[Hoàng Hôn Rơi Xuống] Chương 7

 


Chương 7

Tôi đi cạnh Shinichi trên con đường dẫn về khu căn hộ. Những tiếng bước chân quyện vào nhau tạo thành một tiếng động ồn ã, xen lẫn tiếng gió thổi từng vạt lá rụng trên mặt đường. Thi thoảng, tôi khẽ liếc mắt về phía anh, nhưng không thấy biểu cảm khác lạ nào trên gương mặt đã rất quen thuộc ấy. Chúng tôi không nói gì, chỉ im lặng bước đi. Đã quen biết nhau đủ lâu nên cho dù là ở cạnh nhau và im lặng, tôi cũng chưa bao giờ cảm thấy không thoải mái. Nhưng đây là lần đầu tiên, chúng tôi cùng im lặng khi nghĩ về một người khác.

Lúc tôi nói với Shinichi về Shiho ở quán, anh không ngạc nhiên nhiều như tôi đã tưởng tượng. Thảng hoặc, anh cũng đã quen với cách hành xử kỳ lạ của Shiho, và việc cô ấy đột ngột đến ở nhà tôi cũng giống như việc cô ấy đến ở nhà bất kỳ người lạ nào khác. Chẳng qua người ấy trùng hợp lại là tôi.

Vẻ ngạc nhiên của anh xen lẫn suy tư, và anh hỏi tôi cô ấy có nói lý do tại sao không. Tôi lặp lại lời của Shiho vào buổi tối tháng Sáu ấy.

“Anh định hỏi vậy tại sao em lại để cho Shiho ở lại,” Shinichi nhìn tôi, hơi mỉm cười, nét mặt anh dịu lại. “Nhưng nghĩ lại thì, vì là Ran nên nhất định em sẽ đồng ý thôi. Em đâu thể bắt cô ấy ra ngoài tìm một chỗ ngủ vào lúc đêm khuya như thế được.”

Anh lại một lần nữa nhìn thấu suy nghĩ của tôi. Tôi nửa mong rằng anh đừng tỏ ra hiểu tôi đến thế, nửa hy vọng anh chỉ như thế với duy nhất một mình tôi. Vũng lầy này, tôi đã lỡ lún quá sâu. Chỉ một ánh mắt của anh cũng đủ nhấn chìm tôi trong khổ sở. Tôi với lấy tách macchiato uống một ngụm, cố giấu gò má đang nóng dần lên sau lớp bọt kem sữa trắng mịn.

“Anh có muốn gặp Shiho không?” Tôi bất chợt đề nghị.

Lần này, trông Shinichi còn có vẻ ngỡ ngàng hơn so với khi được biết Shiho đang ở nhà tôi. Nhưng trong đáy mắt anh le lói một chút hân hoan lấp lánh, và tôi tự nhiên buồn bực vì để ý thấy điều đó. Anh hắng giọng, hỏi lại tôi. “Gặp Shiho ư? Có được không?”

“Được,” tôi đáp bằng một giọng hờ hững, “em nghĩ là tối nay cô ấy vẫn ở nhà. Chắc anh cũng lo cho cô ấy mà, đúng không?” Ngay khi nói xong câu này, tôi cảm thấy ghét bản thân kinh khủng. Rốt cuộc là tôi thật lòng muốn anh được vui vẻ, hay chỉ đang dày vò anh bằng sự thật rằng người mà Shiho tìm đến là tôi chứ không phải anh?

“Ừ...” Shinichi buông một tiếng lưng chừng, anh không còn nhìn tôi nữa. “Vậy thì làm phiền em, anh ghé qua một chút rồi sẽ về ngay.”

Anh đâu cần giải thích chứ. Anh có thể đến bất cứ lúc nào. Phút trước tôi vừa cảm thấy mình đáng ghét, giờ lại cảm thấy mình thật nham hiểm, giống như đang lợi dụng sự có mặt của Shiho để buộc anh phải đến nhà tôi.

