[Kì Trại Hè] Chương 19 – "Tôi đã chết đâu!"

Chương 19: "Tôi đã chết đâu!"

Kaitou Kuroba, và cũng chính là siêu đạo chích KID, yên lặng lắng nghe Gin và Ai kể về tổ chức Áo đen. Cậu đang chờ thời cơ để xông ra giải cứu mọi người, nhưng đến khi nghe Gin nói đến kim cương Pandora, cơn thịnh nộ và sự căm thù trong lòng cậu đã lên đến đỉnh điểm.

"CHÚNG là những kẻ đã sát hại cha mình!" KID nghĩ. Cha cậu cũng TỪNG là siêu đạo chích KID.
Và lí do? Là bởi cái viên kim cương chết tiệt được cho rằng có thể khiến con người trở nên bất tử?
Cha cậu đã lấy cắp Pandora và tổ chức đã giết ông như một vật cản đường trong cuộc tìm kiếm viên kim cương.

KID không thể chịu đựng được nữa, cậu nhất định sẽ bắt tổ chức phải trả giá.
Từ khi cha biến mất, Kaito đã thay ông tiếp tục làm KID để tìm ra chân tướng kẻ đã sát hại cha, nhưng cậu không bao giờ nghĩ ngày đó lại là hôm nay.
Chúng sẽ phải trả giá. KID nghĩ. Cha cậu là ảo thuật gia vĩ đại nhất, là người duy nhất cậu không thể đánh bại với những trò ảo thuật tài ba, và là người cha cậu luôn yêu quý.

Không một ai cử động, tất cả tập trung vào KID, ánh mắt cậu bùng lên ngọn lửa giận dữ. Tiếng động phát ra từ thác nước như tăng thêm kịch tính cho ‘buổi gặp mặt’. Một luồng gió nhẹ thổi qua khiến chiếc áo choàng trắng của KID tung bay.

Shinichi nhìn xung quanh. Cánh rừng, hồ nước, dòng sông, bầu trời xanh. Nhưng không, không một chiếc trực thăng nào cả. “Lẽ ra khi bay lên họ phải nhìn thấy chúng ta chứ!? Nhưng, chẳng có gì cả. Đồ chậm chạp, không thể nhanh nhẹn hơn một chút được sao?!" Chàng thám tử nghĩ bực bội.

"Chúng ta đã giết ngươi 8 năm trước, làm sao ngươi có thể sống lại được?" Vodka tỏ vẻ ngạc nhiên, và một chút sợ hãi.
KID mỉm cười lạnh lùng. "Ta là Siêu đạo chích KID, các ngươi nghĩ ta dễ chết vậy sao?"

"Oa..." các cô gái trầm trồ trước vẻ phong độ của KID.
Aoko gần như nín thở. KHÔNG THỂ NÀO! Cô nghĩ. KID! Ở đây sao? Và hắn ta đã chết 8 năm trước dưới tay mấy tên áo đen quái gở này?! Vậy... trước mắt cô bây giờ là một hồn ma?
"Cứ đợi đấy! Bố tôi mà đến đây thì..." Aoko lẩm bẩm.

Hakuba chỉ nhìn KID chằm chằm. Anh linh cảm được điều gì đó, nhưng vẫn rất mơ hồ.
Tất cả những mảnh ghép đã bắt đầu hiện ra. Nhưng khoan... cha của Kaito cũng mất tích 8 năm về trước.
Một sự trùng hợp ngẫu nhiên ư? Không, không phải. Không thể nào. Liệu có khả năng đó không? Hakuba cứ liên tục tự hỏi mình như vậy.
Rồi, một tia sáng chợt loé lên trong đầu, anh nghĩ mình đã biết được con người thật của KID.
Hakuba bỗng cảm thấy thật đáng buồn cho KID. Và cả Kaito. Trong lòng anh hiện giờ đang hỗn độn nhiều loại cảm xúc.
Anh vẫn chưa khẳng định được, nhưng nhất định anh sẽ tìm ra, một ngày nào đó. Nếu anh thoát ra khỏi đây và còn sống.

"Đây có phải vật ngươi đang tìm kiếm?" Gin nói lớn, tay giơ lên một chiếc lọ. Một chiếc lọ nhỏ màu trắng. Bên trong đó là liều thuốc teo nhỏ cuối cùng.
Hắn nghĩ rằng KID đang tìm kiếm thứ thuốc này để kiếm một món kha khá từ việc bán nó cho những tỉ phú trên khắp thế giới.
"Đến đây mà lấy, nếu ngươi dám!" Gin cười chế nhạo KID.
Nhưng KID không chuyển động, cậu chỉ nhìn Gin, cố gắng kiềm chế cơn giận dữ và tìm cách để cứu mọi người.

"Đó... đó là liều thuốc cuối cùng!" Ai chợt kêu lên khi nhận ra chiếc lọ.
"Làm sao ông lấy được nó? Tôi đã đưa nó cho..." Mặt Ai tái nhợt đi, giọng bắt đầu run run. "Không... không thể thế được!"

"Đồ khốn!" Shinichi hét lên giận dữ, người bác đáng kính luôn quan tâm giúp đỡ cậu những lúc khó khăn nhất... Ran bật khóc. "Các người... đã giết bác ấy?" Ran hỏi khẽ. Gin chỉ cười, như thể chế giễu vẻ đau đớn của họ.

