Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 3, 2011

[Arrested] #1: Kaito và Heiji trong tù

Drabble #1: Kaito và Heiji trong tù "Giờ thì ở trong đó mà suy nghĩ về những việc mình làm đi." Dứt lời, người cảnh sát đóng sầm cánh cửa xà lim lại, nhốt bên trong hai chàng trai người Nhật. Người cao hơn rít lên 1 tiếng kì cục vang vọng trong không gian trống trải của nhà tù. "Bố sẽ ‘xử đẹp’ mình," cậu nói với chất giọng Kansai khàn khàn đậm đặc. Người bạn đi cùng, một chàng trai gương mặt nhợt nhạt nhưng cơ thể rắn chắc, mái tóc đen sẫm rối bù, ngồi yên lặng trên chiếc ghế dài trong buồng giam màu gạch xám, khoanh tay trước ngực và khúc khích tiếng cười thầm, đôi mắt xanh thỉnh thoảng lại loé lên. "Con trai cưng của Hattori Heizo vào tù, vụ scandal này lớn đây...Chậc chậc..." Cậu ta liên tục chép miệng.

[Khách Sạn Ánh Trăng] Chương 1

Chương 1: Bắt đầu Một chàng trai bước dọc theo bãi biển. Nhìn lên bầu trời về đêm với hàng vạn vì sao, cậu thở dài nặng nề. Cậu đứng chỗ nước cạn để những cơn sóng lạnh buốt hờ hững kéo tới chân mình. Ở đây rất lạnh và vắng vẻ, cũng giống như tâm trạng cậu bây giờ. Cậu rùng mình, biển nước Anh thật lạnh dẫu giờ là mùa hè. Cậu đứng đó một lúc lâu nhìn bóng trăng tỏa sáng dưới nước và lắng nghe tiếng gió thổi. Cuối cùng cậu quyết định trở về nhà dù cho cậu ghét cay ghét đắng khi phải gọi nơi đó là nhà. Cậu quay lưng, hướng về tòa lâu đài cách đó không xa. Ánh sáng từ trong tòa lâu đài phát ra càng làm nó thêm lộng lẫy, tráng lệ hơn bình thường nhưng đối với cậu nó chẳng có nghĩa lý gì, chẳng có gì đẹp đẽ để gọi là hồi ức ở đây.

[Kì Trại Hè] Chương 1 – Bắt đầu cuộc vui

Chương 1: Bắt đầu cuộc vui “SHIN-I-CHI…!!!” “Đến ngay!” Shinichi trả lời, vội vàng mở cánh cửa. “Tớ có thể nghe tiếng cậu từ xa hơn 10 dặm. Có vẻ việc giảm giọng đối với cậu là cực hình nhỉ?” Shinichi châm chọc. “Cái gì!?” Ran đỏ mặt giận dữ. “Tớ đã nhấn chuông cả chục lần và không nhận được tiếng trả lời nào!” Nói rồi cô nắm áo Kudou kéo đi. “Tớ chỉ vừa mới thức dậy, nhưng tớ cá là cậu đang lo lắng!” Một nụ cười đắc ý hiện rõ trên mặt Shinichi. Cậu mặc quần jean tối màu và áo phông xanh nhạt, với một chiếc ba lô sau lưng. Nghe vậy, Ran lè lưỡi trả lời. “Phải rồi, ít ra thì tớ không biến mất nhiều tháng rồi đột ngột trở về với hàng tá vết thương trên người!” Ran nói cáu gắt. Cô cũng mặc áo xanh nhạt và một chiếc váy trắng mà kiểu gì mẹ cô cũng sẽ chê nó quá ngắn. Trên lưng cô là chiếc ba lô màu trắng.

[30 Friends] #6: Tiệc kín

#6: Tiệc kín Hai cô nàng đi đến một bữa tiệc mà không một tên con trai nào được tham gia. Buổi tối. Hai cô gái đều đã đi chơi. Biết thế nghĩa là gì không? Các chàng trai phải ở nhà. Ran và Kazuha đã mong chờ buổi tiệc này suốt mấy tuần rồi. Thực ra thì Ran là người mời cô bạn Osaka đi cùng. Họ lúc nào cũng ôm chặt cái ống nghe bàn luận về chuyện đó từng giây từng phút (hay ít ra thì hai anh chàng cũng cảm thấy thế), và cuối cùng, Kazuha lặn lội đến Tokyo để đi với Ran. Heiji bám theo để ở cùng Kudo trong lúc hai nàng kia đi vắng. Bạn bè thì phải như thế chứ?

[Khách Sạn Ánh Trăng] Chương 28

Chương 28: Chúng ta đã sẵn sàng chưa? Đó là một ngày nắng đẹp, mặt trời toả ánh sáng xuống từng ngọn cỏ và làm bừng sáng cả vùng đất xanh mát bằng những tia nắng ấm áp của nó. Chim và ong bay lượn giữa những bụi hoa và cây dại, mùi hương tươi tắn của mùa xuân tràn ngập quanh khu nghĩa trang. Những ngôi mộ bằng đá đứng lặng lẽ và trang nghiêm, có những ngôi đã hàng trăm tuổi, không thể nhìn thấy chữ khắc trên đó nữa, chỉ biết rằng có một con người đang nằm tại đó, họ cũng từng có gia đình của mình, nhưng giờ thì không ai biết họ là ai nữa. Lớp rêu phong của thời gian phủ lên ngôi mộ đá đã che khuất những hàng chữ khắc, tạo nên một khung cảnh cổ kính mà đẹp lạ lùng.

