[Khách Sạn Ánh Trăng] Chương 19

Chương 19: "Đang yêu?"

"Cái... ai... sao... cậu...!?" Aoko không thể quyết định được nên hỏi câu nào trước.
"Shinichi đâu rồi? Kaito bị sao vậy?" Ran hỏi.
“Họ... họ nghĩ rằng các cậu bị chú John và cô Alice bắt cóc, vậy nên họ phải tìm kim cương Pandora để cứu các cậu, còn Kaito bị cô Alice đâm, chúng tớ nghĩ rằng... cô bé này là ai vậy?" Shiho nhìn cô bé tóc vàng và hỏi.

Rosey đứng im lặng trong một góc phòng, bối rối và sợ hãi, cô nhìn Kaito với đôi mắt khiếp sợ. Cô bé chưa bao giờ nhìn thấy máu...
"Em ấy là... là con gái của phu nhân Norferk và Ngài Norferk." Ran đáp, cô cúi xuống và nhẹ nhàng ôm lấy Rosey.
"Vậy cô bé này là... Không, cô bé là con của chú John." Aoko nói.
"Cái gì!?"

"Bọn tớ sẽ giải thích sau, làm sao các cậu thoát ra được vậy?" Shiho hỏi Kazuha.

"Rosey đưa chúng tớ ra ngoài, cô bé đã ẩn nấp trong lâu đài 7 năm rồi. Có rất nhiều đường hầm và phòng bí mật trong lâu đài này!"
"Chúng ta nên làm gì bây giờ?" Ran hỏi.
“Thoát ra khỏi đây ngay." Shiho nói.
"Cứu chữa cho Kaito!" Aoko nói.
"Đưa Heiji, Shinichi và Hakuba ra ngoài!" Kazuha nói.

Các cô gái nhìn nhau, có quá nhiều việc phải làm lúc này.
Tất cả bọn họ cùng im lặng và cố gắng bình tĩnh lại.

"Được rồi, đây là những việc chúng ta sẽ làm." Shiho cuối cùng lên tiếng.
"Chúng ta cần cho Hakuba biết rằng hai cậu đã an toàn với bọn tớ. Sau đó phải tìm cách chữa cho Kaito. Chúng ta cũng cần phải liên lạc với cảnh sát."
"Chúng ta phải tách ra." Ran nói.
"Gì chứ?!?" Aoko và Kazuha cùng kêu lên. "Chúng ta vừa mới gặp lại nhau mà!"
"Tớ biết, nhưng đây là lựa chọn duy nhất... nếu không chúng ta chỉ có thể ngồi đây và đợi họ quay về." Shiho nói.

Im lặng.

"KHÔNG THỂ ĐƯỢC." Ran kết luận. "Chúng ta sẽ không ngồi đây và đợi bọn con trai đến cứu... chính chúng ta mới là người sẽ giải cứu họ. Chúng ta phải tách ra thôi."
"Tớ sẽ ở lại với Kaito." Aoko nói. "Tớ sẽ cố đưa cậu ấy ra khỏi khách sạn."
"Vậy tớ sẽ đi tìm Shinichi và những người khác. Ai muốn đi với tớ?" Ran nói.
"Tớ đi." Kazuha đáp. "Họ đi đâu rồi?"
"Đến phòng đọc sách... hãy cẩn thận, tớ có linh cảm không tốt với chuyện này." Shiho nói. "Nhưng, phải nói lại là nơi này đã gây cho tớ linh cảm xấu ngay từ đầu."
"Rosey thì sao?" Kazuha hỏi. “Cô bé sẽ đi với chúng ta chứ?"
Ran gật đầu. "Cô bé biết những lối tắt nên sẽ giúp chúng ta thoát ra khỏi đây. Đi nào Rosey, chúng ta đi tìm các chàng trai nào.”
"Con trai ư?” Rosey chớp mắt.

