[Kì Trại Hè] Chương 2 – Sự trùng hợp
Chương 2: Sự trùng hợp
Cuối cùng, tấm biển “trại hè” cũng lấp ló xuất hiện trước
mặt bốn người. Đây không phải là kỳ trại hè bình thường. Nó dành cho tất cả những
người ở độ tuổi thanh thiếu niên có đầu óc nhạy bén, sắc sảo, ước mơ trở thành
FBI hay CIA trong tương lai.
Shinichi và Heiji được mời tham gia trong hai tuần. Tất
nhiên, Ran cùng Kazuha nào yên tâm để họ đi một mình!
“Oa, chỗ này đẹp thật! Nhìn những cái giường này xem,
chúng làm bằng gỗ đấy!” Kazuha phấn khích nói. Họ đang ở trong những căn
nhà gỗ nhỏ với bốn chiếc giường và vài cái bàn. Căn phòng không lớn lắm
nhưng lại rất ấm cúng và thoải mái. Sàn gỗ chắc chắn, có ghế và cửa sổ,
với một phòng tắm. Mọi thứ đều rất tuyệt trừ...
“Không có tivi?” Kazuha lẩm bẩm. “Chẳng vui gì cả!”
“Cậu có nhớ chúng mình đã phải ngồi xe bao lâu để đến đây không? Ở một nơi hoang sơ thế này thì đâu thể đòi hỏi gì được!” Ran an ủi cô bạn.
“Cũng còn may là chúng ta cùng phòng với nhau đấy.”
Cánh cửa chợt mở, một cô gái bước vào cùng
chiếc vali. Với mái tóc đen dài và gương mặt tròn dễ thương, cô mỉm
cười với Ran và Kazuha.
“Có phải đây là nhà số 23 không?”
“Vâng.”
“Ôi, vậy các cậu là bạn cùng phòng với tớ rồi. Tên tớ là
Aoko, rất vui được làm quen!”
Trong khi ở khu trại của những chàng trai...
“Hừm, tớ không nghĩ nơi đây lại hoang vắng đến thế! Mà
quay lại chuyện cũ, chừng nào cậu mới chịu kể với Ran chuyện về Conan đấy?”
Heiji nhìn Shinichi.
“Chưa biết, tớ nghĩ rằng không...”
“Coi nào, chỉ vì cậu đang sợ đấy thôi! Muốn tớ kể giúp
không?” Heiji cười nhăn răng, cắt lời.
“ĐỪNG HÒNG!”
“Vậy thì ráng mà nghĩ cách thú nhận sơm sớm đi,
không thì tớ sẽ làm thay cậu đấy. Cô ấy có quyền được biết!”
“Tớ chẳng thấy việc này liên quan gì đến cậu!”
“...” Heiji không biết đáp trả lại thế nào.
“Thôi đi coi xem bữa tối có món gì nào!” Cuối cùng,
cậu thở dài.
**********************
“Shinichi, đợi đã!” Ran hét to, chạy với theo chàng trai
đội mũ bóng chày trước mặt. Cậu mặc áo phông đen và quần jean xanh. Ran
và Kazuha đang trên đường đến phòng ăn. Có đến cả trăm người ở đây, tất
cả đều là thanh thiếu niên tầm 16-18 tuổi.
“Shinichi! Đừng giả vờ không nghe tớ gọi! Heiji đâu?” Ran
gào, bước nhanh hơn để kịp chụp lấy vai người trước mặt. Anh chàng quay lại
nhưng thật ngạc nhiên, đó không phải Shinichi.
“Có chuyện gì?” Cậu ta hỏi.
“Bạn cần tôi giúp gì sao?” Anh chàng mỉm cười. Bất chợt
mặt Ran và Kazuha đỏ bừng. Nói gì thì nói, anh chàng này đúng là rất
đẹp trai.
“À, không, xin lỗi. Tớ cứ nghĩ bạn là...”
“Chúng tớ nhầm cậu là bạn trai của cô ấy” Kazuha cười
tinh nghịch, tiếp lời. Ran tỏ ra ngượng ngùng.
“A, bạn là Ran Mouri đúng không?” Bất chợt chàng trai hỏi.
“Phải, nhưng sao cậu...”
Cậu ta mỉm cười lần nữa. “Tớ thấy bố bạn trên tivi suốt,
bạn thường hay đi theo ông ấy.”
“Kaito!” Aoko hét lớn, hối hả chạy về phía họ.
“Các cậu biết nhau sao?” Cô hỏi Ran và Kazuha
“Không, nhưng giờ thì biết rồi.” Kaito trả lời. “Thôi
đừng nói chuyện đó nữa, đi ăn tối thôi. Tớ sắp chết đói rồi đây.”
Ran và Kazuha bần thần nhìn nhau rồi đồng loạt hỏi Aoko. “Kaito
là bạn trai cậu à?”
“HẢ????” Mắt Kaito lẫn Aoko chỉ còn bé tí teo như hai hạt
đậu. “Không không, chỉ là bạn thân thôi!” Aoko nói.
“Chúng ta đi ăn đi nào!” Kaito sốt ruột. “Tớ không đợi
cậu đâu đấy!”
“Có bao giờ cậu đợi tớ đâu!” Aoko hậm hực đáp.
“Này tớ có gợi ý, tại sao chúng ta không đi nhanh trước
khi cuộc chiến giữa hai cậu bùng nổ?” Ran toát mồ hôi.
Kaito khẽ đưa mắt nhìn Ran. “Chà tuyệt, vậy tức là chú
nhóc bốn mắt với cậu thám tử nói giọng kỳ cục cũng ở đây...”
Mắt Kaito chuyển từ gương mặt Ran sang hai bóng người
đang đứng sau bụi cây. Hai người đàn ông đang quan sát họ chăm chú, mặc
áo choàng đen và đội mũ đen. Nhưng cậu nhanh chóng lờ đi vì nghĩ chẳng có
liên quan gì đến mình.
Nhận xét
Đăng nhận xét