[Khách Sạn Ánh Trăng] Chương 27

Chương 27: Tình yêu "Cậu vừa nói gì?" Hakuba hỏi, nhìn Aoko chằm chằm. "Tớ... ý cậu là sao?" Aoko đáp lại với vẻ bối rối. "Cậu vừa nói KID là Kaito, đúng không?" "Không! Không, tớ có nói đâu, ý tớ là, tớ chỉ nghĩ..." "Vậy là đúng rồi!" Hakuba reo lên, vừa phấn khởi vừa bực bội. "Tớ biết mà, lẽ ra mình phải đoán được rồi chứ, tên ngốc đó!" thế rồi anh nhìn vào cái bóng áo trắng đó lần nữa, và bật ra một tràng cười. "Khỉ thật, mình lại vui mừng khi hắn còn sống chứ!" Aoko cắn môi. Một suy nghĩ xuất hiện trong đầu cô. *Giờ thì Hakuba đã biết KID chính là Kaito, mình sẽ không thể nào ngăn họ gây chiến với nhau nữa!*

[Khách Sạn Ánh Trăng] Chương 26

Chương 26: "Hắn ta làm gì ở đây?" Đội cứu hoả ập tới trước cửa lâu đài. Cùng với xe cứu thương và một chiếc trực thăng đen. Họ vây quanh toà nhà cháy, năm người lính cứu hoả nhảy ra, cầm vòi nước cố dập tắt ngọn lửa, nhưng họ cũng biết rằng, lượng nước ít ỏi mình đang có sẽ chẳng tác động được nhiều trước đám cháy lớn thế này. Máy bay trực thăng hạ cánh xuống ngọn đồi cách khách sạn không xa. Một người đàn ông mập mạp nhảy xuống và chạy về phía toà nhà. Nỗi lo lắng hiện rõ trên gương mặt ông. Từ một chiếc xe cảnh sát khác, Anne và Henry cũng lao ra. Anne đưa tay che miệng, mắt cô mở to đầy kinh hãi khi nhìn cảnh tượng trước mắt.

[Khách Sạn Ánh Trăng] Chương 25

Chương 25: "Này, tin tớ đi!" Tôi nhìn quanh mình, lửa đã gần lắm rồi. Hơi nóng, khói bụi càng lúc càng không thể chịu nổi. Những bức tranh dần rơi ra khỏi tường, trần nhà phủ đen, màu vẽ chảy xuống từng giọt. Hàng ngàn món đồ cổ giá trị đang bị thiêu rụi ngay trước mắt tôi. Nếu như tôi còn đủ khả năng để cứu chúng, nhất định tôi sẽ làm. Nghe tiếng lửa cháy ùng ục, tiếng ầm ầm phát ra từ dưới nền nhà, tôi cảm thấy vô cùng cô đơn và lạc lõng. Tôi nhìn theo đến khi họ thoát ra khỏi lâu đài, và lê người đến ngồi ở một góc căn phòng, không thể cử động. Chầm chậm nằm xuống, tôi nhìn chăm chăm thẳng lên trần, sàn nhà đang nóng dần lên. So với nó, cơ thể của tôi lại lạnh cóng và yếu ớt. Tôi rên rỉ, sự đau đớn không cho phép tôi ngủ. Tôi chỉ muốn nằm tại đây, chìm vào giấc ngủ và không bao giờ tỉnh dậy nữa. Đúng vậy. Tôi muốn kết thúc cuộc đời mình.

[Khách Sạn Ánh Trăng] Chương 24

Chương 24: "Buông tớ ra" Tôi bàng hoàng. Hakuba khuỵu gối trên mặt đất, nắm chặt lấy tay trái, máu trào ra ướt đẫm bàn tay phải của cậu ấy. Tôi nhận thấy Alice không muốn giết Hakuba. Đó chỉ là một lời cảnh cáo. "Không muốn bạn mình phải chịu thêm vài viên đạn nữa chứ? Biết điều thì quay trở lại mê cung đi!" Alice nói. "Chết tiệt!" Hakuba nguyền rủa. "Điên rồ!! %£$^*&!" "...Tớ không thể để bà ta làm vậy với hai cậu được." Tôi nói khẽ. "Chỉ là vài viên kẹo đồng nhỏ xíu thôi mà!" Hattori nói. "Đằng nào bà ấy cũng giết hết chúng ta, Kudou, cậu không có lí do gì phải nhượng bộ cả." Nhưng tôi thấy được ánh nhìn trên khuôn mặt Hakuba. Chắc hẳn cậu ấy rất đau đớn. "Đừng xuống đó, Kudou." Hakuba nghiến răng.

[Khách Sạn Ánh Trăng] Chương 23

Chương 23: "Tớ biết rồi!" Tôi đang chạy. Tôi dám thề rằng mình chưa bao giờ chạy nhiều đến thế trong đời. Chân tôi đau nhức, tim đập nhanh đến mức tôi đã nghĩ rằng nó chuẩn bị nhảy ra khỏi miệng và cái chết sẽ đột ngột ập đến. Toàn thân tôi đầy máu và mồ hôi. Cái mùi này khó chịu thật. Tôi chắc chắn rằng Kazuha không thích nhìn thấy tôi như thế này... nhưng đó chỉ là nếu như tôi thoát ra khỏi đây và còn sống. Kudou đang chạy trước tôi, và Hakuba ở phía sau. Họ đang cố gắng giữ lấy mạng sống của mình. Chắc rằng họ cũng mệt mỏi y như tôi lúc này. Nhưng máu cứ tuôn xối xả trong huyết quản, và họ lại chạy. Tôi chẳng hề biết rằng con người lại chứa đựng nhiều năng lượng như vậy khi họ tuyệt vọng. Chúng tôi bị kẹt trong cái mê cung đầy gương kì quái này, cùng với một người phụ nữ điên cuồng đang rượt theo sau. Không cần nhắc lại rằng bà ta có súng và nã vài viên vào chúng tôi thì chẳng phải là vấn đề gì to tát lắm. Tôi bắt đầu ngửi thấy mùi khói. Khét lẹt. Người

[Khách Sạn Ánh Trăng] Chương 22

Chương 22: "Bà ta ở đằng sau!" "Tính sao bây giờ?" Heiji hỏi. “Họ đang theo dõi chúng ta." Hakuba và Shinichi mím chặt môi, lộ rõ vẻ thất vọng. "Phải tiếp tục thôi, nếu không lấy được viên kim cương thì tính mạng của Ran và những người khác sẽ bị đe doạ..." Shinichi nói lớn. Giọng nói rõ ràng của cậu vọng vào trong bầu không khí lạnh lẽo. Hakuba và Heiji chợt hiểu ra hành động của Shinichi, cậu muốn Alice và John cũng nghe thấy. "Được, vậy thì đi tìm cái viên kim cương chết tiệt đó và nhanh nhanh thoát ra khỏi chỗ này thôi." Heiji đồng ý ‘rõ to’.

