[Kì Trại Hè] Chương 10 – "Tôi thích Sherry hơn."

Chương 10: "Tôi thích Sherry hơn."

"Thế... cô là ai?" Hakuba hỏi, cố tỏ ra mình không quan tâm xem Ai có trả lời hay không, vì anh đã hỏi câu này đến lần thứ 5.

Họ vẫn đang tìm kiếm Shinichi và Heiji trong rừng, trước khi Gin và Vodka tìm được.
Trời rất tối, nguồn sáng duy nhất lúc này là chiếc đèn pin của họ và ánh trăng yếu ớt. Bóng của những cái cây in xuống đất tạo ra những hình thù ghê rợn và đáng sợ, tiếng lá khô xào xạc theo mỗi bước chân trong đêm tối, dễ dàng gợi cho người ta nhớ đến một bộ phim kinh dị. Nhưng đó không phải điều Hakuba quan tâm lúc này.

"Đây sẽ là lần cuối cùng tôi hỏi câu này... nếu cô trả lời tôi!” Hakuba gắt.
"Tốt hơn là anh không nên biết." Ai trả lời, cô bước đi nhanh và không nhìn vào mặt Hakuba.

"Thưa quý cô, ít nhất thì cô cũng phải cho tôi biết một cái tên để tôi có thể gọi cô, còn nếu không thì tôi sẽ gọi cô là cô gái kì lạ với một khẩu súng.” Hakuba nói, anh hơi bực bội vì cô gái này chẳng hề để ý đến mình, thậm chí là một dấu hiệu nhỏ nhất. Hakuba không quen với việc bị phớt lờ bởi một cô gái xinh đẹp như Ai.

Ai cau mày và nói "Anh có thể gọi tôi là Ai." Cô bước đi nhanh hơn, dường như hơi khó chịu.
Sau đó, cô bắt gặp một cái mạng nhện trước mắt, Ai bình thản gỡ nó ra và thả đi, cái mạng nhện bay thẳng vào mặt Hakuba đang đi đằng sau.

"Cô Ai! Rất hân hạnh được gặp cô, tôi là Hakuba..." Hakuba nói, cực kì khó chịu vì cái mạng nhện đã vướng ngay vào mặt anh trước khi anh kịp kéo nó ra.
"Ồ."
"Cô nói ‘ồ’ tức là sao!? Cô không biết tôi là ai ư!?" Hakuba không thể tin vào tai mình nữa, thường thì các cô gái sẽ đỏ mặt và thẹn thùng khi họ biết rằng anh là một trong những thám tử giỏi nhất Nhật Bản và Anh quốc, và tất nhiên, vì Hakuba rất đẹp trai.

"Anh là một người CỰC KÌ phiền phức luôn nghĩ rằng mình là anh hùng đi giải cứu bạn bè, trong khi thực tế là anh ta đang đẩy mình vào chỗ chết.” Ai đáp, vẫn không nhìn Hakuba.

"Thái độ của cô không hề thân thiện chút nào, cô Ai."
"Cảm ơn, anh cũng thế." Ai mỉm cười, không còn tức giận nữa.
Hakuba thở dài, anh lẩm bẩm "Thôi được rồi, tôi đầu hàng."

Rồi Hakuba vừa kịp chớp mắt một cái, Ai đột nhiên biến mất ngay trước mắt anh.
"????!!!?... Ai?" Hakuba tự hỏi hay mình đang nằm mơ, rồi bất chợt anh cảm thấy đất dưới chân mình biến mất và...

"AAAAAAAAAA!!!!" Trước khi Hakuba kịp kêu thêm 5 giây nữa, anh va phải thứ gì đó rất cứng. Hakuba vội bám lấy cái vật đó bằng cả hai tay. Tim anh dường như ngừng đập trong vài giây theo đúng nghĩa đen. Hakuba chợt nhận thấy mình đang bị treo lơ lửng giữa không trung và cái thứ đang giữ anh lại đó là một cái cây mọc trong lòng đất. Hakuba hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh, rồi anh nghe thấy....

"HAKUBA!" Một giọng nói vang lên từ phía dưới, nhưng tối quá nên Hakuba không thể nhìn thấy gì cả, nhưng anh có thể cảm thấy tiếng nói ấy không xa lắm.

