[Hoàng Hôn Rơi Xuống] Chương 4


Chương 4 – Vệt tàn phai

Bầu trời màu lam sẫm, lác đác những đốm sáng li ti ở rất xa. Saguru tựa người vào lan can, nhìn ra con đường nhỏ chạy ngang qua khu nhà. Ánh đèn vàng vọt chiếu ngắt quãng đoạn sáng đoạn tối, không gian lấp kín tiếng thở yên lặng và tịch mịch của đêm. Anh nghĩ đến căn hộ chung cư cao cấp của mình, với tiếng xe cộ ồn ào từ con đường đông đúc phía dưới và thứ ánh sáng lạnh lẽo đặc trưng của những toà nhà cao tầng. Nơi này là một thế giới khác.

Thứ gì đó mát lạnh áp vào má, khiến anh giật mình đưa tay lên theo phản xạ. Chạm vào tay cô.

“Coke hả?” Khoé miệng nhích lên thành nụ cười khẽ, Saguru nhướng một bên mày, cầm lấy lon nước ngọt từ cô. “Không giống em đấy.”

“Em định lấy bia, nhưng nhớ ra anh phải lái xe.” Ran tựa lưng vào lan can, mặt hướng về phía cửa căn hộ đang khép hờ. Cô quyết định để Shiho trong nhà và ra ngoài nói chuyện với Saguru. “Em hay uống lúc tâm trạng không tốt đấy.”

“Em nghĩ là tâm trạng anh không tốt à?” Anh lắc lắc lon nước trong tay, giọng nửa đùa nửa thật.

“Thế không phải sao?”

Cô nhìn anh bằng đôi mắt loáng sắc tím, mãnh liệt mà dịu êm. Saguru im lặng trong một khắc, rồi quay đi, tìm điểm nhìn nơi vô định nào đó. Nắp lon bật mở một tiếng đanh gọn.

“Kể cho em đi.”

Anh ngửa cổ uống một hơi Coke. Dòng nước ngọt sủi ga trôi xuống cổ họng, mát lạnh. “Cách đây hai năm, anh đã tới RCA để học Service Design, chắc em còn nhớ.”

“Em nhớ. Đợt đó chị Yui được cử xuống làm CD tạm thời vì anh đi vắng.” Gương mặt cô hửng sáng khi nhớ lại những kỷ niệm cũ. “Harley cứ cằn nhằn về chị ấy suốt nhưng trước mặt lại răm rắp nghe lời, y như cún con vậy.”

“Chuyện đó anh chưa được nghe đấy.” Anh bật tiếng cười khẽ, trước khi âm thanh huyên náo duy nhất ấy cũng lại chìm vào sự tĩnh mịch của đêm tối. Ở ngay sát bên, mà cô ngỡ như đang nghe giọng anh từ phía bên kia trái đất. “Anh gặp Shiho vào lúc đó.”

“Shiho... từng ở London?” Ran không giấu nổi vẻ ngạc nhiên. Nhưng suy cho cùng thì, ngoài cái tên và mối quan hệ mập mờ với Shinichi, cô chẳng hề biết gì khác về cô gái này. Shiho đột ngột xuất hiện, đi vào cuộc đời cô và mặc nhiên chiếm giữ một phần trong đó. Kỳ lạ thay, trực giác của cô lại không phản kháng sự tồn tại ấy, dẫu cô hoàn toàn có thể làm thế.

“Đó là một buổi sáng cuối mùa xuân. Anh gặp Shiho tại một tiệm trà ở trung tâm thành phố, vì hai người cùng hỏi mua một loại, nhưng tiệm chỉ còn một chai duy nhất.” Saguru hướng ánh mắt lên bầu trời đêm. Đôi mắt anh sáng những tia nhìn lấp lánh, không rõ là màu của ký ức hay của những vì sao.

“Em đoán nhé,” Ran đặt tay lên cằm, ra chiều nghĩ ngợi, “anh đề nghị hai người uống chung?”

Anh mỉm cười. Rất thật, tới mức cô đã nghĩ đó chính là nụ cười của anh khi nhận được cái gật đầu từ Shiho. “Em đúng là copywriter giỏi nhất anh từng có đấy, am hiểu lòng người lắm. Mọi chuyện đúng là bắt đầu như thế.”

