[Khách Sạn Ánh Trăng] Chương 2

Chương 2: Chào mừng đến với khách sạn chúng tôi 

"Cuối cùng thì cũng tới!" Shinichi nói, đặt cái balô xuống rồi nhìn xung quanh sân bay. Cậu quay sang Kaito và Heiji - hai anh chàng vẫn đang ngấu nghiến ăn bánh lấy từ trên máy bay.

"Giờ việc ta cần làm là tìm taxi."
"Hoặc..." Kaito nhìn tại đám đông trên sân bay. "Hakuba có thể cho chúng ta quá giang." Cậu gật đầu hướng mắt về một phương.
Phải nói là Shinichi khá ấn tượng trước sự tinh mắt của Kaito. Cậu không thể nào thấy được Hakuba cho đến khi cậu ta chỉ còn cách họ khoảng 10 mét. Hakuba mỉm cười vẫy cao tay ý 'Tới đây nào!'

Ba người họ đi theo Hakuba ra khỏi sân bay, và thấy cậu ta bước vào một chiếc BMW to, đen nhánh.
Người lái xe đứng sẵn kế bên, mở cửa cho họ.
"Thật mừng khi gặp các cậu!" Hakuba nói phấn khởi "Vào trong đi! Sẽ dễ nói chuyện hơn!"
"Hay lại một cuộc đấu khẩu hấp dẫn cũ mèm..." Kaito làu bàu khi ngồi vào ghế.

Chiếc xe hơi rời khỏi sân bay và hòa vào luồng giao thông trên đường cao tốc.
"Xe của cậu à?" Heiji hỏi Hakuba.
"Hả? Không, xe này của bố tớ. Ông ấy cho tớ mượn bất cứ khi nào tớ muốn. Tất nhiên là cộng luôn vị tài xế." Hakuba trả lời rồi bắt gặp nụ cười toe toét trên mặt Shinichi.
"Ít ra thì cậu không dùng xe cảnh sát đến đón bọn tớ!" Shinichi nói, nhận được một cái lườm cay cú của Heiji.
"Tớ đã tính như thế nhưng rồi nghĩ lại thấy chuyến hành trình khá dài mà đi bằng xe cảnh sát thì không thoải mái chút nào!" Hakuba phá lên cười.

"Phải, phải rồi, nên cậu được một chiếc xe sang trọng từ một ông bố nhiệt tình chứ gì! Giờ vào vấn đề chính chưa? Viên kim cương Pandora ấy?" Kaito sốt ruột hỏi, trông có vẻ khá khó chịu.
"Cậu vẫn không thay đổi chút nào, Kuroba." Hakuba nhận xét "Aoko thế nào rồi? Tớ mong là cô ấy sẽ tìm được một người khác xứng đáng hơn cậu trong danh phận bạn trai Aoko!"
"Ê!! Cậu..."

Shinichi giơ tay lên để ngưng cuộc cãi vã này. "CHÚNG TA NGHE nội dung chính đi, Hakuba."

Hakuba lườm Kaito và được anh chàng đáp trả bằng cái liếc sắc bén.
“Hai tên này sẽ chẳng bao giờ chín chắn lên được.” Heiji nghĩ.

"Chúng ta sẽ đi đến một thị trấn gần bờ biển Bournemouth." Hakuba nói. "Khách sạn chúng ta ở là Moonlight Hotel - Khách sạn Ánh Trăng. Đó là một lâu đài thuộc quyền sở hữu của một gia đình quý tộc hoàng gia. Thật ra thì cuộc sống quý tộc của họ chấm dứt từ 10 năm trước. Đó là nguyên nhân họ lấy ra một số phòng trống để làm khách sạn."

"Chủ nhân của khách sạn là ông Norferk, ông ta có ba người con trai cùng hai người con gái. Hai người chị của ông cùng chồng họ cùng sống chung trong toà lâu đài này. Có vài người hầu, mấy quản gia, người làm vườn... nhiều lắm."

"Vậy còn bà Norferk thì sao?" Heiji hỏi trong khi đang cố nhớ hết những cái tên lạ lùng đó.
"Không, Hattori, phải gọi là QUÝ BÀ Norferk. Bà ấy đã qua đời 7 năm về trước khi Richard 11 tuổi." Hakuba trả lời buồn rầu."Richard là con út của ông Norferk và cậu ấy là bạn thân của tớ."

"Vậy ai bị ám sát trong gia tộc này? Vụ việc chính là sao?" Shinichi hỏi.
"Quý bà Norferk." Hakuba nói chậm rãi.

"CÁI GÌ???" Shinichi và Heiji hét. "Bà ấy đã chết 7 năm trước rồi mà?"
"Tớ biết, tớ biết." Hakuba mỉm cười. "Nhưng bình tĩnh nào, gia đình họ tin rằng quý bà Norferk bị một người trong gia tộc giết hại và hồn bà ấy trở về để trả thù."