"Vậy tớ sẽ ở lại với Aoko." Shiho nói. "Bão đang tan dần, tớ sẽ cố liên lạc với cảnh sát bằng điện thoại di động."
"Đúng đấy... vậy chúng ta đi thôi." Ran tuyên bố.
Ran và Kazuha mở cửa và biến mất vào bóng đêm. Họ không hề biết điều gì đang đợi họ ở phía trước.

************************

Dưới nền của tòa lâu đài cổ, các chàng trai đang đi trong những đường hầm dài và ghê rợn. Không khí ẩm ướt và khá lạnh, chưa kể đến bóng tối đang bao trùm xung quanh họ.
"Nơi này y như mê cung vậy." Hakuba nói. "Chúng ta đã rẽ phải bao nhiêu lần rồi?"
"Chắc là... 15?" Heiji đáp. "Dù sao thì tất cả những gì chúng ta đã làm chỉ là rẽ phải nên sẽ không dễ bị lạc đâu."

"Chính vì thế nên từ nãy đến giờ chúng ta chỉ đi lòng vòng thôi!" Shinichi bất ngờ hét lên đầy khó chịu.
Cậu chiếu đèn pin vào tường, có một vết đánh dấu hình chữ thập trên bức tường ẩm ướt vấy bùn.
"Tớ đã đánh dấu chỗ đó 10 phút trước... không hay rồi."
"Vậy... chúng ta làm gì bây giờ?" Richard hỏi.
"Chắc phải có một gợi ý nào đó trong bài hát và tờ mật mã này... chữ tiếp theo là E1... vậy thì là câu..." Heiji lẩm bẩm, cậu lấy tờ giấy ra và xem lại.
Giọng của Heiji chợt nhỏ dần rồi im hẳn.

"Gì vậy?" Hakuba hỏi.
Heiji thở dài và đáp lại với vẻ hơi bực bội. “Sẽ không có lối thoát khỏi nơi này."
"Tin cậu thì chúng ta chết từ lâu rồi, Heiji." Shinichi nhếch mép.
"Đồ ngốc, tờ giấy ghi như vậy!"
"Không có lối thoát ư?" Richard hỏi e sợ.
"Nó chỉ doạ chúng ta thôi, có lẽ chúng ta bỏ sót cái gì đó... nghĩ kĩ lại xem nào..."
Bốn chàng trai cau mày suy nghĩ và đặt tay lên cằm, theo cái kiểu thường thấy của thám tử: “Tôi đang tập trung suy nghĩ, đừng có làm phiền."

Họ nghe thấy tiếng nước nhỏ giọt, chảy dài xuống bức tường lạnh ngắt, tiếng thở nhẹ của họ và cả sự trống trải đáng sợ bao trùm xung quanh.
"...có ai nghe thấy gì không?" Richard bất ngờ lên tiếng, cậu nhìn xuống cái đường hầm dài hun hút và đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng.
Tiếng bước chân vọng vào giữa những vách tường, càng lúc càng gần họ hơn.
"...ai đó đang đến!" Hakuba thì thầm. "Mau tắt đèn pin đi!"

Họ nhanh chóng tắt hết đèn và đứng dựa sát vào tường. Đường hầm rộng khoảng 4 mét, nên nếu họ may mắn bám sát được vào tường hết mức có thể thì đó là ai đi nữa thì cũng sẽ đi vượt qua họ.
Các chàng trai nín thở, và lắng nghe, chờ đợi.

Gần hơn, một vài bóng đen xuất hiện cuối đường hầm.
Các chàng trai nín thở và quan sát. Họ sẵn sàng tấn công những người này nếu cần thiết. Từng dây thần kinh trong người họ căng lên, tưởng chừng như có thể đứt phựt bất cứ lúc nào.

