúng con có thể cùng nhau tự xử lí vụ này.”
Cha Hakuba tỏ ra hài lòng. “Vậy ta sẽ giao chuyện này lại cho con. Ta biết con là đứa suy nghĩ thấu đáo.”
“Cha về sao?”
“Ừ, mẹ con sẽ không để yên khi biết cha lại lờ đi cho phép con tự do hành động phá án đâu...”
Hakuba cười toe toét.

Khi ông bước qua ngưỡng cửa khách sạn, Hakuba gọi giật ngược. “CHA!!!”
Người đàn ông to lớn quay lại.
“Cám ơn... vì cha đã đến. Con biết vùng này không thuộc trách nhiệm của cha. Lẽ ra cha phải ở London.”
“Hãy cẩn trọng.” Ông dặn dò. “Ta không muốn lúc trở về trong người con lại có hàng đống đạn y như khẩu súng máy đâu. Hoặc giả lại teo nhỏ như lần trước.”
Hakuba mỉm cười.
“À quên nữa, vậy ra cô gái người Nhật tóc hung đỏ xinh đẹp đó là bạn gái con à? Con có mắt nhìn tốt đấy, chẳng khác gì ta!”
Hakuba tắt ngay nụ cười và thay vào đó là gương mặt lúng túng xấu hổ.
"Tạm biệt cha. Đừng gọi, con sẽ gọi về.”

Ông bật cười ha hả, vỗ mạnh vào lưng cậu con trai. “Đứa con trai bé bỏng của ta cũng biết thẹn sao?”
“CHA VỀ NHÉ!!” Hakuba hét lớn như cố tình đẩy ông đi.

Hakuba lặng lẽ nhìn cha mình bước vào trong chiếc trực thăng ở cổng khách sạn. Anh đóng cửa lớn lại, thở dài nặng nề.

“Ba giờ sáng...” Anh lầm rầm khi lật mở chiếc đống hồ bỏ túi. Thật sự quá mệt mỏi. Hakuba lơ đãng dụi mắt. Bất thình lình, một bàn tay chụp lấy vai anh. Hakuba quay lại, không ai khác ngoài Richard.

"Là ai?" Richard hỏi cộc cằn. "Kẻ nào đã giết cha tôi và mưu sát William?”
“Richard... Tôi không biết. Vẫn chưa...”
“Trách nhiệm của cậu là giúp tôi mà!!!” Richard hét lên mất bình tĩnh. “Tôi cứ nghĩ tôi có thể tin cậu. Bây giờ thì sao? Anh tôi đang hấp hối, còn cậu đã làm...”
“Richard, thôi đi!” Tracey mắng, bước xuống bậc thang. “Đây không phải là lỗi của Hakuba. Em không có lý do gì mà trách cậu ấy cả! Cậu ấy đến đây để giúp chúng ta.”
“Phải rồi, đến giúp. Nhưng cậu ta đã giúp được gì? CHẲNG GÌ HẾT!!!”
“Đừng có trẻ con như thế, chỉ biết nghĩ cho mình! Đây là vấn đề của gia đinh chúng ta, không phải của Hakuba!”
“Hừ! Biến đi, Tracey!” Richard gầm.
Tracey nhìn đứa em trai ngỡ ngàng. “Em... em vừa nói gì!?”

Richard nghiến răng, mặt đỏ lừ, chạy xộc lên lầu. Hakuba nghe rõ tiếng đóng sập cửa rất mạnh từ phòng của Richard.
Hakuba đừng thừ người không nhúc nhích. Tracey thở dài, quệt đi những giọt nước mắt còn đọng trên mi.
“Tôi thành thật xin lỗi cậu, Hakuba. Richard là đứa nhỏ nhất trong nhà, đôi lúc nó hành động thiếu suy nghĩ. Cha tôi qua đời đã là một mất mát lớn đối với nó. Bây giờ lại biết một trong số chúng tôi là kẻ sát nhân càng khiến thằng bé thêm suy sụp.”
“Tôi hiểu. Tôi không trách cậu ấy. Cậu ấy nói đúng, tôi đến đây là để giúp các bạn.”
Tracey gật đầu. “Cậu có thể ở đây cùng với các bạn bao lâu cũng được. Nhưng chỉ xin cậu hãy tìm ra kẻ đã gây ra chuyện này cho gia đình tôi, và lí do của tất thảy sự việc.”