Hakuba bất chợt thấy nét mặt của những anh chàng chuyển đổi liên tục từ muốn phá lên cười và tức điên lên.
"Đây đúng là một việc nhảm nhí nhất mà tớ từng nghe!" Kaito gào lên "Làm gì có ma trên đời này?"
"Làm sao cậu biết chắc được?" Hakuba cãi lại. "Richard không bao giờ nói dối tớ, cậu ấy đã nhờ tớ giúp đỡ và đó là việc tớ đang làm!"
"Vậy còn về Tổ Chức Áo Đen thì sao?" Kaito hỏi. "Rồi viên kim cương nữa?"

"Cậu và viên kim cương ấy có liên quan gì chứ?" Hakuba nói khó chịu nhưng anh quyết định tiếp tục câu chuyện.
"Ừ thì... vật gia bảo của dòng họ này chính là viên kim cương Pandora. Nó đã xuất hiện trong ngôi nhà này từ hàng trăm năm trước." Hakuba trả lời rồi quay nhìn Kaito đang có gương mặt phấn khích thấy rõ.

"Richard nói với tớ rằng viên kim cương ấy đã được giấu trong toà lâu đài này nhưng đến giờ vẫn không ai có thể tìm thấy.” Hakuba mỉm cười. “Gia đình họ nghĩ rằng ông Norferk biết chỗ giấu viên kim cương đó nhưng ông ấy không tiết lộ. Tớ nghĩ là ông ấy đang cố bảo vệ nó. Tuần trước có hai tên trộm đột nhập vào lâu đài và bị Richard phát hiện, cả hai tên đều mặc đồ đen. Chúng đã trốn thoát, gia đình họ nghĩ rằng mục tiêu của bọn trộm chính là viên kim cương."

"Thì sao?" Heiji đáp. "Hầu hết bọn trộm thường mặc đồ đen để dễ hành động và không bị phát hiện thôi mà."
Dứt câu nói, Heiji nhận được từ Shinichi và Kaito những tiếng xôn xao không đồng tình với lời phát ngôn của cậu.
"Gì chứ!?" Heiji hỏi gặng lại.

"Phải, nhưng hai tên đó lại mặc đồ đen giữa ban ngày, mà thiết kế của lâu đài hầu hết là tông màu trắng và đỏ.” Hakuba mỉm cười. “Dù có ngốc lắm thì cũng phải nhận ra điều đó chứ. Hoặc là hai tên đó có lý do đặc biệt để mặc đồ đen."

"Hoặc chỉ đơn giản là bọn chúng thích màu đen..." Heiji nói với vẻ không nghĩ rằng hai tên trộm này có liên hệ gì tới bọn Áo Đen.

Cuộc trò chuyện của họ bị cắt ngang khi chiếc xe đột ngột dừng lại. Vị tài xế mở cửa xe cho họ, lấy hành lí ra rồi chào tạm biệt.

Trước mặt họ là lâu đài Ánh Trăng. Với dáng vẻ đồ sộ, tòa nhà sở hữu gần trăm phòng ngủ, cả ngàn cửa sổ, một khu vườn lớn cùng vô số những bậc thang. Nhưng nét hấp dẫn nhất của lâu đài không nằm ở đó, mà ở chính trong sự cổ kính của nó. Những dây thường xuân xanh ngắt quấn quít bao phủ cả tòa lâu đài tạo một cảm giác hoài cổ đặc trưng, hút hồn những người khách lạ đến viếng thăm.

"Chà..." Heiji thốt lên. "Đẹp quá..."
"Thật sao?" Kaito nhíu mày. "Tớ lại thấy nó kiểu ma ám, thần bí..."
Hakuba gật đầu. "Ừ, phong cách Anh quốc điển hình đấy. Tớ rất thích nó." Anh nhấc hành lí lên.
"Nào, ta vào trong gặp gia đình họ đi."

Bất chợt, họ nhìn thấy một cô bé với mái tóc vàng hoe cùng bộ váy đen, vừa nhún nhảy trên những bậc thang vừa hát, phẩy nhẹ những cành hoa trên tay. Phải nói rằng khuôn mặt xinh xắn cùng đôi mắt xanh biếc ấy khiến ai cũng phải thốt lên: "Ôi! Dễ thương quá!"

Thế rồi các chàng trai nghe thấy những lời cô bé đang hát.

"Chào mừng đến với khác sạn Ánh Trăng
Mỗi nơi đều có lời nguyền riêng của nó
Trông rất giống thiên đàng nhưng nó có thể là địa ngục
Mỗi đêm khi ma quỷ cất tiếng gọi
Chính là lúc bạn trao linh hồn hấp hối của chính mình
Trong một góc tối của căn phòng
Là sự đợi chờ cái chết kinh hoàng nhất đến với bạn
Sẽ không có lối thoát
Bạn sẽ biến mất không một dấu tích
Ít nhất đây là lần bạn không thể biết được
Nó là một cơn ác mộng hay là sự thật..."

Các chàng trai nhìn theo cho đến khi cô bé biến mất vào toà lâu đài. Họ vẫn còn nghe giọng hát trong trẻo của cô bé âm vang trong không gian. Bốn chàng trai trẻ nhìn lẫn nhau.

Trời bắt đầu trút cơn mưa nặng hạt...

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[30 Friends] #27: Ngoại tình

[Series] Thời Gian Để Yêu

Moonlight Hotel (Khách Sạn Ánh Trăng)