[Kì Trại Hè] Chương 23 – "Đám cưới nào?"

Chương 23: "Đám cưới nào?"

Trực thăng đưa mọi người trở lại khu cắm trại. Ngay khi các chàng trai cô gái của chúng ta rời chân khỏi trực thăng, các bậc phụ huynh liền chạy đến. Eri Kisaki ôm chặt Ran vào lòng.
"Ran! Lạy Chúa con vẫn bình an!" Bà nói, yên lòng và mừng rỡ. Nhưng khi nhìn xung quanh, Eri nhận thấy một khung cảnh cực kì khôi hài và kì lạ.

Shinichi bước ra, mình mẩy đầy thương tích, những vết bầm tím còn rướm máu và thậm chí không thể tự đi được. Sato và Takagi đang dìu cậu đi thật cẩn thận.

Một cậu bé nhỏ trông giống Heiji Hattori cố sức trấn an người mẹ đang choáng váng và bên cạnh đó, ông bố nhìn cậu với vẻ kinh ngạc và khó hiểu.

Kazuha đang căng tai lên nghe những lời ‘vàng ngọc’ của bố mẹ.

Aoko cũng chẳng hơn gì, cô phải hứng chịu cơn thịnh nộ từ bố.

Một cô gái tóc đỏ xinh đẹp đứng bên cạnh một cậu bé tóc nâu, có vẻ như vừa ngủ dậy với khuôn mặt đờ đẫn.
Thế rồi tất cả họ cùng đi lên xe cứu thương (cùng với những tiếng la mắng và tra hỏi liên tục).

Ran cùng quan sát với mẹ mình một lát, và rồi cô nói.
"Mẹ ạ, con sẽ giải thích sau."
“Sao phải để sau?!" Ông Mouri chen vào với thái độ sửng sốt và bực bội giống như tất cả những người còn lại.
"Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Tại sao bọn trẻ này lại có mặt ở trại hè? Sao...?!"
"Bố! Con đã bảo là để sau mà!"

Sau khi mọi người được đưa lên xe cảnh sát và cứu thương, một cuộc tranh luận lại nổ ra giữa một cô gái và người bố của cô.
"Con không đi đâu!" Aoko to tiếng, giận dữ và bướng bỉnh.
"Kaito vẫn đang mất tích! Con sẽ không đi chừng nào chưa tìm ra cậu ấy!"
"Nó sẽ không sao đâu" Thanh tra Nakamori dịu giọng. "Con hãy theo ta về nhà để kể hết sự tình trước đã..."
"KHÔNG!"

Thế rồi, từ sau những bụi cây, một chàng trai xuất hiện và vẫy tay với Aoko.
"Aoko! Cậu vẫn ổn! Chuyện gì xảy ra thế? " Kaito cười toe toét.
Yên lặng. Tất cả mọi người nhìn Kaito chằm chằm một cách đầy kinh ngạc.

Cùng lúc đó, Hakuba chớp mắt. Có một thứ gì đó rất quan trọng, về Kaito, nhưng anh không thể nào nhớ ra.
"Ai...?" Hakuba cất tiếng.
"Ừ?"
"Chuyện gì đã xảy ra thế?"
"Ý anh là sao?"
Hakuba lắc đầu "Tôi không biết... cứ như một mảng kí ức đã biến mất trong đầu tôi vậy... tôi chỉ còn nhớ đến khi chúng ta bắt kịp Kudou... rồi chuyện gì xảy ra sau đó?"
"...Anh không nhớ gì thật sao?"
"Không... tại sao tôi bị thương? Lại còn teo nhỏ như Hattori nữa? Và rồi..."
"Hãy im lặng và nghỉ ngơi đi." vị bác sĩ trên xe ra lệnh. "Tôi nghĩ chắc cậu bị chứng mất trí nhớ tạm thời. Cần phải đưa cậu đến bệnh viện càng sớm càng tốt."
Ai lắc đầu, "KID" cô nghĩ thầm. Cú đấm đó của KID rõ ràng đã ảnh hưởng đến Hakuba.

