[Khách Sạn Ánh Trăng] Chương 17

Chương 17: "Quên uống thuốc à?" 

Shinichi từ từ bước đến phía cửa chính và đóng lại.
Tất cả mọi người như ngây ra. Tái nhợt. Kinh hoàng. Họ vẫn nhìn trân trân vào cánh cửa đã đóng lại, không ai cử động được.

Richard vẫn khóc, Aoko nức nở.

Heiji bước về phía Hakuba và đặt tay lên vai anh.
"Không phải lỗi của cậu." Heiji nói khẽ. "Cô ấy không tự chủ được và chúng ta không ai biết rằng có bẫy. Không phải lỗi của cậu, Hakuba."
Hakuba không đáp. Khuôn mặt anh chìm trong sự đau buồn.

"...Chúng ta phải tìm được Ran và Kazuha trước khi hai tên sát nhân điên cuồng đó giết hết những người ở đây." Shinichi lẩm bẩm.
"Quay lại nhà kho thôi. Giờ chúng ta cũng không thể làm được gì nữa."

"Ý cậu là cậu để chị tôi nằm ngoài đó sao?" Richard gào lên giận dữ. "Làm sao cậu...!?"
"Vậy thì cậu bảo tôi phải làm gì? Chúng ta không thể nhấc được bức tượng đó ra, và ai biết được còn bao nhiêu bẫy ngoài kia nữa?" Shinichi nói khẽ. "Tôi rất tiếc, Richard, nhưng lúc này chúng ta không thể làm được gì cho cô ấy."

**************************

Cả nhóm quay trở lại nhà kho nơi Kaito đang nằm, cậu đang thở nhẹ, mặt trắng bệch. Nhưng vẫn còn sống.
Aoko quỳ xuống cạnh Kaito và nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của cậu.
"...cậu ấy sẽ không chết, phải không?" Cô hỏi khẽ trong lo sợ.
"Không đâu, Aoko." Shiho cam đoan một lần nữa, mặc dù cô cũng không chắc chắn với chính mình. "...Cậu ấy sẽ không chết đâu."
Lần đầu tiên, Shiho hối tiếc sao mình không mang theo vài viên APTX.

Heiji lấy ra một tờ giấy từ túi của Kaito, và đó là hai mảnh giấy nhỏ. Một ghi bài hát, tờ kia là những dòng chữ kì lạ trong di chúc của Ngài Norferk.
"...chúng ta hãy cùng xem xét cái này." Heiji nói, cậu đặt giấy lên một cái hộp các tông lớn vì không có bàn, và tất cả mọi người túm lại xung quanh để nhìn rõ hơn.

Hakuba chiếu đèn pin vào hai tờ giấy. Mọi người như nín thở cùng lúc đó.

“................................................lời nguyền
Trông như thiên đàng nhưng ....... địa ngục
Mỗi đêm khi ma quỷ cất tiếng gọi
Chính là thời khắc ............. linh hồn hấp hối
Trong một góc .............. căn phòng tối nhất
........................................... kinh khủng nhất
Sẽ không có lối thoát khỏi (nơi này?)
Bạn sẽ biến mất .......................................
Chỉ riêng lần này bạn không thể biết được
Đây là cơn ác mộng hay là hiện thực.”

Tiếng Anh:
"...................................................... spell
Looks like heaven but it could ........ hell
Every night when the demon call
It’s time to give .................... dying soul
In the corner .................... darkest room
................. your most horrid ........ doom
There is no way out of this (place?)
You will vanish ..................................
For once you can never tell
If this is a nightmare or its real."

L.M1.M2.E1
M1 *6**7*
L *2* *4-F---*
M2 *1* *5*
E1
---Wife

"Được rồi... giờ chúng ta phải giải ra cái này, và nó sẽ mang một nghĩa nào đó. " Hakuba nói.
"Đầu tiên, hầu hết các câu đều kết thúc với chữ L, trừ M và E ở các từ room (căn phòng), doom (cái chết), place (địa điểm) và trace (dấu tích)."

"Có vẻ như dòng L.M1.M2.E1 khớp với bài hát, vì chúng là những chữ cái cuối cùng trong các câu của bài hát... A, đúng rồi!" Shinichi kêu lên, cậu thọc tay vào túi tìm kiếm thứ gì đó.
"Quên uống thuốc à?" Heiji nhún vai, nhưng Aoko liền đá vào chân cậu và ném cho Heiji một ánh nhìn giận dữ.

Shinichi lấy ra một cây bút và bắt đầu viết lên giấy:

L - Its time to give ............. dying soul 
(Chính là thời khắc ........... linh hồn hấp hối)
M1 - In the corner ............... darkest room 
(Trong một góc ........... căn phòng tối nhất)
M2 - ......... your most horrid ........... doom 
(............................ cái chết kinh tởm nhất)
E1 - There is no way out of this (place?) 
(Sẽ không có lối thoát khỏi nơi này)

"Cậu lấy cái đó ở đâu vậy?" Richard hỏi, nhìn tờ giấy với vẻ tư lự.