[Khách Sạn Ánh Trăng] Chương 21

Chương 21: "Cậu ấy là KID" Ran từ từ mở cánh cửa chính, cẩn thận nhất có thể. Tiếng cửa kêu kẽo kẹt. Từng dây thần kinh của cô căng lên, miệng khô khốc, Ran tập trung hết sức, lắng nghe từng tiếng động nhỏ nhất hay bất cứ thứ gì khác thường. Cô kéo cửa ra và lùi lại phía sau, như thể một con quái vật sẽ nhảy vào trong tấn công cô. Kazuha bước đến chỗ Ran, nắm chặt tay cô và kéo cô ra xa hơn. Tất cả những việc đó đều xảy ra quá nhanh, họ hầu như không kịp nói với nhau câu nào. Sau khi đứng cách xa cánh cửa và thấy có vẻ an toàn, họ nhìn vào cánh cửa đang mở.

[Khách Sạn Ánh Trăng] Chương 20

Chương 20: "Có đi vào không?" "Cái gì vậy?" Aoko hỏi, mắt mở to, chăm chú lắng nghe tiếng bước chân càng lúc càng gần với nhà kho. "Suỵt..." Shiho đứng dậy và dựa sát tai vào cánh cửa, cố lắng nghe. Họ đã ngồi trong căn nhà kho tối được hơn 20 phút, và mọi tiếng động dù là nhỏ nhất đều làm cho họ sợ hãi. Aoko không thể ngừng việc cứ nhìn chằm chằm vào cái đường hầm đen ngòm ở cuối phòng. Cô cảm thấy như thể sắp có một con quỷ sẽ bất ngờ nhảy bổ ra và nuốt sống cô. Aoko nắm chặt tay Kaito hơn.

[Khách Sạn Ánh Trăng] Chương 19

Chương 19: "Đang yêu?" "Cái... ai... sao... cậu...!?" Aoko không thể quyết định được nên hỏi câu nào trước. "Shinichi đâu rồi? Kaito bị sao vậy?" Ran hỏi. “Họ... họ nghĩ rằng các cậu bị chú John và cô Alice bắt cóc, vậy nên họ phải tìm kim cương Pandora để cứu các cậu, còn Kaito bị cô Alice đâm, chúng tớ nghĩ rằng... cô bé này là ai vậy?" Shiho nhìn cô bé tóc vàng và hỏi. Rosey đứng im lặng trong một góc phòng, bối rối và sợ hãi, cô nhìn Kaito với đôi mắt khiếp sợ. Cô bé chưa bao giờ nhìn thấy máu... "Em ấy là... là con gái của phu nhân Norferk và Ngài Norferk." Ran đáp, cô cúi xuống và nhẹ nhàng ôm lấy Rosey. "Vậy cô bé này là... Không, cô bé là con của chú John." Aoko nói. "Cái gì!?"

[Khách Sạn Ánh Trăng] Chương 18

Chương 18: "D.O.O.M"  "Đây rồi." Richard nói và chỉ vào phòng đọc sách. "Còn đợi gì nữa, đi thôi!" Heiji nôn nóng, cậu sắp sửa chạy vào trong phòng thì Hakuba kéo áo cậu lại. "Khoan đã! Chúng ta không biết được rằng có còn bẫy nữa hay không, hãy cảnh giác!" "Được rồi được rồi! Tớ sẽ thận trọng!" Heiji cằn nhằn. "Giờ thì vào được chưa?" Bốn chàng trai từ từ bước vào căn phòng. Tối đen như mực, họ thậm chí còn không nhìn thấy tay của chính mình phía trước. "Giờ thì tôi đã hiểu vì sao cha tôi gọi đây là căn phòng tối." Richard lẩm bẩm. "Ờ... cái này có vẻ hơi ngu ngốc, nhưng chính xác thì chúng ta đang tìm cái gì vậy?” Shinichi hỏi, sau khi đã rọi đèn pin hết căn phòng và không thấy có gì đặc biệt. Các chàng trai nhìn nhau, (hay cố nhìn thấy mặt nhau trong bóng tối.) rồi Heiji rút tờ giấy ra. "Tớ không biết, để xem lại đã nào..."

[Khách Sạn Ánh Trăng] Chương 17

Chương 17: "Quên uống thuốc à?"  Shinichi từ từ bước đến phía cửa chính và đóng lại. Tất cả mọi người như ngây ra. Tái nhợt. Kinh hoàng. Họ vẫn nhìn trân trân vào cánh cửa đã đóng lại, không ai cử động được. Richard vẫn khóc, Aoko nức nở. Heiji bước về phía Hakuba và đặt tay lên vai anh. "Không phải lỗi của cậu." Heiji nói khẽ. "Cô ấy không tự chủ được và chúng ta không ai biết rằng có bẫy. Không phải lỗi của cậu, Hakuba." Hakuba không đáp. Khuôn mặt anh chìm trong sự đau buồn.

[Khách Sạn Ánh Trăng] Chương 16

Chương 16: Ngươi là người tiếp theo "Ai... ai đấy?" Ran hỏi, giọng run run. "Ai đang cười vậy?" Bóng tối bao trùm cả không gian, Ran và Kazuha ôm chặt nhau, run lên bần bật với bao ý nghĩ sợ hãi trong đầu. Tiếng cười đã dừng lại, nhưng họ không thể đoán được đó là ai hay nó đến từ đâu. Tất cả những gì hai cô gái nhớ được đó là họ bất ngờ bị tấn công và ngất đi, cho đến khi tỉnh dậy thì Ran và Kazuha đã ở trong một căn phòng tối om, lạnh lẽo và khủng khiếp. Hay nói cách khác, họ không biết mình đang ở đâu. Sau đó, một giọng cười trong trẻo cất lên khi Ran và Kazuha đang cố thoát ra, khiến họ rùng mình. THẬT ghê rợn. "Ran... hình như là... một con ma?" Kazuha thì thầm, rồi hai cô hét to hơn và túm chặt nhau, mặt tái xanh.

