[Khách Sạn Ánh Trăng] Chương 10

Chương 10: "Chúng ta có thể đi đâu?"

Trời hửng sáng, cái thời tiết khó chịu quen thuộc của nước Anh lại vây quanh Bournemouth. 
Những đám mây đen nặng nề lũ lượt kéo về ngập cả bầu trời, gió thốc mạnh báo hiệu một cơn bão sắp ập đến.
Mặt biển chuyển sang màu xanh sẫm, gần như là đen hoàn toàn. Từng đợt sóng cao hung dữ đập vào vách đá nơi khách sạn Ánh Trăng đang ở đó.

Richard thở dài mệt mỏi, ngước nhìn ra ngoài cửa sổ, cậu biết chắc mình không thể ra ngoài lúc này. Tình trạng thời tiết quá tệ. 
Cậu muốn biết anh mình bây giờ ra sao. Phải chăng vẫn còn đang cố đấu tranh với tử thần để giành lại sự sống? Giữ chặt chiếc điện thoại trong tay, cậu do dự. Cả gia đình vốn dĩ cứ cách 15 phút lại gọi một lần đến bệnh viện, điều đó khiến mấy người y tá rất khó chịu. 
Nhưng cậu không thể rời khỏi đây được. Nhất là khi biết rõ một trong những thành viên nhà này là hung thủ.

Shinichi cũng gọi đến bệnh viện, nhưng là vì mục đích khác.
"Ừ hửm, thì ra là thế." Shinichi gật gù trong điện thoại. "Tôi hiểu vấn đề này hết sức riêng tư nhưng tôi đang thay mặt cho cả gia đình Norferk. Không, tôi không phải là bác sĩ, tôi là thám tử... Đợi đã... Đừng gác máy!"

Shinichi nhăn mặt, ném mạnh ống nghe xuống. “Đám trực bàn chiết tiệt!”
Cậu trông rất bực bội, cáu gắt. Vừa lúc ấy Hakuba bước ngang qua ngay phía cuối hàng lang.
“Hakuba, chờ đã!” Shinichi hét.
Anh chàng liền dừng lại. “Sao?”
“Cậu... ừm... cũng có tên tuổi ở Anh đúng không?”
Hakuba nhướng mày. “Cậu hỏi gì vậy? Nhưng... ừ thì tớ cũng khá nổi tiếng.”

Shinichi cười đắc chí, chĩa thẳng cái ống nghe trước mặt Hakuba. “Coi nào, nhờ vả tí!”

10 phút sau, Shinichi nghiễm nhiên nói chuyện thoải mái với phía bệnh viện và có được mọi thông tin cậu cần.
Hakuba đứng bên cạnh, tỏ vẻ khá hãnh diện khi cuộc trao đổi là một tấm hình có chữ ký của anh cho cô gái ở quầy tiếp tân bệnh viện.

"Vậy là phu nhân Norferk đã ở trong bệnh viện năm tháng trước khi mất... Sức khoẻ của bà ấy không tốt lắm... Và gia đình thì hiếm khi nào đến thăm... Ra thế... Nguyên nhân cái chết của bà ấy là gì?” 
Câu trả lời đã khiến Shinichi khựng đứng lại, gần như nín thở.
Hakuba nhìn cậu ngạc nhiên. “Gì vậy? Có chuyện gì?”
Shinichi giơ tay lên, ra hiệu cho cậu bạn im lặng.
“Thì ra là thế... Thật sao? Ngài Norferk đã nói thế? Vậy... những người còn lại trong gia đình không biết? Nhưng... Tôi hiểu rồi...”
Cuối cùng, Shinichi thở dài. “Cám ơn sự giúp đỡ của cô... Vâng, Hakuba sẽ gửi nó vào ngày mai... Không, rất tiếc anh ấy đang bận không thể tiếp chuyện cô được... Tạm biệt!”

"Thế nào?!" Hakuba sốt ruột hỏi. "Lý do phu nhân qua đời?"
Shinichi trầm ngâm nghĩ ngợi. Câu trả lời của cậu khiến Hakuba sửng sốt.

"Bà ấy đã mang thai."