Đột nhiên, những cái bóng đó chợt dừng lại khi chỉ còn cách họ vài mét.
"Ờ... em có biết chính xác chúng ta đang đi đâu không?" một giọng nói cất lên.
"Có chứ ạ. Hồi nhỏ em đã bị lạc bao nhiêu lần, bác Norferk đã phải đi tìm và đưa em về phòng!" Một giọng nói khác nhưng có âm điệu của trẻ con.
"Tớ không thích chỗ này! Sao chúng ta không gọi họ?" người thứ ba lên tiếng.
"Không được! Shiho nói John và Alice có thể ở ngay gần đây, nếu chúng ta gọi thì bọn họ sẽ tấn công!"
“Ôi trời... vậy chúng ta vẫn phải tiếp tục tìm họ sao...? Heiji là một tên ngốc! Tớ mà bắt được cậu ta thì..."
"Thì cậu sẽ nói rằng cậu nhớ cậu ấy lắm đúng không?" Người kia cười khúc khích.
"Ừa... À, ý tớ là, KHÔNG!"

Các chàng trai nhìn nhau (mặc dù không thể nhìn thấy mặt nhau trong bóng tối như thế này), và đến giây thứ 30, Heiji và Shinichi đều nhảy bổ ra và chạy về phía những cái bóng đó. Trước khi họ kịp mở miệng gọi thì một tiếng thét đinh tai nhức óc vang lên từ các cô gái.

"AAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!”

Shinichi chưa kịp làm gì, cậu đã lĩnh trọn một cú đá vào bụng và ngã ngửa ra mặt đất.
Heiji thì bị ai đó túm lấy tay và chưa kịp nói gì đã bị quật ngay xuống đất.
"Uiii..." Hai anh chàng rên rỉ vì đau đớn.
Ran vừa định đá thêm cho Shinichi thì Rosey chĩa đèn pin vào anh chàng tội nghiệp đang nằm trên mặt đất.
"Cái... cậu... Shinichi!" Ran reo lên, sau khi nhận ra người vừa đột ngột nhảy ra và “chuẩn bị” tấn công cô.
"Heiji! Cậu làm gì ở đây...?! Trời ơi, cậu có sao không?" Kazuha mừng rỡ, cô vẫn còn ngỡ ngàng, nhưng cũng nhẹ cả người khi thấy Heiji ở đây.

Hakuba và Richard nhanh chóng bước ra từ phía sau, sau khi chắc rằng họ sẽ không bị đánh nữa.
"Các cậu có sao không?" Hakuba hỏi Ran và Kazuha. (Trong lúc đang cố không phì cười.)

"Tin tớ đi, quá khoẻ là đằng khác." Heiji than thở, trong khi Kazuha đỡ cậu đứng lên.
"Đánh được đòn như vậy thì còn sao trăng nỗi gì nữa."
"Tớ xin lỗi... nhưng lẽ ra cậu không nên nhảy ra giữa đường như vậy!" Kazuha nói.
"Tớ không nên... cái gì?" Heiji gào lên.

"Shinichi... Tớ xin lỗi! Cậu có sao không? Tớ..." Ran hỏi với vẻ lo lắng.
Shinichi chỉ nhìn cô. "Tớ lo cho cậu đến phát điên, vậy mà việc đầu tiên cậu làm là đá vào bụng tớ?"
"Tớ..."
"Tớ rất mừng là cậu không bị thương." Shinichi mỉm cười, cậu nắm tay Ran và nhìn cô trìu mến. Nhưng nụ cười đó nhanh chóng biến mất khi Shinichi nhìn thấy trán của Ran.
"Có máu trên trán cậu... chuyện gì đã xảy ra?! Bọn chúng đã làm gì cậu?" Shinichi hỏi, với vẻ lo lắng và bực bội.
"Tớ ổn mà, thật đấy. Shinichi, chúng ta hãy..."
"Làm sao chúng dám..."
"Shinichi...”
“Tớ sẽ bắt chúng trả giá...”

Cuối cùng, Ran quyết định rằng cách duy nhất để Shinichi bình tĩnh lại là bằng một nụ hôn.
Cô nhẹ nhàng kéo đầu của Shinichi lại và áp đôi môi mình vào môi cậu.
Shinichi cuối cùng cũng ngậm miệng và ôm chặt Ran trong tay.