~*~

Và như thế, chúng tôi cùng đi về căn hộ tầng hai của tôi. Trên đường đi, Shinichi rẽ vào siêu thị mini, mua một túi nho chín mọng, nói rằng để làm quà cho tôi và Shiho. Tôi hỏi anh đó có phải là loại trái cây mà Shiho thích không. Anh bảo anh không biết, bằng một vẻ buồn bã thoáng do dự. Tôi càng ghét chính mình hơn nữa. Có điều, nhìn vào những trái nho tím sẫm ướp lạnh, tôi đoán chắc anh cũng cùng suy nghĩ này với tôi, rằng chúng sẽ rất hợp với những ngón tay trắng mảnh dẻ của Shiho.

Từ khoảng sân trước khu nhà nhìn lên, đèn ở phòng khách vẫn sáng. Tôi thấy nhẹ nhõm kỳ lạ, cảm giác giống như khi đi làm về vào ngày đầu tiên Shiho tới. Sự hiện diện của cô ấy lúc nào cũng mơ hồ, lặng lẽ, và đôi lúc, bình thản đến đau lòng. Shiho không chối bỏ sự tồn tại của mình, nhưng cũng không bao giờ tỏ ra vui vẻ hưởng thụ. Những việc cô ấy làm giống như thể cô ấy được sinh ra để làm những việc đó. Và có lẽ, chính điều đó đã khiến cho chúng tôi, những kẻ luôn vật lộn với cuộc sống, tất thảy bị cô ấy thu hút mà không cách nào thoát khỏi.

Tiếng nhạc từ máy nghe đĩa rõ hơn khi tôi mở cửa chính. Khi tôi cùng Shinichi bước vào phòng khách, Shiho đang nằm ngửa trên ghế sofa, một tay buông thõng xuống sàn nhà. Hai mắt cô nhắm hờ, hoàn toàn thư giãn. 

“Shiho, dậy đi,” tôi đi tới chỗ máy nghe đĩa, dừng nhạc.

Shiho uể oải ngồi dậy, chiếc áo pull dài tay xộc xệch trên tấm thân thon gầy và mái tóc nâu đỏ hơi rối, trông như vừa bước ra từ một buổi chụp hình thời trang. Cô lơ đãng nhìn về phía Shinichi đang đứng gần cửa phòng khách, rồi nhìn sang tôi.

“Ơ kìa, sao chị tắt nhạc?”

“Em có biết mấy giờ rồi không? Mở nhạc như thế hàng xóm họ sẽ phàn nàn đấy.”

Tôi những tưởng Shiho sẽ bật ra một câu 'kệ họ chứ', nhưng dường như sự có mặt của Shinichi đã khiến cho cô ấy không tỏ ra tự nhiên như mọi ngày. Trước cuộc đối thoại của chúng tôi, anh chỉ im lặng. Ánh mắt anh nhìn về phía Shiho có một nửa say đắm, một nửa tuyệt vọng, giống như ngước lên nhìn những ngôi sao trên bầu trời đêm và biết rằng chẳng thể nào với được đến chúng. 

Điều ấy khiến tôi đau đớn, bởi tôi nhận ra đó cũng chính là cách tôi nhìn anh.

"Anh Shinichi đến chơi này, Shiho." Để cứu cả ba chúng tôi khỏi bi kịch do chính mình khởi xướng, tôi đành lên tiếng trước. Biểu cảm trên gương mặt Shiho là dạng 'chẳng phải quá rõ rồi sao'. Trong lúc pha trà, tôi nghe thấy anh hỏi Shiho mấy câu, kiểu như 'dạo này thế nào', 'ở đây từ bao giờ', 'có khó khăn bất tiện gì không'.

Những câu hỏi xã giao thông thường, tôi nghĩ. Vẻ như anh vẫn chưa thể thân thiết được với Shiho.

Buổi tối hôm nay thật lạ lùng quá đỗi. Tôi và Shinichi ngồi ở sofa uống trà lúa mạch, nói về những chuyện sinh hoạt thường ngày của Shiho. Mỗi khi tôi kể điều gì đó về cô ấy, cặp lông mày của anh lại nhích lên một chút, giống như đó là thứ hoàn toàn mới mẻ đối với anh. Trong khi đó, nhân vật chính trong cuộc đối thoại của hai chúng tôi - cô gái tóc đỏ xinh đẹp như búp bê ấy - chỉ lơ đãng mân mê mấy quả nho trên tay.

