[Summer Camp] Chapter 14

Chương 14: Có ai giúp tôi không nhỉ?

"Cậu có BIẾT chúng ta đang đi đâu không?"
"Tất nhiên là có! Tớ..."
"Cậu không biết, đúng không?"

Heiji thở dài lần nữa, nhìn cậu bạn thân đang vô cùng lúng túng không biết họ đang đi đâu.
Hai anh chàng của chúng ta vừa trải qua một đêm khá là tồi tệ khi lưng họ đau ê ẩm vì ngủ trên lá khô và những viên sỏi nhỏ liên tục đâm vào lưng.
Tuy nhiên, họ vẫn phải cố ngủ một lúc để có thêm năng lượng đi tiếp.

"Vậy, đây là những gì ta phải làm. Tìm Ai, ngăn Gin và Vodka tiếp tục giết người, nếu được thì bắt chúng và đưa về trại hè." Shinichi phân tích. "có cần nói thêm là tớ đang cực kì đói và mệt không?"
"E hèm?" Heiji đằng hắng.
"À ừ, và đưa cậu trở về hình dạng cũ trước khi Kazuha phát hiện ra."
"E HÈM!?"
"Và..." Shinichi nhìn Heiji thở dài. “Rồi rồi, cần phải đưa cậu đến bệnh viện, SAU ĐÓ mới đưa cậu trở về như cũ vì cậu không còn quần áo để mặc nữa... với lại có thể còn một viên đạn đang găm vào bụng cậu nữa."

"Chính xác thì làm sao tớ trở về hình dạng cũ được đây?" Heiji hỏi khó chịu.
"Ai có thuốc giải mà, nó sẽ làm cho cậu lớn lại như bình thường. Chính vì thế tớ mới trở lại là Shinichi."
"Vậy thì việc quan trọng nhất là tìm được Ai... bên cạnh việc tránh xa hai cái tên áo đen chết tiệt vẫn đang săn đuổi chúng ta ở đâu đó trong rừng..."

"Ừ, rất đơn giản, phải không?" Shinichi lại thở dài như một ông già vậy, cậu trèo lên tảng đá đang chắn trước đường.
Phía bên phải cậu là một thác nước cao chừng 100 mét đổ xuống từ vách đá. Nơi họ đang đứng là một thung lũng rất rộng và sâu.

Ánh nắng vàng rực rỡ phủ khắp mọi nơi, chiếu qua từng kẽ lá, làm hiện lên một chiếc cầu vồng nhỏ lung linh sắc màu bắc ngang giữa dòng thác.
Xung quanh vách núi cây cối trùng điệp, nhưng vẫn có vài con đường mòn ngoằn nghèo dọc theo sườn núi. Dòng thác trắng xoá sủi bọt ầm ầm đổ xuống hồ nước màu xanh phía dưới, dẫn đến một dòng sông nước chảy xiết ở bên trái nơi cuối thung lũng.

Giữa sông là một đoạn khá gập ghềnh, dòng nước chảy qua tạo thành những thác nước nhỏ, thi thoảng có một vài chú cá hồi tinh nghịch nhảy lên khỏi mặt nước. Dọc theo bờ sông là một lối đi rải sỏi, mấy khóm hoa dại phía bìa rừng góp phần tô điểm thêm những sắc màu tươi tắn cho khung cảnh.

Một bức tranh thiên nhiên vừa sinh động, vui tươi, vừa có nét trong trẻo và tinh khôi. Tiếng động ầm ầm của thác nước từ xa khiến người ta thấy tĩnh tâm và thanh thản lạ thường. Shinichi nhắm mắt và hít một hơi thật sâu, tận hưởng không khí dễ chịu nơi đây.

"Này? Có ai giúp tôi không nhỉ?" một giọng nói vang lên phía sau Shinichi làm cậu giật mình.
"Ồ, xin lỗi..." Shinichi mỉm cười và kéo Heiji lên khỏi tảng đá.
Heiji đứng dậy và nhìn trân trân vào khung cảnh trong vài giây. "Này... nhìn kìa! Máy bay trực trăng!" Cậu reo lên phấn khởi, chỉ tay về bên trái.

