[Khách Sạn Ánh Trăng] Chương 28

Chương 28: Chúng ta đã sẵn sàng chưa?

Đó là một ngày nắng đẹp, mặt trời toả ánh sáng xuống từng ngọn cỏ và làm bừng sáng cả vùng đất xanh mát bằng những tia nắng ấm áp của nó.

Chim và ong bay lượn giữa những bụi hoa và cây dại, mùi hương tươi tắn của mùa xuân tràn ngập quanh khu nghĩa trang. Những ngôi mộ bằng đá đứng lặng lẽ và trang nghiêm, có những ngôi đã hàng trăm tuổi, không thể nhìn thấy chữ khắc trên đó nữa, chỉ biết rằng có một con người đang nằm tại đó, họ cũng từng có gia đình của mình, nhưng giờ thì không ai biết họ là ai nữa. Lớp rêu phong của thời gian phủ lên ngôi mộ đá đã che khuất những hàng chữ khắc, tạo nên một khung cảnh cổ kính mà đẹp lạ lùng.
Nghĩa trang ở Anh thường rất ngăn nắp và mang vẻ cổ kính do đã tồn tại hàng trăm năm, nơi này đem đến một cảm giác thật sự yên bình. Đó là nơi mà con người và thiên nhiên hoà quyện vào nhau. Các sinh vật thường sinh sôi nảy nở ở những nơi như vậy, và khiến cho khu nghĩa trang trông giống như một khu vườn đầy sức sống. Tuy nhiên, cảnh đẹp đầy hứng khởi ấy lại trái ngược hoàn toàn với tâm trạng của những con người tại nghĩa trang Perkwood hôm nay.

Đám tang của gia đình Norferk đang diễn ra tại đây.
Ở đó, dựng trên thảm cỏ xanh là bốn ngôi mộ đá. Những cái tên Tracey, Mike, Louise và Alice được khắc ngay ngắn trên từng ngôi mộ.
Một nhóm người đứng vòng quanh đó, gương mặt trang nghiêm và thành kính.

Richard đứng yên lặng, nắm bàn tay nhỏ của Rosey và cúi đầu xuống.
William đang ngồi trên xe lăn, với Anne và Henry đứng ngay cạnh. Khuôn mặt họ tái nhợt và mắt đẫm nước khi vị linh mục bắt đầu bài diễn văn.

Shinichi, Kaito, Hakuba và Heiji đều ngồi trên xe lăn, với những cô bạn gái đứng kế bên. Sau mọi biến cố khủng khiếp mà họ đã trải qua, mấy người bác sĩ thực sự ngạc nhiên vì Shinichi vẫn còn sống sau thử thách đó.

Đó là một đám tang kín đáo, không có ai khác ngoài gia đình và bạn bè thân thiết. Không ai trong số họ muốn sự thật không mấy đẹp đẽ này bị phơi bày ra ngoài.

Cuối cùng, vị linh mục cũng cầu nguyện xong và các cô gái đặt hoa lên phía trước mộ.
Cả gia đình Norferk lại khóc trong đau buồn tột độ.

***************************

"Vậy, chuyện gì xảy ra tiếp sau đó?" Hakuba hỏi.
Richard nhìn Hakuba. "Tớ không biết, anh bạn." Cậu thở dài.
Họ đang ngồi trong một quán cà phê. Đã 2 tuần trôi qua kể từ đám tang.

"Ừm, ngôi nhà mới rất đẹp, nằm ở trung tâm tại Bournemouth. Nó rất khác so với lâu đài. Không lớn lắm và có một khu vườn nhỏ, nhưng cả nhà đều thích."
Một nụ cười nở trên gương mặt cậu. "Tuyệt lắm, Rosey rất thích trường học và cô bé lúc nào cũng vui vẻ khi ở đó, bọn tớ đều yêu quý cô em gái nhỏ của mình!"
Hakuba cười. "Đó là một cô bé thông minh và can đảm."
"Ừ, và kim cương của cha tớ... viên màu xanh và đỏ ấy, mỗi viên trị giá khoảng vài triệu bảng, nên bọn tớ cũng không phải lo về tiền nữa." Richard nói. "Cuộc sống đã ổn định rồi, mặc dù ai cũng rất nhớ Tracey, cô Louise và chú Mike."

