[Khách Sạn Ánh Trăng] Chương 11

Chương 11: Tất cả mới chỉ là bắt đầu 

“Cậu nói gì thế? Phu nhân Norferk mang thai? Nhưng... Richard là con út cơ mà!” Hakuba hỏi, hoàn toàn rối trí. “Đứa trẻ đó là ai?”
“Làm sao tớ biết được! Nhưng là một đứa bé gái. Đừng bảo tớ Richard là nữ nhé.” Shinichi đáp. “Bà ấy mất đã bảy năm, vậy thì đứa bé đó ít nhất phải lên bảy rồi. Phu nhân Norferk qua đời sau khi hạ sinh đứa bé.”

“Khoan khoan, đợi đã... không ai trong gia đình nói cho tớ biết về vụ này. Tức là họ không biết, đúng không? Chỉ có ngài Norferk là rõ nhất.”
“Vậy thì tại sao ông ấy lại quyết định giữ bí mật?” Shinichi đưa tay lên cằm. “Trừ phi...” 
Cậu ngước nhìn Hakuba nhưng chỉ nhận được cái lắc đầu buồn bã.

Hakuba bước đến cạnh cửa sổ, lặng lẽ nhìn cơn mưa trút xuống từ bầu trời xám xịt. Từng đợt mây đen kéo đến phủ lấy toà lâu đài, liên tục biến dạng thành những hình thù kỳ dị do những cơn gió điên cuồng thổi khắp mọi hướng.

Shinichi nhìn Hakuba chờ đợi. Một khoảnh khắc yên lặng vây lấy họ, cuối cùng cậu lên tiếng. “Việc này tuỳ cậu quyết định.”
Hakuba quay lại. “Hãy cứ im lặng đã. Đừng nói với ai về chuyện này.”
Shinichi gật đầu.

****************************

Hai chàng trai không hề biết rằng còn một người khác đang nghe trộm câu chuyện của họ. Trong bóng tối, bà thận trọng hé mắt nhìn qua khe cửa. Đôi mắt nâu mở to đầy hiếu kỳ. Bà chăm chú lắng nghe không sót một từ. Sau khi nghe Shinichi nói, bà đứng chết lặng ở đó, miệng há hốc. Ánh nhìn trống rỗng hướng về khoảng không vô định trước mặt.
“Phải nói với ai đó!” Bà nghĩ khi quay về thực tại.

Bà đợi đến khi Shinichi và Hakuba bước đi, nhanh chóng lách người ra khỏi nơi mình vừa trốn – nhà kho đối diện với cái bàn để điện thoại. Bà đứng cạnh chiếc điện thoại, cẩn thận quan sát để chắc rằng không ai nhìn thấy mình ra khỏi đó. Vẫn cầm hộp thức ăn trong tay, bà chạy bổ lên cầu thang, hướng về phía căn phòng ở cuối hành lang.

"Không thể tin được!" Bà hét lớn, vừa thở dốc vừa đẩy cửa bước vào. "Dora có..."

Bất thình lình, một bàn tay bịt kín miệng bà từ đằng sau. Người phụ nữ không kịp thốt lên cả một tiếng kêu cứu. Hai bàn tay túm lấy bà một cách thô bạo và xô mạnh xuống sàn nhà. Đầu đập vào cạnh bàn, người phụ nữ choáng váng mất vài giây. Vừa rên rỉ, bà gắng gượng mở mắt và ngồi dậy, nhìn xung quanh. 

Hình như còn có người khác trong phòng, đang nằm sóng soài trên sàn. Là Ran và Kazuha với đôi mắt nhắm nghiền
"...!?!"

"Ngươi đang làm gì vậy?!" Bà hét lên. Không một câu trả lời. Bà khó nhọc đứng dậy, ngước nhìn người đó khoá cánh cửa, nhẹ nhàng bỏ chiếc chìa khoá vào túi.
“Có điên không vậy? Ngươi đã làm gì hai cô gái này?” 
Vẫn không một tiếng trả lời.

Người phụ nữ bất chợt dâng lên một cảm giác khiếp sợ tột độ, bà chầm chậm bước lùi lại về sát bức tường phía sau.
“Ngươi... ngươi đã giết họ?” 
Trên gương mặt của người kia hiện lên tất cả những nét tàn độc, hung ác, điên loạn. Cặp mắt lạnh băng không chút cảm xúc.