Chúng tôi tạm biệt Shinichi từ trên ban công hành lang, vì anh nói đã muộn rồi và không cần tiễn ra tới đường lớn. Ra đến giữa khoảng sân trước khu căn hộ, anh quay lại vẫy tay với tôi và Shiho. Tôi vẫy tay đáp lại anh, cả Shiho cũng vậy, dù cô ấy chỉ nhấc cánh tay lên lưng chừng và đung đưa rất nhẹ. Đến khi Shinichi đi khuất hẳn, tôi nhìn sang Shiho. Gió đêm đang vờn những sợi tóc mảnh của cô ấy.

Bất giác, những ngón tay của tôi đưa ra vuốt tóc Shiho, khẽ lướt qua gò má cô.

Cô ấy quay về phía tôi, hơi giật mình. “Sao thế chị?”

“Không...” Chưa biết lấy lời lẽ gì để biện minh, tôi đành nói qua loa. “Không có gì. Chúng ta đi ngủ thôi.”

Ý nghĩa của hành động vô thức ấy, mãi đến khi nằm trên giường rồi tôi mới chợt nhận ra.

Đó là việc mà tôi nghĩ Shinichi sẽ muốn làm với Shiho.

~*~

“Ran, tớ chẳng hiểu cậu nghĩ gì nữa!” Tôi nghe thấy giọng cằn nhằn quen thuộc của Sonoko qua điện thoại khi đang đứng ngoài ban công văn phòng. Còn 15 phút nữa đến giờ nghỉ trưa và tôi đã giải quyết xong hết phần việc buổi sáng, vừa đúng lúc Sonoko gọi đến. “Sao cậu vẫn chưa đuổi cô ta đi hả?”

“Thì... Shiho cũng không làm gì quá đáng.” Tôi trả lời, hơi ngập ngừng. Cô ấy chỉ đập cửa nhà tôi lúc nửa đêm rồi đòi ở lại, lấy đồ trong phòng tôi để dùng, uống sữa thì luôn chỉ uống một nửa, ngủ quên khi tivi vẫn bật, nhặt đồ linh tinh từ bên ngoài về rồi quăng khắp nhà. Kể ra thì, cách sinh hoạt như vậy đúng là quá tuỳ tiện. Nhưng kỳ lạ là tôi không cảm thấy phiền vì điều đó. “Cô ấy chỉ hơi khác người một chút... Cuộc sống của tớ cũng không bị đảo lộn gì cả.”

Tiếng thở dài sau đó của Sonoko chắc phải dài hơn cả bộ phim truyền hình Ấn Độ đang chiếu trên tivi. Tôi đã quen với việc bị Sonoko cằn nhằn, tuy hay tỏ ra khó chịu vậy thôi nhưng cô ấy rất tốt, luôn nghĩ cho tôi. “Thôi vậy, nếu cậu đã đem lòng yêu thương cô gái đó như một người em gái thất lạc lâu ngày,” Sonoko ra vẻ châm chọc, “thì bạn thân là tớ đây cũng đành chúc phúc cho hai chị em cậu.”

“Cậu đùa gì thế, Sono!” Tôi phì cười.

“Tớ nói thật đấy. Nếu đơn thuần quý mến thì không sao, cậu có người ở cùng chia tiền nhà tớ còn mừng, nhưng nếu cậu để cô ta ở lại vì cô ta có liên quan đến cái gã Kudou kia thì lại là chuyện khác.” Sonoko nghiêm giọng trở lại, khiến tôi bất chợt rùng mình trước sự nhạy bén của cô bạn thân. Quả là có phần nào như vậy thật.

“Mà nhắc đến tiền nhà,” tôi bèn lái sang chủ đề khác vì lúc này tôi chẳng muốn nói đến chuyện kia chút nào. “Shiho chưa bao giờ kể cho tớ cô ấy làm nghề gì. Nhưng tiền nhà thì luôn được chuyển 3 tháng một rất đúng hạn. Không biết cô ấy lấy tiền ở đâu nhỉ?” Vốn là định đánh lạc hướng Sonoko nhưng đây cũng là việc tôi thắc mắc từ lâu.