Hakuba im lặng. Anh không thể nhớ được gì, nhưng dù sao anh vẫn còn sống, và điều đó cũng đáng để vui mừng rồi.
Anh mỉm cười và khép đôi mắt mệt mỏi, chìm dần vào giấc ngủ trên vạt áo của Ai.
Ai vuốt nhẹ từng lọn tóc nâu của Hakuba, giống như mọi cô gái thường làm khi có một cậu bé nhỏ dễ thương ngủ thiếp đi trong lòng mình.
Nhưng rồi cô chợt nhớ ra cậu bé đáng yêu ấy CHÍNH là Hakuba.
Ai lập tức đẩy Hakuba ra khiến anh ngã lăn xuống nền xe.
"Uiiii!" Hakuba kêu lên, xoa xoa đầu. "Đây quả thực là tuần tệ hại nhất trong cuộc đời tôi!"

"K... Kaito? Cậu... khi nào mà...?" Aoko tròn mắt nhìn Kaito, cậu trông có vẻ mệt nhưng không bị thương.
“Cậu ấy vừa về được một phút" Lisa giải thích "Kaito đi tìm Kudou và Hattori, nhưng bị lạc trong rừng... còn về phần vết đạn bắn, đó chỉ là máu giả để đánh lừa hai gã áo đen!" Lisa mỉm cười nhìn khuôn mặt của Aoko đỏ lựng lên.

"KAITO KUROBA!!! CẬU CÒN GÌ ĐỂ NÓI NỮA KHÔNG??!!" Aoko gầm lên rượt Kaito chạy toé khói.

"Các cô cậu còn phải nói nhiều điều nữa đấy!" Thanh tra Megure thở dài khi nghĩ đến cái câu chuyện rối như tơ vò ông sắp được nghe.

Shinichi chầm chậm ngả mình xuống chiếc giường nhỏ trong xe cứu thương, cậu thở hắt ra và nhắm mắt lại. Ran ngồi ngay cạnh và nắm lấy tay Shinichi.
“Cuối cùng... mọi việc đã chấm dứt... Ran đã bình yên...”
Đột ngột, một giọng nói cắt ngang mạch suy nghĩ của cậu.
"Cậu vẫn còn sống chứ?"
Của Kaito. Cậu thò đầu vào trong xe và nhăn nhở cười với Shinichi.

"Bộ cậu muốn tôi chết lắm hả?" Shinichi mở mắt nhìn Kaito.

"Được vậy thì tốt... nhưng tôi cũng không trù ẻo cậu đến mức đó đâu!" Kaito nói, quay đi và mỉm cười với Ran.
"Tớ đi đây, vẫn chưa xong nghĩa vụ với Aoko. Hẹn sau nhé!" Kaito đi đến chỗ xe cảnh sát bên cạnh xe cứu thương của Shinichi.

Trước khi Kaito bước lên xe cùng với Aoko, Shinichi đột nhiên hét to:
"Tên cậu sẽ có trong danh sách khách mời của đám cưới!"

Kaito nhảy dựng lên, nhìn trân trân Shinichi.
"Cái... gì? Đám cưới nào?" Kaito hỏi lại, thấp thỏm lo sợ, tim đập thình thịch.
“À," Shinichi đáp với giọng châm chọc "Đám cưới nào ấy nhỉ?" rồi nháy mắt với Kaito.

Ran kí đầu Shinichi đau điếng. "Cái gì đám cưới?" cô đỏ mặt.
"Ui daaa! Đauuuu!" Shinichi rú lên. "Cậu không ưu tiên cho người bị thương được à?!!"

"Cậu ấy nói gì thế, Kaito?" Aoko kéo áo giục Kaito vào trong xe.

"Kaito?"
"Không biết" Kaito mỉm cười, rồi cậu cười phá lên. "Tớ không biết thật mà!"

**********************************

3 tuần sau...

