[Kì Trại Hè] Chương 8 – Heiji thu nhỏ

Chương 8: Heiji thu nhỏ

“Hattori? Hattori!”

Heiji mở mắt, vẫn còn cảm thấy choáng váng và mơ màng, cậu nhìn lên.
Cậu nhìn thấy một đôi mắt xanh, một cái mũi, một cái miệng, và… à… một khuôn mặt.

Nhưng người này trông cực kì lo lắng.
“Cậu thấy thế nào?”
“Tớ vẫn còn sống sao?” Heiji đáp, cậu cảm thấy rất kì lạ.

Shinichi mỉm cười, thở phào nhẹ nhõm. “Ừ, không chắc lắm, nhưng tớ đoán vậy vì cậu vẫn đang nhìn và nói chuyện với tớ đấy thôi.” Cậu châm chọc, và cái nhìn lo lắng đã vơi đi một nửa trên khuôn mặt.

Heiji nhìn xuống ngực mình. Máu, bùn đất,… và… có gì đó hơi khác. Chiếc áo phông quá rộng so với cậu.

“Cậu hãy thay đồ đi, chúng ta phải ra khỏi đây, Gin và Vodka đang truy đuổi chúng ta.” Shinichi nói, cậu mở balô và lấy ra một cái áo thun nhỏ và quần jeans, và cả một đôi giày nữa.

“Mặc vào đi.”

Heiji nhìn Shinichi chằm chằm, ngạc nhiên. “Tại sao?” cậu hỏi, nhưng không nhận được câu trả lời.
Cậu cố gắng đứng dậy, từng chút một, một tay dựa vào cái gốc cây gần đó, tay kia ôm bụng. Thật lạ lùng, ngực cậu không còn đau nữa.

Cậu nhìn LÊN Shinichi, nhận ra điều gì đó.

“Này… cậu cao hơn tớ, nhưng trước đây đâu phải như vậy. Cậu đã cho tớ uống cái gì vậy?”
Shinichi không trả lời, cậu nhìn XUỐNG Heiji, thái độ trên gương mặt cậu rất kì lạ, vừa ân hận, tội lỗi, vừa buồn bã, lo lắng… và… cực kì buồn cười.

Cuối cùng, Shinichi đáp “Cậu biết thứ thuốc đã biến tớ thành Conan rồi đấy, ừm thì…”

Mắt Heiji mở to, rồi nhỏ, rồi lại to ra lần nữa. Cậu nhìn xuống, đưa tay sờ lên mặt, bàn tay cậu nhỏ quá, chân cũng nhỏ nữa, quần áo thì rộng thùng thình, cậu đã…

“KUDOU!” Heiji gào lên giận dữ, cậu nhảy vào Shinichi và đấm cậu ta liên tục. Nhưng không phải vào mặt, mà là chân. Shinichi liền túm lấy Heiji.

“Ê Hattori! Thứ thuốc đó đã cứu mạng cậu đấy! Cậu thích chết hơn hay là muốn teo nhỏ lại rồi sau đó trở lại như cũ hả? GIỜ THÌ ĐỪNG CÓ ĐẤM TỚ NỮA! KHÔNG ĐAU ĐÂU!” Shinichi gào lên, cố gắng không to quá để Gin và Vodka nghe thấy.

“Đồ chết dẫm! Kudou!” Heiji đáp, hoàn toàn mất kiểm soát và không thể tin được chuyện gì đã xảy ra với mình, rồi cậu cảm thấy ngực nhói đau. “Cậu nói tớ có thể trở lại như cũ ư? Có thật không?” cậu hỏi, không giấu được vẻ lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt.
Heiji không thể tưởng tượng được cảnh mình phải quay lại trường tiểu học lần nữa… Kazuha sẽ nói gì đây? Cô ấy sẽ cười phá lên hay đập cậu một trận… có thể là cả hai.

“Ừ, nhìn tớ đây này. Bình tĩnh lại đi. Mặc quần áo vào và đi thôi.” Shinichi đáp từ tốn, cố gắng không làm cho Heiji nổi khùng lên.
“Sao cậu lại mang theo mấy thứ quần áo này?”

“Để phòng khi tớ quay trở lại làm Conan thêm lần nữa thì cần phải có đồ để thay chứ!” Shinichi cười. Thế đấy. Cậu không nhịn được, phải bật lên cười. Lần này thì đến lượt cậu chế nhạo Heiji.

Heiji trông cực kì giận dữ “Cậu vừa nói rằng cậu có thể trở lại thành Conan bất cứ lúc nào?”
Shinichi nhún vai “Có thể có, có thể không, tớ không biết…” trước khi cậu nói hết câu, Heiji lại đá vào chân cậu (vì cậu ta không thể với tới mặt của Shinichi), và nói “Cậu biết không, cậu là điều tồi tệ nhất xảy ra trong cuộc đời tớ!”

Shinichi không nói gì. Đôi mắt xanh của cậu bất chợt ánh lên sự buồn bã và hối hận. Cậu bước ra chỗ khác và để cho Heiji thay quần áo.
“Tớ… thực sự không có ý đó đâu.” Heiji nói, nhìn Shinichi. Cậu cảm thấy những gì mình vừa nói thật tồi tệ. Heiji gãi đầu gãi tai, cố nghĩ cách xin lỗi Shinichi, mà không nói ra chính xác từ “xin lỗi”.

Shinichi vẫn không đáp lại.