Người phụ nữ bỗng cảm thấy khó thở. Bà bắt đầu thở dốc, không phải do mệt mỏi mà là vì nỗi khiếp sợ xâm chiếm. Hai tay siết chặt chiếc váy, bà lùi sát góc tường. Cảnh tượng trông như thể một con vật nhỏ bé bị dồn đến đường cùng, sắp trở thành bữa trưa cho loài mãnh thú. Kẻ đó bước dần về phía bà, tiếng thở nặng nề nghe rõ mồn một. Cặp mắt dán chặt vào gương mặt tuyệt vọng của người phụ nữ.

Bản năng mách bảo rằng bà phải bỏ chạy ngay lập tức, từng tế bào trong người như đang hét lên: CHẠY ĐI! CHẠY NGAY ĐI! PHẢI CHẠY THẬT NHANH NẾU CÒN MUỐN SỐNG! Trái tim bà đập điên cuồng trong lồng ngực.

"Á Á Á Á Á Á Á!!!" 
Hét lên một tiếng thảm thiết, người phụ nữ liều mạng lao về phía trước, đẩy kẻ đang đứng trước mình và chạy đến chỗ cánh cửa. Bà với đến tay nắm cửa nhưng vô ích, nó không mở. Người phụ nữ kêu khóc trong tuyệt vọng. Hai tay liên tục đập cửa, cào lấy thân cửa, xoay tay nắm, không ngừng gào thét. Tất cả đều vô dụng.
“Cứu! Có ai đó cứu tôi! CỨUUUUU!! Mở cửa ra! CHO TÔI RA NGOÀI!”

Người phụ nữ quay lại đối diện với kẻ máu lạnh đang lẳng lặng tiến đến, như một con báo đốm với cặp mắt hoang dại. Kẻ đó giờ đã ở ngay trước bà, mặt đối mặt. 
Ánh sáng từ con dao sắc loé lên.

Người phụ nữ xấu số thét lên kinh hoàng khi thấy con dao giơ lên và cắm phập vào bụng mình. Bàn tay kẻ sát nhân bịt chặt lấy miệng bà trong khi con dao thọc sâu hơn nữa. Tiếng hét bị bóp nghẹt rồi lịm dần đi.

Máu bắn toé ra... Người phụ nữ hãi hùng nhìn máu của chính mình tuôn khỏi cơ thể, nhuộm đỏ cả sàn nhà, nhỏ giọt giữa bà và tên sát nhân. Hung thủ rút con dao ra. Giơ cao. Đâm thẳng xuống.

Một lát sau, cả thân người ngã nhào xuống sàn... Tên sát nhân buông tay ra khỏi miệng người phụ nữ khi đôi mắt bà đã trở nên trống rỗng và vô hồn. Khi bà không còn phát ra được tiếng kêu nào nữa.

Bên ngoài, gió rít lên từng hồi thảm thiết, mưa điên cuồng đập vào cửa sổ. Cánh cửa kính run lên bần bật như thể muốn vỡ tung thành trăm mảnh. Nhưng bên trong căn phòng là sự im lặng. Chỉ còn tiếng thở nặng nề của tên giết người và tiếng máu chảy nhỏ giọt trên sàn nhà.
Từng giọt, từng giọt. Nhỏ. Nhỏ. Nhỏ dài. 
Ướt đẫm, đỏ rực, chết chóc.

**************************

"Mưa rơi nhẹ rơi tí ta tí tách ta tí tách..."
Aoko lẩm nhẩm một bài hát khi đang dọn bếp cùng Shiho.
"Cơn bão này có vẻ lớn đây." Shiho nhận xét khi nhìn ra ngoài cửa kính.
“Ừ... nhưng đằng nào mình cũng chẳng được đi đâu, cho đến khi mấy ông tướng đó tìm ra thủ phạm.” Aoko than vãn, dù bên ngoài có vẻ rất hồ hởi.

“Này Kaito, ăn thêm một cái bánh nữa đi.”
Kaito chớp mắt lia lịa. Cậu đang đứng cạnh tủ lạnh, tu ừng ực chai coke để “tống” hết cái đám tạm gọi là “đồ ăn” trong miệng xuống cuống họng.
"Aoko này, mặc dù là tớ rất ‘yêu thích’ thức ăn do cậu làm *nuốt trọng* nhưng tớ không muốn *cấc cục* nôn toàn bộ những gì tớ ăn trong ngày hôm nay ra đâu!”
Aoko nhướng mày, giọng phát ra theo chiều hướng to dần.
“Ý cậu là SAO HẢ?”
“Ý là... tớ ĐÃ ăn hơn MƯỜI cái bánh của mỗi người cậu rồi!”