"À, vì chỉ có 4 câu kết thúc bằng M và E, nên có thể đó là những câu quan trọng nhất trong bài hát. Kết hợp với mật mã này, chúng ta thấy rằng chữ L được đặt trước M1.M2, nên L có nghĩa là câu đứng ngay trước M1, tức là câu It’s time to give ............ dying soul (Chính là thời khắc ............. linh hồn hấp hối)." Shinichi giải thích với nụ cười trên môi.

"Vậy thì... M1 *6**7* nghĩa là gì?" Aoko hỏi.
Lần này, Hakuba mỉm cười. "Có vẻ không khó như chúng ta nghĩ. Nó có nghĩa là từ thứ 6 và thứ 7 trong câu M1, đó là... Darkest Room (Căn phòng tối nhất)."
"CĂN PHÒNG TỐI NHẤT!" Richard bất ngờ hét lên, "Tôi biết nó ở đâu rồi!" Tất cả mọi người như nhảy dựng lên vì tiếng hét đột ngột.

"Cậu biết sao?" Heiji hỏi, nhìn Richard chằm chằm.

“Phòng đọc sách, cha tôi đã từng gọi nó là ‘căn phòng tối’ vì nó nằm ở chính giữa lâu đài và là căn phòng duy nhất không có cửa sổ."
"Chính là nó!" Shinichi kêu lên. "Nhanh lên nào, hãy đưa chúng tôi đến đó đi Richard!"

"Mọi người đã ngừng hét lên được chưa? Tôi sắp sửa vỡ tung ra vì lo lắng đây!" Aoko phàn nàn.
"Tôi sẽ KHÔNG đi đâu cả, tôi sẽ ở lại đây với Kaito." Cô nói.

Tất cả mọi người nhìn cô chằm chằm, như thể có một con quỷ nhỏ màu xanh đang ngồi trên vai Aoko.
"Cậu không đi sao?" Hakuba hỏi.
"Không. Sao mọi người lại nhìn tớ như vậy?”
"Ừm... bởi vì tớ nghĩ rằng cậu sẽ sợ hãi khi ở lại đây. Phòng này có một cái khoá. Tớ cầm theo chìa khoá, chúng ta sẽ khoá Kaito lại trong phòng và không ai có thể vào được. Cậu ấy sẽ được an toàn, Aoko."
"Tớ sẽ ở lại." Aoko đáp cương quyết.

"Nếu vậy, tớ ở lại với cậu." Shiho nói.
"Thật sao? Cảm ơn... Shiho..." Aoko mừng rỡ. "Tớ sẽ không sợ gì nữa nếu cậu ở lại đây với tớ."

Các chàng trai nhìn lẫn nhau, rồi Hakuba nói với hai cô gái. "Hãy ở lại đây cho đến khi chúng tôi quay trở lại. Đây, cầm lấy chìa khoá đi Shiho, hãy tự khoá mình lại bên trong. Đừng mở cửa cho đến khi cô chắc rằng chúng tôi ở ngoài cửa, được chứ? Chúng tôi sẽ quay trở lại sớm nhất có thể."

Shiho gật đầu. Cô lấy chiếc chìa khoá từ Hakuba và nhìn các chàng trai đóng cửa lại.
"...Hakuba!" Shiho kêu lên ngay khi Hakuba chuẩn bị đóng cửa lại.
"Sao?"
"...hãy cẩn thận."
Hakuba mỉm cười. “Được rồi."

Cuối cùng cánh cửa cũng khép lại.

"Được rồi, khoá lại đi, đừng mở cửa cho đến khi chúng tôi quay về!" Hakuba nhắc lại, và các chàng trai đi theo Richard xuống cái hành lang dài và rối rắm như mê cung.
Shiho nhanh chóng khoá cửa lại. Cô dựa sát tai vào cửa cho đến khi không nghe thấy tiếng bước chân của hội con trai nữa.
Cô quay lại và thấy Aoko ngồi trên sàn nhà, đặt đầu Kaito lên vạt áo và nhẹ nhàng vuốt tóc cậu.
Từng cử chỉ của cô thật dịu dàng và trìu mến, những cảm xúc Aoko từng giữ kín dành cho Kaito đã thể hiện hết ra ngoài mà chính cô cũng không nhận ra.

"Cậu biết không Aoko?" Shiho mỉm cười. "Kaito là người may mắn nhất trên thế giới khi có cậu bên cạnh."
"Tớ biết." Aoko cười nhẹ. "Và tớ là cô gái may mắn nhất khi có cậu ấy là bạn thân nhất của mình."

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[30 Friends] #27: Ngoại tình

[Series] Thời Gian Để Yêu

Moonlight Hotel (Khách Sạn Ánh Trăng)