"Ai? Cô có sao không?"
"Không, tôi nghĩ mình đã rơi xuống một cái hang động ngầm dưới mặt đất!" Ai hét to. “Hoặc một cái hố sâu trên mặt đất...” Bên trong hang rất tối và lúc này đã vào đêm khuya.

Ai vẫn đứng yên và cố không chuyển động hay đụng vào bất cứ thứ gì phòng khi có cái gì đó rơi xuống.
"Vậy sao? Đoán xem, TÔI CŨNG THẾ!" Hakuba đáp, vết thương ở bụng khi đập vào cái cây bắt đầu đau hơn.

"Anh có sao không?" Ai nói, rồi nhanh chóng sửa lại. “Không phải tôi quan tâm hay gì đâu.”
"Tôi nghĩ vài cái xương sườn bị gãy thôi, cô đang ở dưới đáy hang à?" Hakuba trả lời, anh tự hỏi sao Ai không hét lên khi cô rơi xuống, quả là một sự bình tĩnh đến đáng sợ.

"Ừm, không sâu lắm. Anh có nhảy xuống được không?"
"Cái gì?!"
"Không sâu lắm đâu, anh đụng phải cái cây đúng không? Tôi cũng thế, nó chỉ cách đáy một khoảng ngắn thôi, anh có thể nhảy xuống được!"

"Cô có nhảy không?"
"Không, tôi trượt xuống."
"Chết tiệt..." Lần đầu tiên, Hakuba chửi thề trước mặt một cô gái. Hít một hơi thật sâu, anh buông tay ra. Hakuba rơi xuống đáy hang với một tiếng động rất to, cú ngã khiến cho toàn thân anh ê ẩm.

"Ôi... anh ổn chứ?" Ai nói, và lần này thì cô thực sự quan tâm đến chuyện đó. Thật lạ lùng, trong bóng tối, con người không thể nhìn rõ được nhưng họ có thể cảm nhận được mọi sự chuyển động xung quanh bằng âm thanh và những rung động của mặt đất, và khá dễ dàng đoán ra vị trí của Hakuba vì anh tạo ra khá nhiều tiếng động.

Ai quỳ xuống bên Hakuba và có thể cảm nhận được anh đang rất đau đớn.
"Thế cô nghĩ rằng tôi vẫn ổn sao!?" Hakuba hét lên, anh đau đến mức quên cả lối nói lịch thiệp vẫn thường thấy.
"Đừng cử động... cho tôi biết anh đau ở đâu." Ai nói, cố không chạm vào Hakuba trong bóng tối như thế này, cô không muốn chạm nhầm phải chỗ nào đó...

"Đau toàn thân! Đèn pin của cô đâu?" Hakuba rõ ràng đang rất bực bội.
"Bị vỡ rồi, khi tôi rơi xuống. Còn của anh?"
"Không biết."
"Hừm... ít ra..." Ai nói, cô đứng lên và nhận thấy xung quanh họ là vách đá và bùn lầy ẩm ướt.

"ÍT RA CÁI GÌ??!!" Hakuba gắt lên. “Hôm nay đúng là ngày tồi tệ nhất trong cuộc đời mình! Mình mới có 17 tuổi thôi mà!” Anh nghĩ thầm.
"Gin và Vodka sẽ không tìm thấy chúng ta ở đây, nếu như anh ĐỪNG CÓ HÉT NỮA!" Ai cúi xuống và bắt đầu tìm cái đèn pin của Hakuba.

10 phút im lặng. Không một ai nói nữa, chỉ có tiếng kêu của Ai khi cô cụng đầu vào đá hay trượt ngã vì nền đất quá trơn và gồ ghề. Cuối cùng thì Hakuba cũng mở miệng.

"Hãy cho tôi biết..."
"Chuyện gì?" Ai thở dài, từ bỏ hi vọng tìm được chiếc đèn pin, cô ngồi xuống cạnh Hakuba.

"Kudou và Hattori đang làm cái quái gì vậy? Cô là ai? Và tại sao cô cứ nói về tên của mấy thứ rượu nước ngoài đó?”

Ai mỉm cười, rồi trong bóng tối, cô bật cười thành tiếng.
"Tôi đã bảo anh đừng có đi với tôi rồi mà!" Ai nói, rồi bất chợt cô cảm thấy bàn tay Hakuba chạm vào tay mình, hay chính là tay cô chạm vào tay Hakuba.

