[Kì Trại Hè] Chương 6 – Sự sống và cái chết

Chương 6: Sự sống và cái chết

Tiếng súng nổ.
Ngay lập tức, Heiji ngã khuỵu xuống.

“KHÔNG!” Shinichi hét lên khi thấy máu phụt ra từ ngực áo Heiji.
“Đồ khốn! Ta sẽ giết ngươi!” Cậu quát lên trong bấn loạn với đôi mắt rực lửa căm thù. Shinichi bất lực nhìn máu của cậu bạn thân dần loang đỏ nền đất.
Heiji thở nặng nề, không thể cử động nổi.

Mọi việc đang hết sức rối loạn thì bất thình lình một tiếng súng khác nổ ra. Gin bật tiếng rên nhỏ, thả rơi khẩu súng xuống đất. Shinichi quay lại, ngỡ ngàng.

“Sao...!?” Gin quay lại nhìn. Máu thấm đẫm cánh tay trái của tên sát nhân tổ chức áo đen, tay phải của hắn cũng đẫm máu do đưa lên giữ chặt vết thương.
Từ phía sau bụi cây, một cô gái trẻ với mái tóc nâu đỏ đang giữ chắc khẩu súng lục trong tay. Gương mặt xinh đẹp nhưng đôi mắt thật lạnh lùng.

“Ai!!” Shinichi thảng thốt.
“Khoẻ không, Kudou?” Một lời chào không chút cảm xúc. Mắt cô luôn hướng về Gin, lúc nào cũng sẵn sàng cho hắn thêm một phát nếu có bất cứ động tĩnh gì.
“Cậu làm gì ở đây vậy?” Shinichi thật sự bất ngờ, không thể tin vào mắt mình.
“Tờ vừa nghe tin Gin trốn khỏi nhà tù. Tớ dự định tìm cậu để cảnh báo, nhưng giờ thì có vẻ đã muộn rồi.” Mắt Ai khẽ lướt sang Heiji. “Cậu ta sẽ không qua khỏi đâu.”
“Cậu có cách nào không? Điện thoại thì sao? Tớ phải báo cảnh sát!” Shinichi chạy đến bên cậu bạn thân.

“VODKA!!” Cùng lúc, Gin hét lên.
Ngay lập tức, tên Vodka nhắm thẳng Ai. Nhanh như cắt, cô né sang một bên đồng thời lấy chiếc lọ nhỏ trong túi áo ra, ném về phía Shinichi. “Bắt lấy!”

Vừa lúc Shinichi chụp được cái lọ thì tiếng súng nổ thêm một lần nữa. Nhưng lần này, Ai đã kịp nhảy vào bụi rậm rồi biến mất.
“Shinichi, ra khỏi đây mau!” Giọng cô vang lên sau bụi cây.

Bàng hoàng vài giây, Shinichi ngay lập tức đỡ Heiji đứng dậy rồi chạy thục mạng vào rừng. Nhiều phát đạn nữa bắn ra nhắm vào họ nhưng không trúng.

***************************
“Ráng lên Heiji, cậu làm được mà!” Shinichi nhìn Heiji.
Heiji thở ngày càng khó khăn, máu loang sang áo Shinichi.
“Cho tớ ngồi xuống... Kudou...” Cậu khẽ rên.

“Xem ra tớ lại tự chuốc rắc rối vào mình nữa rồi nhỉ?” Heiji mỉm cười, nhưng đôi mắt cậu đã dần mờ đi.
“Tớ... tớ xin lỗi... tớ...” Shinichi không biết phải nói gì. “Tất cả là lỗi của tớ!”
“Đừng nói thế, làm sao tớ bỏ cậu lại một mình được... Tớ mà không ở đó thì chúng đã giết cậu rồi...”
“Vì thế nên tớ mới bảo là lỗi của tớ!” Shinichi cãi lại, cố không tỏ ra quá bực bội vì cái trò ra vẻ của Heiji và cả nỗi lo lắng tột độ.

Heiji khó nhọc thò tay vào áo rút ra một vật gì đó. Lá bùa hộ mệnh.
“Đưa cái này cho Kazuha... Nói với cô ấy rằng tớ xin lỗi, tớ không thể gặp cô ấy nữa...” Heiji đột ngột dừng lại. Người cậu run lên bần bật, hơi thở như muốn tắc nghẽn.

“Tự tay mà đưa cho cô ấy! Có nghe tớ nói không Hattori?! Đừng vác cái bộ mặt đưa đám này ra với tớ!”
Tay Heiji buông thõng xuống đất. “Cầm lấy, Kudou! Không thể giúp tớ lần cuối sao hả?!”

Lòng Shinichi quặn đau. Buồn bã, tội lỗi, bất lực. Bạn thân nhất của mình đang hấp hối, còn cậu thì chỉ biết đứng nhìn.
“Tất cả là lỗi của mình...” Bản thân cậu nghĩ trong dằn vặt. Có cái gì đó nghẹn lại nơi cuống họng. Shinichi quay đi chỗ khác, cậu không muốn Heiji nhìn thấy nước mắt của mình.

Bất chợt, cậu sực nhớ ra. Chiếc lọ. Phải rồi, chiếc lọ nhỏ màu đen Ai đã ném cho cậu ngay trước khi biến mất. Shinichi lấy ra và nhìn kỹ nó. Cậu mở nắp, một mùi quen thuộc xộc vào mũi - cái mùi mà suốt cuộc đời cậu sẽ không bao giờ quên được. Và cậu cũng không thể ngờ chính bản thân mình phải dùng nó một lần nữa.

“Đây đúng là một cơn ác mộng!” Shinichi thầm nhủ. Tay cậu siết chặt chiếc lọ nhỏ.
“Heiji, uống cái này đi.”

“Gì thế?”
“Uống đi!”
“KHÔNG!” Heiji cố quát lớn nhưng vô ích.

“Cậu không uống thì tớ sẽ bắt cậu uống!” Shinichi nói rồi đột ngột bóp miệng cậu bạn mà đổ lọ thuốc vào.
“Buông tớ ra! Cậu làm cái quái gì thế!” Heiji hét yếu ớt. “Kudou! Cái quái...”
“Tớ đang cố cứu cậu thế nên mở cái miệng chết bầm của cậu ra mau!”
“@$&$*^%!?!” Heiji chỉ còn biết nguyền rủa, vì không thể ngăn Shinichi ép mình uống thuốc. Cậu cảm nhận được chất lỏng đã chảy vào trong họng mình. Nó có vị rất lạ. Khó chịu quá.
Cuối cùng, Shinichi cũng chịu tha cho cái miệng của Heiji.

“Kudou, cậu là đồ... Hơ...”
Heiji mơ mơ màng màng, lờ mờ nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt lo lắng của Shinichi.

Thình lình, ruột gan Heiji nóng lên, đau dữ dội như hàng ngàn mũi dao đâm thẳng vào người. Tim cậu đập điên cuồng.
Heiji gầm lên đau đớn, ôm chặt bụng và gập người lại. Cả người cậu như muốn bốc cháy và tan chảy. Rồi thì cậu chẳng cảm thấy gì nữa, bao quanh chỉ là bóng tối sâu thẳm.
Bất chợt, cơn đau khủng khiếp biến mất...

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[30 Friends] #27: Ngoại tình

[Series] Thời Gian Để Yêu

Moonlight Hotel (Khách Sạn Ánh Trăng)