[Khách Sạn Ánh Trăng] Chương 15

Chương 15: "Đừng phí thời gian nữa!" "Một cô bé? Cô bé nào?" Tracey ngập ngừng, có vẻ khó chịu và gần như suy sụp. "Chúng tôi đã nhìn thấy một cô bé gái vào ngày đầu tiên đến đây, cô bé đó trông giống hệt mẹ các cậu khi bà còn nhỏ!" Shinichi nhìn Hakuba. Một cái nhìn thể hiện sự ấn tượng và đồng tình. "Hakuba đúng là có thể giải quyết vụ này!" Shiho nghĩ thầm, trầm trồ trước khả năng suy luận tài tình của Hakuba. Nhưng rõ ràng Hakuba không vui chút nào. Nụ cười tự tin và đầy kiêu hãnh trước đây đã lâu không hiện hữu trên khuôn mặt anh. "Có lẽ anh ấy đang tự dằn vặt mình về cái chết của cô Louise và chú Mike..." Shiho không nhận ra rằng khuôn mặt mình bây giờ cũng trầm tư y hệt như Hakuba.

[Khách Sạn Ánh Trăng] Chương 14

Chương 14: "Nói tiếp đi!" "Tại... tại sao lại là Alice? Cô ấy là thành viên trong gia đình cơ mà!" Giọng Tracey run run. "Chuyện gì thế này? Tôi không thể chịu được nữa...” Cô bật khóc. "Đây là một lời nguyền!” "Chẳng có lời nguyền rủa nào ở đây cả." Hakuba nói. "Đó là một câu chuyện dài..." Anh bắt gặp Richard đang nhìn trân trân xuống sàn nhà, như thể tất cả sức lực trong người cậu đã bị rút cạn. Hakuba hít một hơi thật sâu và nói. "Richard, tôi có chuyện cần nói với cậu. Về mẹ cậu." Richard ngước nhìn Hakuba, mặt đờ đẫn. "Hả? Gì cơ?" Cậu chớp mắt chầm chậm. "...nhiều quá ...người chết ...nhiều quá..." Cậu ta tự lẩm bẩm với chính mình. "Tất cả chúng ta sẽ chết hết phải không?" Mọi người nhìn cậu ta, Shiho cau mày. Aoko nuốt nước bọt. Richard quay mặt hướng về phía hành lang tối tăm và trống trải, nỗi khiếp đảm phủ lên đôi mắt cậu. "...nhưng ...ai?" Cậu nói với giọng

[Khách Sạn Ánh Trăng] Chương 13

Chương 13: “Không thể tin được!” "Mình ghét nơi này!!" Aoko lẩm bẩm, đôi mắt xanh đẫm lệ, cô cảm thấy thật mệt mỏi. Shiho đứng ngay cạnh đó, gương mặt nghiêm nghị và tái nhợt đi. "Hakuba đang ở đâu vậy?" Cô thì thầm với chính mình. "Bị đâm đến chết, nhưng đã chống cự quyết liệt trước khi tắt thở." Kaito nói, rồi cậu bắt gặp cái nhìn của Shiho. "Tất nhiên tớ không nói về Hakuba..." Shiho đảo mắt. "Cơ thể vẫn còn ấm, nên chắc ông ấy chỉ mới chết từ 5 đến 10 phút trước... thật khủng khiếp." Kaito nói, nhìn thi thể chú Mike, sau khi khám nghiệm tử thi, cậu đứng dậy và nhìn những nghười còn lại. Mắt cậu chuyển từ gương mặt của Tracey và Richard đến Shinichi và Heiji. Hai chàng thám tử đứng trong bóng tối, nhìn chằm chằm vào dòng chữ trên tường, không hề nhúc nhích. Ánh chớp lóe lên trên bức tường xám, chiếu sáng dòng chữ bằng máu.

[Khách Sạn Ánh Trăng] Chương 12

Chương 12: Lời đe doạ BỐP!! Aoko đập vào phía sau đầu Kaito ngay khi anh chàng vừa dứt lời. "OÁI!" "Cậu đang nói cái gì thế? Mắc bẫy? Giờ này mà còn đùa giỡn! Sao lúc nào cậu cũng nói mấy chuyện xui xẻo thế hả? Không nói được lời nào tốt đẹp hơn hay sao?”Aoko quát, cố giấu vẻ sợ hãi trên gương mặt bằng việc nổi cáu với Kaito. Kaito xoa xoa đầu, lườm cô nàng.  “Cậu sợ thì cứ nhận đại đi, sao lại trút giận lên tớ!?” “Tớ không có sợ!” “Hừ, hiện rõ trên mặt rồi còn chối à?” “Hai người... có thể im lặng một lúc được không?” Hakuba phàn nàn. Anh đang tập trung suy nghĩ nên không muốn bị làm phiền bởi trò cãi vã ngu ngốc của cặp này.

[Khách Sạn Ánh Trăng] Chương 11

Chương 11: Tất cả mới chỉ là bắt đầu  “Cậu nói gì thế? Phu nhân Norferk mang thai? Nhưng... Richard là con út cơ mà!” Hakuba hỏi, hoàn toàn rối trí. “Đứa trẻ đó là ai?” “Làm sao tớ biết được! Nhưng là một đứa bé gái. Đừng bảo tớ Richard là nữ nhé.” Shinichi đáp. “Bà ấy mất đã bảy năm, vậy thì đứa bé đó ít nhất phải lên bảy rồi. Phu nhân Norferk qua đời sau khi hạ sinh đứa bé.” “Khoan khoan, đợi đã... không ai trong gia đình nói cho tớ biết về vụ này. Tức là họ không biết, đúng không? Chỉ có ngài Norferk là rõ nhất.” “Vậy thì tại sao ông ấy lại quyết định giữ bí mật?” Shinichi đưa tay lên cằm. “Trừ phi...”  Cậu ngước nhìn Hakuba nhưng chỉ nhận được cái lắc đầu buồn bã.