Tất cả mọi người im lặng, Richard và Hakuba nhướng mày, còn Kazuha tự động lấy tay che mắt Rosey lại. Heiji mở miệng nhưng không biết nói gì.

"Tớ-không-sao." Cuối cùng Ran mỉm cười. "Chúng ta hãy ra khỏi đây ngay, được chứ?"
"Ờ... ừm... được rồi..." Shinichi đồng ý.

"Được... rồi... miễn đừng có lạm dụng trò đó quá." Hakuba nở nụ cười tinh quái.
"Ý gì đây hả!?" Shinichi đỏ mặt.

"Chúng ta phải ra khỏi đây ngay... cô bé này là ai vậy?" Heiji hỏi, cuối cùng cậu cũng chú ý đến cô bé tóc vàng.
Richard bước lên trước và nhìn với một vẻ mặt “không thể tin được”.
"Richard... đây là Rosey. Em gái cùng mẹ khác cha của cậu." Kazuha nói. "Rosey, đây là Richard, anh trai của em."
"Anh trai... của em?" Rosey hỏi khẽ. Cô bé lùi lại vài bước, cô không thích cái nhìn của Richard.

Richard không biết phải nói gì. Mọi loại cảm xúc lẫn lộn trong cậu. Giận dữ, căm ghét, đau đớn, buồn bã... tràn ngập tâm trí.
"Richard... đó không phải lỗi của cô bé." Hakuba nhắc khẽ.
Tất cả mọi người đều lo lắng và nghĩ rằng Richard sẽ quát mắng cô bé thậm tệ.

Cuối cùng, Richard hít một hơi thật sâu, mắt cậu đẫm lệ.
Cậu nhìn Rosey và bước lên trước với vẻ mặt vừa giận dữ vừa đau lòng.
Richard cúi xuống và nhìn vào khuôn mặt nhỏ bé của Rosey.
Rosey ngước nhìn Richard, cô bé hơi e sợ, nhưng cô vẫn đứng yên đó và để Richard chạm vào gương mặt mình.
Tiếp sau đó là vài giây im lặng.
"...em trông giống hệt mẹ của chúng ta, Rosey." Richard nói một cách dịu dàng, cậu nghẹn ngào, hai hàng nước mắt chảy dài trên mặt.
"Đừng lo, anh sẽ chăm sóc cho em... ôi trời... tôi có một đứa em gái!" Richard ôm Rosey vào lòng.

Rosey bật khóc, cô bé chưa bao giờ cảm thấy được che chở và an toàn như thế này. Lúc này, cô bé biết rằng mình sẽ không còn cô đơn nữa.
Hakuba mỉm cười nhẹ nhõm, Ran và Kazuha rơi lệ vui mừng. Shinichi và Heiji đều mỉm cười, mặc dù họ đang có hàng nghìn câu muốn hỏi các cô gái.

***************************

"Rosey sẽ đưa chúng ta ra ngoài, hãy đi theo cô bé. Cô bé biết rất rõ nơi này." Ran nói, cô nhìn Richard đang nắm tay Rosey.
"Đi nào Heiji, Shiho và Aoko vẫn đang đợi." Kazuha giục cậu bạn thân nhất của mình.
"Heiji?" cô hỏi lần nữa, rồi chợt bắt gặp cái nhìn của Heiji.
Không chỉ có cậu, Shinichi và Hakuba đều như vậy.

"...chuyện gì vậy?" Kazuha hỏi, mặc dù trong lòng cô biết rõ đó là cái gì.
"...Tớ sẽ không rời khỏi chỗ này, tớ muốn đi tìm viên kim cương." Heiji trả lời rõ ràng.
"Tớ cũng sẽ ở lại, sau khi tìm ra Pandora, bọn tớ sẽ quay ra ngay." Hakuba thêm vào.
"Tớ..." trước khi Shinichi kịp nói gì đó, Ran đã nắm lấy cổ tay cậu.
"Đừng nói nữa Shinichi, chúng ta đi thôi, tớ không quan tâm đến cái viên kim cương ngu ngốc đó! Chúng ta sẽ ra ngoài, Heiji, Hakuba, đừng cố phản đối nữa, trừ phi các cậu muốn nếm thử vài đòn karate của tớ!" Ran ra lệnh.

