[Kì Trại Hè] Chương 17 – "Ông là ai?"

Chương 17: "Ông là ai?"

"Gin..." Ai nói khẽ, chầm chậm đút tay vào túi áo khoác đang chứa khẩu súng.

"Đừng nghĩ đến chuyện đó, Sherry, nếu không, cô sẽ sẽ là người đầu tiên bỏ mạng đấy." Gin cảnh báo với nụ cười nhếch mép.
Gin và Vodka chĩa súng về phía mọi người và sẵn sàng nổ súng nếu bất kì ai có hành động khác lạ.

"Ông là ai?" Ran hỏi, cô nắm lấy cánh tay Shinichi.
"Ông muốn gì ở chúng tôi?"

"Cô không biết sao? Có vẻ như bạn trai cô vẫn chưa nói gì với cô nhỉ." Gin chuyển hướng súng sang Ran và nói "Cô, ra đây, nếu không muốn thấy bạn cô chết ngay trước mắt!"

"Đừng lôi cô ấy vào chuyện này! Họ chẳng liên quan gì đến ông cả, tôi mới là người ông cần!" Shinichi hét lên giận dữ, đẩy Ran ra phía sau. "Ông không được đụng đến cô ấy."

"Không ư?" Gin cười khoái trá.
Rồi hắn chợt nhận ra Ai đang nhìn mình trừng trừng. Một ý tưởng nảy ra trong đầu hắn.

"Sherry, lấy khẩu súng ra đây." Gin ra lệnh.
"Hả?" Ai sửng sốt, nhưng cùng lúc đó, cô có một linh cảm rất xấu.
Ai từ từ rút khẩu súng ra từ túi áo khoác.

"Bắn cô ta đi." Gin mỉm cười, chỉ vào Ran.

Shinichi bàng hoàng.

"Ta biết là cô làm được, dù sao cô cũng từng là người của chúng ta, phải không? Dòng máu đen lạnh lẽo chắc hẳn vẫn chảy trong huyết quản cô. Bắn đi, Sherry." Nụ cười ác quỷ của Gin càng nở rộng. "Và ta hứa sẽ không giết cô. Cô có thể quay lại, tổ chức luôn đón chào cô."

"Cái gì?" tất cả kinh ngạc, mặt Ran bắt đầu trắng bệch.

Cô nhìn Ai, gương mặt cô ấy thật lạnh lùng và vô cảm. Ran bước ra đứng trước Shinichi.

"Bắn đi, nếu cậu thực sự là người như ông ta nói.” Ran nói to, trước mắt cô chỉ là một cô bé gái tên Ai cô đã từng yêu quý. Không phải một kẻ sát nhân máu lạnh.

"Đừng! Ai!" Shinichi hét lên khi thấy Ai chầm chậm chĩa súng vào Ran.
"Đừng làm thế! Chúng sẽ không bao giờ giữ lời hứa!" Shinichi nhìn Ai.

"Nếu cậu định bắn Ran, vậy thì hãy bắn tớ trước." Shinichi bước lên và đẩy Ran ra sau lần nữa.
Ran chợt nhận ra mình quan trọng thế nào đối với Shinichi. Gương mặt cô hỗn độn cảm xúc.

Dòng kí ức chợt ùa về trong Ai. Đó là lần đầu tiên họ làm quen với nhau trên bãi biển. Giờ thì cảnh tượng ấy hiện lên trong đầu cô, sống động hơn bao giờ hết.

Gin cười. "Lãng mạn làm sao, vậy thì cả hai người sẽ cùng chết." Rồi hắn nhìn Ai "Còn đợi gì nữa? Sherry?"

Ai nhìn Ran chằm chằm, rồi đột nhiên, cô nháy mắt. Hiểu ra ý của Ai, Ran mỉm cười.

"Chết đi, Gin!" Ai nói và ném khẩu súng về phía Vodka, nó đập vào hắn và rơi xuống đất.

"Ê! Đồ..." Vodka hét lớn, chĩa súng vào Ai, nhưng Gin đã giữ tay hắn lại.