[Khách Sạn Ánh Trăng] Chương 10

Chương 10: "Chúng ta có thể đi đâu?" Trời hửng sáng, cái thời tiết khó chịu quen thuộc của nước Anh lại vây quanh Bournemouth.  Những đám mây đen nặng nề lũ lượt kéo về ngập cả bầu trời, gió thốc mạnh báo hiệu một cơn bão sắp ập đến. Mặt biển chuyển sang màu xanh sẫm, gần như là đen hoàn toàn. Từng đợt sóng cao hung dữ đập vào vách đá nơi khách sạn Ánh Trăng đang ở đó. Richard thở dài mệt mỏi, ngước nhìn ra ngoài cửa sổ, cậu biết chắc mình không thể ra ngoài lúc này. Tình trạng thời tiết quá tệ.  Cậu muốn biết anh mình bây giờ ra sao. Phải chăng vẫn còn đang cố đấu tranh với tử thần để giành lại sự sống? Giữ chặt chiếc điện thoại trong tay, cậu do dự. Cả gia đình vốn dĩ cứ cách 15 phút lại gọi một lần đến bệnh viện, điều đó khiến mấy người y tá rất khó chịu.  Nhưng cậu không thể rời khỏi đây được. Nhất là khi biết rõ một trong những thành viên nhà này là hung thủ.

[Khách Sạn Ánh Trăng] Chương 9

Chương 9: Trò chơi bắt đầu Shinichi nằm dài trên giường, nghĩ ngợi về thái độ lạ lùng của gia đình Norferk. Bỗng dưng cảm thấy khó chịu trong người, cậu nhăn mặt ngồi dậy theo phản xạ. Shinichi chăm chú lắng nghe. CỐ mà nghe vì Kaito luôn mồm lầm nhẩm. “Ôiiiii... Chọn phim gì để đi xem với Aoko đây nhỉ... La la la...” Shinichi nhíu mày ra hiệu cho cậu bạn im lặng. Kaito nhún vai rồi thôi. Ngay sau khi không gian trở lại yên tĩnh, cậu nghe thấy một âm thanh yếu ớt. Tiếng thét. Từ rất xa. Ở trên lầu.

[Khách Sạn Ánh Trăng] Chương 8

Chương 8: Đêm kinh hoàng "Đây là lá thư bố tôi để lại trên bàn làm việc vào ngày ông qua đời. Tôi không biết liệu nó có gì quan trọng không." William đưa một tờ giấy cho Hakuba. Anh trông không được khoẻ, khuôn mặt đẹp trai tái xanh và mệt mỏi. Richard liếc nhìn anh trai mình, nhưng không nói gì. Mấy chàng trai (ngoại trừ Kaito) đang tập trung trong phòng William để lấy thêm một số thông tin cần thiết về gia đình Norferk. "Chắc các cậu đã để ý thấy tất cả những người phục vụ và đầu bếp đều đã bỏ đi, là vì tiếng hát giữa đêm khuya khiến cho họ vô cùng lo sợ. Tôi không thể giữ họ lại nếu họ cứ một mực từ chối." William thở dài. "Hi vọng các cậu có thể giúp chúng tôi chấm dứt tất cả những chuyện này..." Hakuba gật đầu. "Chúng tôi sẽ cố gắng." Heiji và Shinichi cùng lại gần Hakuba để nhìn rõ hơn tờ giấy:

[Khách Sạn Ánh Trăng] Chương 7

Chương 7: Khoảnh khắc ngọt ngào Bốn anh chàng ngồi ‘ngoan ngoãn’ vào bàn ăn sáng, mắt không rời khỏi mấy cô bạn gái dù chỉ một giây. Thức ăn vẫn còn nguyên trên bàn, nhưng dường như không ai có ý định đụng đến chúng. Tám cặp mắt nhìn trân trân nhau như kéo dài cả thế kỷ. Sự im lặng phủ kín lấy không gian. Cả căn phòng tràn ngập bầu không khí ngột ngạt căng thẳng như thể các fan bóng đá đang chờ đợi một cú sút penalty vào lưới thành. Richard và gia đình không xuất hiện trong phòng ăn nhưng chỉ đứng cách nhóm bạn trẻ một bức tường ngăn. Họ cũng đang chúi mặt vào cánh cửa để hồi hộp chờ xem màn kịch sắp diễn ra.

[Khách Sạn Ánh Trăng] Chương 6

Chương 6: Cơn ác mộng “Đưa tớ tờ giấy với cây bút của cậu nào.” Shinichi thì thầm với Kaito sau một khoảng lâu lắng nghe bài hát trong đêm tối. “Không, để tớ viết cho.” Kaito cãi lại, dù tóc tai thì dựng đứng hết lên khi giọng hát đó len lỏi vào tai hai người. Kaito tóm lấy cây bút và tờ giấy, cặm cụi viết. Cậu cũng không chắc có thể viết thật chính xác trong bóng tối thế này nhưng nếu bật đèn thì ai đang hát kia sẽ biết là có người thức giấc. Cậu lắng nghe chăm chú giọng hát kì quái ấy và tức tốc ghi lại từng câu từng chữ. Càng viết Kaito càng thấy rợn người.

