[Khách Sạn Ánh Trăng] Chương 7

Chương 7: Khoảnh khắc ngọt ngào

Bốn anh chàng ngồi ‘ngoan ngoãn’ vào bàn ăn sáng, mắt không rời khỏi mấy cô bạn gái dù chỉ một giây. Thức ăn vẫn còn nguyên trên bàn, nhưng dường như không ai có ý định đụng đến chúng.

Tám cặp mắt nhìn trân trân nhau như kéo dài cả thế kỷ. Sự im lặng phủ kín lấy không gian. Cả căn phòng tràn ngập bầu không khí ngột ngạt căng thẳng như thể các fan bóng đá đang chờ đợi một cú sút penalty vào lưới thành.

Richard và gia đình không xuất hiện trong phòng ăn nhưng chỉ đứng cách nhóm bạn trẻ một bức tường ngăn. Họ cũng đang chúi mặt vào cánh cửa để hồi hộp chờ xem màn kịch sắp diễn ra.
"Mấy cô gái người Nhật này thật là dễ thương!" Henry thì thầm. Ngay lập tức anh lãnh trọn một cú cốc đầu từ Tracey. "Ui da!"
"Cẩn thận cái miệng của em đi, có vẻ các cô ấy đã có nơi có chốn hết rồi đấy." Tracey lườm Henry rồi thở dài nuối tiếc. "Tiếc thật, chị rất thích cái anh chàng tóc bù xù kia." Henry méo mặt khi nghe lời thổ lộ của bà chị mình.

Cuối cùng không thể nào chịu nổi, Shinichi can đảm mở miệng.

"Làm sao mấy cậu tìm ra bọn mình? Chúng tớ chỉ mới tới đây ngày hôm qua!"
"Điều đó chẳng có gì là khó cả, cậu phải thừa hiểu chứ." Shiho cau mặt nói, môi cô chắc sẽ dính chặt vào nhau nếu không thốt ra lời nào ngay lúc này. "Bọn tớ lần theo số nhắn tin cậu gửi cho Ran."

Heiji trừng mắt nhìn Shinichi. "Cậu làm gì cơ...!?"

"Này... Dù gì tớ cũng phải giữ liên lạc với hôn thê của tớ chứ!" Shinichi lắp bắp, vẫy vẫy tay với Heiji, chỉ cho cậu bạn thân thấy chiếc nhẫn đính hôn trên tay mình.
Ran mỉm cười, nhưng rồi cô sực nhớ rằng nhiệm vụ mình đến đây là để hỏi tội Shinichi. Thế là ngay lập tức cô thay đổi thành nét mặt “Tớ-đang-cực-kỳ-nổi-giận-với-cậu-ngay-bây-giờ-đấy, Shinichi".

"Cậu đã nói cho cô ấy cái quái gì trong tin nhắn vậy hả!? Ran yêu dấu, bọn tớ đang ở Anh. Cậu hãy đến và đánh thức tớ dậy lúc SÁU GIỜ SÁNG, nếu không bọn tớ sẽ trễ mất bữa sáng!?” Kaito cay cú đay nghiến.

"Tớ đã nhờ cha lần theo cái tin nhắn giùm bọn này. Chúng tớ đã liên lạc với nhau và phát hiện ra mấy cậu mất tích CÙNG MỘT LÚC." Aoko giải thích.
"Cậu đúng là... đồ nhiều chuyện!!!" Kaito quát lại.
"Cậu nói gì hả? Tên ngốc kia!!!"

"Mấy cậu thật phiền phức. Không thể tin được mấy cô nàng thân chinh từ Nhật đến đây chỉ để..." Hakuba ngao ngán thở dài.

"Anh đã không gửi mail cho tôi hơn ba tuần rồi, Hakuba." Shiho đột ngột nói.
"Tôi... thật ra thì... mà... cô đang lo lắng cho tôi à?" Hakuba ngạc nhiên.
"Cái đó... không... không hẳn thế..." Shiho ấp úng. Hakuba cười toe toét nhìn cô.

"Tôi đã gọi điện cho cha anh từ Nhật. Ông ấy bảo rằng anh đã đi thăm một người bạn cùng với mấy người bạn khác bên Nhật khoảng vài tuần. Bọn tôi biết ngay ý của ông là mấy cậu đây.” Shiho từ tốn nói, vẫn giữ nét lãnh đạm trên mặt.