Một cơn gió nhẹ thổi qua, lay động mái tóc đen dài buông trên vai cô và những tia sáng lấp lánh nơi đáy mắt anh. Saguru uống một ngụm Coke, trước khi tiếp tục câu chuyện. “Cho đến khi... cô ấy biến mất.”

“Biến mất?” Ran không cảm thấy quá đỗi kinh ngạc nữa. Đột ngột xuất hiện, đột ngột biến mất, vậy mới là Shiho.

“Đúng vậy. Không một tin nhắn, không một cuộc điện thoại, không một lời từ biệt. Giống như cô ấy không còn tồn tại nữa, hoàn toàn tan biến giữa lòng London mịt mù sương phủ, vào mùa đông của hai năm về trước.”

Hai năm. Khoảng thời gian không dài, nhưng cũng không ngắn. Đủ để người ta bị nỗi nhớ hành hạ đến ngây dại.

“Tại sao anh không tìm cô ấy?”

“Tại sao em nghĩ là anh không tìm?”

Lần này, tới lượt câu hỏi của anh khiến cô im lặng. Hai người đứng yên một hồi lâu, lắng nghe âm thanh của đêm buông trên những dãy nhà tối im lìm. Dù không nói ra, nhưng Ran biết suy nghĩ của cả anh và cô đều cùng hướng về một người. Cô gái lạ lùng đang ở cách họ một cánh cửa.

“Em biết đấy.” Giọng nói thanh và ấm của Saguru vang lên, sau khi anh uống hết chỗ Coke còn lại trong lon. “Cảm giác như vừa mơ một giấc mơ rất đẹp, rất dễ chịu, nhưng khi tỉnh dậy lại không thể nào nhớ ra nổi. Dù có cố thế nào, cũng không thể chạm tới cơn mơ tuyệt đẹp mà ngắn ngủi ấy. Anh từng tự hỏi bản thân không biết bao nhiêu lần, người con gái đó, thật sự là một giấc mơ sao?”

Ran nhìn gương mặt nghiêng của anh dưới ánh sáng đèn điện yếu ớt ở hành lang. Không hẳn là buồn đau, mà là hỗn độn những nuối tiếc, chơi vơi, lạc lõng, từng ngày từng tháng chồng chất trong tâm người ở lại. Có thể cô không thấu hiểu hết tâm trạng của anh, vì cô chưa từng bị bỏ rơi. Nhưng cảm giác mãi mãi không thể nào đuổi kịp người mình yêu thương, cô biết sự vô vọng và bất lực ấy.

Những ngón tay của Ran luồn vào bàn tay anh đang đặt hờ trên lon nước, siết chặt. Hơi ấm nhè nhẹ truyền sang bàn tay đã ngấm lạnh của anh. Saguru thoáng ngỡ ngàng, cho tới khi bắt gặp ánh nhìn dịu dàng và nụ cười mỉm từ phía cô.

“Rồi chúng ta sẽ ổn thôi. Em hứa đấy.”

Đêm trôi trong tịch yên.

~*~

“Anh Hakuba về rồi hả chị?”

Shiho cất tiếng hỏi khi thấy cô bước vào phòng khách. Cô ấy vẫn yên vị trên sofa, nhưng đã không còn nghe nhạc từ máy nghe đĩa nữa. Ran bỏ chìa khoá cửa lên bàn ăn, rót một ly nước.

“Ừ. Anh ấy vừa về.”

Khi cùng anh đứng ở hành lang, cô nghĩ đến những chuyện sẽ hỏi Shiho. Những chuyện cô thực sự muốn nghe từ Shiho. Không phải qua ánh mắt của Shinichi, cũng không phải qua những mảng ký ức của Saguru. Lý do cô ấy xuất hiện trong cuộc đời cô, và từng sợi dây liên kết đang giăng mắc chồng chéo giữa bốn người họ. Rất nhiều, rất nhiều câu hỏi.

Shiho đứng dậy, nhẹ nhàng bước qua Ran, tiến về phía phòng ngủ. Ngay cả tiếng bước chân của cô ấy cũng khẽ khàng đến thế. Hương hoa hồng và tuyết tùng lẫn trong những lọn tóc nâu đỏ được vén lên vành tai.

“Shiho.”

Trong một khoảnh khắc, cô không nhận ra chính mình vừa cất tiếng gọi. Những câu hỏi dồn dập hiện ra trong tâm trí. Shiho quay đầu lại, chờ đợi.

“...Ngủ ngon.”