*******************************

"Tất cả bắt đầu từ phu nhân Norferk." Shinichi nói với Heiji và Kaito.
Mấy anh chàng tập trung toàn bộ tại phòng Heiji. Các cô gái thì ở ngay phòng bên cạnh, nỗi sợ hãi khiến họ không dám ở quá xa những cậu bạn của mình. Tất nhiên, Tracey ở cùng họ. Richard ngồi một mình trong phòng với tâm trạng cực kì tồi tệ.
Sáu người cảnh sát đã được cử tới bảo vệ những thành viên còn lại của gia đình. Họ cứ luôn miệng ngáp và có vẻ hãi hùng vì mấy bức tranh quá khổ.

Hakuba sầm sập bước vào phòng. Shinichi, Heiji, Kaito nhìn anh trân trân. "Này... cậu ổn chứ...”
Hakuba đấm mạnh nắm tay vào tường đầy giận dữ, phát ra một tiếng động rất lớn.
“Hình như là không.” Kaito lẩm nhẩm trả lời dùm.
“Này này này, cứ như thế cậu sẽ gãy tay mất...” Heiji nói hốt hoảng. Shinichi lo lắng nhìn máu bắt đầu chảy dài trên cánh tay Hakuba.

“Tớ không quan tâm.” Hakuba nhún vai. “Tớ đáng bị như thế.”
“Không có lí do gì mà anh đáng bị như thế. Giờ thì đưa tay tôi xem.” Tiếng Shiho cất lên ngay sau lưng Hakuba. Cô quyết định qua phòng bọn con trai xem việc gì xảy ra khi thấy Hakuba hầm hầm bước vào.

Không nói thêm bất kì lời nào, cô nắm chặt lấy cánh tay chảy máu của Hakuba rồi rút ra một chiếc khăn tay. Một cách cẩn thận, cô quấn nó quanh vết thương. Hakuba chăm chú nhìn cô với gương mặt hỗn độn cảm xúc. Anh chẳng nói gì.
“Làm thêm một lần nữa thì CHẲNG CÓ cái xương nào nó chịu nổi anh đâu.” Shiho gằn giọng.
“Phần còn lại tôi giao cho mấy cậu. Mấy cậu có thế coi chừng đừng cho Hakuba làm việc gì ngốc nghếch lần nữa được không?” Shiho nói khi đóng cánh cửa phòng lại.

Hakuba quay sang bọn con trai và thấy những cái miệng toe toét cười của họ. “Cái gì thế?”
“Chừng nào mới chịu công khai đây?” Ba anh chàng hỏi cùng một lúc.
“...chết hết đi.”

"Có cái gì đó không hợp lý!” Heiji nhíu mày. “Hung thủ đâm William trong phòng ngủ... trước khi... hắn... cứ gọi tên đó là hắn đi, trước khi hắn xới tung phòng làm việc. Vậy thì làm sao hắn có thể khiến chúng ta tin rằng đây là một vụ đột nhập khi William bị giết... nếu William bị giết trong phòng ngủ chứ?”

"Có thể hắn đã định giết rồi đưa xác anh ấy đến phòng làm việc và dàn dựng hiện trường như là trước đó có xô xát xảy ra. Sau đó khi chúng ta vào thấy cảnh ấy, ta sẽ đinh ninh William bị giết trong phòng làm việc.” Shinichi suy luận.
"Động cơ là gì?” Kaito hỏi. “Chúng ta CẦN một động cơ.”
“Sao cậu cứ thích nhảy cóc vậy?” Shinichi cằn nhằn.