Ring! Ring!
Cái điện thoại đổ từng hồi chuông dài inh ỏi, Shinichi vội lao đến và nhấc máy trước khi người ở đầu dây bên kia chịu thua. Cùng lúc đó, một ý nghĩ thoáng qua đầu Shinichi rằng giá như ngôi nhà nhỏ hơn thì đâu đến nỗi, hay ít nhất là có thêm vài cái điện thoại nữa rải rác trong toà nhà rộng lớn này.

“A lô?"
"Shinichi? Có tin vui đây! Kazuha và tớ đã đặt chỗ cho chuyến đi nghỉ rồi! Tớ nói là cậu cũng sẽ đi! Nhưng Heiji thì có vẻ miễn cưỡng lắm, vậy nên cậu nói lại với cậu ấy là..."

"Cái gì?" Shinichi gắt "Nghỉ ngơi gì nữa? Rõ ràng tớ đã nói là sẽ không đi đâu hết cho đến khi cảnh sát kết thúc cuộc điều tra với tớ và Ai mà. Và còn cuộc hẹn tối nay thì sao? Cậu hứa đến rồi đấy nhé...!"

"Cậu nghe chưa rõ hả?" Ran bình tĩnh đáp, "TỚ MUỐN CẬU GỌI CHO HEIJI VÀ BẢO CẬU ẤY ĐI NGHỈ CÙNG CHÚNG TA!!" nghe giống như một mệnh lệnh hơn là yêu cầu.

"...vậy lúc nào gọi đây?" Shinichi thở dài.
“Ngay bây giờ đi!" Ran đáp. "Hẹn gặp cậu sau! Chuẩn bị trước đi! Thu xếp hành lí luôn nhé! Thương nhiều!” rồi cô gác máy.

"Đúng là phụ nữ... họ là cái gì chứ... lúc nào cũng lên giọng thế này thế nọ... mình còn cần phải đi nghỉ sao... sao mình lại phải gọi điện chứ... thương nhiều? Chỉ vậy thôi à?" Shinichi lẩm bẩm bực bội khi ấn số điện thoại của Heiji.

"À lố?" một giọng nói hí hửng và phấn khởi vang lên trong ống nghe.
"Giỏi nhỉ, còn dám giở cái giọng đó ra à?" Shinichi cảm thấy bực mình khi nghe thấy giọng nói sung sướng của Heiji. Heiji đã trở lại bình thường sau khi uống thuốc giải của Ai, cậu cảm kích cô đến nỗi không nói nên lời. Trở lại hồi 6 tuổi quả không dễ dàng gì. (Cộng thêm với việc Kazuha lúc nào cũng véo má cậu hay mang cậu ra đùa nghịch thì đó quả là một cơn ác mộng...)

"Cậu phải tham gia kì nghỉ, bọn tớ cần thêm một người nữa." Shinichi nói rõ ràng từng tiếng.
"OK."
"...OK!? Chỉ vậy thôi sao?"
"Ừ. Tớ từ chối Kazuha vì tớ biết kiểu gì cô ấy cũng nói với Ran bắt cậu gọi cho tớ, cậu đã không nói chuyện với tớ 2 tuần rồi!" Heiji cười vang vì kế hoạch thành công mĩ mãn.
"Hattori."
“Hả?"
"Đồ chết tiệt"
"Cám ơn! Nhân tiện, ông già đó sao rồi?"
"Ông già nào?" Shinichi hỏi lại.
"Bố tớ á?"(giọng châm chọc)
"Con vừa nói gì thế bé Shin?!" bố Shinichi nói vọng ra từ phòng khách trong tiếng cười khúc khích của mẹ cậu.

"ĐIÊN! Tiến sĩ Agasa ấy!" Heiji đáp.
Shinichi cười toe.
"Bác ấy đi họp với câu lạc bộ Internet để bàn về việc chế tạo một thứ thuốc nổ gì đó."
Heiji bật cười trong điện thoại, "Vậy tức là khi Gin và Vodka đến thì bác già đã đi họp nên thoát chết chứ gì?"