"Cha anh cử một chiếc xe tới đón ở sân bay và người tài xế đã đưa chúng tôi đến đây."
"Nhưng... có nhất thiết là sáu giờ sáng không?!"
"Có."
"LÀ SÁU GIỜ SÁNG ĐÓ!!??” Hakuba gần như hét lên tuyệt vọng. "Tớ thề là sẽ giết chết ông ấy ngay lập tức!" Anh nguyền rủa lấy cái người đã trung gian ‘hộ tống’ mấy cô nàng tới.

"Chà chà... Có vẻ như mấy tiểu thư đây đủ trình độ để làm thám tử rồi đó..." Heiji làu bàu.

"Cậu làm gì ở đây thế? Thậm chí còn không cho tớ biết!! Cậu có biết mẹ cậu giận dữ thế nào không hả?” Kazuha gầm, cô thực sự rất bực tức và khó chịu.
“Mấy cậu đi nghỉ mà không cho bọn tớ biết? Thật là ÍCH KỶ!”

"Họ nghĩ rằng mấy cậu có bạn gái mới ở đây.” Shiho chêm vào, cười ẩn ý.

“Hả???” Đám con trai chớp mắt lia lịa. Mấy cô nàng nghe đến đấy thì đỏ mặt tía tai, cúi gầm mặt xuống bàn.

"Thành thật mà nói..." Shinichi lên tiếng. "...mấy cậu sẽ CHẲNG DÁM nghe những gì bọn tớ làm ở đây đâu.”

“Nói cho tớ đi, Shinichi.” Ran nhẹ nhàng nói, với ra nắm lấy tay Shinichi trên bàn.
“Không thì cậu biết chuyện-gì-sẽ-xảy-ra rồi đấy!!!” Cô nhướng mày, siết chặt tay đang nắm Shinichi lại. Anh chàng nuốt nước bọt, toát mồ hôi.

"Nơi này bị ma ám." Kaito trình bày. Và không cần đến câu thứ hai thì gương mặt của mấy cô nàng đã tái mét, mắt trợn tròn. Duy chỉ có Shiho đảo mắt như một phản ứng thường thấy mỗi khi nghe phải chuyện nhảm nhí nào đấy.

"Bọn tớ có nhiệm vụ là săn tìm con ma đó." Heiji gật gù với nụ cười độc địa mỉa mai dành cho mấy cô nàng chết nhát này.
“Thật hả?” Kazuha không hoàn toàn tin tưởng những gì mình vừa nghe. “Mấy cậu thành pháp sư từ khi nào vậy?”

"Vấn đề ở đây là: mấy cậu thật thiếu tế nhị khi xông vào khách sạn như thế này mà chưa được sự cho phép.” Hakuba khoanh tay lên lớp. “Giờ thì tôi phải thay mặt các cậu đi xin lỗi gia đình Richard!”

Shiho trừng mắt nhìn Hakuba. “Anh bị cái gì vậy?”
Shinichi phì cười. “Cái kiểu nói chuyện trịch thượng chứ gì nữa!”

************************

"Cậu làm tớ lo quá, Shinichi. Tớ cứ nghĩ là có chuyện gì không hay đã xảy ra hoặc giả...hoặc giả cậu lại trở thành Conan lần nữa...” Ran nắm tay Shinichi rảo bước trong khu vườn ngắm cảnh. Hàng trăm sắc màu khác nhau khoe thắm tạo nên một không gian ‘riêng tư’ cho họ.

Tất cả đều đã dùng bữa sáng. Và thật không may cho mấy anh chàng, gia đình Norferk vui vẻ mời mấy cô gái ở lại khách sạn để ‘giám sát’ bạn-trai của họ (Chẳng ai chịu nhận đám con trai là ‘bạn đặc biệt’ của mình chỉ trừ Ran).

Họ sẽ ở trên tầng ba cùng với gia đình.

"Đừng có ngốc nghếch thế. Chẳng phải tớ đã nhắn với cậu rằng mọi thứ đều ổn cả sao?” Shinichi tặc lưỡi.

“Làm sao mà tớ an tâm được? Chẳng phải cậu đã từng nói như vậy khi là Conan sao?” Ran nhăn mặt.

“Tớ sẽ không nói dối cậu nữa, chẳng phải tớ đã hứa rồi sao?”