Kazuha mỉm cười, cô cũng thấy cái nhìn của bọn con trai, nhưng giống như Ran, cô hiểu rằng họ cũng không quan tâm đến viên kim cương đó.
"...không phải vì viên kim cương, bọn tớ không cần nó. Nó thuộc về gia đình Richard." Hakuba giải thích.
"Bọn tớ sẽ không bỏ dở vụ điều tra này đâu... Ừm, ít ra thì là tớ. Hai cậu có thể đi cũng được." Anh nhìn Heiji và Shinichi.
"Tớ không đi đâu, Ran, kể cả khi cậu dùng karate với tớ." Heiji nói. Rồi cậu bước lùi lại như thể Ran sắp sửa đá bay đầu cậu ra khỏi cổ.
Ran vẫn đứng yên với vẻ mặt đầy thất vọng.
“Còn Kaito thì sao? Chúng ta phải giúp cậu ấy! Bọn tớ không thể ra khỏi đây mà không có các cậu được! Shinichi...!"
"Heiji! Cậu điên à? Làm sao cậu ra khỏi đây được?” Kazuha hỏi.

Shinichi lưỡng lự, thật lòng cậu cũng muốn ra khỏi đây. Không giống như Heiji và Hakuba, lí do duy nhất khiến họ muốn ở lại là vì họ là thám tử, và họ không thể cưỡng lại sự tò mò của mình.
Nhưng cậu đã hứa với Ran. Cậu không thể cứ đi xung quanh chỗ này và đưa chính mình hoặc Ran vào chỗ nguy hiểm.
(Không giống trước đây chút nào.)

Nhưng... kim cương Pandora. Nếu đó là một viên kim cương nào khác, cậu có thể bảo họ từ bỏ nó. Pandora... viên kim cương mà KID đã liều mạng tìm kiếm. Hoặc, KAITO đã liều mạng tìm kiếm.
Giờ thì Kaito đã bị thương, và đây có thể là cơ hội duy nhất để tìm được viên kim cương, để tìm hiểu vì sao cha của cậu ấy bị giết... để ngăn KID không đi ăn trộm nữa... và cậu là người duy nhất có thể làm việc này cho Kaito, dù sao thì KID đã cứu mạng cậu...

"Ran... đi đi, đừng lo, bọn tớ sẽ ổn thôi." Cuối cùng Shinichi nói.
Ran há hốc miệng, nhưng cô hiểu cái nhìn trong đôi mắt xanh của Shinichi. Cương quyết, và vẻ mặt “Tớ xin lỗi, nhưng lần này tớ sẽ không đi, vì bất kì lí do gì.”
"...tớ ghét cậu." Ran lẩm bẩm. "Nhớ quay ra ngay đấy."

"Các anh tìm cái gì vậy?" Rosey đột nhiên hỏi, mọi người nhìn cô bé.
"Một viên kim cương... hay một cánh cửa bí mật nào đó. Này, em có biết một cái cửa hay một căn phòng nào đó trong đường hầm này không?" Hakuba hỏi đầy hi vọng.
"...có chứ ạ, có cả đống phòng!" Rosey đáp “Khoảng 50 hoặc hơn."
"...50? Trời ạ..."
"Ừm... thế có cái phòng nào khác biệt so với những cái khác không? Như kiểu, có hình dạng kì lạ hoặc có cửa hay... những dòng chữ trên tường?" Hakuba vẫn chưa đầu hàng.

Rosey suy nghĩ một lúc, rồi đột nhiên một tia sáng loé lên trong mắt cô bé.
"...có một căn phòng nhỏ, với những chữ viết rất lạ trên tường, bác Norferk đã nói với em là: Khi cháu lớn lên, bác sẽ cho cháu biết sẽ phải làm gì với những dòng chữ này. Bây giờ chưa phải lúc.”

