[Khách Sạn Ánh Trăng] Chương 6

Chương 6: Cơn ác mộng

“Đưa tớ tờ giấy với cây bút của cậu nào.” Shinichi thì thầm với Kaito sau một khoảng lâu lắng nghe bài hát trong đêm tối.
“Không, để tớ viết cho.” Kaito cãi lại, dù tóc tai thì dựng đứng hết lên khi giọng hát đó len lỏi vào tai hai người.

Kaito tóm lấy cây bút và tờ giấy, cặm cụi viết. Cậu cũng không chắc có thể viết thật chính xác trong bóng tối thế này nhưng nếu bật đèn thì ai đang hát kia sẽ biết là có người thức giấc. Cậu lắng nghe chăm chú giọng hát kì quái ấy và tức tốc ghi lại từng câu từng chữ. Càng viết Kaito càng thấy rợn người.
Trong căn phòng bên kia, thái độ Heiji chuyển dần từ kinh ngạc sang bực bội. “Đủ lắm rồi, tớ phải tìm xem tiếng hát này cất lên từ cái nơi quái quỷ nào!” Heiji lầm bầm. 
Cậu nhảy xuống giường, mở cánh cửa trước khi Hakuba kịp ngăn lại

Tiếng hát dừng hẳn.

Vừa lúc đó...

"AAAAAAAAAAAA!!!!" Heiji hét toáng lên.
"AAAAAAAAAAAA!!!!" Kaito nhảy dựng, giật bắn mình.

"Cậu đang làm cái quái gì vậy? Bất thình lình mở cửa rồi hét vào mặt tớ!! Điên à!?”
"Gì chứ! Còn cậu thì sao? Cậu làm gì ngoài cửa phòng tớ đêm hôm thế này!? Trông chẳng khác gì một con ma... đầu... đầu tóc bù xù!!" Heiji cãi lại.

"Hai cậu gây ồn đủ chưa!?" Shinichi cằn nhằn, bước lên từ phía sau Kaito, xoa xoa tai. “Vậy là hai cậu cũng nghe thấy giọng hát đó đúng không?”
"Ừ." Hakuba gật đầu. "Cậu có tìm được nơi tiếng hát phát ra không?"
"Không, ngay khi Heiji vừa mở cửa thì nó dừng rồi." Shinichi lườm Heiji.
"Đó là lỗi của Kuroba chứ! Cậu ta làm tớ giật bắn cả mình!" Heiji chống chế.
"Giật mình thôi à?" Shinichi nhe răng cười châm chọc.
"Tớ định sang đánh thức hai cậu dậy để nghe hát mà." Kaito biện minh.

Đột nhiên cả dãy hành lang sáng bừng lên, đẩy lùi hoàn toàn đêm tối. Cả bọn ngừng cuộc nói chuyện, ngoảnh nhìn lại.

Richard đứng đó, nhìn bốn chàng trai với ánh mắt dò hỏi, một tay đang đặt trên công tắc đèn. Phòng của cậu chỉ cách phòng Shinichi và Kaito hai cánh cửa.

"Có chuyện gì xảy ra vậy!? Mấy tiếng hét đó là sao?" Anne hỏi vội vã, cô chạy ù xuống từ tầng ba cùng với Tracey.
Trừ Richard, các thành viên còn lại của gia đình đều đang ngủ ở tầng trên.

"Ờm... không có gì đâu, Heiji tưởng là mình nhìn thấy một con chuột nhắt." Kaito giải thích với nụ cười ngoác tận mang tai. Heiji tỏ ra khó chịu thấy rõ và có chút xấu hổ nữa.
"Đúng đấy, còn Kaito thì ngủ mơ thấy một con cá." Hakuba thản nhiên châm dầu vào lửa.

"Chuột?! Thật không thể chấp nhận được! Tôi sẽ nhờ các chú của mình bắt hết cái giống sinh vật đáng ghét đó!" Anne nói, nhìn Tracey đang nháy mắt với Kaito khiến mặt anh chàng đỏ lừ.
"Thành thật xin lỗi cậu, Heiji. Nếu cậu muốn chuyển phòng...”
"Hả? Ồ không không, không sao cả đâu." Heiji phủi tay, cười trừ.
"Cậu thật là tốt bụng, Heiji." Anne mỉm cười. "Chúc ngủ ngon, các quý ông."
Rồi cô kéo Tracey lên tầng trên.

"Tớ nghĩ cô ấy thích cậu đấy." Shinichi cười khì với Kaito.
Kaito nhún vai. "Ai biết?"
"Richard?" Hakuba hỏi. "Chuyện gì thế?" Anh để ý thấy Richard có vẻ không được khỏe, một bộ dạng kiểu ‘tôi-sắp-xỉu-rồi-đây’.