"Ừ... Này, tớ đang nghĩ... Liệu Kaito có muốn đi với chúng ta không nhỉ?" Shinichi trầm ngâm.
"Tên ảo thuật gia đó à?" Heiji suy nghĩ một lúc. "Tại sao không? Càng đông càng vui mà!"
"Tuyệt. Vậy tớ sẽ mời cả Ai nữa." Shinichi nói.
"...Ran có đồng ý không?" Heiji hỏi.
"Chắc là được, dù sao, Ran cũng biết là..."
"BIẾT MÌNH LÀ TÌNH YÊU DUY NHẤT TRONG CUỘC ĐỜI CỦA SHINICHI KUDO!" Heiji cười vang trong điện thoại. "Chúc may mắn tối nay nhá! Về nhớ kể tớ nghe diễn biến xem gay cấn đến mức nào đấy!"

Mặt Shinichi đỏ tưng bừng và khi cậu chuẩn bị gào lại vào cái điện thoại thì Heiji đã nhanh tay cúp máy.
"Tên ngốc đáng ghét... dám chơi mình... cứ đợi đấy..." Shinichi làu bàu, cậu quay trở lại phòng và bắt đầu chuẩn bị hành lí.

***************************

Tại bệnh viện.

"Hakuba! Hôm nay cậu thế nào?" Aoko giọng phấn khởi bước vào phòng cùng với Kaito phía sau.

"Tốt rồi, bác sĩ nói mai tớ có thể xuất viện và bố tớ đã đặt vé máy bay cho tớ trở về Anh." Hakuba mỉm cười.
Anh mặc một chiếc áo phông và quần jeans, trong hình dáng của một chàng trai 17 tuổi. Một cuốn truyện Sherlock Holmes ở trên tay Hakuba, anh đang nằm trên giường, có vẻ thư giãn và thoải mái nhưng không vui vì mọi việc quá tẻ nhạt. Con chim ưng đậu bên cạnh giường, mắt nhắm nghiền.

"Cậu về luôn sao? Ngày mai à?" Aoko hỏi một cách thất vọng. Rồi cô chợt nhận thấy Kaito và Hakuba đang nhìn nhau thật kì lạ.
“Hai người làm sao thế? Hình như... lâu lắm rồi các cậu chưa cãi nhau!" Aoko thốt lên.

"Tớ chỉ khôg muốn tranh luận với một đứa trẻ, thế thôi!" Kaito cười ranh mãnh.
"Đứa trẻ? Cậu mới là trẻ con ấy! Tôi đã trở lại như cũ từ tuần trước rồi, cậu đang luyên thuyên cái gì thế? Lúc nào cũng như một tên ngốc!" Hakuba bật lại.
“Trẻ con là sao hả!? Đồ ngớ ngẩn!"
"Cậu gọi ai là ngớ ngẩn?!"
"Cậu đấy! Còn hỏi à?"
Vậy là Hakuba và Kaito lại bắt đầu cuộc tranh cãi cũ mèm của họ.
"Ầy..." Aoko mỉm cười. "Có vậy chứ, thế là mọi chuyện đã trở lại bình thường!"

Thế rồi Aoko can hai chàng trai lại trước khi họ nhảy vào đánh nhau thật.
"Hakuba, hôm nay Kazuha gọi cho tớ, cậu ấy và Ran định sẽ đi nghỉ cùng với Kudou và Hattori. Kaito và tớ cũng sẽ tham gia, cậu có muốn đến không?" Aoko hỏi. "Đi mà? Có thêm cậu sẽ vui hơn!"

Hakuba chớp mắt. Anh nhìn Kaito, cậu vừa nhún vai, "Tớ biết rồi, tớ cứ tưởng kể từ chuyến cắm trại ‘kinh hoàng’ vừa rồi, họ sẽ không bước chân ra khỏi nhà cho đến tận 10 năm sau!"
"Đó không phải một chuyến đi! Chỉ là một kì nghỉ thôi!" Aoko cãi lại. "Với lại chúng ta vẫn còn nghỉ 4 tuần nữa cơ mà!"
"Vậy... Ai có đi không?" Hakuba hỏi, có vẻ ngượng ngùng.
"Ố, cái gì thế?" Kaito cười ranh mãnh. “Cậu quan tâm đến người ta quá nh...!?", nhưng ngay lập tức cậu ta phải ngưng lại vì một cú huých vào bụng của Aoko.
"Tớ không biết." Aoko trả lời, ném cho Kaito một cái lườm sắc bén.

