[Kì Trại Hè] Chương 7 – “Tôi tin là vậy”

Chương 7: “Tôi tin là vậy”

“Lisa! David! Giúp chúng tôi với!” Aoko hét to khi vừa về đến trại hè.
Các cô gái dìu Kaito bước đi một cách khó khăn.
Từ vết thương của Kaito máu chảy ra ướt đẫm áo. Một vài người từ chỗ cắm trại nhìn thấy họ liền chạy ra.

Một trong số đó là Hakuba.

“Chuyện gì vậy?” Hakuba ngỡ ngàng khi nhìn thấy gương mặt tái nhợt đi của Kaito. Anh quay lại và gọi những người khác đang cắm trại gần đó. “Gọi David với Lisa đi! Nhanh lên! Kaito đang bị thương!”

David chạy ra khỏi ngôi nhà gỗ nhỏ và kinh ngạc trước cảnh tượng mình đang nhìn thấy. “Tôi mới để các cậu tự do một ngày mà chuyện đã như thế này rồi…” David lầm bầm trong lúc đỡ Kaito vào một căn phòng trong ngôi nhà gỗ.

Sau khi đặt Kaito nằm lên giường, Ran mới thở phào và kể cho David và Lisa nghe mọi chuyện, giọng nói vẫn còn bấn loạn và mặt tái xanh.

“Tôi sẽ đi gọi cảnh sát, hãy tập trung tất cả mọi người lại đây ngay lập tức. Lisa, gọi xe cứu thương đi!” David ra lệnh. Rồi anh thông báo cho tất cả mọi người rằng không ai được phép đi đâu, phải ở trong lều của mình cho đến khi cảnh sát có mặt.

“Chúng ta phải đi tìm Heiji và Shinichi! Họ đang gặp nguy hiểm!” Kazuha nói trong tâm trạng lo lắng tột độ. Từ nãy đến giờ cô vẫn giữ chặt lá bùa hộ mệnh trong tay.
“Chúng tôi sẽ quay trở lại tìm họ, các cô hãy ở lại đây.” David nói.
“Chúng tôi đi với anh!” Ran nói ngay sau đó.
“Không được!”

“Hãy để họ đi cùng, họ cần được biết chuyện gì đã xảy ra.” Một giọng nói cất lên phía sau họ.
Đó là Hakuba. Anh nhìn Ran và Kazuha, nở nụ cười an ủi hiếm hoi.
“Đừng lo, chắc chắn họ sẽ không sao đâu. Chúng ta đi thôi.”

Ran, Kazuha, David và Hakuba quay trở lại chỗ có tiếng súng lúc nãy, trời đã bắt đầu tối khiến họ không nhìn rõ xung quanh.
“Shinichi!” Ran gọi to, mắt tìm kiếm trong cánh rừng với hi vọng cậu bạn thân sẽ lại xuất hiện và mỉm cười với cô.
“Heiji! Cậu có nghe thấy không? Ra đây đi đồ ngốc!” Kazuha hét to hết mức có thể, mong rằng Heiji sẽ bước ra để mắng cho cậu ta một trận.

Hakuba vẫn đứng yên, nhìn xuống mặt đất. Chiếc đèn pin trên tay anh soi sáng một thứ gì đó. Một vũng máu đen, và vẫn chưa khô. Hakuba lắc đầu.
“Bọn chúng đã bắn ai đó, theo những gì còn lại, người này đã mất rất nhiều máu, và có thể đã….” Hakuba chợt dừng lại, anh phát hiện Kazuha đã im lặng bước đến bên canh anh.

Sau một hồi nhìn trân trân vào vũng máu, mắt cô bỗng đẫm lệ và giọng nói thì run run.
“Cái… cái đó…” Cô chỉ vào chiếc đồng hồ đeo tay rơi trên vũng máu.
“Đó là đồng hồ của Heiji… Cậu ấy… Ôi!” Kazuha bật khóc nức nở và Ran phải đỡ lấy cô trước khi Kazuha khuỵu xuống.

“Tôi không nghĩ là cậu ta đã chết đâu, Kazuha.” Hakuba nói. “Theo suy luận của tôi, những người áo đen này không việc gì phải di chuyển xác của cậu ấy nếu chúng giết Hattori. Các cậu có nhìn thấy những giọt máu này không?” Hakuba chỉ vào những vệt máu nhỏ giọt cách đó không xa lắm. “Ai đó đã giúp cậu ấy chạy trốn. Có lẽ là Kudou, đó là lí do có những giọt máu này. Họ đã chạy vào rừng.”

“Vậy thì… họ vẫn còn sống chứ?” Ran hỏi, khuôn mặt cũng trắng bệch như Kazuha.
“Tôi tin là vậy.” Hakuba nói.

David đợi cho đến khi Ran và Kazuha đi khỏi. Anh quay lại và hỏi Hakuba, “Làm sao cậu biết là Kudo đã đưa Hattori chạy vào rừng?”
“Tôi không biết, thực ra cũng chưa chắc lắm.” Hakuba đáp. “Nhưng tôi không muốn hai cô gái này nghĩ rằng họ đã chết. Các cô ấy đã đủ lo lắng lắm rồi. Với lại, ở đây còn có một người khác nữa.”