“Tớ biết nhưng...” Ran đỏ mặt, nhìn Shinichi.
“Tớ rất nhớ cậu đấy” Shinichi thì thầm. Cậu dừng hẳn lại, hôn nhẹ lên đôi má ửng hồng của Ran.
“Thật ra tớ rất mừng khi cậu tới đây...” Shinichi đưa tay vuốt nhẹ gương mặt xinh xắn của Ran.

"Ê! ĐÔI CHIM SẺ KIA! Ở ĐẰNG NÀY NÀY!!!"

"Lại nữa!" Shinichi gầm gừ dưới kẽ răng, quắc mắT quay sang nhìn cái miệng cười toe toét của Heiji. Kazuha đứng cạnh bên, lụp chụp bịt miệng anh chàng lại nhưng có vẻ đã quá muộn.

"CÁI GÌ!!??" Shinichi quát đầy cáu kỉnh, một tay vẫn giữ lấy Ran.

"Có muốn đi dạo biển không?"
Shinichi nghiến răng. *Cậu ta gọi mình chỉ vì việc này thôi á?! Và giờ lại có biệt danh Đôi chim sẻ??!*

"Thôi nào, Shinichi. Ta đi với họ đi." Ran khúc khích cười, trông không có vẻ gì là khó chịu.

Shinichi thở dài, miễn cưỡng bước về phía kẻ vừa phá hoại khoảnh khắc ‘lãng mạn’ của mình.
“Đúng rồi đó, Shinichi yêu dấu, nhanh lên nào!” Heiji châm chọc.
“ĐỦ RỒI ĐÓ!!! ĐỒ ĐẦN ĐỘN KIA!!!” Shinichi quát to, tăng tốc rượt Heiji.
Heiji cười ngặt nghẽo, ôm bụng chạy vòng vòng không để Shinichi với tới.

****************************

Bốn cô cậu thiếu niên leo đến đỉnh của vách đá. Phía dưới ít nhất cũng phải 150 mét độ sâu. Vách đá gần như dựng đứng, dưới đáy là bãi cát dài trải rộng đến tận đại dương sâu thẳm. Hôm nay khí trời ấm áp, nắng soi rọi khắp nơi – một kiểu thời tiết rất hiếm xảy ra ở Anh.

"Vậy... tự tử hay không? " Heiji hỏi Shinichi, cả hai người đứng đấy, hai tay trong túi quần, nhìn chăm chú xuống dưới đáy vách đá. Ran và Kazuha thì mải mê hái những bông hoa dại để đem về Nhật, ríu rít trò chuyện.

"Tớ đã có được báo cáo của cảnh sát về cái chết của ông Norferk từ Hakuba, vừa được gửi đến sáng nay bằng fax." Shinichi nói.

"Bản báo cáo cho biết ông ta đã nhảy xuống từ vách đá này, rơi xuống biển và chết đuối. Thời gian tử vong khoảng từ 7 giờ tối tới 10 giờ đêm. Với tình trạng thi thể như vậy, không thể phán đoán chính xác thời gian tử vong được."
"Cậu có nghi vấn nào à?"
"Ừ."
"Làm thế nào cái xác rơi xuống biển được?" Shinichi và Heiji nói cùng một lúc.

"Ngay phía dưới vách đá là bãi cát, làm sao thi thể có thể chìm xuống biển được?"

"Đúng là vậy, trừ phi nạn nhân tử vong vào lúc..."
"...thủy triều đang lên." Cả hai lại cùng nói.

"Có thể đó là lúc thủy triều đang lên. Bãi cát có vài đoạn rất sát với biển, và nếu như thế thì có thể..."

"Cảnh sát chỉ cho rằng đó là một vụ tự sát, và không buồn điều tra kỹ hơn vụ việc... Nực cười làm sao?!” Heiji nhíu mày khinh bỉ.
"Dù sao đi nữa, với tất cả những gì quan sát được... tớ có linh cảm rằng ông Norferk bị sát hại." Shinichi trầm ngâm.
"Hakuba nghĩ thế nào?" Heiji hỏi.
"Cậu ta sẽ chẳng nói gì nhiều đâu. Cá chắc là cu cậu vẫn đang bận bịu với Shiho." Shinichi cười ranh mãnh.

