[Kì Trại Hè] Chương 4 – Cơn ác mộng bắt đầu

Chương 4: Cơn ác mộng bắt đầu

“Trông cậu buồn cười quá!” Kazuha cười ngặt nghẽo trước bộ mặt bám đầy bụi đen của Hattori.
“Cậu có thôi đứng đó mà nhạo báng tớ đi không thì bảo!? Thay vì thế hãy giúp tớ nhóm lửa đi!” Heiji hét to bực dọc.

Đã hơn hai mươi phút nhưng Heiji nhà ta vẫn không tài nào nhen được thậm chí là một tí lửa để nấu ăn trưa. Cả nhóm bốn người đang cắm trại trong rừng. Địa điểm là cạnh cái hồ lớn, phía xa xa chỉ toàn những dãy núi trùng trùng điệp điệp nối đuôi nhau. Mọi vật khiến cho khung cảnh thêm phần hùng vĩ và ngoạn mục.

Đâu chỉ có mình Heiji nhà ta, cả Kaito lẫn Shinichi đều gặp khó khăn. Trong lúc Ran cùng Aoko chuẩn bị thức ăn thì nhiệm vụ của hai chàng là dựng lều. Nhưng sao cái lều nó lì lợm thế này để hai chàng trai trẻ chúng ta phải toát mồ hôi nãy giờ? Thật không khác gì chiến đấu với quái vật ngoài hành tinh.

“Bình thường tớ giỏi mấy việc kiểu này lắm!” Kaito phàn nàn, nhìn cái lều nằm nhăn nhúm trên đất.
Aoko tiến lại gần. “Ba mươi phút rồi và cậu đã làm được gì? Đã tiến triển được hơn tí nào chưa?”
“Cậu nghĩ dựng lều đơn giản lắm sao? Có giỏi thì cậu thử đi!” Anh chàng nói hậm hực.
“Xen đây này, đồ ngốc!” Aoko bật cười rồi bắt tay vào làm với Ran.

Mười phút sau... lều đã được dựng ngay ngắn. Kaito và Shinichi há hốc mồm kinh ngạc.

“OH YEAH!!” Tiếng Heiji hét lớn mừng rỡ. Một “miếng” lửa “be bé xinh xinh” cháy yếu ớt trước mặt cậu, có lẽ “vừa đủ” để nấu cái gì đó.

Ba cô gái nhìn nhau, phá lên cười. “Đúng là bó tay với mấy cậu!”
Ba anh chàng đỏ mặt ngượng ngập.
“Thôi không nói nữa, nấu cái gì đi! Tớ đói muốn xỉu rồi!!” Heiji than vãn trong khi lau chùi bộ mặt “lọ lem” của mình.

“Mọi việc ổn chứ mọi người?” David và Lisa xuất hiện. Họ đang kiểm tra các nhóm để chắc chắn rằng không có sự cố nào xảy ra. Dựng trại và đốt lửa mà để rơi vào tay các cô cậu thiếu niên này thì thật khó lòng yên tâm được.

“Có vẻ đều tốt đẹp! Lều đã được dựng, lửa cũng được mồi. Khá lắm các chàng trai!” Lisa nhận xét.
Mấy anh chàng chẳng nói tiếng nào, mặt đầy tội lỗi.
“Chúng tôi vừa nhận được thông báo, có hai người đàn ông lạ xuất hiện, lảng vảng quanh khu trại. Các bạn có thấy không?”
“Không... tụi em không thấy. Họ trông ra sao?” Kaito thắc mắc.
“Chúng tôi chỉ biết hai người họ mặc áo đen và đội mũ đen. Phải hết sức cẩn thận, nếu có bắt gặp hãy báo ngay cho chúng tôi, được chứ?”
“Mũ đen và áo...” Heiji lẩm bẩm trong miệng, liếc nhanh sang Shinichi. Mặt cậu cũng tối sầm lại, lộ rõ vẻ lo lắng.
“Hi vọng tất cả sẽ có thời gian vui vẻ. Và nhớ nếu có bất kì điều gì xảy ra, liên lạc với chúng tôi qua radio. Mọi người rõ chứ?” David nói.
“Trời đang chuyển lạnh và có khả năng trên núi sẽ có tuyết rơi.” Lisa nhìn xa xăm ra phía dãy núi. “Thời tiết thật kỳ lạ...”