Richard bỗng nhìn Hakuba chăm chú. 
"Tớ vẫn còn vài câu muốn hỏi, có một số chỗ tớ không thể hiểu được."
Hakuba gật đầu. "Chúng ta vẫn còn nhiều thời gian mà, cậu nói đi." 
"Ờm, về vụ bức chân dung nhỏ máu, cậu đã có câu trả lời nào chưa?"

Hakuba mỉm cười. "Rồi, Hattori đã giải quyết vụ đó. Là do Anne. Hattori nói chuyện với chú Mike và phát hiện ra là cô ấy rất giỏi bắn súng. Một khẩu súng nước nhỏ và máu giả là có thể biến nó thành một bức hoạ đẫm máu. Ngày mà chúng ta nhìn thấy bức tranh, Anne cũng ở đó, nhớ chứ? Chúng ta đang quay lưng lại, đó là lúc cô ấy bắn và hét lên. Nếu không vì tiếng hét đó thì có lẽ bọn tớ đã nhận ra ngay rồi. Một diễn viên xuất sắc đấy." 
"Nhưng tại sao chị tớ lại muốn làm thế?"
"Ừm, có thể vì cô ấy muốn tự mình đi tìm Pandora, tất cả mọi người trong gia đình đều biết về nó, nhưng không ai có thể tìm được. Tớ nghĩ cô ấy chỉ muốn doạ cho người khác chạy xa thôi..."
"Và về vụ trộm gây hoang mang trong lâu đài vài tháng trước..." Hakuba nói, nhấp trà trong tách. "Đó là Louise và Mike. Họ cũng tìm kiếm Pandora, nhưng không muốn đánh động mọi người hay làm quá lộ liễu... tớ phải nói, đúng là không khôn ngoan cho lắm khi mặc đồ đen và lén lút đi lại trong bóng tối."

Richard gật đầu.
"Đúng vậy... trong lâu đài lúc nào cũng có người hầu, quản gia và khách trọ, vậy nên không thuận tiện cho lắm khi lục soát vào ban ngày..."

"Vậy... cậu có biết chuyện gì xảy ra với chú John không?" Richard hỏi người bạn mình.
"Cảnh sát đã thẩm vấn chú ấy và có lẽ sẽ phải chịu vài năm tù giam, nếu không, tuỳ vào quan toà, có thể phải lãnh án chung thân."
Richard thở dài. “Đúng là chú ấy có giúp cô Alice thực hiện các vụ giết người, mặc dù không chính thức giết một ai cả. Nhưng chú John cũng góp phần đặt bẫy trong lâu đài và nó đã giết Tracey..."
Richard nghiến răng và mặt cậu tối sầm lại vì giận dữ.
"Điều đó không thể tha thứ được."

Hakuba không nói gì. Anh nhìn xuống tách trà của mình. (Nếu không có John, Kudou, Hattori và mình có thể đã chết và Alice sẽ cao chạy xa bay...) Hakuba ngước nhìn cậu bạn mình. "Tớ chỉ mong rằng, sau này, cậu có thể tha thứ cho sự yếu đuối nhất thời của ông ấy, Richard. Ông đã cứu mạng bọn tớ, nhưng điều đó không thể xoá nhoà đi sự thật rằng ông ấy đã góp phần vào việc giết người vô tội."
Richard gật đầu. "Tớ hiểu. Nhưng tớ cũng hứa với chú ấy một điều."
"Sao?"
"Chú ấy nhờ tớ chăm sóc Rosey, đứa con gái độc nhất của mình. Tớ đã hứa, và cả các anh chị khác nữa."
Hakuba mỉm cười. "Tuyệt lắm. Mẹ cậu chắc hẳn sẽ rất tự hào!" 
"Ngày mai cậu phải đi rồi sao?" Richard hỏi buồn bã. "Tớ rất mong các cậu có thể ở lại lâu hơn..."
Hakuba nhún vai. "Tớ chịu, còn tuỳ xem Kudou và những người khác có dự định thế nào đã..."
Vừa lúc đó, một tiếng động lớn phát ra từ cửa vào quán cà phê, khiến cho mấy người khách suýt nhảy sựng lên vì giật mình.

Hakuba đảo mắt như thể anh biết điều này chắc chắn sẽ xảy ra.