“Khẩu súng đó không còn đạn nữa. Kể cả có, tôi cũng sẽ không giết một ai ở đây cả, các ông hãy quên chuyện này đi!!" cô hét. "Tôi không phải người của các ông, và sẽ không bao giờ! Tôi sẽ không đánh đổi bạn bè của mình với bất cứ giá nào!!" mắt Ai bùng lên ngọn lửa giận dữ. Máu trong người cô như sôi lên sùng sục.

Gin và Vodka sững sờ. Rồi Gin thở dài. "Ta đã hi vọng cô vẫn còn khôn ngoan để tận dụng cơ hội này và chúng ta có thể trở lại giàu có và quyền lực như trước đây. Thật đáng tiếc, Sherry, rất đáng tiếc." Gin lắc đầu. "Ta đã muốn nhìn tên thám tử này dằn vặt trong đau khổ khi chứng kiến bạn gái mình chết dưới tay người mà hắn từng tin tưởng, nhưng xem ra không được rồi."

"Tên khốn..." Heiji siết chặt nắm tay hơn. Aoko và Kazuha đứng sát nhau. Kazuha đưa tay ra ôm lấy Heiji. Heiji cảm thấy thật bất lực, hiện giờ cậu thậm chí không đủ sức để bảo vệ Kazuha và bạn bè.

"Ông là AI?" Aoko hỏi lần nữa. Mọi thứ đối với cô thật khó hiểu và đáng sợ. Hay, đối với tất cả mọi người.

Gin mỉm cười. Hắn nhìn từng người một, và quyết định.

"Ta sẽ giải thích, vì đằng nào các ngươi cũng chết. Nói với người chết thì chẳng hại gì." Hắn quay lại và nhìn Vodka. "Phải không? Vodka?"

Vodka không biết nói gì, nên hắn chỉ gật đầu và cười, đúng những gì hắn cần làm.

"Nhưng trước hết, hai cô gái kia, lại đây, MAU! Nếu không muốn ta thổi bay đầu bạn trai các cô!" Gin ra lệnh, chỉ vào Ran và Kazuha. "Tin ta đi, việc đó cũng dễ thôi, đúng không? Sherry?" Gin cười với Ai, nhưng Ai chỉ nhìn hắn trừng trừng giận dữ. Cô ước gì có thể ngăn chúng lại. Nhưng đó chỉ là mong ước.

"Đó không phải bạn trai tôi..." Kazuha lẩm bẩm.

"Ran... đừng..." Shinichi cất tiếng, nhưng Ran liền ngắt lời cậu. Cô đứng sát Shinichi và thì thầm. "Mọi thứ sẽ ổn thôi, Shinichi, ta cần phải làm những gì chúng yêu cầu, bằng không chúng sẽ giết tất cả những người ở đây. Nếu cố kéo dài thêm thời gian, cảnh sát có thể tìm thấy chúng ta trước khi..." Giọng cô bỗng nhỏ dần.

Cô nhìn thấy nỗi buồn ánh lên trong mắt Shinichi. Họ không thể chấp nhận được điều này, nhưng đây là lựa chọn duy nhất lúc này.

Heiji muốn nói gì đó, cậu túm lấy chân Kazuha và không chịu buông.
"Đừng đi!"
Kazuha nhìn Heiji, rồi Gin và Vodka. Cô biết cô không có quyền lựa chọn.

"Tớ không sao đâu! Tớ đã mang theo bùa hộ mệnh rồi." Kazuha đáp cương quyết.

Heiji chỉ nhìn cô. "Tớ sẽ không để chúng đụng đến cậu đâu, tớ hứa, Kazuha..."

"Cậu đâu thể chắc được, Heiji..." Kazuha nghĩ từ tận đáy lòng, cô mỉm cười kiên quyết và bước về phía Gin và Vodka cùng với Ran.

Aoko tiến lại gần Heiji và Hakuba đến cạnh Ai cùng lúc đó.

Gin và Vodka túm lấy tay Ran và Kazuha một cách thô bạo, chúng dí súng vào lưng họ.
Dây thần kinh của Shinichi và Heiji đều căng lên.

Gin và Vodka muốn đảm bảo rằng họ không giở trò gì nếu không muốn đem tính mạng mấy cô gái ra đùa giỡn.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[30 Friends] #27: Ngoại tình

[Series] Thời Gian Để Yêu

Moonlight Hotel (Khách Sạn Ánh Trăng)