Đây không phải lần đầu tiên Ran do dự. Dáng vẻ an nhiên của Shiho dường như có sức mạnh kỳ diệu nào đó, luôn chực thổi bay mọi nghi vấn trong cô. Rốt cuộc, cô lại để cho những câu hỏi chìm vào lặng im một lần nữa. Shiho đứng yên vài giây, trước khi chất giọng yên tĩnh quen thuộc cất lên.

“Ngủ ngon, chị Ran.”

Ran ngỡ như vừa nhìn thấy những tia sáng lấp lánh nơi đáy mắt xanh biếc của Shiho.

~*~

Một ngày nhiều mây.

Cô ngồi ở bàn làm việc, nhìn trân trân bông hồng giấy màu xám cắm trong lọ thuỷ tinh trước mặt. Sáng nay khi cô đến văn phòng, Harley nói anh Saguru cùng chị Yui đã đi nhận brief của khách hàng. Thường anh sẽ hỏi cô có muốn đi cùng không, vừa để cô có cơ hội nghe trực tiếp yêu cầu từ khách, vừa để “phô trương thanh thế luôn, cho người ta biết anh có cấp dưới tài giỏi thế nào chứ.” Cô tưởng tượng lại nụ cười của anh khi nói câu đó, rạng rỡ và đầy tự tin.

Lần này thì không. Ran tự hỏi, không biết có liên quan gì đến chuyện tối qua, nhưng nhanh chóng xua ý nghĩ đó ra khỏi đầu. Anh đâu có lý do gì phải tránh cô.

Shinichi gửi cho cô ảnh chụp mấy thứ đồ lưu niệm anh mang về từ Canada bày trên kệ ở Azzurro. Cô nhắn tin lại, nói đã đọc xong chương đầu của cuốn sách anh tặng. “P.S. Cuối tuần em sẽ ghé quán.” Dòng chữ đen hiện ngay ngắn trên màn hình điện thoại. “Và Shiho đang ở nhà em.” Cô đã muốn viết như thế, nhưng rồi lại xoá đi khi gõ đến tên của Shiho. Đến khi nào mới có thể thẳng thắn với anh đây?

“Bắt quả tang nhé.” Tiếng nói phát ra từ phía sau lưng khiến Ran giật mình, vừa lúc cô ấn nút ‘gửi đi’. Harley đứng đó, nhe răng cười, điệu bộ tinh quái hết mức có thể. “Hai người chơi trò tán tỉnh từ bao giờ thế? Làm người khác ghen tị quá điiii—”

Cô trừng mắt liếc cậu đồng nghiệp. “Bậy bạ. Không có chuyện đó.”

Harley chun mũi nhăn nhó. “Chị làm như em là người xa lạ lắm ấy. Nói thiệt nè, ngoài chị ra em chưa thấy có cô gái nào lại gần được ‘ông già khó tính’ đó đó. Cũng có thể vì cả hai đều là dân viết lách, nhưng chỉ sau một năm mà thân thiết với Shinichi như vậy, chỉ có chị Ran thôi. Hai người có thật chỉ là bạn bè không?”

Trên mức bạn bè, có lẽ, nhưng chưa phải người yêu. Thứ quan hệ lưng chừng này, cô không làm cách nào thoát ra được. Biết rằng cả hai đã có những ngày bên nhau như thế, biết rằng anh ở rất gần như thế, biết rằng trái tim cô rung động và khắc khoải gọi tên anh như thế. Cô không nói với anh, bởi tình yêu, nói ra là mất. Cô sợ tới khi tình cảm rõ ràng rồi, lại chẳng thể có anh ở bên, dù là với tư cách một người bạn.

...Chỉ một câu yêu thương thôi, mà sao vẫn cứ nghẹn lời?

“Nhóc con, đừng lo chuyện bao đồng nữa.” Ran búng tay vào trán anh chàng da ngăm đang ngồi vắt vẻo trên bàn, khiến đầu cậu ta bật ngửa ra đằng sau. “Bọn này không phải học sinh tiểu học để cậu bày trò gán ghép đâu. Chị tự biết phải làm thế nào.”

Thật vậy sao?

“Chị lại xài chiêu ‘nhất dương chỉ’ đó rồi, em có tội gì chứ...” Harley méo mặt, tay xoa xoa vùng trán vừa bị ‘ăn đạn’. “Mà em cũng muốn biết kiểu con gái nào hấp dẫn được Shinichi lắm, tới lúc đó có thể trêu ổng một trận ra trò rồi! Chị Ran có thấy tò mò không?”