“Hừm... Nếu cô ấy đúng là búp bê xinh đẹp như cậu nói thì thiếu gì cách để kiếm tiền chứ. Có đại gia chu cấp chẳng hạn, người đẹp thì một tuần ra ngoài đi chơi một buổi là dư kiếm được bằng cả tháng làm công ấy chứ.” Sonoko nói có vẻ rất am hiểu, dù sao cậu ấy cũng là tiểu thư nhà giàu nên mấy chuyện này rõ ràng tỏ tường hơn tôi nhiều.

Tôi nhìn mấy chiếc lá ngả sắc héo úa trên chậu cây đặt ngoài ban công, nghĩ đến Shiho và nỗi buồn như vực thẳm đôi lúc tôi thấy ở cô. “Tớ lại không nghĩ cô ấy là người như vậy...”

Kết thúc cuộc gọi với Sonoko, tôi nán lại ban công một lát. Không phải tôi không quý mến Shiho. Quả thực tôi vẫn luôn nghĩ mình có thể sống hoà thuận với cô gái này, dù cho cô ấy có bừa bãi hay thất thường tới đâu đi nữa. Nhưng để làm điều đó mà không nghĩ đến Shinichi…

“Ran, em ở đây à?” Saguru gọi tôi, ló đầu ra khỏi cửa ban công. “Ăn trưa với anh không?”

“Vâng, Harley đâu ạ?”

“Cậu ta tót đi ăn với bạn gái rồi. Cô bé có cái trán cao và cột tóc đuôi ngựa nãy đứng dưới cổng kia kìa,” anh cười, bước hẳn ra ngoài ban công đứng với tôi. “Dễ thương lắm. Chắc em cũng sẽ thích.”

“Vậy ạ?” Tôi đáp vẩn vơ, kì thực chẳng hề chú ý đến lời Saguru vừa nói. Anh đang ngâm nga một giai điệu nào đó tôi không biết. “Anh này.”

“Ừ?”

“Anh có thấy em là người ích kỷ không?”

“Em sao?” Cặp lông mày thanh mảnh của anh khẽ nhích lên. Tôi nghiêng người dựa vào thành ban công bằng sắt lạnh, chờ đợi câu trả lời của anh. “Nếu là em thì anh nghĩ không phải là em ích kỷ hay không, mà là em có quyền được ích kỷ.”

Lần này đến lượt tôi ngạc nhiên. “Tức là sao ạ?”

“Vì em lúc nào cũng nghĩ cho người khác cả,” giọng của anh chợt nghe rất gần. “Nên với tư cách là một người nghĩ cho em, anh thật lòng muốn em một lần nghĩ cho chính mình.”

Nghĩ cho chính mình ư? Làm thế nào để làm được điều đó mà không làm tổn thương những người xung quanh đây? Thế giới này thật phức tạp làm sao.

~*~

Ba ngày rồi Shiho không về nhà. Đáng lẽ tôi chẳng cần lo lắng làm gì, vì cô ấy từng đi lâu hơn nhiều. Nhưng những lần đó Shiho luôn gọi điện về, không hẳn là để báo mình đang ở đâu, mà chỉ để hỏi những câu vô thưởng vô phạt.

“Chị Ran à?”

“Ừ.”

“Hôm nay chị ăn gì thế?”

“Cá tuyết nướng miso.”

“Nghe ngon quá! Cả ngày nay em mới được ăn một chiếc sandwich. Mà dưa chuột kẹp trong đó giống như hỏng rồi ấy.”

Hoặc một lần khác:

“Chị Ran, chị có thấy cái đồng hồ cát màu xanh của em không?”

“Hôm trước em vừa bảo không cần nó nữa mà.”

“Nhưng em không muốn làm mất.”

“Rồi rồi,” tôi thở dài, “chị cất đi rồi.” Những món đồ nhỏ của Shiho tôi đều nhặt lại sau khi chúng bị cô ấy vứt lăn lóc trong nhà, bỏ vào một hộp riêng để trên kệ bếp. Thế này có khác gì dọn đồ chơi cho thú cưng không chứ, tôi nghĩ thầm.