"Ồ... thế à..." Aoko tạm chấp nhận câu trả lời đó. Cô quay sang Shiho. “Tớ có nên lấy một ít cho nhóm cảnh sát ngoài kia không? Dù gì họ đứng canh phòng cho chúng ta cả đêm rồi!”
Shiho mỉm cười. Kaito thì lắc đầu lia lịa, cố nén cười.
“Có gì buồn cười chứ?” Aoko nhăn nhó.
“Chúng ta đang là nghi phạm của một vụ cố ý mưu sát. Mấy vị cảnh sát đó ở đây để canh chừng tụi mình. Cậu ra đó và mời họ ăn bánh? Tớ không cho rằng họ sẽ vui vẻ ăn đâu.” Kaito phá lên cười. 

Aoko ngượng chín mặt. “Tớ chỉ muốn... tỏ ra tử tế thôi...”
Lạ lùng thay, một nụ cười ấm áp nở trên gương mặt Kaito. “Tớ biết cậu vẫn như vậy mà.”
Aoko mất vài giây không thốt lên được lời nào. Cô nhìn chằm chằm cậu bạn nhưng Kaito đã quay đi. Không hiểu vì sao, Kaito lại cư xử khác ngày thường. Bỗng dưng... tốt đột xuất. Chưa kể đến việc đã hơn ba mươi phút rồi mà cô và Kaito chưa cãi nhau một lần nào. Một kỷ lục mới.

"Chúng ta đi tìm Ran với Shinichi đi." Shiho gợi ý. "Tớ muốn biết việc điều tra đi tới đâu rồi."
Kaito và Aoko cùng nhìn Shiho.
"Tớ nghĩ cậu nhắc thiếu ai đó rồi." Kaito cười ranh mãnh.
Shiho thở dài. "Kazuha và Heiji?"
"Không phải, thử lần nữa đi." Đến lượt Aoko cười ẩn ý.

Cuối cùng như nhận ra điều gì đó, Shiho trả lời với chút khó chịu. "Hakuba?"
"Chính xác!" Aoko phá lên cười. "Đi kiếm bạn trai cậu nào!"
"Anh ta KHÔNG PHẢI là bạn trai tôi!"

****************************

"Ran đâu rồi?" Shinichi hỏi, nhìn quanh khi Heiji vừa bước vào phòng làm việc của William.
“Cô ấy... không phải là đi với cậu à? Tớ đã bảo Kazuha đến ở chung với cậu và Ran mà.” Heiji ngạc nhiên
“Cái gì? Nhưng tớ bảo cô ấy đi sang bên cậu mà! Tớ cũng bảo Kazuha thế!”
“Cái gì?”
“Cậu không thấy họ à?”
“KHÔNG!”
“Vậy họ đang ở đâu vậy trời?!”
“Tớ không biết...” 
Một linh cảm tồi tệ ập tới với hai chàng trai trẻ. Shinichi có thể cảm nhận rõ rệt nỗi lo lắng bất thường đang dấy lên trong lòng mình. Và càng ngày nó càng nhức nhối. Cậu ghét cảm giác này.
Hai người nhìn lẫn nhau.

Hakuba chạy bổ vào trong phòng. “Richard và những người còn lại trong gia đình đang ở trong phòng khách, nhưng tớ không tìm thấy... Chuyện gì thế?”
“Có thấy Ran với Kazuha đâu không?” Heiji hỏi, gương mặt bắt đầu tái đi.
“Không, sao thế?”
“Chết tiệt!” Heiji nguyền rủa. “Tớ đi tìm họ trước đã.”

“Tớ nói là... Đám cảnh sát đâu rồi?" Kaito hỏi khi bước vào phòng cùng Aoko, hai người cùng giữ một đống đồ ăn trên tay. Shiho ngay phía sau, nghĩ ngợi. “Họ mất tích sao? Chắc không phải là cả hai người lại đi vào nhà vệ sinh cùng một lúc đấy chứ?”
“Mấy cậu thấy Ran với Kazuha đâu không?” Shinichi hỏi.
“Không, tớ không thấy.”
Shiho nhận ra nét mặt khác lạ của mấy cậu bạn.