Cuối cùng, hai người phụ trách rời đi. Mọi người nhìn lẫn nhau.
“Tốt, giờ ta tự do. Nấu ăn thôi!” Kaito nhanh nhảu nói. Nhưng ngay khi Aoko lấy ra một con cá, anh chàng bắn ngay ra xa mười mét, hét lớn. “Tớ không ăn thứ đó đâu! Quẳng nó đi! NGAY LẬP TỨC!!” Bộ mặt tái mét của cậu khiến cô bạn gái cười khoái trá. Màn rượt đuổi cá - người bắt đầu.

Trong khi mọi người đều ôm bụng cười (trừ Kaito tội nghiệp), Shinichi bước đến gần Ran, nói nhỏ. “Hãy luôn ở gần tớ, đừng đi đâu một mình đấy, được chứ?”
“Hả...?  Tại sao?” Ran hỏi, mặt đỏ ửng.
“À... Bởi vì...” Mặt Shinichi cũng dần đỏ lựng lên. “Tớ không muốn cậu gặp nguy hiểm. Tớ...”
“Kudou! Ra đây tớ nói chuyện chút!” Heiji gọi to.
“Nhớ những gì tớ vừa nói nhé.” Shinichi mỉm cười với Ran rồi quay lưng đi về phía Heiji.
Kazuha lại gần Ran. “Này, bạn trai cậu vừa nói gì thế?”
Ran cười mỉm. “Không có gì đâu... Ê, ai là bạn trai của tớ???!!!”

Heiji nói, giọng nghiêm trọng. “Chuyện gì đã xảy ra? Hai người ÁO ĐEN đang ở quanh đây. Chúng theo dõi cậu...” Cậu khựng lại “Kudou?”
“Hattori nghe đây. Nếu bất cứ chuyện gì xảy ra với tớ, hãy chạy ngay. Đi khỏi đây và dẫn Ran theo. Hãy đảm bảo rằng cô ấy được an toàn. Tớ có thể tự lo được!” Kudou đáp từ tốn và dứt khoát.

“Vớ vẩn!” Heiji gạt sang một bên.
Shinichi nhìn cậu ngạc nhiên. “Hả?”
“Nếu điều đó xảy ra, cậu thừa biết bất cứ giá nào tớ cũng phải giúp cậu mà. Vì thế đừng có đưa cái bộ mặt ‘tớ sẽ chết’ ra đây nữa!” Hattori nói nhanh.

“Chúng ta phải nghĩ đến những người khác nữa! Kazuha sẽ ra sao? Aoko? Kaito? Tớ không muốn ai bị liên lụy cả...” Shinichi trông rất giận dữ.
“Tớ sẽ trông chừng họ!” Tiếng Kaito vang lên ngay sau Heiji.
“Cái gì...!? Từ lúc nào cậu...”
“Tớ không hiểu hai cậu nói cái quái gì, nhưng nếu thấy có nguy hiểm, tớ sẽ lo cho mấy cô gái.” Kaito nói khẽ.
“À... ờ... cám ơn cậu...” Shinichi nói, nhìn nụ cười lạ lùng nở trên môi Kaito. Cái kiểu cười mà Shinichi thề rằng cậu đã gặp ở đâu đó mà không tài nào nhớ được.

“Cho đến lúc đó, cứ vui vẻ đi! Có thể nó không tồi tệ như cậu nghĩ đâu!” Kaito khoác vai hai người. Cậu tỏ ra rất phấn khởi và vô tư lự, khiến cho Shinichi và Heiji cũng bớt lo lắng đi nhiều.
“Cậu nói đúng, có lẽ chẳng có gì đâu!” Heiji hớn hở khoác vai Kaito, cười toe toét.
“Coi nào, đi thôi, phải ‘thanh toán’ mấy CON CÁ chứ nhỉ!?”
“...KHÔNG !!! CHẾT CŨNG KHÔNGGGGGGGG!!!” Kaito nhảy dựng lên kinh hoàng.

Hai người đàn ông mặc áo đen đang đứng sau bụi cây, mỉm cười nham hiểm nở khi quan sát Ran, Kazuha và Aoko trò chuyện. Chúng lặng lẽ nạp đạn vào súng...

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[30 Friends] #27: Ngoại tình

[Series] Thời Gian Để Yêu

Moonlight Hotel (Khách Sạn Ánh Trăng)