5 phút sau, Shinichi và Heiji đi bộ trong rừng, vì Heiji không muốn đi nhanh… hay cậu không thể đi nhanh vì đôi chân của cậu bây giờ đã ngắn đi nhiều.
“Có muốn tớ cõng không?” Shinichi cười toe toét, cậu có vẻ thích thú với điều này.

“Không cần đâu. Tớ có thể tự đi được.” Heiji nói nhanh, vẫn không nhìn mặt Shinichi.
“Tớ sẽ gọi cậu là gì đây?”
“Cái gì?”
“Cậu biết đấy, khi bị thu nhỏ tớ lấy tên là Conan, bây giờ cậu cũng bị teo nhỏ, nên cậu cũng nên có một cái tên. À, nhưng cậu không được lấy lại tên Conan đâu nhé.” Shinichi cố gắng không tỏ ra quá tàn nhẫn, nhưng đúng là không thể nén được.

“Cậu biết không, nếu bình thường thì cậu đã xơi một quả đấm của tớ rồi đấy.”
“Cậu có thể làm như vậy, nhưng sẽ chẳng tác dụng là bao đâu.”

Heiji quyết định không nói thêm gì nữa, vì đó là sự thật. “Giờ thì tớ đã hiểu cảm giác của cậu khi là Conan, được chứ? Hoà nhé.” Cuối cùng cậu nói.

Shinichi mỉm cười và nhanh chóng giấu đi nụ cười đắc thắng đó. “Cậu có biết bây giờ tớ cảm thấy thế nào không, Hattori?” Cậu nghĩ thầm, rồi sau đó lại tự thấy xấu hổ với suy nghĩ của mình.

Heiji hỏi với chất giọng trẻ con. “Cô gái đó là ai thế?”
“Haibara Ai, hay tên thật là Miyano Shiho, cô ấy trước đây đã từng ở trong Tổ chức Áo đen, cậu chưa nghe tớ nói tên cô ấy bao giờ à? Cậu đã gặp cô ấy trong lễ hội trường Teitan rồi đấy, Ai đã đóng giả tớ.” Shinichi trả lời, cậu cẩn thận tránh cái mạng nhện giăng giữa hai cây trước mặt. Còn Heiji thì chỉ cần bước qua ngay bên dưới nó.

“Vậy à? Tớ không hề nhận ra cô ấy. Ai đã cứu mạng chúng ta, chúng ta phải đi tìm cô ấy.”
“Đừng lo, cô ấy có thể tự bảo vệ mình. Tớ nghĩ là Gin và Vodka sẽ chưa truy đuổi cô ấy cho đến khi chúng giết được ta… Chúng ta phải quay trở lại trại hè, hoặc tìm ai đó giúp đỡ. Và…” giọng cậu nhỏ dần.

Shinichi ngước nhìn lên bầu trời. Hàng triệu ngôi sao đang sáng lấp lánh, và mặt trăng tròn lơ lửng giữa bầu trời, toả những tia sáng dịu dàng soi đường cho hai chàng trai trẻ trong khu rừng tối tăm.

“Chúng ta phải dừng lại ở đây thôi, trời đã tối lắm rồi.” Shinichi nói. Cậu nhìn quanh để chắc chắn rằng Gin và Vodka sẽ không bất ngờ xông ra và chĩa súng vào họ.

Heiji không trả lời, mọi thứ trở nên im lặng. Shinichi dừng lại và quay lại nhìn. Heiji đang quỳ trên mặt đất, hai tay ôm lấy ngực.
“Hattori?”
“Ngực tớ vẫn đau quá, hình như viên đạn vẫn còn ở trong… hay thật, giờ thì mình có một viên đạn ở trong ngực!!” Heiji làu bàu, rồi cậu lắc đầu. “Mình vừa nói cái gì ngu ngốc vậy trời?!”

Heiji ngồi xuống một tảng đá và thở dài. Nhưng tảng đá đó không được thoải mái lắm, nên cậu phải dịch ra chỗ khác.
“Hi vọng Kazuha vẫn ổn.” Heiji nói, nhưng không hướng đến ai cả. Rồi cậu quay sang và thấy Shinichi đang cười toe toét.

“Cái gì nữa?” Heiji gắt.
“Hai cậu có vẻ thân thiết quá nhỉ? Có lẽ nên đưa cậu trở về như cũ trước khi Kazuha phát hiện ra thôi.”

“Này này, ít nhất thì tớ cũng không HÔN cô ấy như anh chàng si tình nào đó!” Heiji châm chọc, ý nói đến lúc Shinichi hôn lên trán Ran trước khi các cô gái chạy trốn.

Shinichi không nói được gì nữa, cậu cố nghĩ một câu trả lời phù hợp với cái nhận xét đó.
“…Tớ không phải một kẻ si tình!” cuối cùng cậu nói, với một giọng không thuyết phục chút nào.

Rồi hai chàng trai nhìn nhau, phá lên cười.
Tiếng cười của họ vang vọng trong khu rừng, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh nơi đây.

Từ trên trời cao, những ngôi sao sáng lấp lánh dõi theo từng hành động của hai chàng thám tử trẻ tuổi, khi nguy hiểm đang cận kề bên họ, như một con báo đen lặng lẽ rình mồi, sẵn sàng xông ra và hạ gục bất cứ lúc nào có cơ hội.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[30 Friends] #27: Ngoại tình

[Series] Thời Gian Để Yêu

Moonlight Hotel (Khách Sạn Ánh Trăng)