[Khách Sạn Ánh Trăng] Chương 5

Chương 5: "Cái đó thì còn phải xem đã!" “Bây giờ cậu đã sẵn sàng kể cho tớ mọi việc chưa?” Hakuba hỏi người bạn mình. Cả hai đang đứng trên bãi biển nhìn về những cơn sóng xa tít tắp với sắc đen ngòm của đại dương. Từng đợt gió lạnh thốc qua mái tóc vàng của anh và những lọn tóc nâu của Richard. Đứng đấy một hồi lâu, Richard thở dài nặng nề. “Căn nhà này đã bị ma ám, Hakuba à. Tớ biết cậu đang nghĩ tớ bị hoang tưởng, nhưng đã có quá nhiều chuyện kì quái xảy ra. Tớ chỉ mong cậu nhanh chóng tìm ra kẻ chủ mưu và mục đích của người đó.”  Hakuba lẳng lặng lắng nghe, anh không nói bất cứ lời nào, kiên nhẫn đợi Richard tiếp tục. “Như cậu đã biết, mẹ tớ đã qua đời khi tớ tròn mười một tuổi.” “Cái gì? Tớ tưởng bà ấy đã mất cách đây mười năm? Vậy thật ra chỉ có bảy năm thôi sao?” Hakuba ngạc nhiên hỏi lại.

[Khách Sạn Ánh Trăng] Chương 4

Chương 4: Tôi muốn nghe kể về Ninja "Cái quái gì..." Richard nguyền rủa với khuôn mặt tái nhợt vì sốc. "Là mẹ đấy! Bà ấy trở về để trả thù!" Anne – chị của Richard gào lên. Cô lớn hơn Richard 3 tuổi với đôi mắt xanh lục quyến rũ cùng mái tóc nâu, vậy mà giờ đây cặp mắt ấy đang bị nỗi sợ hãi nhấn chìm. "Làm ơn cho tôi mượn cái thang." Hakuba nhờ mấy người hầu khi họ nghe tiếng hét trên lầu và tức tốc chạy lên. "Cậu có thể cho phép tớ kiểm tra bức tranh không, Richard?" Hakuba hỏi, ngước nhìn bức chân dung phía trên.  Richard gật đầu. "Nhất định đây là một trò đùa ngu ngốc của ai đó.”

[Khách Sạn Ánh Trăng] Chương 3

Chương 3: Bức hoạ rướm máu  "Ờ... Cái bài hát đó nghe ghê quá..." Hakuba nói khi anh bắt đầu nhấn chuông cửa. "Cậu biết cô bé đó chứ?" Heiji hỏi. "Không. Chưa bao giờ gặp." Cánh cửa hé mở. Thường thì với một tòa lâu đài thế này, người ta sẽ tưởng tượng đằng sau cánh cửa là một người đàn ông lớn tuổi mặt mày nhăn nhó, thế nhưng ở đây lại là một anh chàng đẹp trai trẻ măng. "Hakuba! Cuối cùng thì cậu đã đến!" Cậu ta reo lên mừng rỡ. Cậu có đôi mắt màu xanh lục cùng mái tóc nâu nhạt, chìa tay về phía Hakuba để bắt. "Ừ, rất mừng khi gặp lại cậu, Richard." Hakuba trả lời theo phong cách lịch thiệp đậm chất Anh quốc của mình. "Và đây là những người bạn mà tớ đã kể cho cậu nghe: Shinichi Kudou, Heiji Hattori, và... ừm, Kaito Kuroba."

[Khách Sạn Ánh Trăng] Chương 2

Chương 2: Chào mừng đến với khách sạn chúng tôi  "Cuối cùng thì cũng tới!" Shinichi nói, đặt cái balô xuống rồi nhìn xung quanh sân bay. Cậu quay sang Kaito và Heiji - hai anh chàng vẫn đang ngấu nghiến ăn bánh lấy từ trên máy bay. "Giờ việc ta cần làm là tìm taxi." "Hoặc..." Kaito nhìn tại đám đông trên sân bay. "Hakuba có thể cho chúng ta quá giang." Cậu gật đầu hướng mắt về một phương. Phải nói là Shinichi khá ấn tượng trước sự tinh mắt của Kaito. Cậu không thể nào thấy được Hakuba cho đến khi cậu ta chỉ còn cách họ khoảng 10 mét. Hakuba mỉm cười vẫy cao tay ý 'Tới đây nào!' Ba người họ đi theo Hakuba ra khỏi sân bay, và thấy cậu ta bước vào một chiếc BMW to, đen nhánh. Người lái xe đứng sẵn kế bên, mở cửa cho họ. "Thật mừng khi gặp các cậu!" Hakuba nói phấn khởi "Vào trong đi! Sẽ dễ nói chuyện hơn!" "Hay lại một cuộc đấu khẩu hấp dẫn cũ mèm..." Kaito làu bàu khi ngồi vào ghế.

[30 Friends] #28: Quá trễ

#28: Quá trễ Chẳng lẽ đâm sau lưng lại tốt hơn đâm trước mặt sao? "Kudo, tớ..." Đó là những gì Heiji có thể nói trước khi Shinichi quay sang lườm cậu. Làm đóng băng Heiji chỉ bằng một cái nhìn, cậu quay lưng và bước đi, hầm hầm lao qua cánh cửa gần đó và ra một hành lang vắng. Họ đang ở cơ quan chính của Sở Cảnh sát Tokyo để tường thuật về chuyện vừa xảy ra. Nhưng hơn thế nữa, Heiji đang gặp rắc rối cực kì lớn khi thậm chí không thể bắt chuyện được với Kudo. Không giống những lần trước, khi một người bực mình với người kia vì chuyện nhỏ nhặt nào đó, họ cãi nhau một lát và rồi đâu lại hoàn đấy. Nhưng lần này hắn giận khủng khiếp. Và không hiểu sao, cậu nghĩ rằng mọi chuyện sẽ chẳng thể trở lại bình thường vào ngày mai. Vì ngay lúc này đây, Kudo thậm chí còn không thèm nhìn mặt cậu, nói gì đến chuyện trò.