"Căn phòng đó ở đâu?!" Các chàng trai hỏi cùng một lúc với vẻ hào hứng hiện rõ.
"Đi hết đường này, rẽ phải hai lần và trái một lần." Rosey đáp.
"Em giỏi lắm, Rosey!" Richard nói, cậu rất ấn tượng với vẻ lanh lợi của cô bé.
Rosey nhoẻn cười.

"Vậy thì chúng ta còn đợi gì nữa, đi thôi." Heiji nói, cậu rất nóng lòng muốn xuất phát ngay. Heiji đi thẳng qua Shinichi. Cậu vẫn còn giận cậu ta, mặc dù các cô gái đã trở về an toàn. Shinichi lườm Heiji.

"...Heiji!" Kazuha đột ngột lên tiếng, cô bước lại gần cậu và hỏi.
"Cậu có mang theo bùa hộ mệnh không đấy?"
"Ừa, có đây rồi. Cậu hãy ra ngoài và tự chăm sóc cho mình nhé."
"..." Kazuha muốn nói thêm gì đó, nhưng cô không biết phải nói gì. Kazuha nhìn xuống sàn nhà một lúc, và quyết định.
Lấy hết dũng khí, cô kiễng chân lên và hôn nhẹ vào má Heiji.

Heiji vẫn đứng đó (suýt nữa đánh rơi cái đèn pin trên tay), và mặc dù chỉ có một chút ánh sáng, mọi người đều nhìn thấy mặt cậu ta đỏ như thế nào.
"Xin lỗi đã đánh ngã cậu... Tớ... tớ sẽ đợi cậu ở ngoài." Kazuha thì thầm, và nhanh chóng quay đi, va cả vào Shinichi và Hakuba với khuôn mặt đỏ bừng.
"...Ờ ...được rồi..." Heiji đáp, mắt mở to và miệng há hốc.

Ran cười khúc khích và nói gì đó với Kazuha làm cho mặt cô càng đỏ hơn.
"Richard, nhờ cậu chăm sóc cho mấy cô gái này, và hãy ra khỏi lâu đài nếu có thể. Nhớ cẩn thận với Alice và John, được chứ? Giờ chúng ta vẫn không biết họ đang ở đâu." Hakuba nói với cậu bạn thân.
Richard gật đầu, cậu nhìn Hakuba đầy cảm kích.
"Hakuba... Cám ơn cậu... Vì tất cả mọi thứ... Xin lỗi vì tớ đã..."
Hakuba xua tay và mỉm cười. "Đừng nhắc đến nữa, chúng ta sẽ nói chuyện sau khi kết thúc vụ này."
Richard gật đầu và nói với Rosey. "Nào, chúng ta đi thôi."

Ran hôn tạm biệt Shinichi lên má, và bảo Hakuba hãy chăm sóc cho Heiji và Shinichi.
Kazuha vẫy tay tạm biệt Heiji, cả hai người họ mỉm cười với nhau.
Các cô gái bắt đầu chuyến đi quay trở lại lâu đài, với Richard và Rosey dẫn đường.

"Nào, chúng ta cũng đi thôi, các chàng trai đang yêu." Hakuba nói, đợi cho đến khi các cô gái biến mất khỏi tầm nhìn của họ.
Anh cười toe toét với hai cậu bạn của mình.
"Cậu vừa nói gì?!" Shinichi và Heiji cùng hét lên.
Hakuba chỉ cười và bắt đầu chạy xuống cái đường hầm dài.
"Chúng ta không có thời gian đâu! Nhanh lên!" Anh gọi to.
Heiji và Shinichi chỉ còn cách chạy theo Hakuba nhanh nhất có thể.
"Đang yêu?" Heiji nghĩ thầm trong khi chạy "...Kazuha và mình? Hừm..."
Cậu mỉm cười.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[30 Friends] #27: Ngoại tình

[Series] Thời Gian Để Yêu

Moonlight Hotel (Khách Sạn Ánh Trăng)