Một chiếc trực thăng đang từ từ hạ cánh xuống cánh rừng cách đó khá xa. Shinichi phải ngạc nhiên trước khả năng thị giác của Heiji. Cây cối dường như thưa thớt hơn ở nơi chiếc trực thăng hạ cánh.
"...Đó là khu vực cắm trại! Và..."
"Trực thăng của cảnh sát! David và Lisa đã liên lạc được với cảnh sát! Họ đã đến đây! Thế tức là..."
"Ran và Kazuha đã an toàn!"
Shinichi và Heiji vui sướng đến nỗi không thể chờ người kia nói hết câu.

"Vậy giờ chúng ta chỉ cần đi theo dòng sông này rồi từ đó trở về trại hè." Shinichi nói.
"Nhưng... chúng ta cũng cần phải tìm Ai nữa."
"Nếu có thể về tới trại hè, chúng ta sẽ nhờ cảnh sát đi tìm cô ấy, như vậy sẽ nhanh chóng và an toàn hơn. Hi vọng sau đó Gin và Vodka cũng sẽ bị bắt."

"Nếu giờ tớ mà về, Kazuha sẽ nhìn thấy tớ... trong bộ dạng một đứa trẻ... và Ran sẽ biết chắc chắn cậu là Conan." Heiji nhìn Shinichi, chờ đợi một câu trả lời.

Shinichi mỉm cười, một nụ cười buồn nhưng cương quyết. Vẻ mặt này chỉ xuất hiện khi một người lính chuẩn bị thú nhận với vị tướng chỉ huy rằng anh ta đã ăn hết bữa trưa của ông do nhầm lẫn và vị tướng đó ngay lập tức sẽ ban cho anh ta án tử hình. Một khuôn mặt kiểu “sẵn sàng chịu chết”.

"Cô ấy cũng sẽ phát hiện ra thôi, không sớm thì muộn... tốt nhất là tớ nên nói với cô ấy về Conan... Cậu nói đúng, Hattori, lẽ ra tớ nên nói với cô ấy sớm hơn."
Heiji không nói, chỉ gật đầu im lặng.
"Chắc cô ấy sẽ ‘hơi hơi’ tức giận nếu phát hiện ra đấy." Heiji toe toét.
"Hơi hơi? Ran thậm chí sẽ nuốt sống tớ mất! Hattori, cậu giỏi an ủi quá nhỉ?"

Hai chàng trai trẻ bắt đầu tiến vè phía ngọn thác để từ đó men theo con đường mòn xuống núi, vì đó là lối duy nhất xuống được bờ sông.
"Này... Hattori...?" Shinichi nói khẽ với Heiji đang ở phía sau.
“Hả?" Heiji đáp trong khi kéo lại chiếc mũ ra phía trước vì nó quá rộng so với đầu cậu bây giờ.
"Cảm ơn cậu."
"Ể? Vì cái gì?"
"Chẳng biết nữa... chỉ là... cảm ơn cậu."
Heiji mỉm cười nhìn cậu bạn thân. "Này Kudou, cậu biết không, vào những lúc khó khăn nhất ta không cần phải cầu cứu một người bạn, vì những lúc như vậy một người bạn chân chính sẽ luôn tìm đến ta."
Shinichi gật đầu, nhưng sự bối rối vẫn hiện lên trên gương mặt cậu.

Nhận ra vẻ khó xử của cậu bạn thân, Heiji liền thêm vào. "Còn nữa, nếu cậu định hỏi mua tình bạn của tớ, thì cậu chẳng bao giớ đủ tiền mua đâu."
“Tớ biết mà.”
“Nhưng đãi tớ một bữa trưa thì được chứ?” Heiji nháy mắt.
Shinichi phá lên cười “Tớ sẽ bắt cậu ăn đến nỗi phải bò lăn ra xin tha mạng cho mà xem!”
“Cậu nói rồi đấy nhé!”
"Thực ra thì tớ đang nghĩ đến một kì nghỉ mới. Sau tất cả những chuyện này thì một kì nghỉ thực sự sẽ tốt hơn cả."
"Ê! Tớ biết một chỗ hay lắm, này nhé..."

Cảm thấy lạc quan và thoải mái hơn, hai chàng trai trẻ trò chuyện vui vẻ trên đường trở về khu trại hè.