[30 Friends] #27: Ngoại tình

#27: Ngoại tình Một kế hoạch để chọc tức mấy chàng trai. Hay đại loại như thế. "Tớ không biết đâu..." Ran rên rỉ, mặc dù cô đang để cho Kazuha kéo đi. "Tin tớ đi," Kazuha nói ranh mãnh, đẩy Ran về phía một toà nhà màu tối xám xịt. "Cậu có muốn chắc rằng Kudo-kun thực sự thích cậu không? Đây chính là cách đấy. Cứ cho đó là một phép thử đi, nếu cậu làm theo nó." "Nhưng tớ đâu có nghi ngờ gì Shinichi!" Ran phản đối, rồi một ý nghĩ chợt nảy ra trong đầu cô, và cô liếc sang cô bạn gái mình. "Hoặc là cậu muốn làm cho Hattori-kun ghen, và không muốn đi một mình, nên cậu kéo tớ theo làm như một tối đi chơi của các cô gái." "...im đi nào."

[30 Friends] #24: Lạnh

#24: Lạnh Qua những sườn núi tuyết, họ bắt gặp ánh mắt của nhau. Tuyết rơi dữ dội. Và qua những sườn núi phủ đầy tuyết, hai chàng thiếu niên nhìn nhau chằm chằm. Họ bắt gặp ánh mắt của nhau, và mỗi người ngay lập tức nhận ra người kia là ai. Xét cho cùng, với cái thời tiết tệ hại thế này thì cũng không thể trượt tuyết được, vậy thì còn ai đứng trên cái triền núi vào giờ này nữa? Cả hai đều có hai cô gái đứng cạnh, có vẻ bằng tuổi họ. Trong một lúc, cái nhìn giữa hai người đầy suy xét và nghi ngờ. Họ đánh giá lẫn nhau, ước đoán khả năng của nhau chỉ qua ánh mắt. Nếu như những sự việc họ đã kể trong nhà nghỉ và qua điện thoại được công nhận... cả hai chàng trai đều khao khát trở thành thám tử, và tài suy luận của họ ngang nhau. Chỉ cần nói rằng, chưa ai trong hai người gặp một người khác bằng tuổi mình khiến cho họ phải gọi như vậy. Mà bây giờ chính cái tên đó lại gần thế này.

Moonlight Hotel (Khách Sạn Ánh Trăng)

Hình ảnh
Tác phẩm gốc: Moonlight Hotel Tác giả:   CocoCatz Độ tuổi: K+ Thể loại: Humor/Adventure Người dịch: Chương 1-12: Nyu Hato - fixi.acc.vn Chương 13-28: Anfu - conan.forum-viet.net Nguyên tác: Bản quyền nhân vật thuộc về Gosho Aoyama. Ý tưởng và truyện thuộc về tác giả fic. Người dịch chỉ sở hữu bản dịch. Tóm tắt: Câu chuyện đang dần đi đến hồi kết... nhưng Shinichi và Kaito làm thế nào để thoát khỏi toà lâu đài đang chìm trong biển lửa? Ran và Aoko nóng lòng chờ đợi hai người quay trở về, mặc dù Heiji và Hakuba nói rằng họ đã chết...

[30 Friends] #23: Đính hôn trước

#23: Đính hôn trước Heiji mắc phải một sai lầm LỚN. Và Shinichi đang cực kì KHÔNG vui. Kudo đang giận điên lên. Cứ cho là Heiji đã phạm sai lầm. Nhưng đúng là, cơn thịnh nộ khổng lồ trút lên đó thật không công bằng. ...thôi được, có vẻ như nó công bằng thật. Nhưng điều đó không có nghĩa là Heiji sẽ để cho nó chìm xuống như thế. Cậu không thể làm việc gì một cách im lặng và kín đáo, xét cho cùng. Cậu sẽ chọc tức, khích bác, quấy rầy và làm tất cả những gì cần thiết để xin được lời tha thứ của chàng thám tử Tokyo! Nhưng không giống những lần khác, khi Heiji làm hỏng chuyện gì đó, họ cãi nhau và rồi lại đâu vào đấy, lần này Kudo không dễ dàng nói tha thứ. Thậm chí lời biện hộ từ Bà chị cũng không thể làm thay đổi ý kiến của cậu, điều đó hoàn toàn lệch khỏi niềm tin vững vàng nhất của Heiji về cậu bạn thám tử và cũng là đối thủ của mình – Heiji luôn nghĩ rằng Kudo không thể từ chối cô ấy bất cứ thứ gì.

[30 Friends] #21: Giả thiết

#21: Giả thiết Heiji có một câu hỏi. Tất nhiên, hoàn toàn là giả thiết. "Kudo... Tớ có một câu hỏi giả thiết." Đó là một mở đầu đáng lo ngại cho cuộc nói chuyện điện thoại này, nhưng Shinichi tự trấn an mình phải cứng rắn cho dù bất cứ chuyện gì xảy ra và nói, "Cái gì thế?" Chẳng hiểu sao, cậu nghĩ có khi mình lại thích cái kiểu nói này. "Cậu biết là Kazuha đã đến Mĩ một thời gian, đúng không?" "Ừ...” "Hừm..." Hattori nói chậm, mặc dù hắn đang xa tít tận Osaka , Shinichi cũng có thể nhận ra hắn đang sốt ruột đứng ngồi không yên vì hắn ta cố phát âm thật chuẩn. "Cứ giả sử là cô ấy hẹn hò với một người khác trong khi ở đó."

[30 Friends] #17: Giữ bí mật

#17: Giữ bí mật Cậu nghĩ tớ sẽ vui vẻ khi cậu biết hết mọi chuyện sao? Conan có một linh cảm tồi tệ rằng thứ gì đó không dễ chịu chút nào sẽ xảy ra vào ngày hôm nay. Khi điện thoại reo và Ran nhấc máy, cậu đã thấy rùng mình. Và khi cô quay lại, nói điện thoại của cậu rồi đặt ống nghe vào tay cậu, Conan biết điều mình linh cảm là đúng. "A, Kudo!" một giọng nói hớn hở và đặc sệt chất Kansai vang lên từ bên kia. Conan đã phải đặt ống nghe ra xa để bảo vệ tai mình khỏi cái volume cao ngất trời đó. "Không cần phải gào lên như thế," cậu đáp từ tốn. "Tớ nghe thấy rồi." Lí do Hattori gọi đến, cậu không biết, nhưng cậu không tin là vì một thứ cậu có hứng thú. Hay đúng hơn, cậu chắc chắn không hề quan tâm đến thứ đó. Cậu vẫn còn hơi tức khi bí mật của mình bị phát hiện.