"Giống như Kudou đã nói, mọi chuyện đều bắt đầu từ phu nhân Norferk. Tất cả những miếng ghép đều đã có đủ, việc cần làm bây giờ là sắp xếp nó lại.” Hakuba nói.
“Để xem nào: chúng ta đã nhìn thấy một cô bé gái đứng hát ngoài khách sạn, trông rất giống phu nhân Norferk...” Kaito nhớ lại.
“Bức chân dung chảy máu, cái chết của phu nhân và ngài Norferk..." Heiji lẩm nhẩm.
"Tiếng hát lúc nửa đêm, ý nghĩa của bài hát, tờ giấy mật mã...” Hakuba thêm vào.
“Và William khi đó đã muốn nói cho chúng ta điều gì đó về mẹ anh ấy...” Tới phiên Shinichi. “Nhưng... quan trọng nhất là...“

“Tại sao lại là William?” Cả bốn người nói cùng một lúc rồi lại cùng vò đầu bứt tai. “AAAAAAAAAAAA... QUÁ NHIỀU NGHI VẤN!!!"

Kaito nhướng mày gợi ý. “Có lẽ chúng đều có liên quan tới...cậu biết đấy... Pandora?"

"Cậu nghĩ thế à?!" Shinichi nhăn mặt.
"Ừa, nhớ chuyện hồi trước từng có hai tên trộm đột nhập không? Richard đã thấy chúng... Cậu đã nói thế mà Hakuba.”
“Vậy ý cậu là một kẻ nào đó đã giết ngài Norferk và William...” Heiji ngập ngừng.
“Anh ấy vẫn chưa chết mà!” Hakuba chen vào bực bội.
“Xin lỗi... vậy là kẻ nào đó trong ngôi nhà này đang nhắm vào viên kim cương đó?”

“Ừ, việc chúng ta phải làm bây giờ là tìm ra viên kim cương và dùng làm mồi nhử tên thủ phạm.” Kaito gợi ý.
“Và đâu còn ai thích hợp cho nhiệm vụ tìm Pandora hơn tớ!” Cậu ưỡn ngực tự hào.

“Ai cũng được, trừ cậu ra.” Shinichi lầm bầm.
“Tớ không thấy đó là ý hay.” Hakuba nói.
“Tớ không có ý kiến.” Heiji nhún vai.

Kaito nhìn Shinichi. "Cậu thừa biết tớ có lí do THÍCH ĐÁNG để tìm viên kim cương đó mà!”
Shinichi lưỡng lự. Cậu biết rõ thực chất Kaito là ai. Và cậu cũng biết vì sao cậu ta muốn tìm viên kim cương: đó là lời hứa giữa KID và cậu về việc giải nghệ “công việc làm thêm” nếu tìm ra Pandora...
“Rồi, giao việc này cho Kaito đi. Cậu ấy nhất định sẽ tìm ra nơi cất giữ Pandora.” Shinichi cuối cùng đưa ra quyết định, nhưng rồi lại lắc đầu thở dài. “Mình sẽ hối hận về việc này.”

"Được rồi được rồi, đội trưởng!" Hakuba nói khó chịu. "Vậy tớ sẽ tìm hung thủ.”
“Tớ thì xí lấy con ma.” Heiji nhăn răng cười.
“Còn tớ sẽ tìm... THẦN MAY MẮN!!” Kaito nói hớn hở nhưng hình như cậu chỉ nhận được những cái liếc cảnh cáo từ mấy cậu bạn.

"Đừng có lạnh lùng thế chứ... mấy cậu không thể hài hước hơn tí được sao?" Kaito lầm bầm.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[30 Friends] #27: Ngoại tình

[Series] Thời Gian Để Yêu

Moonlight Hotel (Khách Sạn Ánh Trăng)