***************************

Heiji bước dọc theo hành lang nơi họ lần đầu tiên nhìn thấy bức chân dung chảy máu. Bức tranh vẽ phu nhân Norferk khi còn trẻ vẫn ở đó, nhìn Heiji bằng đôi mắt to màu xanh lục.
Heiji đứng yên nghĩ ngợi.
"Làm thế nào... máu chảy ra từ đôi mắt được? Trên đời này không có ma và mình tin chắc đó là máu giả. Có ai đó đã bỏ máu vào tranh trong vòng... không quá 30 giây. Sao làm được chứ?”
Bất chợt một tiếng nói phát ra từ sau lưng khiến cậu giận bắn mình.

“Cậu đang làm gì vậy?” Thì ra là ông chú Mike.
“À... Chỉ đang suy nghĩ thôi ạ." Heiji trả lời.
"Có muốn ăn chút gì không?"
"Có ạ! ...Ý cháu là không ạ, không phải bây giờ."
Chú Mike gật đầu. "Một cơn bão sắp tới, chú khuyên mấy đứa đừng nên đi đâu cả."
"Vâng. Cám ơn chú... À mà, nhân tiện...” Heiji hỏi đột ngột, giơ tay ra hiệu giữ Mike lại.
“Sao?”
“Chị Anne ấy ạ... Sở thích của chị ấy là gì?"

Chú Mike có vẻ ngạc nhiên nhưng rồi cũng trả lời.
“Con bé đã tốt nghiệp. Bây giờ nó đang là giáo viên cho một câu lạc bộ diễn xuất trong thời gian rảnh. Tháng này nó được nghỉ nên đến ở khách sạn này và giúp đỡ công việc kinh doanh ở đây. Con bé là một diễn viên rất khá đấy!”

Heiji mỉm cười. “Cô ấy có thể diễn xuất ạ?”
“Phải rồi, nó mà diễn thì nhập tâm lắm. Khi còn bé, nó đóng vai cô gái cao bồi và đã giành được giải diễn viên trẻ xuất sắc nhất trong cuộc thi đấy.”
“Cô gái cao bồi? Cô ấy có thể bắn súng à?”
“Bắn? Nó có thể bắn trúng lon rỗng cách xa 15 mét đấy! Tôi tự hào về điều đó. Tôi là thầy dạy bắn súng của con bé mà!" Mike cười khanh khách như một người cha đầy kiêu hãnh. “Anne như con gái ruột của tôi vậy.”

"Chà, cám ơn thông tin của chú! Gặp lại sau ở bữa ăn tối!” Heiji cười hớn hở. Cậu ngâm nga gì đó trong lúc nhìn chú Mike bỏ đi, rồi cuối cùng cậu quay lại nhìn bức tranh lần nữa. 
“Chỉ cần nhắm chính xác thì một khẩu súng nước với máu giả...” Heiji chĩa ngón trỏ về phía bức chân dung, ngón tay cái giả làm cò súng kéo xuống. “Bức tranh sẽ tự động đổ máu như ý muốn!”

"Cậu đang làm cái quái gì ở đây vậy? Cứ như là một tên ngốc đang tự pha trò vậy!” Kazuha khoanh tay nhận xét.
"Kazuha... Cậu... đừng có đột ngột làm tớ giật mình như thế! Nhiều chuyện!”
“Tớ không có nhiều chuyện! Mà thôi, Ran, Shiho, Aoko và tớ vừa làm bánh quy, tớ nghĩ cậu muốn nếm thử.” Kazuha chìa cái đĩa trước mặt Hattori.
"À... cám ơn.” Heiji nói rồi lấy đại một cái nhét thẳng vào miệng.

"Thế... thế nào? Ngon không? Tớ biết cậu thích chocolate nên tớ đã cho rất nhiều đấy...” Kazuha rụt rè hỏi, đỏ mặt. 
Heiji gồng mình nuốt trọng, gật đầu.
“Rất... là... (mắt cậu trợn ngược) *ho sù sụ* Nước... nước!!” Heiji sặc sụa, có thể nói màu socola còn sáng hơn cái mặt cậu lúc bây giờ. Kazuha luýnh quýnh vỗ lưng anh chàng.

“Cậu thật đúng là...” Kazuha bật cười. “Thỉnh thoảng cậu ngốc hết biết, Heiji ạ!”

****************************

Giữa những hành lang tối, Kaito bước chầm chậm trên tấm thảm đỏ dày. Tay cậu cầm hai tờ giấy. Một tờ là những từ viết lạ lùng, cái còn lại là lời bài hát.

Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh sáng không đủ chiếu vào toà lâu đài mênh mông âm u này.

“Cơn bão đang đến...” Kaito thì thầm, tiến sát lại khung cửa. Bất thình lình, một ánh chớp dài rạch ngang bầu trời đầy mây dày đặc, kèm theo tiếng sấm dữ dội. Kaito thậm chí không chớp mắt khi tiếng động inh tai đó làm rung chuyển cả khu nhà. Ánh sáng chói lòa chia gương mặt cậu ra làm hai. Một bên là nét mặt trẻ con vô tư, và bên còn lại là vẻ chín chắn, bí hiểm và trầm lặng. Giống như KID.

Đôi mắt xanh pha lê chìm trong nghĩ ngợi, suy tư. Cậu nhíu mày. Có điều gì đó sắp xảy ra. Một điều gì đó rất tồi tệ.
Cậu nhìn lại tờ giấy lần nữa, và bước thẳng vào căn phòng rộng tối tăm phía bên phải. Thư viện.

Kaito lặng lẽ nói với chính mình.
"Trong góc tối nhất của căn phòng, là cái chết kinh hoàng đang đợi chờ bạn...”

*******************************

"Đi với Kudou đi, Kazuha, đừng làm phiền tớ!" Heiji cằn nhằn, cực kì bực bội và yêu cầu cô bạn gái rời khỏi cho cậu tập trung suy nghĩ.
“Tớ cần phải làm việc! Cậu đúng là phiền phức! ĐI-CHỖ-KHÁC!”

Kazuha xịu mặt. Cô đã tò tò theo Heiji từ này đến giờ y như con ong lượn lờ mãi xung quanh bông hoa, phát ra tiếng vo ve rất khó chịu.
"ĐƯỢC THÔI! Tớ sẽ biến đi nếu cậu muốn.” Kazuha tức tối lườm Heiji bằng cặp mắt cáu kỉnh.

“Cám ơn! Chẳng phải tớ đã nói điều đó hàng trăm lần từ nửa tiếng trước rồi sao?! Đừng làm phiền tớ!” Heiji hét.
“Đừng nói với tớ cậu lại sợ sấm nhé!” Cầm tờ giấy chi chít ghi chép trên tay, cậu nhìn Kazuha với vẻ mặt mất hết kiên nhẫn.

Kazuha giận dữ nhìn Heiji, nhưng cô thừa biết tính cậu khi đang cần tập trung vào công việc. Và cô cũng biết thực chất chính xác thì cô đang phá đám Heiji.
“Nhưng, tớ sẽ đi với điều kiện... cậu phải hứa đi với tớ... ờ...*đi đâu giờ? Cái gì mình thích mà cậu ấy không nhỉ?* ... đi... mua sắm! Đi mua vài thứ với tớ... nếu không tớ KHÔNG đi đâu cả!” Kazuha uy hiếp rồi im lặng chờ câu trả lời của cậu bạn.

“Được rồi... cái gì cũng được... giờ thì tránh ra chỗ khác nào.” Heiji lầm bầm cho qua chuyện mà không biết mình đã mắc bẫy. Cậu thậm chí còn chẳng nghe Kazuha hỏi gì.

Một nụ cười chiến thắng nở rạng rỡ trên gương mặt cô, lần này thì cậu ta chẳng trốn đi đâu được. Cô tung tăng bỏ đi.
Heiji ngước nhìn Kazuha quẹo vào cuối hành lang và biến mất.
“Cô ấy vừa nói gì vậy?”

*****************************

"Ăn vài cái bánh nhé, Shinichi?" Ran hỏi ông xã tương lai của mình, tay cầm đĩa bánh. Họ đang đứng trong phòng sách của William, Shinichi ngồi im lìm trên ghế nghiền ngẫm một vài cuốn sách. Ran vừa bước vào phòng và mời cậu một ít bánh quy.

"Không, cám ơn."
"Trà nhé?”
"Không."
"Thế bánh bông lan kem thì sao? Tớ và Aoko làm đấy."
"Để sau đi."
"...Vậy ít nhất ăn thử mấy cái bánh pudding và dâu tây từ vườn đi! Chú John mới tặng tớ đấy.”
“Không phải bây giờ Ran. Tớ phải làm việc.” Shinichi gắt.