“Cậu có nghe thấy gì không?" Aoko nói với Ran và Kazuha.
Ba cô gái vừa trải qua một đêm ấm áp trong lều, sau khi dùng bữa tối với sushi, tất cả họ đều chui vào lều, ngủ một giấc thật ngon nên không hề hay biết những tiếng động lạ xuất hiện trong rừng đêm qua. Giờ thì nhiệm vụ của họ là đi tóm cổ mấy cậu “bạn trai” của mình lại rồi sạc cho họ một trận. Vì lí do gì ư? Họ thậm chí còn chưa nghĩ đến.

"Hình như... là nước... sông chăng?" Ran chăm chú lắng nghe.
"Còn gì đó nữa... nghe như là một thác nước!" Kazuha thêm vào.
"Tớ nhớ là có một thác nước trong rừng khi Lisa cho tớ xem bản đồ... và một dòng sông dẫn từ thác đến chỗ cắm trại..." Aoko nói.
"Oa! Sao cậu nhớ được giỏi vậy?!" Ran ngạc nhiên trước trí nhớ tuyệt vời của Aoko.

"...Tớ mang theo bản đồ mà..." Aoko đáp trong khi lôi tấm bản đồ ra khỏi balô.
"..."

"Ta đi thôi! Đến chỗ thác nước!" Ran quyết định.
"Tại sao? Có lí do gì đặc biệt không?" Kazuha hỏi.
"...Ừm... Tớ chỉ cảm giác là Shinichi và Heiji đang ở đó!"
"A, giống như là giác quan thứ sáu của phụ nữ, đúng không?" Aoko nói.
"Hơn nữa họ không mang theo thức ăn bên người, nên chắc chắn sẽ tìm đến nguồn nước gần nhất, và đó cũng là con đường dẫn về trại hè. Shinichi chắc sẽ nhớ được rằng có một dòng sông dẫn đến khu cắm trại, như vậy theo suy luận của tớ thì họ có lẽ đang ở đó!" Ran phân tích, trông cô như một thám tử thực sự vậy.

Kazuha và Aoko nhìn cô chằm chằm.
"...các cậu nhìn gì vậy?" Ran bất chợt đỏ mặt.
"Đúng là con gái của thám tử lừng danh! Suy luận tuyệt vời!" Aoko tấm tắc khen ngợi, và tự hỏi sao mình không thông minh được như Ran vì dù sao bố cô cũng là một thanh tra!

"Vậy... ta còn chờ gì nữa? Đi thôi!" Kazuha nôn nóng kéo tay Ran và Aoko rồi bắt đầu chạy.
“Này!" Ran và Aoko chỉ kịp kêu lên trước khi bị Kazuha kéo đi. Cô rất muốn được gặp Heiji, rất muốn được nhìn thấy cậu lại xuất hiện và trêu chọc cô... và nói với cậu ấy những điều cô vẫn luôn giấu kín... trước khi quá muộn.

****************************************

"Họp phụ huynh!"

"KHÔNG THỂ TIN ĐƯỢC!" Kogorou Mouri hét toáng lên vào tai Lisa và David. Vừa nhận được điện thoại từ David ông liền đến đây ngay.

"Ông đừng đổ lỗi cho họ, họ đã làm hết sức rồi! Ran là một đứa con gái thế nào ông phải hiểu rõ chứ?" Eri Kisaki can ngăn.
Bà vô cùng lo lắng cho sự an toàn của con gái, nhưng bà không hoàn toàn đổ lỗi cho Lisa và David vì không ngăn được cô con gái. Thậm chí họ còn bị Ran đánh cho bầm dập!

"Chúng tôi vô cùng xin lỗi..." Lisa nói khẽ.
"Tôi đã cử 50 cảnh sát đi tìm bọn trẻ... có bao nhiêu đứa bị mất tích nhỉ?" thanh tra Juuzou Megure gãi đầu vì tình hình đang hết sức hỗn loạn.

Cảnh sát đến khu cắm trại với đủ loại phương tiện hiện đại (máy bay trực thăng, xe cứu thương cùng vài chục xe cảnh sát được bố của Heiji và Aoko cử đến), sau khi được Lisa và David cảnh báo về hai người đàn ông mang theo súng và mấy đứa trẻ mất tích trong rừng cần được tìm về càng sớm càng tốt.