Tiếng ghi chép sột soạt trên giấy bỗng ngưng lại. Cả căn phòng nhỏ im lặng, đâu đó vọng lại mấy âm thanh lao xao rồi lặn đi rất nhanh. Ran giữ nguyên cây bút trong tay, mắt không rời khỏi bông hoa giấy trước mặt. Không khí đủ để khiến người đối diện cảm nhận được có gì đó thực-sự-không-ổn đang vây lấy cuộc đối thoại.

“À...” Giọng nói đặc sệt âm điệu Mỹ vang lên, gần như vội vã. “Mẹ em mới mang cho Blue Mountain đấy, chị Ran uống không?”

“Uống.”

Harley nhảy phóc xuống, tay vớ bịch Blue Mountain bằng vải bố trên bàn làm việc của mình, chạy đến chỗ pha cà phê. Miệng huýt sáo giai điệu nào đó, nghe giống một bài hát trong đĩa nhạc lần trước cậu ta tặng cô. Dân quảng cáo có khác, cũng nhạy bén lắm. Tính bộp chộp và nhanh nhảu của Harley nhiều lúc khiến Ran phát bực, nhưng vì cậu ta pha cà phê ngon hết chỗ chê nên cô thường mắt nhắm mắt mở bỏ qua. Hương thơm ngọt đượm đặc trưng của Blue Mountain dần lan toả trong phòng.

Tha thứ cho cậu thêm lần này đấy, nhóc.

~*~

Hết ngày làm việc, cô vẫn chưa gặp Saguru. Kim đồng hồ chậm rãi nhích từng chút một, câu chữ dần phủ kín những trang giấy trong cuốn sổ tay. Ran luôn giữ thói quen ghi chép, dù là cho cá nhân, cho công việc hay đơn giản là vài ý tưởng ngẫu nhiên tình cờ vụt qua tâm trí. Đôi lúc, là viết về anh.

Hôm nay, cô viết một thứ khá lạ lùng. Một bài thơ nhỏ, nghe gần giống văn xuôi. Harley nói, nghe được đấy chị, nhưng không giống chị Ran chút nào. Cô nhớ lại cách đây không lâu cũng từng tự nói với bản thân chính câu như thế. Điều gì đã đang đảo lộn bản ngã của cô vậy? Đoạn thơ ngắn bốn câu, viết bằng nét chữ nghiêng nghiêng của cô, nằm về phía cuối trang giấy. Ran cầm bút vẽ một hình khung bao quanh, ngăn cách với những thứ khác trong sổ.

Có lẽ, cô sẽ đọc cho Shiho.

Saguru nhắn một tin ngắn gọn, báo rằng chưa xong việc với bên khách hàng và hai người có thể về sớm. Cô quyết định thôi không nghĩ ngợi về sự vắng mặt của anh ngày hôm nay. Anh sẽ có lý do của mình, còn cô thì không có lý do để suy diễn quá nhiều. 

Khi cô rời khỏi văn phòng là 3 giờ chiều. Tàu điện ngầm không đông như mọi ngày. Ran nhìn bóng mình in lên ô kính ở các cửa hiệu ven đường, nhận ra đã lâu cô chưa dành thời gian cho bản thân. Mua sắm, làm đẹp, đến một nhà hàng mới, thử một thú vui mới. Lẽ nào công việc của cô bận rộn đến thế? Chắc chắn không phải. Nguyên nhân chính cho việc cuộc sống riêng tư của cô bị xáo trộn giờ có lẽ đang nằm trên sofa, nhàn nhã nghe đài hoặc đọc sách, có thể là uống trà nữa.

Ran đẩy cửa, hơi ngạc nhiên trước sự im lặng tuyệt đối trong nhà. Phòng khách tối đèn, chỉ có ánh sáng âm u từ ô cửa sổ chiếu vào, nương theo tấm rèm cửa phất phơ. Cô đưa tay bật công tắc điện. Shiho không có ở trên sofa, nhưng giày vẫn còn nguyên trên kệ. Cửa ra ban công đang mở.

“Ngồi như thế sẽ cảm lạnh đấy.”