Ran nhăn mặt, mím chặt môi “Cậu đã không nói chuyện với tớ hai tiếng đồng hồ rồi, Shinichi.”
“Bởi vì tớ đang suy nghĩ, được chưa?”
“Cậu lờ tớ!”

Bất thình lình, một ánh chớp loé lên bên ngoài cửa sổ cùng tiếng sấm nổ vang trời. Cả căn phòng bừng sáng trong tích tắc, nền nhà khẽ rung lên.

Chỉ như thế thôi cũng đã đủ để Ran hét toáng lên, chạy ùa về phía Shinichi.
"Ran! Đừng...!" Shinichi lên tiếng nhưng quá muộn, cô nàng nhảy vào người cậu với tốc độ như tên bắn, khiến cho chiếc ghế Shinichi đang an tọa bật ngửa ra sau. Cả hai người ngã lăn ra sàn. Đầu Shinichi lãnh trọn hậu quả cú va đập.

"UIIIII DAAAA!"

Ran nằm trọn trong tay Shinichi. Mùi tóc cô thật dễ chịu. Nhưng nó cũng chẳng đủ xoa dịu cái đầu “u to tròn” của cậu.
Ran đỏ mặt, đẩy Shinichi ra. Cô đứng dậy nhìn cậu lo lắng.
“Tớ xin lỗi... Shinichi... cậu có sao không?”

“Có! Nhưng chắc vẫn còn sống.” Shinichi rên rỉ. Cậu lồm cồm ngồi dậy trong tiếng cười của Ran.
“Gì chứ!?”
“Tớ xin lỗi! Đền bù cho cậu đây.”
Ran liền cúi xuống và hôn nhẹ vào má Shinichi. 

“Cậu đang làm gì thế?” Ran hỏi, trỏ tay vào trán cậu.
“Quan sát nền nhà của biệt thự này.” Shinichi trả lời, tay vẫn xoa xoa cái đầu.
“Tại sao?”
“Tớ nghĩ nhất định phải có đường hầm hoặc phòng bí mật ở đây. Dù sao khách sạn này cũng là một toà nhà cổ. Làm sao mà tên sát nhân có thể thoát khỏi đây? Đó là một trong những câu hỏi đang làm tớ đau đầu...”

“Cậu muốn đi đâu sau khi giải quyết xong vụ này?” Ran hỏi, đổi đề tài.
"Hả?"
"Chúng ta có thể đi đâu nhỉ? Cậu lại không thích đi mua sắm... London thế nào? Phải rồi, một chuyến du lịch London!”
"Ờ..."
"Hay ta đặt vé ba ngày đến Scotland, đó là một đất nước xinh đẹp. Còn Ireland thì sao?"
"Ran này..."
“Tớ biết rồi! Tớ sẽ hỏi cả Kazuha và Shiho nữa, tất cả chúng ta sẽ cùng đi! Cậu sẽ mặc gì nhỉ... chỗ đó cũng khá lạnh...Vali của cậu đâu rồi Shinichi? Để tớ sắp xếp đồ cho, khi lên đó tớ sẽ mua thêm cho cậu...”

"RAN!!!!!" Shinichi hét lớn, mất kiên nhẫn.
Ran nhìn Shinichi, không ngạc nhiên cũng chẳng giận dữ, mà giống như đang chờ đợi. Shinichi nhận ra cô cố tình làm thế.

“Tớ... cậu... đi nói chuyện với Hattori... hay Kazuha, hay Shiho... hay... BẤT CỨ AI cũng được!” Shinichi nài nỉ cầu xin.
“Được thôi, nếu cậu muốn.” Ran khúc khích cười, nháy mắt với Shinichi rồi bước ra ngoài.
Shinichi thở phào như thể vừa thoát nạn, cậu lắc đầu bất lực và nở nụ cười chua chát. “Có vẻ cuộc hôn nhân của mình là... kiếp sau của hai gia đình...” 
Cậu chợt khựng lại. 
“ÔI KHÔNG~~~~~~~~”

*****************************

Ran bước nhanh qua hành lang. Cô ghét vô cùng mấy cái bức chân dung trên tường. Đó là NGHỆ THUẬT, nhưng Ran biết đằng sau mỗi bức tranh là cả một câu chuyện đang chờ được khám phá. Mỗi người nhất định khi còn sống đã có một tình yêu mãnh liệt hay những cuộc phiêu lưu thú vị, thậm chí là những bí mật ly kỳ.