[30 Friends] #11: Thức tỉnh

#11: Thức tỉnh Đừng bao giờ làm như thế nữa. ĐỪNG BAO GIỜ. Khi Shinichi mở mắt, cậu thấy mình đang ở trong bệnh viện. Và cậu cũng nhận ra tình trạng lạ lùng của cơ thể mình hiện tại: cậu đang đau, nhưng nó lại khá là... mờ nhạt. Cậu nhanh chóng hiểu rằng trước đó mình đã bị thương, và cái cảm giác mơ hồ này có lẽ là do một loại thuốc giảm đau nào đó. Giờ nếu như lũ động vật kì quái kia thôi không nhảy nhót quanh giường nữa, cậu có thể tập trung đầu óc để cố nhớ xem chính xác thì chuyện gì đã xảy đến với mình mà khiến cho cậu phải vào bệnh viện. Sau vài phút, mọi thứ bắt đầu trở lại rõ ràng hơn. Toàn thân cậu vẫn đau ê ẩm, nhưng Shinichi thấy mình có thể ngồi dậy và nhìn xung quanh, cũng không khó khăn gì lắm. Căn phòng yên lặng, hơi vang tiếng nói chuyện, đi lại trên hành lang phía sau cánh cửa đóng và tiếng bíp bíp của đống máy móc và màn hình được nối vào người cậu – có cả một dải băng trắng quấn quanh đầu. Cậu vẫn bị kẹt trong cái cơ thể bảy tuổi của mình... nhưng đó l

[30 Friends] #10: Trong cái rủi có cái may

#10: Trong cái rủi có cái may Cháu biết không... Cô nhớ khi tiến sĩ Agasa gọi và nói rằng cháu đã biết được bí mật về Shinichi... Bệnh viện quả là một nơi khủng khiếp khi người ta phải chờ đợi - đặc biệt khi biết cái điều mà người ta chờ đợi lại chẳng vui vẻ gì. Heiji đã không rời khỏi ghế hơn một tiếng đồng hồ. Cậu chỉ dịch chuyển vừa đủ từng lúc một. Ánh nhìn lơ đãng đờ đẫn hướng vào khoảng không, chờ đợi một câu trả lời mà cậu không hề muốn chờ đợi. Đó là một đêm có quá nhiều sự việc diễn ra, ít nhất là thế. Và nó vẫn chưa kết thúc. Vậy là Heiji chỉ ngồi, ngồi và đợi để biết xem cơn ác mộng này đã qua đi hay chỉ vừa mới bắt đầu.

[30 Friends] #8: Whoops!!!

#8: Whoops!!! Mọi thứ xảy ra vào đúng thời điểm sẽ để lại những kết quả tồi tệ nhất có thể. Đó là một ngày đẹp trời ở Tokyo, và những tiếng cãi vã ầm ĩ phát ra từ cửa sổ của văn phòng thám tử Mori cũng đủ để làm tan chảy nhựa đường trên những con phố gần đó. Cặp đôi người Osaka đến Tokyo chơi, và họ đang bận bịu trong những cuộc tranh luận không đầu không cuối nổi tiếng... vớ vẩn của mình. Mọi chuyện lẽ ra đã chẳng có gì phải nói, nếu như không có một sự kiện ngoài ý muốn đột ngột xảy đến trong buổi nói chuyện ‘ồn ào’ này. Trong khi hai cái miệng của Heiji và Kazuha đang hoạt động hết công suất, Ran và Shinichi lại thư thái ngồi trên sofa và thưởng thức màn biển diễn độc nhất vô nhị này. Thường thì loại hình nghệ thuật này sẽ tốn của họ không ít, nhưng giờ lại được xem miễn phí, sao lại bỏ lỡ!

[30 Friends] #4: Phức tạp

#4: Phức tạp Kudo là người rất phức tạp. Cậu hiểu hắn ta quá rõ mà. Kudo Shinichi không phải một con người đơn giản. Đó là một trong những điều Heiji đã biết trước cả khi gặp cậu ta. Cuộc gặp đầu tiên ở biệt thự của nhà ngoại giao – ngay sau khi Kudo xuất hiện – cho thấy rõ điều đó. Chàng thám tử Tokyo đổ mồ hôi đầm đìa, nói không ra hơi và liên tục giữ chặt ngực mình. Quả thực khi đó Heiji đã nghĩ đối thủ của mình bị một cơn đau tim hay gì đó tương tự. Cuộc hội thoại ngắn ngủi không làm thay đổi suy nghĩ của cậu, mặc dù lúc đó trông như sắp chết đến nơi, hắn ta vẫn cố trấn an bà chị mít ướt, rồi quay sang và phát ngôn một câu, nghe thì có vẻ triết lí nhưng lại chẳng khác gì chửi thẳng vào mặt người khác. Xong xuôi, đùng một cái, hắn ta biến mất. Tất nhiên, điều đó khiến Heiji không khỏi thắc mắc.

30 Friends: Shinichi and Heiji (Những câu chuyện tình bạn của Shinichi và Heiji)

Tác phẩm gốc :  30 Friends: Shinichi and Heiji Tác giả : Candyland Thể loại : Friendship Độ tuổi : T Người dịch:  Anfu,  LittleDragonfly , Steveny Nguyên tác :   Bản quyền nhân vật thuộc về Aoyama Gosho. Ý tưởng và truyện thuộc về tác giả fic. Người dịch chỉ sở hữu bản dịch. Nh ân v ật : Shinichi K./Conan E. & Heiji H Tóm tắt: Tình bạn là vĩnh cửu, kể cả khi bạn muốn đá vào ống chân hắn hay choảng hắn bằng một cây katana...