[Kì Trại Hè] Chương 18 – "Cuối cùng cũng gặp được ngươi."

Chương 18: "Cuối cùng cũng gặp được ngươi."

Sau khi chắc chắn tất cả mọi việc đều trong tầm kiểm soát, Gin bắt đầu giải thích "Chúng ta là một trong những tổ chức tội phạm lớn nhất thế giới, nhưng hoạt động bí mật và thậm chí không ai biết được rằng tổ chức có tồn tại." Tất cả mọi người chăm chú lắng nghe, kể cả Ai, mặc dù những điều này cô đều đã biết rất rõ.

"Chúng ta có hàng nghìn người trên khắp thế giới, đều là thành viên giấu mặt của tổ chức. Có những người là diễn viên nổi tiếng...” Khi hắn nói đến đây, Shinichi và Heiji nhìn nhau "Chính là cô diễn viên người Mĩ đó..."
"Họ cũng có thể là những chính khách nổi tiếng, bác sĩ, giáo sư, cảnh sát... tất cả đều hoạt động ngầm cho tổ chức, và đó có thể là những người bình thường các ngươi gặp hàng ngày mà không hề biết thân phận thật của họ."

Gin có vẻ khá tự hào khi giới thiệu về ‘tiểu sử’ cái tổ chức ‘yêu quý’ của hắn, trong khi Ai chỉ nhìn hắn đầy căm thù và phẫn nộ.
"Và nếu có kẻ nào đó phản bội tổ chức, hoặc trở nên vô dụng..." Mặt Gin bỗng đanh lại. "...lập tức sẽ bị LOẠI BỎ."

Câu nói đó khiến cho tất cả rùng mình, lạnh toát xương sống.

"Tổ chức đang tiến hành một số dự án, xuất khẩu thuốc, tống tiền, hối lộ... nhưng quan trọng nhất đó là..." Gin chuyển ánh nhìn sang Ai. "Tìm ra phương thuốc để con người trở nên bất tử."
Ngoại trừ Shinichi và Ai, những người khác mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau và nghĩ: “Tuyệt, giờ thì ta không chỉ đối mặt với hai tên đàn ông lúc nào cũng lăm lăm khẩu súng mà còn là hai gã tâm thần!”

Heiji phì cười. "Thật nực cười! Không ai có thể sống mãi được!"
Gin nhìn Hattori sắc lẹm. "Không ư? Ngươi tự nhìn lại mình đi. Nếu một người già đi, việc ta cần làm chỉ là cho anh ta trẻ lại, giống như hồi sinh vậy."
Mặt Heiji chợt tái nhợt đi, cậu hiểu những gì Gin vừa nói.
"Và nếu cứ tiếp tục làm như vậy, con người có thể trở nên bất tử." Vodka ngắt lời, nghĩ mấy tên thám tử cũng không được thông minh cho lắm.

Ran và Kazuha bắt đầu cảm thấy đau khi Gin và Vodka nắm tay họ quá chặt, họ nhìn lẫn nhau một cách khổ sở, nhưng Gin và Vodka không chú ý.

"Rồi sao?" Hakuba hỏi. "Các ông định làm gì với thứ thuốc đó? Uống nó ư?"
"Không." Ai ngắt lời.
"Chúng tôi bán nó cho những triệu phú luôn sẵn sàng chi ra một khoản tiền khổng lồ để có được cái thứ thuốc chết tiệt như vậy."
"Những chính khách, minh tinh điện ảnh và hầu hết là các tổng thống từ nhiều nước trên khắp thế giới." Ai tiếp tục. "Đó là cách tổ chức kiếm tiền và thành viên, và khi thử nghiệm thành công, tổ chức sẽ tiếp tục phổ biến nó rộng rãi hơn để có được nhiều tiền hơn."
Gin nhìn Ai và không phủ nhận điều gì.

"Tất cả những việc đó có thể trở thành hiện thực là nhờ có... nhờ thứ thuốc mà tôi và gia đình mình chế tạo ra." Ai nói khẽ, cô cảm thấy vô cùng hối hận.
"Tổ chức Áo đen đã tồn tại một thời gian dài. Chuyện về những người trường sinh bất lão sau khi uống thứ thuốc đó đã được lưu truyền từ thời xa xưa." Ai mỉm cười buồn bã.
"Và đúng là như vậy, con người CÓ THỂ tìm ra cách để trở nên bất tử. Tôi đã từng đến hòn đảo được mệnh danh là ‘nơi người cá sống’ - đảo Bikuni, vì ở đó có một truyền thuyết về việc ăn thịt người cá để có được cơ thể bất tử."

"A..." Shinichi chợt nhớ ra.
Cậu đã nhìn thấy tên của Ai trong cuốn sổ danh sách khi đang giải quyết một vụ án ở đó cùng Heiji.
"Cũng có lúc chúng ta liên tục tìm kiếm một viên kim cương được cho là có thể là giúp con người đạt được giấc mơ trường sinh bất lão." Gin tiếp tục “Người ta truyền lại rằng khi tìm thấy kim cương Pandora, đưa nó ra trước ánh trăng vào lúc có sao băng bay qua bầu trời, nước mắt sẽ nhỏ ra từ viên kim cương." Gin có vẻ như khá hào hứng với việc kể chuyện này vì một lí do nào đó. Mắt hắn luôn dõi theo một hướng nhất định. Có một người đang ở đó, và hắn biết đó là ai.

"Kẻ nào có được giọt lệ đó sẽ trở nên bất tử và trường tồn với thời gian. Tuy nhiên, chúng ta vẫn đang tìm kiếm viên kim cương..."
Tất cả chớp mắt ngạc nhiên. "Thật nhảm nhí." Hakuba lầm bầm.

"Và thật tiếc là tôi luôn lấy được viên kim cương đó trước các người!" Một giọng nói lớn, rõ ràng đột ngột vang lên từ phía trên. Tất cả ngước nhìn lên những rặng cây cao.
"A..." Aoko há hốc miệng kinh ngạc, cô không hề nghĩ sẽ gặp người này ở đây. Không ai trong số họ nghĩ như vậy.

"Cậu làm gì vậy...!? Cậu cũng muốn chết sao?" Ai nói tức tối, nhưng rồi cô nhận thấy sự căm giận và đau đớn trong đôi mắt xanh của người đó.
"Cũng đến lúc rồi..." Hakuba lại thì thầm, và chợt nhận ra mình bắt đầu giống một ông lão lúc nào cũng lẩm bẩm một mình.

"Các người sẽ phải trả giá cho việc làm 8 năm về trước." Cậu gằn từng tiếng, nhìn Gin trừng trừng.
Gin bật cười.

"Ồ..." Hắn nói. "Siêu đạo chích KID... Cuối cùng cũng gặp được ngươi."

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[30 Friends] #27: Ngoại tình

[Series] Thời Gian Để Yêu

Moonlight Hotel (Khách Sạn Ánh Trăng)