"Ran, Kazuha, Aoko, Shinichi, Heiji, Kaito, Hakuba... cùng một người khác nữa và hai người đàn ông áo đen... tất cả là 10."
"Các cô gái đi cùng nhau, Shinichi đi với Heiji... và cũng có thể là Hakuba và Kaito cùng đi với nhau?" Thiếu uý Satou chăm chú ghi chép vào cuốn sổ tay.

"Bố mẹ Heiji sẽ đến đây ngay, bố Kazuha và Aoko cũng thế. Chúng tôi đã liên lạc với bố mẹ Shinichi, họ đang trên đường trở về từ Mĩ. Bố của Hakuba cũng đã rời London đến đây. Người của chúng tôi sẽ đưa mẹ Kaito đi bằng trực thăng." Trung sĩ Takagi chạy lại báo cáo.

"Chỗ này giống y như một buổi họp phụ huynh vậy! Tôi đã biết ngay là thằng nhóc thám tử đó chẳng tốt lành gì đâu... Ran mà xảy ra chuyện gì thì thằng đó sẽ chết với tôi!" Kogorou Mouri lầm bầm.

"Thật khó tin, ba thám tử học sinh cùng mất tích... Kudou đang làm cái gì vậy?" thanh tra Megure trầm ngâm suy nghĩ, ông nhìn Kogorou với vẻ khó hiểu. "Chỉ hi vọng rằng lần này không có ai chết nữa..."
"Hả? Sao ngài lại nhìn tôi?" thám tử Mouri hỏi với vẻ mặt “ngơ ngác”. Nhưng ngài thanh tra chỉ lắc đầu và huy động thêm nhiều đội tìm kiếm nữa.

***********************************

"Lại thêm một chiếc trực thăng nữa... Gin, tôi nghĩ có lẽ cảnh sát đã đến đây." Vodka nói với Gin trong khi nhìn lên bầu trời, đứng yên đến lúc chiếc trực thăng bay qua. Chúng vẫn đang đuổi theo Ai và Shinichi trong rừng.

Gin chỉ nhún vai "Cũng đã đến lúc rồi."
"Nhưng làm sao chúng ta tìm được chúng? Ý tôi là, cánh rừng này rất rộng lớn, bọn chúng có thể đã được cứu thoát... Tại sao chúng ta không rời khỏi chỗ này và giết chúng vào lúc khác?" Vodka nói, gần như cầu xin.

"Cái gì?! Đồ ngu, Vodka!" Gin bất ngờ hét lên giận dữ.
Vodka giật mình.
"Nếu chúng đã được cứu rồi thì liệu cảnh sát có còn ở đây nữa không? Chúng vẫn đang loanh quanh trong rừng, và tao sẽ giết chúng, từng đứa một, nghe rõ chưa? TỪNG ĐỨA MỘT!"
Vodka gật đầu. "Nhưng... làm sao tìm được chúng?" hắn hỏi thận trọng.

"Đừng lo, ta sẽ tìm được... hãy nhớ rằng..." Gin cười lạnh lùng. "Con mồi luôn để lại dấu vết cho kẻ đi săn..."

Đi thêm một lúc nữa, Gin và Vodka nghe thấy tiếng động cách đó không xa. Tiếng của thác nước.

Gin nhìn thấy một tảng đá lớn chắn đường. Hắn leo lên nhanh chóng và trước mắt hiện lên hình ảnh thác nước, dòng sông... và...
"Con mồi của ta đây rồi..." Gin cười nhếch mép, trong giọng nói ấy ẩn chứa sự thoả mãn và hài lòng. Giống như một con báo đen vừa phát hiện ra con mồi, vừa muốn giết chết ngay lập tức vừa muốn hành hạ con mồi để thoả mãn thú tính.

Gần đến đỉnh thác nước, hai dáng người đang đi về phía đó, thỉnh thoảng họ khuất sau những rặng cây, nhưng có một người trong hai người đó đội một chiếc mũ rất đặc biệt, một chiếc mũ cao màu trắng nổi bật giữa nền xanh mát của khung cảnh.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[30 Friends] #27: Ngoại tình

[Series] Thời Gian Để Yêu

Moonlight Hotel (Khách Sạn Ánh Trăng)