Mấy hôm sau, Shiho về, mặc những bộ đồ tôi chưa bao giờ nhìn thấy. Giống như mỗi lần ra ngoài là cô ấy đem theo vali chứa tất cả quần áo mình có, thay thế chúng bằng quần áo mới, rồi trở về. Cách ăn mặc của chúng tôi không giống nhau. Shiho thường mặc đồ rộng hơn khổ người của cô ấy – váy xoè, áo len freesize, quần baggy jeans, nhưng nhìn không có cảm giác thùng thình mà thực chất lại làm nổi bật dáng vóc mảnh khảnh. Tôi cao hơn Shiho một chút, cũng dày người hơn nữa. Công việc không yêu cầu phải mặc đồ công sở nên tôi thường chọn đồ vừa vặn, thoải mái, phù hợp để đi giày thể thao mà không bị lạc tông.

Lại nói đến lần này Shiho đi đã ba ngày liền mà không gọi một cuộc điện thoại. Trong lúc rửa bát, tôi cứ nghĩ về lời của Sonoko hôm trước, về ‘công việc’ mà có thể Shiho đang làm để trả tiền nhà. Tuy là cô ấy xinh đẹp thật, nhưng có đại gia nào chịu được tính khí kỳ quái đó ư? Đi lâu như vậy mà không thấy gọi điện, liệu có chuyện gì không? Có nên báo cho Shinichi? Tôi lắc mạnh đầu khi vừa chớm nghĩ đến anh. Ánh mắt của anh lần trước tôi còn nhớ như in, và điều đó vẫn khiến tim tôi đau nhói.

Shiho thật đáng ghen tị. Cô ấy chẳng biết gì về tất cả những chuyện này.

Ra khỏi phòng tắm, tôi thả người xuống sofa uống nước đào ướp lạnh mới mua về từ siêu thị chiều nay. Chiếc đài bán dẫn cũ của Shiho nằm im lìm trên bàn trà, bình thường giờ này cô ấy đang nghe đài. Không biết mỗi lần đi dài ngày Shiho có nhớ nó không nhỉ, tôi nghĩ vậy, bàn tay với ra bật công tắc. Vài âm thanh xẹt xẹt phát ra, rồi tiếng phát thanh viên dần đều đều vang lên, dẫu có hơi rè.

“A, mình biết bài này,” tôi lẩm bẩm theo lời bài hát vừa được yêu cầu trên đài. “Take my mind, and take my pain... Like an empty bottle takes the rain...”

Tiếng chuông cửa.

Tôi giật mình, vội vàng tắt đài như thể đang làm một việc vụng trộm gì. Bình tĩnh đã, đây là nhà mình cơ mà? Tôi nhủ thầm khi bước ra hành lang dẫn đến cửa chính. Bấm chuông cửa thì chắc không phải Shiho rồi, cô ấy có chìa khoá nhà. Nhưng cũng có thể cô ấy làm mất, ai chứ Shiho thì dám lắm.

Tôi xoay tay nắm cửa, chuẩn bị sẵn vẻ mặt trách móc.

“Shiho, không có cơm tối cho-”

Tôi khựng lại. Trước mặt tôi không phải cô gái tóc nâu đỏ, mà là một người đàn ông cao lớn mặc chiếc áo choàng dài màu đen tuyền, đội mũ flat cap, vài lọn tóc đen loà xoà phía trước gương mặt rắn rỏi.

“Cho hỏi, cô là Mouri Ran?”

“À… vâng.” Tôi vô thức bước lùi lại một bước, cho tay vào túi áo tìm chiếc điện thoại.

“Cô đang sống cùng một cô gái tên là Miyano Shiho phải không?”

“Vâng, cô ấy đang ở cùng tôi,” cách đặt câu hỏi giống như đang chất vấn, nhưng giọng anh ta rất bình tĩnh, còn ánh mắt thì không có vẻ gì là đe doạ cả. Tôi yên tâm hơn một chút, dẫu vẫn giữ nguyên tay trong túi áo. “Có chuyện gì sao? Anh là ai vậy?”

Người đàn ông bỏ mũ, hơi cúi đầu chào, mắt vẫn không rời khỏi tôi. “Tôi là Akai Shuichi. Tôi là anh trai cô ấy.”

Hết Chương 7

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[30 Friends] #27: Ngoại tình

[Series] Thời Gian Để Yêu

Moonlight Hotel (Khách Sạn Ánh Trăng)