"Tớ cũng nghe thấy, Hakuba à." Richard nói. "Tớ đã nghe thấy."
Nhóm bạn bỗng trở nên im lặng.
"Đừng nghĩ nhiều quá, Richard. Sẽ không có gì xảy ra đâu, được chứ?" Hakuba an ủi người bạn thân. "Đi ngủ đi, chúng ta sẽ nói chuyện vào sáng mai."
Richard miễn cưỡng gật đầu và trở về phòng.

"Đấy là cách mẹ cậu từng dỗ dành cậu à?" Kaito châm chọc Hakuba.
"Cậu chết đi." 

"Trời đất, cái nơi này thật là kì quái!" Heiji rên rỉ nhưng rồi nhanh chóng chêm vào. "...không phải là tớ sợ cái gì đâu nhé."
"Chậc, tớ chỉ muốn một giấc ngủ ngon thôi. Hẹn sáng mai gặp." Shinichi ngáp dài "Chúng ta sẽ giải quyết việc này vào ngày mai."
Cả đám gật gù rồi ai về phòng nấy. Nhưng chắng một ai có thể chợp mắt cả.

****************************

Sáng sớm hôm sau, sương mù bao phủ khắp nơi, từng giọt đọng lại trên những phiến lá, nhánh hoa.
Khách sạn Ánh Trăng đứng lặng lẽ bên mép vách đá, ngắm nhìn đại đương ở vị thế cao. Bầu trời ngập một màu xanh tím hòa quyện, như điểm thêm vào không gian u ám mịt mù nơi đây. 

Những con mòng biển sải dài cánh trên không, tiếng kêu xuyên thủng cái hơi lạnh ẩm ướt của đất trời. Thời tiết ở nước Anh rất lạnh. Ngay cả khi mặt trời đã mọc cũng không có nghĩa là sẽ được đón một ngày ấm áp.

Một chiếc BMW đen di chuyển âm thầm giữa màn sương dày đặc và dừng trước cửa khách sạn.
Bốn người bước ra khỏi xe và ngước nhìn tòa nhà mang tên Khách sạn Ánh Trăng. Tiếng chuông cửa vang lên, người hầu trong nhà ra đón khách với sự bất ngờ thú vị.

Shinichi vẫn còn vùi trong chăn ấm. Chỉ mới có sáu giờ sáng mà cậu thì chỉ vừa chợp mắt cách đây một tiếng

Kaito cũng chịu chung tình trạng. Cậu ngáy nhẹ với cái miệng há to. Một cảnh tượng quen thuộc trong tiết học. Cả khách sạn vẫn chưa tỉnh giấc để đón ngày mới. Lặng im, bình yên, uể oải.

Bất thình lình, cánh cửa phòng ngủ bật mở tung.

RẦMMMMMMM!!!!!!!!!!!!!!!!

Nó đập vào tường một cách thô bạo, cả Shinichi lẫn Kaito ngã nhào xuống sàn, đầu va vào đất.
Hai dáng người bước sầm sập thẳng tới chỗ họ. Shinichi ngước nhìn, nhăn nhó xoa cái đầu và lờ mờ thấy gương mặt người đối diện.

"KUDOU SHINICHI!" Ran hét lên.

"RAN???!!!" Shinichi há hốc mồm. "Cậu... cậu... cậu làm gì ở đây vậy?!?! Làm thế nào... khi nào mà... &$*"^%!?!"

"KUROBA KAITO!" Aoko gầm lên cùng lúc đó. "Cậu sẽ phải giải thích cho tớ nhiều điều đó!!!"
"Cái gì vậy?" Kaito chớp mắt lia lịa. "Đây chỉ là cơn ác mộng thôi! Nhất định là thế!!" Cậu lẩm bẩm.
Aoko nhéo vào vành tai anh chàng.
"Á Á Á Á Á Á Á!!!!!!!!!!!"
"Cái này có giống như đang mơ không hả?!?"

Shinichi gãi gãi đầu khi nghe thấy tiếng cãi vã nổ ra phòng bên cạnh.
"Kazuha?! Cậu làm cái quái gì ở đây vậy!?! Làm sao cậu... Á CÁI LỖ TAI TỚ!! ĐAUUUUUUUUUU!!!"

"Ai... à, ý tôi là Shiho?!" Hakuba há hốc miệng, nuốt nước bọt.
"Cô sẽ không làm thế với tôi chứ?"

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[30 Friends] #27: Ngoại tình

[Series] Thời Gian Để Yêu

Moonlight Hotel (Khách Sạn Ánh Trăng)