"HAAAAKUUUUUBAAAAA!!!"
Aoko hét lớn.
"Nhanh lên, chúng ta phải khẩn trương...!" Ngay trước khi cô kịp nói hết câu thì Kaito đã thò đầu ra từ đằng sau.
"Nhấc mông ra khỏi ghế đi anh bạn, bọn mình sắp lỡ tàu rồi!"
Hakuba thở dài "Các cậu đến muộn 30 phút, và gì lại bảo tớ phải khẩn trương?"

Hakuba chầm chậm đứng dậy và đặt tiền trà lên bàn.
"Thế nhé, hẹn gặp lại cậu Richard, 2 tuần nữa!"
Richard mỉm cười. "Thượng lộ bình an nhé Hakuba!" Rồi cậu quay lại vẫy tay với Kaito và Aoko.
"Chúc các cậu một kì nghỉ vui vẻ!"
Kaito cười toe. "Tất nhiên là thế rồi, vì có người đã nhận trả hết tiền cho chuyến đi này mà!"
Richard gật đầu. "Đó là việc mà chúng tôi có thể làm để cảm ơn các cậu."

"TẠM BIỆT!" Aoko nói, và hai người họ lôi Hakuba ra khỏi quán cà phê, hướng về phía ga xe lửa.

****************************

Nhóm bạn của chúng ta đã đứng ở ga tàu Bournemouth, nóng lòng chờ đợi Aoko, Kaito và Hakuba.
Heiji đứng trên sân ga, nhai ngấu nghiến đống snack, cãi nhau chí choé với Kazuha về mấy chuyện nhỏ nhặt, càng khiến cho họ giống một cặp hơn bao giờ hết. (Lần này là xem cái nào ngon hơn, hot dog hay khoai tây bỏ lò.)

Shinichi và Ran đứng cạnh nhau, nắm tay và trao nhau những cái nhìn đầy yêu thương. Tất nhiên, Heiji và Kaito đã gây bao nhiêu khổ sở khi luôn miệng gọi hai người là đôi bồ câu và phải cưới luôn đi càng nhanh càng tốt.

Shiho ngồi trên ghế đợi và đọc báo, không chút hứng thú gì gì với những việc đang xảy ra xung quanh.

"Xin lỗi vì bắt các cậu phải đợi!" Aoko nói khi đến cùng với Hakuba và Kaito.
"Chúng ta đã sẵn sàng chưa?"

"RỒI!" Ran đáp, hân hoan và hứng khởi. "Tớ không thể ngừng nghĩ đến London được! Có rất nhiều nơi để thăm quan và ngắm cảnh!"
"Đặc biệt là phố Baker!" Shinichi nhiệt tình, mắt sáng lấp lánh. "Tớ sẽ được tìm hiểu thêm về Sir Arthur Conan Doyle và đương nhiên, vị thám tử vĩ đại nhất trên thế giới...!"
"Rồi rồi, Sherlock Holmes, BỌN TỚ BIẾT RỒI!" Ran đáp, hơi bực. "Cậu lải nhải câu đó cả trăm lần rồi."

"Sao cũng được, xem nào. Ta đi tìm chỗ ngồi và tận hưởng chuyến đi thôi chứ?" Kaito nói. "Trời đất, trông giống như mình đang đi dã ngoại với một đám trẻ con!"

Thế rồi cậu quay lại và thấy Aoko đang ngồi tại chỗ của cô. Cô ngước lên nhìn Kaito và mỉm cười.
"...Aoko?"
"Ừ?"
"...Cậu đang ngồi cạnh cửa sổ đấy! Nhưng tớ cũng muốn ngồi!"
"Dẹp đi! Tớ lấy chỗ này trước rồi!"
"Thật KHÔNG công bằng! Tớ muốn ngắm cảnh bên ngoài! Tớ đang là người bệnh mà, phải không?"
"Cái gì?! Cậu đang khoẻ như trâu đấy! Tớ nhìn thấy cậu chạy vòng quanh như một con gà bị cháy đuôi khi Heiji mang về con cá mà cậu ấy và Richard bắt được ở sông!"
"VẤN ĐỀ KHÔNG PHẢI CHỖ ĐÓ...!!!"

