[Kì Trại Hè] Chương 5 – Trò chơi chết người
Chương 5: Trò chơi chết người
Trời đã vào trưa. Sau khi ăn xong, cả nhóm vào rừng tìm nấm cho bữa
tối. Các cô gái trò chuyện rôm rả trong khi các chàng trai hào hứng kể lại những
vụ án mình đã giải quyết.
“Kaito này, sao cậu không trình diễn vài màn ảo thuật cho tất cả
xem?” Aoko phấn khởi đề nghị.
“Ừm, được thôi. Nhìn kĩ nhé!” Kaito lấy ra một đồng xu, đặt nó vào
lòng bàn tay trái. Sau đó, cậu dùng bàn tay phải xoa nhẹ lên đồng tiền. Trong
vài giây, nó biến mất. Lòng bàn tay cậu hoàn toàn trống rỗng.
“Oaaa!!” Kazuha và Ran há hốc miệng. “Đồng xu đâu rồi?” Cùng lúc
đó, hai cô gái nhìn hai chàng thám tử chờ đợi lời giải thích.
“Chỉ là mánh khoé thôi, chẳng phải ảo thuật gì hết!” Heiji nói.
“Luyện tập một chút thì bất cứ ai cũng có thể làm được!”
“Còn hơn là ảo thuật, đó là một nghệ thuật. Và thám tử mấy cậu lẽ
ra phải biết là trình diễn điêu luyện một màn ảo thuật khó thế nào chứ!” Kaito mỉm
cười. “Các cậu đã nghe đến KID chưa? Nếu tớ nhớ không nhầm thì hình như các cậu
cũng cố bắt anh ta rất nhiều lần nhưng đều thất bại phải không? KID cũng là một
nhà ảo thuật đấy.” Kaito nói với giọng đầy châm chọc.
“Chỉ tại hắn mà tớ bị xe tải tông phải!” Heiji nói. “Nếu bắt được,
hắn sẽ phải hối hận về việc đó... tên trộm ngu ngốc!”
"Này, anh ta không ngốc!” Kaito cãi lại.
“Tớ nhớ rằng Conan đã ngăn chặn được KID một hay hai lần rồi. Cái
vụ án viên ngọc trai đen trên con tàu...” Ran ngẫm nghĩ.
“Phải rồi, nhờ ơn thằng nhóc đó...” Kaito lầm bầm, liếc nhìn
Shinichi.
“Gì thế?” Shinichi hỏi. “Sao nhìn tớ?”
“Không có gì...” Kaito nhìn Kudou hậm hực.
Shinichi mỉm cười. “Nếu tớ ở đó, hắn đừng hòng trốn được khỏi tàu!”
“Thì cậu đã ở đó còn gì!” Kaito quát.
“Hả!?”
Buổi chiều trôi qua nhanh chóng khi ba anh chàng tranh luận với
nhau, ai là thám tử tài ba, ai là nhà ảo thuật xuất sắc. Mấy cô nàng chớp mắt
nhìn nhau.
“Sao họ thân nhau quá vậy?” Kazuha thắc mắc.
Năm giờ chiều, Shiniichi đang thu xếp đồ đạc.
“Cậu đang làm gì thế?” Heiji bước vào lều.
“Thu dọn.”
“Biết rồi, nhưng... tại sao?”
“Cậu không thấy gì trên mặt đất sao?”
“Vài điếu thuốc lá, dấu chân và... hình như có ai đó đang theo dõi
chúng ta.” Heiji nói.
Shinichi gật gù. “Cậu thông minh ra rồi đấy, Hattori.”
“Im đi, Kudou.”
“Nghe này,” Shinichi bắt đầu nghiêm túc. “Tớ sẽ dụ bọn chúng đi
theo tớ, cậu và Kaito dẫn mấy cô gái trở về khu trại chính ngay lập tức. Chúng
sẽ làm hại ai đó, và tớ không muốn các cậu bị liên lụy.” Shinichi bình tĩnh
nói.
“Không, Kaito sẽ lo việc đó. Tớ đi với cậu...” Heiji phản đối.
Shinichi nhướng mày và định tiếp tục tranh luận.
“Này, tụi con gái xong xuôi hết rồi. Hai người chưa chịu ra nữa
à?” Kaito bước vào.
“Hả? Cái gì?” Heiji và Shinichi ngạc nhiên, quay sang nhìn nhau.
Kaito phì cười. “Mặt hai cậu giống y chang nhau! Cậu nghĩ tớ là đồ
ngốc hay sao khi không thấy những dấu vết đó? Hai kẻ đó đang theo dõi chúng ta,
phải báo cho David với Lisa ngay.”
Kaito cười tinh quái. “Xem ra tối nay khỏi phải ngủ lều rồi!”