"Có gì đó không ổn." Shinichi nhíu mày. "Mọi người hãy ở cùng nhau. Gọi cả gia đình lại nữa. Chúng ta phải tìm mấy cô gái đã...” 
"Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á!!!"
Một tiếng thét thất thanh, kinh hoàng cắt ngang lời nói của Shinichi. Aoko nhảy dựng lên.

Họ nhìn nhau vài giây, hiểu rằng lại có việc không hay xảy ra. Lần nữa.
Cả nhóm chạy thục mạng đến phòng kho dự trữ.
“Cầu trời... đừng là Kazuha!” Heiji nghiến răng cầu khẩn.
Shinichi nhìn xuống sàn. Một vài chấm đỏ đậm in trên tấm thảm và chúng trải dài đến căn phòng nơi vừa có tiếng hét

Khi họ vừa đến, một cảnh tượng thảm khốc hiện ra trước mắt. 
Cô Louise.
Tắm trong bể máu. Con dao vẫn còn cắm vào bụng. Gương mặt nhợt nhạt đầy máu. Ngay bên tay phải là một hộp thức ăn. Đôi mắt nạn nhân trợn ngược đầy khiếp sợ, khuôn miệng mở rộng phát ra tiếng kêu cứu câm lặng.
Tracey khóc thét, cô bám lấy Hakuba để khỏi ngã khuỵu xuống. Mike và Richard đến ngay sau đó. Cuối cùng là John và Alice.

Mike gào lên, lao đến chỗ vợ mình. "Louise! Louise...! Ôi chúa ơi không... Nói gì đi! Louise!" Mike ôm chầm lấy thi thể đẫm máu của vợ, khóc nức nở.

"AI đã làm việc này?!" Richard gầm lên như muốn phát điên. Cậu trừng mắt nhìn từng người một. “Ai trong số các người đã làm chuyện này? Ai đã giết cô Louise của tôi!?” Cậu hoàn toàn mất tự chủ, giơ nắm đấm quờ quạng trước mặt mọi người. John nhảy ra, dùng hết sức kìm cậu ta lại. 
"Richard! Richard!! Bình tĩnh lại đi!!"
"Buông tôi ra!!"

"Cô ấy chết chừng hai mươi đến ba mươi phút trước, máu vẫn còn ướt... Có nhiều vệt máu ngoài hành lang. Cô ấy bị kéo đến đây sau khi bị giết.” Shinichi nói khi quan sát thi thể. Mike cứ ôm mãi thi thể lạnh ngắt của vợ mình không buông.

"Tôi rất tiếc..." Hakuba bước lại gần Mike, đặt tay lên vai ông an ủi. Nhưng Mike hất ra ngay lập tức. “Cậu... mấy người...” Mike cố định thần lại để nghĩ ra một lời lăng mạ nào đó. “Chỉ là... lũ đần độn!!”
Hakuba đứng lặng không nói gì. Kaito và Heiji cố nín cười trước cái lối xúc phạm vừa rồi của Mike. “Từ lúc cậu và đám bạn người Nhật cậu tới đây, những điều tồi tệ liên tiếp xảy ra! Tất cả là tại các người!” Mike hét.

“Này! Thật không công bằng!!” Heiji quát lại. “Tồi tệ? Ông vẫn chưa biết thế nào là tồi tệ thực sự đâu! Nếu thích tôi sẽ đưa ông về Nhật rồi ông sẽ biết tồi tệ là như thế nào. Nếu ÔNG còn nói Hakuba là điềm gở, tôi sẽ...”
Shinichi huých khuỷu tay Heiji. “Cậu im đi được không?”

"ĐỦ RỒI!" Một giọng nói cất lên từ phía sau, tất cả mọi người quay lại và thấy Tracey đang đứng đó, đầy giận dữ. Nước mắt vẫn tràn ra từ khoé mắt nhưng giọng nói thì mạnh mẽ và cương quyết. 
“Hakuba đã cố hết sức để giúp rồi! Tôi không muốn nghe bất cứ một lời trách cứ nào khác, nhớ đấy!”
Hakuba siết chặt nắm tay. Anh đang vô cùng giận dữ, giận chính bản thân mình.

