[Hoàng Hôn Rơi Xuống] Chương 1


Chương 1 – Lối mưa

Ran nhìn người đang ngồi ở phía đối diện. Một quãng im lặng ngắn. Mùi thơm nhè nhẹ của cốc trà bạc hà ấm lan toả trong không gian. Cô nghe rõ được cả tiếng tim đập lẫn tiếng tích tắc đều đều của chiếc đồng hồ treo tường. Đã quá nửa đêm, vậy mà cô vẫn ngồi đây tiếp vị khách bất ngờ này, cùng với lời đề nghị cũng kì quặc không kém.

“Tại sao?” Chờ cho cô gái đặt cốc trà xuống bàn, Ran mới cất tiếng. Chất giọng hơi khàn của cô vang lên đột ngột trong đêm khuya yên ắng, rung động những sợi dây không khí trong suốt nối giữa hai người.

“Không có lí do gì đặc biệt cả.” Cô gái đáp, hoàn toàn bình thản. Đến mức khiến cho Ran, trong một khắc, ngỡ như bị đùa cợt. Nhưng rồi cảm giác đó nhanh chóng tan biến, và cô nhận ra người ở phía bên kia thật sự không có ý gì. “Chỉ là, em không còn chỗ nào để đi.”

“Nhưng, quả thực phải là tôi hay sao? Sao cô không đến chỗ của—” Chợt nhận ra mình sắp nói gì, tiếng của Ran nhỏ dần. Sự im lặng lại trùm xuống hai người, len lỏi vào từng ngóc ngách trong căn hộ. Ran khẽ liếc mắt nhìn người đối diện. Cô gái không có vẻ gì bồn chồn hay mất kiên nhẫn. Mái tóc ngang vai màu nâu ánh sắc đỏ, đôi mí mắt buông hờ che nửa con ngươi xanh biếc như băng.

“Thôi được, vậy...” Ran đứng dậy, quyết định ngừng màn đưa đẩy tại đây. Cô còn công việc vào sáng mai, và cũng không thể ép người kia ra ngoài tìm một chỗ ngủ vào giờ này. “...đêm nay cô ở lại đây. Còn thì—”

“Cám ơn chị.” Cô gái ngắt lời, đứng dậy. Ran nghĩ mình vừa thấy khoé môi cô gái nhích lên thành một nét cười.

“Em là Miyano Shiho. Mong được chị giúp đỡ.”

~*~

Cô gặp Shiho lần đầu tiên ở quán của anh, một buổi tối cách chừng ba tuần trước. Hôm đó Masumi chơi bản Somewhere mà cô thích. Quán lác đác dăm ba người khách, ánh đèn vàng pha lẫn sắc lam tím phủ lên không gian vẻ dịu dàng mơ hồ. “Anh thích màu tím,” có lần anh từng nói với cô. “Vừa mạnh mẽ vừa nhẹ nhàng, vừa nhỏ bé vừa lớn lao. Thành thực và đáng tin cậy. Em có biết không?” 

Sao có thể không biết, khi mà lúc ấy anh đã nhìn sâu vào đôi mắt ánh tím của cô đến thế.

Cô lướt qua mấy bàn khách, tiến về phía quầy. Anh chàng pha chế có mái tóc tối màu rối bù nháy mắt với cô, hất đầu về phía một góc khuất. Dù ánh sáng chỉ hắt lờ mờ tới chỗ đó, dáng vóc quen thuộc ấy cô không thể nào không nhận ra. Chỉ là, qua bờ vai rộng kia, có một màu sắc khác cô chưa từng thấy. Nâu sẫm pha đỏ.

“Ran,” giọng nói trầm nhưng rõ của anh vừa gọi tên cô, kéo cô ra khỏi hỗn độn cảm xúc và suy tư. Cô mỉm cười đáp lại, bước chân vô thức tiến về phía anh. Rõ ràng bên dưới là mặt đất mà có cảm giác chênh vênh như người đi trên dây.

“Xin chào. Anh đang tiếp khách?” Khi cô tới gần, hình sắc lờ mờ bên cạnh anh ban nãy đã chuyển rõ nét hơn. Một cô gái.

Cô để ý thấy ánh mắt của anh hướng về phía người kia. “À không, cô ấy...” Câu nói ngưng lại. Cô không thích như vậy. Shinichi vốn luôn lưu loát và mạch lạc với cô. “...cô ấy không phải khách.”