*******************************

“Ừm... vậy... cô thế nào rồi?" Hakuba hỏi Shiho. Hai người đang cùng Tracey cho lũ chim ăn trong vườn.

Trong lòng bàn tay Shiho là một chú chim cổ đỏ xinh xắn – loài chim thân thiện nhất ở Anh. Mấy chú sóc nhỏ chạy vụt vào núp sau thân cây khi Hakuba bước lại gần đến hai cô gái. Ngược lại thì những cô cậu chim sẻ xám xanh không có vẻ gì là sợ hãi, vẫn tiếp tục nhảy nhót xung quanh chờ được cho ăn.

"À, nhờ hai đứa cho chúng ăn hộ chị nhé." Tracey khúc khích cười, đặt túi hạt xuống rồi nháy mắt với Shiho.

Shiho chỉ mỉm cười, rồi lại ngắm nghía chú chim cổ đỏ trên bàn tay đang mải mê ăn.

Hakuba đợi đến khi Tracey mất dạng sau lùm cây mới yên tâm ngồi xuống.

"Tôi vẫn ổn, anh thì sao?" Shiho trả lời nhát gừng, ngước nhìn chú chim nhỏ bay đi với cái bụng căng tròn

"Cô chẳng thay đổi tí nào." Hakuba nhoẻn cười.
"Ý anh là sao?"
"Vẫn rất lạnh lùng và không thân thiện."
"Cám ơn."
"Đó không phải một lời khen."
"Tôi biết."

"...Được gặp cô thật tốt quá." Hakuba lặng lẽ nói, nhìn gương mặt không chút cảm xúc của Shiho.

Shiho chớp mắt, rồi cau mày. "Những người này là ai vậy?"
"Ai cơ?"
"Mấy cô gái, họ cũng là bạn anh à?"
"Ý cô là Tracey và Anne?"
"Còn ai vào đây? Tôi đâu có ý chỉ về hai người phụ nữ có tuổi kia?!" Shiho đáp khó chịu.
"Tracey là bạn gái tôi."

Ngay sau câu nói đó, Hakuba để ý thấy gương mặt Shiho chuyển sang một màu sắc khá là buồn cười. Bất thình lình cô đứng bật dậy, nhìn trân trân anh như thể không tin vào tai mình rồi quay phắt người bước đi.

"Này này! Tôi chỉ đùa thôi mà!" Hakuba hấp tấp nói với theo, nhảy dựng lên chụp lấy tay Shiho.

Cô ngoảnh lại và thấy anh chàng phá lên cười.

"Chỉ đùa thôi mà mặt cô tái mét hết cả!"

"Mặt ai tái nào!?" Shiho quát giận dữ. Tất nhiên bị nói thế không hét mới lạ.
"Cô chứ ai! Nhưng tôi rất mừng khi thấy điều đó, bởi vì..." Hakuba kéo Shiho lại, ghé sát mặt cô thì thầm.
"Như thế có nghĩa là cô-đang-ghen!"

Shiho chớp mắt, cô cứng họng không biết nói sao. Ngay lúc đó bóng Shinichi hiện ra lấp ló ở đằng xa.
“Hakuba, chúng ta cần nói chuyện!!” Cậu hét to.

"Tới ngay!" Hakuba đáp rồi quay lại cười với Shiho.
“Như vừa nãy tôi nói, thật tốt khi được gặp cô.” Và tức thời anh cúi sát hơn, hôn nhẹ vào đôi má ửng hồng của cô.

Shiho đứng chôn chân tại chỗ, tròn mắt nhìn Hakuba. Anh chỉ cười, nháy mắt tinh nghịch rồi bước về phía Shinichi.

Shiho im lặng nhìn bóng lưng của Hakuba khuất sau bụi cây cùng với Shinichi.

Đến lúc này, cô mới khẽ khàng đặt tay lên má, ngay nơi Hakuba vừa chạm vào và chợt nhận ra rằng mặt mình đang đỏ lựng.
Chú chim cổ đỏ và mấy chú sóc nhỏ lò dò quay lại chỗ cô, nhảy nhót quanh chân Shiho mong sẽ được cho ăn nữa.

...Cô gái tóc hung đỏ chợt nhoẻn miệng cười.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[30 Friends] #27: Ngoại tình

[Series] Thời Gian Để Yêu

Moonlight Hotel (Khách Sạn Ánh Trăng)