Bất thình lình, Ai chạy lao đến chỗ Gin. Cô không thể chịu đựng được nữa, hai hàng nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Tiến sĩ Agasa? Người đã coi cô như con gái, người cô luôn kính trọng và yêu mến vì lòng tốt bụng và thỉnh thoảng là sự vụng về đến tức cười. Ông luôn bảo vệ và giúp đỡ Ai. Nhưng... giờ... giờ thì...
"Ai! KHÔNG!" Hakuba hét lên khi thấy Gin chĩa súng vào Ai.
Anh lập tức chạy theo Ai và đẩy cô xuống đất.
Cùng lúc đó, tiếng súng nổ vang.

PẰNG!!!!!!!!!!!

"Hakuba!" Aoko hét lớn. KID bàng hoàng. Heiji và Shinichi sững sờ.
Máu bắt đầu chảy xuống tay Ai, bắn cả lên mặt cô. Cô ngồi dậy và nhìn thấy Hakuba đang nằm trên mặt đất. Máu không ngừng tuôn ra từ bụng anh, ướt đỏ cả một khoảnh đất.
Đầu cô chợt trống rỗng, chẳng biết phải làm gì.

Trong lúc mọi người còn đang sững sờ nhìn Hakuba gục xuống, Ran và Kazuha đột ngột hét lên "LÀM ĐI!"

Cơ hội của họ đã đến!
Hai người lập tức quay lại. Ran tung cú đá sấm sét vào bụng Gin. Kazuha thì đá mạnh vào Vodka ở chỗ-mà-ai-cũng-biết-là-gì-rồi-đấy.
Gin tất nhiên không phải một kẻ tầm thường, hắn nhanh chóng tránh được đòn của Ran và vặn chặt tay cô, dí súng vào thái dương.
"Vĩnh biệt, cô bé." Gin thì thầm. Ran nhắm mắt lại khi nghe thấy tiếng lên đạn của khẩu súng.
"Thế là hết..." Cô nghĩ thầm.

"TÔI ĐÃ BẢO," Một giọng nói đột ngột vang lên.
"ÔNG KHÔNG ĐƯỢC ĐỤNG ĐẾN CÔ ẤY!"
Trước khi Gin kịp quay lại, một chiếc balô bay thẳng vào đầu hắn, kèm theo đó là một cú đánh cực mạnh vào quai hàm.

Gin buông tay Ran và lảo đảo lùi lại.
Chưa kịp hoàn hồn, hắn đã lĩnh trọn một cú đánh nữa, trong khi chưa nhận ra đó là ai. Máu chảy xuống từ miệng hắn.
"Shinichi!" Ran hét. Rồi cô thấy một dáng người nhỏ bé lao thẳng đến chỗ Gin.

"Heiji! Khoan đã! Cậu chẳng làm được gì đâu!" Ran cố sức ghìm Heiji lại.
"Ran, thả tớ ra! Để tớ cho tên khốn này một trận! Tớ sẽ đá đít, bạt tai và..." Heiji vùng vẫy và hét lớn.
"Nhưng cậu còn không với tới thắt lưng của hắn!"

Bên cạnh đó, Kazuha vẫn đang giữ tay Vodka và với một cú đòn quất mạnh hoàn hảo, hắn đã nằm ngay đơ trên đất. Kazuha dùng đầu gối ghì lên bụng Vodka và ngay sau đó Aoko liền chạy đến ‘tham gia’ cùng.
Vodka kêu gào ‘thảm thiết’.
Hắn đang bị một cô gái giữ chặt và một người khác thì chạy đến nhặt lấy khẩu súng trên tay và ném về phía bụi cây.

"Đồ con lừa ngu ngốc!" Kazuha hét to và cho Vodka một cái bạt tai. Tuy nhiên, Aoko nghĩ rằng như thế là chưa đủ, cô cúi xuống vác một tảng đá lớn gần đó và đập vào đầu hắn.
BAM!!!!!!!
Sau cú đập cực mạnh, Vodka còn nhìn thấy gì trước mắt nữa và ngất xỉu. Ít ra thì phải trong vài giờ đồng hồ nữa hắn mới có thể tỉnh lại.

“Oa..." KID thốt lên ngạc nhiên. "May mà Aoko không biết mình thực sự là ai!" Cậu nghĩ.

Đứng ngoài cuộc chiến, Hakuba nằm trên mặt đất với vết thương vẫn không ngừng chảy máu và tự nhủ so với hôm qua thì hôm nay mới là ngày tồi tệ nhất cuộc đời mình.
"Hakuba... tôi xin lỗi!" Ai nói khẽ, cô nâng anh dậy và đặt tay lên vết thương. Cố gắng không để nước mắt trào ra, cô nhìn Gin với ánh mắt rực lửa căm thù.
Nhìn Ai, Hakuba chợt nhận ra bên trong vẻ ngoài lạnh lùng và mạnh mẽ của cô gái này vẫn còn những cảm xúc bình thường rất đỗi chân thực.
"Tôi đã chết đâu!" Hakuba nghĩ thầm, nhưng anh cảm thấy địa ngục đã gần lắm rồi.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[30 Friends] #27: Ngoại tình

[Series] Thời Gian Để Yêu

Moonlight Hotel (Khách Sạn Ánh Trăng)