“Ai vậy?”
“Tôi tìm thấy hai loại vỏ đạn khác nhau, một là của những tên áo đen, cái còn lại…” Hakuba không nói tiếp, anh nhìn xuống một cái vỏ đạn rỗng trong lòng bàn tay “Còn có một người khác, và có lẽ chính người này đã cứu mạng họ.”

*************************

Khu cắm trại. Kaito đang nằm thiêm thiếp trên giường, Aoko và Lisa ngồi kế bên.
“Cậu ấy sẽ không sao đâu, đừng lo!” Lisa an ủi Aoko.
“Chúng ta nên đi ra ngoài và ăn chút gì đó, cứ để cho Kaito nghỉ ngơi, xe cứu thương sẽ đến ngay thôi.”

“Nhưng….” Aoko có vẻ miễn cưỡng khi phải rời Kaito.
“Đi nào!” Lisa nói, cô kéo Aoko xuống phòng ăn kiếm thứ gì đó.

Khi cánh cửa phòng đóng lại, chỉ còn Kaito ở trong phòng, ánh trăng chiếu xuống khuôn mặt đẹp trai nhưng xanh xao của cậu.

Cậu mở mắt.

“Phù… mình cứ tưởng họ sẽ chẳng bao giờ để mình yên” Kaito nghĩ thầm. Cậu nhảy xuống giường và kéo một cái túi nilon mỏng ra khỏi chiếc áo phông đẫm máu.

“Máu giả và áo chống đạn luôn luôn cứu mạng mình, không có chúng thì mình chết chắc! (Đặc biệt là khi ở gần hai tên thám tử kia). Giờ thì phải đi cứu Kudou và cái tên Heiji đó thôi. (Cậu ta dám nói KID là đồ ngu ngốc…)” Kaito lẩm bẩm và lôi cái vali ra khỏi gầm giường.

“À không, KID sẽ là người cứu họ.” Kaito cười toe toét, cậu lấy ra cái mũ trắng và đôi găng tay, đôi mắt xanh ánh lên sự thích thú như cậu vẫn luôn như vậy trước khi chuẩn bị ra ngoài và lấy trộm một bức tranh quý giá, một viên đá quý hoặc bất cứ thứ gì có giá trị. À, và cả kim cương nữa.

“Chỉ cần họ chưa chết…” Kaito nghĩ thầm, cậu nhảy ra khỏi cửa sổ và biến mất vào khu rừng mà không ai biết.

Hakuba vẫn đứng ở chỗ Heiji đã bị bắn, anh cố gắng tìm thêm vài bằng chứng cho thấy Shinichi và Heiji vẫn còn sống.
David, Ran và Kazuha đang quay trở lại khu cắm trại. Họ chẳng thể làm được gì trong bóng tối như thế này. Hakuba ở cách họ ít nhất 15 mét.

Đột nhiên, Hakuba nghe thấy tiếng sột soạt sau lưng. Anh quay lại và một bóng đen xuất hiện đằng sau bụi cây. Một cô gái trẻ tóc nâu đang đứng đó.

“Cô là ai?” Hakuba hỏi với vẻ cảnh giác và sẵn sàng kêu lên báo động cho mọi người.
“Không phải việc của anh.” Cô gái đáp lại lạnh lùng. “Anh hãy đưa tất cả mọi người ra khỏi chỗ này ngay, ngọn núi này không thể ở lại được nữa. Hãy chăm sóc Ran và Kazuha, họ có thể sẽ gặp nguy hiểm.” Ai nói. Cô quay lại và bước đi.

“Cô định đi đâu?” Hakuba hỏi. “Cô có phải người đã cứu Kudou và Hattori không?”
“…Tôi đi tìm họ, hoặc… xác của họ.” Ai trông rất buồn và lo lắng, điều này thật hiếm thấy.

Hakuba không nói gì, rồi anh đáp. “David và Lisa sẽ sơ tán mọi người ra khỏi ngọn núi này, Ran và Kazuha luôn đi với David nên họ sẽ được an toàn.”
Hakuba bước về phía Ai. “Tôi sẽ đi với cô để tìm Kudo và Hattori.”

“Không được!” Ai lập tức chĩa súng vào Hakuba.
“Tôi sẽ bắn anh.” Cô nghiêm giọng.
“Cô sẽ không bắn tôi đâu.” Hakuba mỉm cười như đang chế nhạo Ai.
“Anh có thể bị chúng giết chết!” Ai nói giận dữ.
“Cô cũng thế nếu tôi không giúp cô.”

Ai thở dài. Rồi cô mỉm cười, một nụ cười khó hiểu và ngạc nhiên, nhưng nó nhanh chóng vụt tắt và thay vào đó là một cái nhếch mép.
“Nếu anh muốn chết, thì anh có thể đi với tôi.”

Hakuba không nói gì, anh bước lên phía trước Ai và nhìn cô theo kiểu “xin quý cô dẫn đường”.
Hai người họ biến mất vào khu rừng tăm tối đầy cạm bẫy và nguy hiểm. Dù cách suy nghĩ và hành động khác nhau, nhưng không một ai sợ hãi hay nản chí, vì họ cùng có chung một mục đích, đó là giải cứu những người bạn mà mình yêu quý.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[30 Friends] #27: Ngoại tình

[Series] Thời Gian Để Yêu

Moonlight Hotel (Khách Sạn Ánh Trăng)