Ran, Kazuha cùng Aoko đứng bên ngoài tán gẫu, trong khi đợi
Shinichi, Heiji và Kaito xếp lều.
“Này, rút cái thanh này ra như thế nào?” Shinichi hỏi, lần nữa.
“Thôi, để tớ làm cho nhanh.” Ran thở dài, bước lại gần cậu.
ĐOÀNG!!!!!!!!
Một tiếng súng nổ.
Shinichi nhảy bổ về phía Ran và đẩy cô xuống.
“NẰM XUỐNG!!!” Cùng lúc đó, cậu hét lên với mọi người.
Heiji cũng vừa kịp kéo Kazuha tránh đạn.
“AAAAAAAA!!!!!” Aoko la lớn. Máu chảy từ ngực Kaito, lan dần ra áo
Aoko.
“Kaito! Kaito!” Cô khóc thét.
“Tớ không sao, đừng lo...” Kaito thở hổn hển, mặt trắng bệch.
“Khốn kiếp!” Shinichi vừa nguyền rủa vừa đỡ Ran dậy. Cậu nhìn thẳng
vào mắt cô.
“Chạy đi, Ran! Trở lại khu trại chính với những người khác, tớ sẽ
giải quyết chuyện này. Chúng nhắm vào tớ, không phải cậu.”
“Cái gì? Cậu nói gì thế? Làm sao tớ bỏ mặc cậu được!” Ran hoảng hốt,
không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Tớ hứa, nhất định tớ sẽ trở lại tìm cậu. Còn bây giờ thì chạy đi!
Tìm David và Lisa, báo cho cảnh sát ngay!”
Ran nhìn Shinichi. “Hãy hứa với tớ cậu sẽ không sao. Hứa đi...” Mắt
cô đã ngấn nước.
Shinichi ôm lấy cô, hôn nhẹ lên trán, và mỉm cười. “Tớ hứa mà. Thậm
chí có chết tớ cũng về tìm cậu.” Mặt Ran đỏ ửng.
“Đủ rồi đấy! Hai người muốn thành cái xác khô à! Còn không lo chạy
đi, Romeo với Juliet!!” Heiji hét bực bội. Aoko đỡ Kaito đứng dậy. Ngay lúc đó,
một tiếng súng khác nổ ra. Lần này, là ngắm vào Heiji.
Heiji rủa thầm, đẩy mạnh Kazuha. “Ngốc, chạy mau đi!!”
Kazuha chụp lấy cánh tay Ran, quay đầu lại. “Đừng có gọi tớ là ngốc!
Cậu... cậu còn giữ lá bùa tớ đưa chứ?”
“Còn! Giờ thì đi được chưa?”
“Nhưng....”
“Kazuha, tớ sẽ không sao đâu!” Heiji nhe răng cười, nháy mắt với cô
bạn. Đồng thời xoay lại chiếc mũ lưỡi trai.
Kazuha im lặng, nhưng cô biết, Heiji sẽ không sao. Hi vọng là thế.
Ran và Aoko cùng đỡ Kaito chạy về hướng khu trại chính. Kazuha lưỡng
lự, ngoảnh lại nhìn mấy chàng trai lần nữa.
"ĐI ĐI!!!” Heiji gào.
Kazuha giật mình, cô chưa bao giờ thấy Heiji giận dữ đến thế. Hít
một hơi thật sâu, cô cắm đầu chạy một mạch, biến mất vào sau bụi cây.
Shinichi và Heiji đứng ở cùng một chỗ.
“Hattori, rời khỏi đây mau!” Shinichi hét.
“Không! Tớ biết bí mật về cậu. Sớm muộn gì chúng cũng lần ra tớ. Tớ
không muốn liên luỵ Kazuha.” Heiji cũng lớn tiếng không kém.
“Ờ, chúng sẽ còn biết sớm hơn với cái âm lượng phát ngôn cho cả thế
giới của cậu đấy!” Shinichi mắng.
“Không cần quát lẫn nhau như thế, hai chàng thám tử.” Từ bụi cây,
Gin bước ra với nụ cười rợn người và khẩu súng trên tay. Theo sau hắn còn một
tên.
“NGƯƠI!?!” Máu Shinichi muốn lên tận đầu.
“Sao ngươi có vẻ ngạc nhiên khi thấy ta thế, Kudou Shinichi? Thôi
thì giải quyết luôn cho đỡ mất thời gian chứ nhỉ? Ngươi có thể từ từ thưởng thức
cảnh bạn ngươi mất mạng trước...”
Heiji lại rủa thầm trong họng khi Gin chĩa mũi súng về phía mình.
Nhận xét
Đăng nhận xét