Ran nói với cô gái tóc nâu lúc này đang ngồi trên sàn nhà ở khoảnh ban công hẹp, co hai đầu gối sát lại thân người. Shiho mặc đầm ngắn màu be, khoác áo len mỏng. Nhỏ bé và xinh đẹp, như một cô búp bê. Cô ấy mặc gì cũng rất hợp, dù là áo thun quần jeans bụi bặm hay váy đầm hoạ tiết nữ tính. 

“Chị về rồi à?”

“Cô làm gì ngoài này thế?” Ran hỏi, dẫu rằng cô nghĩ thực sự chẳng cần đến một lý do. Vốn dĩ trước giờ đều không có lý giải cho những hành động của Shiho, và cô đã quen với điều đó.

Shiho nghiêng đầu, mắt hướng ra ngoài khoảng không. Căn hộ của Ran nằm ở khu giáp ngoại ô khá thoáng đãng, nên dù chỉ ở tầng hai nhưng vẫn có thể nhìn ra một phần quang cảnh thành phố. Bóng chiều rơi trên những dãy nhà san sát, nhuộm thứ màu buồn tẻ và xám xịt. Đúng như lời Shinichi từng nói.

“Em không tìm được bầu trời.”

Cô nhíu mày. Câu trả lời vẫn luôn lạ lùng như vậy. Vì hôm nay nhiều mây quá ư? Đôi lúc cô có cảm giác Shiho như sống ở một thế giới khác, tách biệt với thế giới mà cô đang sống. Thảng hoặc, tâm hồn của cô ấy trong sáng và đơn thuần tới mức những ý niệm thông thường ở hiện thực không thể tác động đến. Suy nghĩ này thật điên rồ quá rồi, Ran Mouri. Cô phải tự kìm bản thân lại trước khi trí tưởng tượng đi quá xa.

“Chị Ran hát bài gì đó đi.”

Giọng nói đều đều của Shiho lại vang lên. Lần này là một đề nghị, vẫn hết sức kỳ quặc.

“Tôi không biết hát.”

Thật ra cô hát khá ổn, chỉ có chất giọng là không được hay lắm. Masumi hay khen giọng cô lạ, và so sánh với một ca sĩ nước ngoài nào đó cô không nhớ tên. Ít ra cô vẫn hát hay hơn Shinichi. Dù anh rất giỏi violin nhưng lại không thể hát được một nốt nhạc nào. Điều trớ trêu của tạo hoá, anh thường nói như vậy bằng vẻ mặt khổ sở khi ai đó nhắc về chuyện này.

Shiho vẫn không bỏ cuộc. “Chị đọc gì đó cũng được. Đi mà.”

Cô thở dài.

“Được rồi. Hôm nay tôi đã viết một bài thơ.”

Ran hắng giọng, hơi ngả người ra sau dựa vào cánh cửa. Shiho tựa đầu lên gối, vòng tay ôm lấy hai chân đang co lại. Cảnh tượng này, đúng là dù trong mơ cũng vẫn khó tin. Đứng ngoài ban công với một cô gái lạ, và chuẩn bị đọc to thứ mà trước giờ cô chưa từng viết. Cô tự nhủ, liệu còn gì có thể ngạc nhiên hơn được nữa đây?

‘em đã nghĩ chỉ là một lúc

ừ tay mình nắm giữ được mãi đâu

em đã nghĩ chẳng cần câu hối thúc

mà không hỏi mãi mãi là bao lâu.’

Những ngôn từ buông ra trơn tru hơn cô nghĩ. Khi viết cô không suy tính gì nhiều, nhưng quả thực câu thơ giống như một lời tự sự. Bình thản mà đau đến hiu hắt.

“Em sẽ đặt tên nó là ‘Mãi’. Bài thơ của chị ấy.”

Sau một quãng lặng thinh, Shiho lại ngước lên. Cô lần theo ánh nhìn đó, hướng mắt về phía khoảng không rộng lớn đang ở ngay trước họ.

Và tìm bầu trời sau những đám mây.

Hết Chương 4

❖ Ghi chú:

- Bài thơ "Mãi" là sáng tác của tác giả Zelda.

- RCA (Royal College of Art): Học viện Nghệ thuật Hoàng gia, trường đào tạo về nghệ thuật và thiết kế ở London, Anh quốc.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[30 Friends] #27: Ngoại tình

[Series] Thời Gian Để Yêu

Moonlight Hotel (Khách Sạn Ánh Trăng)