“Vậy à?” Một nụ cười nữa, gần như là tự động. “Em ghé nhắn Masumi mấy việc. Không phiền anh nữa. Ngủ ngon.” Cô khẽ gật đầu với cô gái tóc nâu và, không chờ hồi đáp, quay bước đi. Để lại tiếng piano độc tấu du dương, mùi cà phê ngọt dịu ấm nóng, và cả bầu trời trong đôi mắt của anh.

Buổi tối ấy, cô ngỡ mình đã quên, hay cố quên. Nhưng nằm mơ cô cũng chẳng ngờ, cô gái gặp một lần duy nhất kia lại đến nhà cô với một lời đề nghị sống chung.

~*~

“Đang nghĩ gì đó?” Harley, anh chàng đồng nghiệp gốc Nam Mỹ ở văn phòng quảng cáo, huơ huơ tay trước mặt cô. Cô chớp mắt mấy cái liền, tựa như vừa tỉnh giấc sau một giấc ngủ dài.

“Nghĩ cái cậu đang nghĩ.”

“Thật không?” Mắt Harley sáng rỡ. “Chị biết ở chỗ nào bán hoa đồng thảo hả?”

Cô nheo mắt, tay vừa chực sờ đến cốc cà phê. “Cái gì?”

“Hoa-đồng-thảo. Một loài hoa dại. Em muốn mua nhưng chưa tìm được chỗ bán. Chị Ran biết tiệm nào có không?” Điệu bộ cậu ta như thể muốn nhảy lên bàn của cô mà tra khảo.

“Cậu mua hoa dại làm gì?” Ngón tay cô lướt nhanh trên bàn phím, gõ những câu cuối cùng trong kịch bản clip. Ngoài cửa sổ, trời bắt đầu nổi cơn giông. Mấy hạt nước đi lạc đập lộp bộp vào mái hiên, không khí dần dần thấm hơi ẩm đầy mùi thành thị.

“Có một cô gái, và chúng rất hợp với cô ấy. Khiêm nhường và nhẫn nại, nhưng xanh đến kiệt cùng.”

“Ái chà chà.” Cô tặc lưỡi, vẻ mặt cậu ta nghiêm túc đến đáng thương. “Những lời như vậy mà cũng nói được, cậu là Harley thật sao?”

“Vì đó là cô ấy.” Harley toe toét cười. Cậu ta thật chỉ có nét cười ngây thơ như trẻ con là hấp dẫn. “Mà, tên của cô ấy cũng có chữ ‘diệp’, chị thấy hay không?”

“Vậy chứ vụ này tôi được bao nhiêu? Không nhận khoán việc, vì copy tôi đã viết xong rồi.”

“Chị không thiệt đâu, bảo đảm đấy.” Cậu ta giơ ngón tay cái về phía cô, nháy mắt. Rất giống điệu bộ của anh chàng pha chế ở quán của Shinichi. Chỉ có là cậu chàng này thì nước da ngăm đen và mái tóc thẳng thớm hơn.

Cô xé tờ ghi chú từ cuốn sổ tay, viết nhanh một dòng địa chỉ. Thảy sang cho Harley, cô tắt máy, thu dọn đồ để ra về. Mưa bắt đầu nặng hạt.

~*~

Từ ga tàu về đến nhà mất chừng 10 phút đi bộ. Ran định ghé qua siêu thị nhỏ gần ga để mua bột cà ri, nhưng nghĩ thế nào lại thôi. Có lẽ cô chẳng lấy đâu ra tâm trí lang thang giữa những gian kệ ngập hàng hoá, khi mà ở nhà đang có rắc rối lớn hơn nhiều việc hết cà ri. Sáng cô đi làm, Shiho vẫn đang ngủ trên ghế sofa. Không biết cô ấy đã đi chưa?

Mà Shinichi sẽ nghĩ thế nào? Đầu cô chợt bật lên câu hỏi. Nếu anh biết Shiho và cô sống cùng nhau? 