***************************

"Một trong số họ là hung thủ.” Heiji nói khẽ. “Nhưng là ai?”
“Nếu là tớ, tớ chỉ cần siết cổ họ cho đến khi thú nhận thì thôi!” Kaito lầm bầm.
“Tớ phản đối cách làm đó.” Shinichi lắc đầu, mỉm cười. “Thám tử không bao giờ làm thế cả.”
“Thế à? Vậy ra đó là lý do đám thám tử các cậu lúc nào cũng phá án chậm rì!”

Tất cả mọi người ngồi ở phòng khách, chờ đợi. Gia tộc Norferk ngồi một bên, nhóm bạn người Nhật một bên. Họ im lặng nghe tiếng gió hú và tiếng mưa đập vào của kính. Không ai mở miệng nói một lời.
Họ cố gắng liên lạc với cảnh sát, nhưng đường dây điện thoại đã bị cắt. Di động thì không thể bắt được sóng trong cơn bão thế này, và tệ hơn nữa, họ biết rằng dây điện thoại bị cắt một cách có chủ đích.

"Ran và Kazuha đang ở đâu?" Aoko hỏi lo lắng.
Heiji đứng dậy. “Tớ sẽ đi tìm hai cô ngốc đó, mấy cậu đợi ở đây.”
“Tớ đi với cậu.” Shinichi ngồi bật dậy, cậu thật sự không muốn ngồi lại trong phòng tí nào. Mấy người ở gia đình Norferk cứ săm soi nhóm cậu mãi bằng ánh nhìn thiếu thiện cảm. Cậu không thể chịu đựng cái nơi rợn người này thêm nữa.
“Tớ đi với!” Aoko đòi theo, cô cũng ghét phải ở lại. Shiho mở miệng, vừa định nói điều gì đó thì bỗng dưng mọi thứ bị bóng tối bao phủ.

Một tiếng sét nổ vang trời, ánh sáng cũng theo đó vụt tắt. Chỉ còn lại bóng tối. Aoko và Tracey bật tiếng kêu khẽ, và Aoko bấu chặt tay Kaito theo phản xạ.
Ánh chớp loé lên một lần nữa, soi rọi từng khuôn mặt tái nhợt. Họ nhìn lẫn nhau, không nói lời nào. Chỉ có sự im lặng. Gió gào thét và mưa cuồng nộ gợi lên trong lòng mỗi người cảm giác ghê rợn.
Cả bầu không gian chìm trong nỗi sợ hãi và hoang mang.
“Cúp điện à?” Tracey hỏi với giọng run sợ. “Trước giờ chưa bao giờ xảy ra chuyện này!”
“Chúng tôi đi lấy đèn pin!” John và Mike lên tiếng. 
“Tôi đi với!” Alice gọi theo.

Mọi người lại ngồi xuống. Shinichi và Heiji nhìn nhau một cách bực dọc. 
Một cảm giác lạ lùng bám lấy Aoko. Cô linh cảm sắp có chuyện gì đó không hay xảy ra. Và nó liên quan đến một người cô yêu quý. Kaito chẳng bao giờ tin vào những thứ phi thực tế cả, vậy nên nói với cậu ấy cũng chẳng có ích gì. Cô khó nhọc nuốt khan và quyết định sẽ giữ bí mật “linh cảm” này cho riêng mình. 
Đâu thể nào làm phiền mọi người vì mấy cái cảm giác ngu ngốc của mình được!

Hakuba chìm trong suy nghĩ. Anh là người im lặng nhất nãy giờ. Anh nhìn quanh khi nhận ra mình bị theo dõi. Đôi mắt xanh thẳm của Kaito đang nhìn anh trong bóng tối đầy ẩn ý. 
Cậu hơi chếch cằm về hướng ba người kia vừa rời khỏi. Không ai để ý hành động này trừ Hakuba. 
Hakuba lắc đầu, đứng dậy.

Kaito gật đầu với cậu bạn, điềm tĩnh nhìn ra ngoài khung cửa. Aoko ngồi sát gần Kaito. Cô nghe thấy Kaito nói gì đó và điều ấy làm cô thật sự hoảng sợ. 
“Chúng ta mắc bẫy rồi.” Kaito lặng lẽ nói. “Tất cả mới chỉ là bắt đầu.”

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[30 Friends] #27: Ngoại tình

[Series] Thời Gian Để Yêu

Moonlight Hotel (Khách Sạn Ánh Trăng)