Hakuba cười. "Đúng là trẻ con."
Anh ngồi cạnh Shiho, vươn vai một cách ‘tình cờ’, trong lúc đó dang rộng tay và từ từ hạ xuống, nhẹ nhàng vòng qua vai Shiho, cũng một cách ‘tình cờ’.
"Lộ liễu quá." Shiho nói, lườm anh và rồi bật cười khi thấy Hakuba giở khuôn mặt ngây thơ vô số tội ra.
Shiho thở hắt ra, mỉm cười và ngả đầu lên vai Hakuba.
"Ngốc." Cô thì thầm, với một giọng nói dễ thương.
"Đúng là vậy mà." Hakuba cười.

Đoàn tàu đi đến ga Victoria ở London. Khi cả nhóm xuống tàu, Shinichi kéo Kaito ra một góc và thì thầm "Nghe này, tớ vẫn chưa cám ơn cậu vì đã cứu cả hai chúng ta ra khỏi toà lâu đài cháy đó... dù sao kế hoạch cũng thông minh đấy, buộc tớ phải ăn mặc như KID để CỨU CÁI MẠNG CẬU!"
"À, cái đó, ha ha, cám ơn nhiều nhé anh bạn."
"Cậu có biết tớ sẽ gặp rắc rối thế nào không nếu như Ran, Aoko và Hakuba phát hiện ra?"
"À, cả cậu và tớ ấy chứ Kudou, cả hai chúng ta."
"Rồi sao? Thế còn Pandora? Cậu định từ bỏ nó à?"
"Ừm, đó không phải viên Pandora thật, tớ sẽ không phí thời gian và năng lượng vào đó đâu."
"Làm sao cậu biết?"
Kaito nhún vai. "Bằng phương pháp riêng của tớ."
"...cậu có cần phải lúc nào cũng tỏ ra bí hiểm vậy không?"
"Có."
"Hừ..."
"He he... Nhưng này, nói thật nhé, tớ nợ cậu một món... Cám ơn vì đã bao che cho tớ, Kudou."
Shinichi mỉm cười. "Được rồi, chỉ là đừng bao giờ bắt tớ phải hoá trang thành một tên ngốc trong bộ đồ trắng đó nữa."
"...Này!"

"Nhanh lên Shinichi! Chúng ta phải bắt tàu điện ngầm!" Ran nói lớn, chạy đễn chỗ Shinichi và nắm tay cậu. "Các cậu đang nói chuyện gì thế?"
"Không có gì, chuyện vặt của mấy đứa con trai ấy mà."
"Vậy à..." Ran mỉm cười, và vào lúc đó, Shinichi bắt gặp ánh mắt của Ran.

Đôi mắt xanh của cô lấp lánh niềm vui, cặp má ửng hồng và hơi mệt vì chạy quá nhiều.

Mái tóc dài mượt tung lên trong làn gió buổi sáng và cô phải đưa tay gỡ lại từng lọn một. Ran chợt nhận ra Shinichi đang nhìn mình và mỉm cười với cậu thật ngọt ngào. Tim Shinichi bỗng đập nhanh hơn, cậu nhận ra tình cảm của mình dành cho người con gái này nhiều đến nhường nào, không phải vì cô xinh đẹp hay có những phẩm chất tuyệt vời, chỉ vì... đó là tình yêu. Yêu một người nào đó không cần có lí do, phải không?
Họ cứ đứng đó, nắm chặt tay và trao nhau cái nhìn tràn đầy yêu thương.

"NÀY ĐÔI CHIM UYÊN ƯƠNG KIA!" Mấy người bạn của họ hét lên, tất cả đều đã đứng trên khoang tàu và cười nắc nẻ. "Bọn tớ để các cậu lại đây nhé?!"

"Đợi tớ vớiiiiiiiiiiiiiiiii!" Shinichi gào toáng, nắm tay Ran chạy về phía các bạn.

Bọn họ lại cùng nhau thực hiện một chuyến phiêu lưu mới, và lần này, đó không phải là nơi nào khác ngoài London, quê hương của vị thám tử vĩ đại nhất thế giới. Một điều chúng ta có thể chắc rằng, dù bất kì chuyện gì có xảy ra đi chăng nữa, tất cả họ sẽ cùng nhau vượt qua, và tình bạn giữa họ sẽ không bao giờ phai mờ!

HẾT

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[30 Friends] #27: Ngoại tình

[Series] Thời Gian Để Yêu

Moonlight Hotel (Khách Sạn Ánh Trăng)