Rất nhanh, cả hai người họ cùng rút tay lại, ngượng ngùng và lúng túng.
“Tôi sẽ nói cho anh tất cả những gì anh cần biết, nhưng chỉ khi anh hứa rằng sẽ không nói với bất kì ai, và khi tất cả những chuyện này kết thúc, anh sẽ không bị liên quan nữa." Ai nói, cô nhắm mắt lại và cảm thấy thực sự mệt mỏi.

“Tôi hứa." Hakuba nói, mắt anh cũng nhắm lại, ngực anh càng lúc càng đau hơn. Hakuba thở nặng nề, tay anh đẫm mồ hôi.

Ai bắt đầu kể về Tổ chức Áo đen, về chị gái cô, khi cô gặp Kudou, tiến sĩ Agasa, chuyện xảy ra giữa Ran, Kudou và Hattori và những gì diễn ra ngày hôm nay. Rồi cô nhận ra rằng cô đã kể với Hakuba tất cả mọi chuyện.

"Vậy... cô nghĩ rằng thứ thuốc đó sẽ cứu được Hattori?" Hakuba hỏi, cảm thấy choáng váng và ngạc nhiên. Anh có thể ngửi thấy mùi rêu bám trên vách đá, cũng không tệ lắm, khá là dễ chịu.
"Tôi không chắc, nó có thể làm cho tế bào tái tạo nhanh hơn bình thường. Ít nhất thì nó cũng giúp Heiji cầm máu và khép miệng vết thương lại."

"Ừm... tôi thực sự không mong đợi chuyện sẽ như thế này." Hakuba nói.
"Không... chẳng ai mong muốn những điều này cả." Ai thở dài, cô đột nhiên cảm thấy rất buồn và cô đơn.

Ai mở mắt, trong bóng tối, cô nhìn thấy chị gái đang nhìn cô và không hiểu vì sao, chị ấy trông rất buồn. Đôi mắt ấy ánh lên sự không đồng tình trên gương mặt thanh tú nhưng xanh xao.
Ai há hốc miệng và thấy từng dây thần kinh trong người mình căng lên. “Chị đang giận em sao? Chị Akemi?" Ai hỏi khẽ, giọng run run. Cô chớp mắt, chị cô đã biến mất. Hay đó chỉ là trí tưởng tượng của cô?

Hakuba không nói gì. Anh nghe thấy những gì Ai nói, nhưng anh quyết định im lặng.
Có điều gì đó ở cô gái này khiến cho cô ấy thật khác biệt. Anh nghĩ. Một cô gái đặc biệt ư? Hay có lẽ ‘kì lạ’ mới là từ để miêu tả cô.

Im lặng, rồi đột nhiên, giọng của Hakuba vang lên trong bóng tối.
"Tôi thích Sherry hơn."
"Cái gì?"
"Đó là một loại rượu ngon, cũng là một cái tên rất đẹp..."
"...anh thích nó hơn là Ai và Shiho?" Ai hỏi, bất chợt cô cảm thấy Hakuba cũng không phiền phức lắm như cô tưởng.

"Một loại rượu thật đẹp..." giọng Hakuba nhỏ dần rồi không thấy anh nói gì nữa.
"Hakuba?" Ai đột nhiên cảm thấy lo lắng, cô kéo tay Hakuba, nhưng không thấy trả lời và thậm chí cô còn không nhìn thấy mặt anh.

“Anh vẫn thật phiền phức..." cô lầm bầm. Rồi Ai cẩn thận cúi sát xuống mặt Hakuba, và nghe thấy tiếng thở đều đều của anh. Hakuba đã ngủ thiếp đi từ lúc nào.

“Ít ra thì anh cũng chưa chết..." Ai nghĩ, rồi cô đổi lại chỗ ngồi của mình cho thoải mái. Đó là một chỗ nằm khá thoải mái với lớp rêu phủ trên mặt đất như những chiếc gối mềm mại.
Đặc biệt là khi cô đã quá mệt mỏi sau mọi chuyện vừa xảy ra, thì đây không phải là một nơi quá tệ để nghỉ ngơi.

Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, Ai cũng như Hakuba, chìm vào giấc ngủ bình yên trong cái hang động tối tăm và yên tĩnh này, nơi mà theo một nghĩa nào đó thì an toàn hơn nhiều so với thế giới ngoài kia.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[30 Friends] #27: Ngoại tình

[Series] Thời Gian Để Yêu

Moonlight Hotel (Khách Sạn Ánh Trăng)