Tuy hay thì có hay nhưng mấy cặp mắt đó thật sự đáng sợ và ớn lạnh. Cả vẻ ngoài của họ nữa... thế nào nhỉ... toát lên sự tuyệt vọng và chết chóc. Không một cảm xúc nào trên những gương mặt xanh nhợt ấy.

Ran không thích điều đó. Cô đã từng nghĩ có ma trong nhà này, và phu nhân Norferk đang trở về để trả thù.
Cô lắc đầu lia lịa, cố gắng tống hết đống suy nghĩ vớ vẩn đi.
Cô đến gần cuối hành lang và rẽ sang. Một bóng người xuất hiện ngay trước mắt. Ran hét. Và cái bóng cũng thế.

"AAAAAAAAAAA!!! Trời đất, Kazuha! Đừng hù tớ như thế!"
"Tớ hù cậu?! Cậu nhát tớ thì có!" Kazuha mếu máo, tay để trên ngực thở hổn hển, cố trấn an nhịp tim đang tăng vọt bất thường của mình.
“Vậy... cậu đang đi đâu đây?”
“Kiếm cậu. Còn cậu?”
“Tớ cũng thế. Shinichi xua tớ rồi.”
“Thật sao? Heiji cũng thế, đuổi tớ đi thẳng thừng.”

Hai cô gái cười nắc nẻ. “Giờ tụi mình làm gì?”
“Về phòng thôi.” Kazuha gợi ý. “Phải thử cái đống đồ vừa sắm chứ. Tớ không muốn ra ngoài, bão sắp tới rồi.”
Hai người bước lên lầu, trò chuyện vui vẻ. Họ không biết rằng một bóng đen đang lẳng lặng bám theo sau... cùng một khúc gỗ trên tay...

Kazuha khép cánh cửa lại sau lưng, lướt nhìn Ran mở tủ lôi tất cả đống quần áo ra. Kazuha đứng yên đó, lẩm nhẩm tự hỏi giờ này Heiji đang làm gì.
Cô nhìn Ran đang ở trước mặt. Giữa hai người họ là hai chiếc giường. Cánh cửa ở ngay phía sau Kazuha.
"Ran, cậu có tìm được cái túi màu tím không?" Kazuha hỏi. "Túi có cái áo tớ mua cho Heiji ấy?”

“Gì cơ?” Ran hỏi lại, cô đang bới tung cả đống túi xách đầy những tiếng sột soạt nên chẳng nghe rõ.
Cánh cửa bất chợt mở ra, không một tiếng động. Một cánh tay cầm theo một vật cứng chầm chậm ló ra khỏi cánh của.

Kazuha quay lại. Cô cảm thấy có gì đó đang thập thò sau lưng mình. Nhưng cô không kịp nhìn xem phía sau là gì. Cú đánh quá nhanh.
Tiếng ngã khuỵu nặng nề. Kazuha nằm dài trên mặt đất.

“Kazuha?” Ran hỏi, quay đầu lại. Kazuha không có ở đó. Cánh cửa mở toang, che đi một phần tường trong phòng.
Kazuha đâu rồi?
“Kazuha? Cậu ở đâu?” Ran nhíu mày, buông hết mấy cái túi, bước vòng qua giường rồi tiến đến gần cánh cửa. Cô khựng lại.

Kazuha nằm lăn dưới sàn, mắt nhắm nghiền. Ran hốt hoảng chạy lại.
"Kazuha! Cái... sao cậu lại chảy máu thế này...?”
Cánh cửa sau lưng Ran chầm chậm mở ra. Một bóng người trốn sau nó. Ran quay phắt lại ngẩng lên. Một thanh gậy tiến đến.
Nếu như Ran sẵn sàng tinh thần và không mải lo lắng cho cô bạn thân với tâm trạng hoảng loạn thì cô đã có thể chụp lấy thanh gậy cứng đó và tặng cho tên tấn công một đòn ra mặt.
Nhưng cô không kịp chuẩn bị.
Đầu cô đau nhói, mặt tê dần đi. Và trước mắt cô là một màu đen kịt.

Ran ngã đè lên Kazuha.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[30 Friends] #27: Ngoại tình

[Series] Thời Gian Để Yêu

Moonlight Hotel (Khách Sạn Ánh Trăng)