Không, chẳng thế nào cả. Nhất định là cô ấy đã bỏ đi rồi. Ran tự trấn an bản thân, nắm tay siết chặt cán chiếc ô màu tím than. Mưa lách tách trên vỉa hè lát gạch, mặt đất loang loáng nước. Hít đầy phổi thứ hơi ẩm lành lạnh của cơn mưa đầu thu, cô rảo bước nhanh hơn về phía ngôi nhà hai tầng. Căn hộ của cô ở trên tầng hai.

Ngưng lại một chút trước cửa, Ran nhắm mắt, cố lấy lại cảm giác bình thản khi trở về nhà từ chỗ làm mỗi buổi chiều, đối diện với căn hộ trống vắng và tịch yên. Sẽ không sao, cô tự nhủ, nhất định là không có ai. Chìa khoá tra vào ổ, kêu một tiếng cách quen thuộc.

Đôi sandal đế bệt màu kem xếp ngay ngắn trên lối vào. Vọng ra từ phòng khách có tiếng radio khe khẽ.

Không hiểu sao, Ran cảm thấy có gì đó nhẹ nhõm yên lành thoáng qua trong lòng. Đặt chiếc ô ròng ròng nước ở cạnh tủ, cô rút dây đôi giày cao cổ, đặt bên cạnh đôi sandal. Cửa phòng khách khép hờ.

“Chị về rồi à?”

Shiho ngồi co chân trên ghế sofa, bên cạnh là chiếc đài bán dẫn kiểu cũ, âm thanh nhỏ và hơi rè. Áo phông dài tay rộng thùng thình, quần soóc jeans. Vậy là đã thay đồ, cô nghĩ thầm, vì tối qua là chiếc váy liền màu xanh đậm.

“Tôi về rồi. Sao cô không xem tivi?”

“Chẳng có chương trình nào hay, chị ạ.”

Mẩu đối thoại cứ như là của hai người đã sống với nhau lâu lắm. Giọng Shiho không quá hay, nhưng nghe rất yên tĩnh. Khác hẳn với chất giọng khàn của cô. Cô đẩy cửa vào phòng ngủ để cất túi xách.

“Trời mưa hả chị?”

“Ừ. Tháng bảy mà.”

Những lời đáp cứ thế trượt ra khỏi miệng. Mạch câu hỏi tự nhiên quá, cô không kìm được câu trả lời. Ở cô gái này có một sức hút kỳ lạ, khiến người khác không khỏi bị cuốn vào thứ ma trận êm ái cô ấy giăng vẽ ra. Thế mà lại rất đỗi chân thật, chẳng có lấy một chút giả tạo.

“Cô ăn ramen không?” Cô nhìn vào tủ lạnh, lôi ra mấy bịch thức ăn bọc nilon.

Shiho vẫn ngồi trên sofa, chốc chốc lại nghiêng đầu về phía chiếc đài nhỏ. “Vâng.”

Ran kéo chốt cửa sổ nhỏ trên tường bếp, mở ra một cánh. Mưa vẫn rả rích, hắt từng vạt nước nhoè nhoẹt khung cửa kính. Cô không ghét mưa, nhưng cũng không thích. Chỉ là, ngoài kia trời mưa mà có nhà để về, thật tốt biết bao.

Em không còn chỗ nào để đi. Câu nói đêm qua của Shiho bỗng hiện lại trong tâm trí cô. Dẫu biết rằng đó có thể không phải sự thật, nhưng cô không cảm nhận được sự lừa dối trong lời nói ấy. Ít nhất là cho tới giờ.

“Thơm quá!” Khi cô quay lại, đã thấy Shiho gác đầu và hai cánh tay lên thành ghế sofa, nhìn ra bếp. Nồi nước hầm đang sôi, mùi thịt và rau cải thơm phức. Cô gạt nấm vừa thái ở trên thớt vào chảo, tiếng kêu xèo xèo.

“Chưa bao giờ có người nấu ăn cho em cả.”

Cô hơi sững lại, định hỏi gì đấy nhưng lại im lặng. Lát sau, cô bê hai tô mì nghi ngút khói đặt lên bàn ăn, rồi quay ra bếp lấy đũa.

“Tối nay cô ngủ trong phòng nhé.”

Ran nói, mắt vẫn hướng ra phía cửa sổ nơi cơn mưa nặng hạt đang mải miết rơi.

Hết Chương 1

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[30 Friends] #27: Ngoại tình

[Series] Thời Gian Để Yêu

Moonlight Hotel (Khách Sạn Ánh Trăng)