"...Không, vậy cũng không sao, cõ lẽ bố tớ muốn tớ quay lại Anh càng sớm càng tốt." Hakuba nói, không giấu được vẻ thất vọng hiện rõ trên khuôn mặt anh.

*************************

Cũng tối hôm đó.

Ring! Ring!
"Cháu nghe cho!" Ai nói, chạy tới chỗ cái điện thoại, nghĩ thầm tại sao căn nhà của tiến sĩ lớn thế này mà chỉ có hai chiếc điện thoại.
“A lô?"
"Ai? Tớ đây, Aoko."
"Aoko! Cậu khoẻ không?" Ai mỉm cười, sự chu đáo và dễ thương của Aoko khiến cô rất thích cô bạn gái này.
"Tớ ổn... ừm... tớ gọi cho cậu để hỏi... Ran vừa nói với tớ là cậu cũng đi nghỉ cùng bọn tớ phải không?"
"Cũng chưa chắc lắm, tớ bảo cậu ấy là sẽ suy nghĩ." Ai đáp. Cô và Ran đã trở thành bạn thân, kể từ chuyến cắm trại đó. Hai người vẫn hay ghé thăm nhà nhau và nói chuyện hàng giờ liền, điều mà trước đây cô chưa từng nghĩ sẽ xảy ra. Ai cũng làm quen với Sonoko, bạn thân của Ran. Cô ấy luôn rất hài hước và tinh quái, hoàn toàn trái ngược với cô.

"Ừm... cậu biết không, Hakuba sẽ rời Nhật Bản vào ngày mai, chuyến bay bắt đầu lúc 10 giờ sáng, cậu ấy sẽ trở lại Anh."
"Vậy sao?" Ai đáp. "Tớ rất vui vì cậu ấy đã khoẻ lại."
"Nhưng, bọn tớ đều muốn cậu ấy tham gia kì nghỉ, nên tớ nghĩ liệu cậu có thể..."
"Tớ chẳng thể làm gì được nếu cậu ấy không muốn đến, Aoko." Ai đột ngột ngắt lời Aoko.
"Cám ơn đã nói với tớ, nhưng tớ phải quay lại đây, tớ đang có vài vị khách."
"À... Được rồi, hẹn gặp lại cậu, Ai." Aoko nói, đầy thất vọng.
"Tạm biệt."

Ai đặt máy xuống, cô sững lại một lúc, rồi quay trở lại bếp.
Ba đứa trẻ đang ngồi trong đó và ăn những chiếc kem ngon lành, chúng cãi nhau ầm ĩ.
"Các em có muốn tham gia một kì nghỉ với anh Shinichi và chị Ran không?" Ai hỏi chúng.
"Có cả Conan nữa ạ?" Ayumi vui mừng "Thích quá!"
“Chắc là em đi được, sẽ rất vui đây! Chúng ta sẽ lại phiêu lưu như trước đây!" Mitsuhiko đáp.
"Có nhiều thức ăn ngon thì em đi đâu cũng được!" Genta đồng tình.
Ai mỉm cười. “Ừhm, đó sẽ là một kì nghỉ tuyệt vời cho đám trẻ!” cô nghĩ.

Nhưng... tại sao cô lại cảm thấy buồn và cô đơn thế này?
“Tại sao mình vẫn không vui?” Ai tự hỏi chính mình. “Mọi chuyện chẳng phải đều tốt đẹp rồi sao?”

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[30 Friends] #27: Ngoại tình

[Series] Thời Gian Để Yêu

Moonlight Hotel (Khách Sạn Ánh Trăng)