[Khách Sạn Ánh Trăng] Chương 13

Chương 13: “Không thể tin được!”

"Mình ghét nơi này!!" Aoko lẩm bẩm, đôi mắt xanh đẫm lệ, cô cảm thấy thật mệt mỏi.
Shiho đứng ngay cạnh đó, gương mặt nghiêm nghị và tái nhợt đi.
"Hakuba đang ở đâu vậy?" Cô thì thầm với chính mình.

"Bị đâm đến chết, nhưng đã chống cự quyết liệt trước khi tắt thở." Kaito nói, rồi cậu bắt gặp cái nhìn của Shiho. "Tất nhiên tớ không nói về Hakuba..."
Shiho đảo mắt.
"Cơ thể vẫn còn ấm, nên chắc ông ấy chỉ mới chết từ 5 đến 10 phút trước... thật khủng khiếp." Kaito nói, nhìn thi thể chú Mike, sau khi khám nghiệm tử thi, cậu đứng dậy và nhìn những nghười còn lại. Mắt cậu chuyển từ gương mặt của Tracey và Richard đến Shinichi và Heiji. Hai chàng thám tử đứng trong bóng tối, nhìn chằm chằm vào dòng chữ trên tường, không hề nhúc nhích.
Ánh chớp lóe lên trên bức tường xám, chiếu sáng dòng chữ bằng máu.

Hoàn toàn im lặng. Không một ai chuyển động. Bầu không khí tràn ngập nỗi căng thẳng và khiếp sợ.
Aoko có thể nghe thấy tim mình đập thình thịch. Rất nhanh. Cô nuốt nước bọt, mắt nhìn xuống sàn nhà. Những ý nghĩ đáng sợ không ngừng tuôn trào trong đầu cô.

Đột nhiên, một bàn tay đặt lên vai Aoko. Cô giật mình, từ từ quay đầu lại. Qua ánh sáng yếu ớt, cô nhìn thấy một bàn tay đầy máu đang ở trên vai mình. Người cô cứng đờ.

Sau vài giây cố gắng hết sức để mở miệng, Aoko hét lên.
“AAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!”
Aoko lao về phía trước và quay người lại, tiếng thét của cô lạc đi vì khiếp sợ.

"Aoko! Tớ đây mà!" Hakuba dường như hơi hoảng hốt khi nghe tiếng hét của Aoko. Những người còn lại cũng vậy.
"Hakuba! Anh đã ở đâu... anh có bị thương không?" Shiho bước đến chỗ Hakuba.
"Không." Hakuba đáp, anh quay sang nhìn Richard và Tracey.
"Tôi đã cố cản họ, nhưng khi vừa đến nơi thì chú Mike đã chết. Tôi nhìn thấy họ nên đã hét gọi và đuổi theo, nhưng họ đã biến mất vào một căn phòng nào đó... Tôi không tìm thấy nên quay trở lại phòng khách nhưng chẳng thấy ai nên tôi đến đây."

"Ê, khoan, dừng ở đây." Kaito ngắt lời. "Cậu vừa nói gì? Họ là ai cơ?"
"Alice và John." Hakuba đáp, liếc nhìn Richard. "Họ chính là thủ phạm."

********************************

"KHÔNG THỂ TIN ĐƯỢC!!!" Richard gào lên như điên. "Cậu... cậu nói cô Alice và chú John chính là kẻ sát nhân?"
"ĐÚNG." Hakuba nói.
"Họ bắt chúng ta phải tìm viên kim cương, trong khi theo dõi từng cử chỉ nhỏ nhất của mọi người."

Cả nhóm quay lại phòng khách, họ quyết định để xác của chú Mike trong nhà kho.
Điện thoại cố định vẫn không liên lạc được, còn di động thì không bắt được sóng.
Trong căn phòng khách tối lờ mờ, người đứng, người ngồi, người vẫn chưa hết bàng hoàng.

Shinichi và Heiji không nói một câu nào, dường như có gì đó không ổn. Aoko đang lo lắng tột độ. Cho sự an toàn của Ran và Kazuha.
"Vậy..." Shiho cất lời. "Ta làm gì bây giờ?" Cô nhìn Hakuba, mắt tìm kiếm một câu trả lời, nhưng Hakuba chỉ chầm chậm lau đi vết máu trên tay với vẻ buồn bã và nghĩ ngợi. Máu của chú Mike. Anh đã cố hết sức để cứu ông, nhưng đã quá trễ.

Heiji im lặng. Cậu nhìn Shinichi chằm chằm. Ánh mắt của Shinichi cũng đang chĩa về phía Heiji.

"Lẽ ra cậu không nên bảo họ đi." Shinichi lên tiếng.
"Gì cơ?" Heiji cãi lại. “Cậu thì sao? Nếu cậu giữ họ ở lại, họ sẽ không bị bắt! Đồ ngốc!"
"CẬU VỪA NÓI GÌ?!" Shinichi bắt đầu to tiếng. "Ran đang gặp nguy hiểm, và cậu đổ lỗi cho tớ?"
“CÒN AI NỮA?" Heiji đáp lại. "Cậu đuổi cô ấy đi, đây đều là lỗi của cậu... ĐỒ NGỚ NGẨN!"
"ĐỦ RỒI ĐẤY!" Shinichi gầm lên, "HATTORI, CẬU LÀ KẺ THẤT BẠI THẢM HẠI NHẤT MÀ TÔI TỪNG THẤY! ĐI LÀM VIỆC GÌ CÓ ÍCH HƠN ĐI ĐỒ ĐẦN ĐỘN!"
Heiji bàng hoàng. Cậu đang lo lắng cho Kazuha, cậu tự giận chính mình vì không thể ngăn chặn những vụ giết người sớm hơn, và nỗi thất vọng cùng giận dữ đã lên đến đỉnh điểm. Vậy mà giờ người bạn thân thiết nhất gọi cậu là một kẻ thất bại thảm hại.
Một điều về Heiji mà tất cả chúng ta đều biết rõ đó là cậu không được kiên nhẫn cho lắm và thường hành động trước khi suy nghĩ.

Trước khi Kaito và Hakuba kịp xông vào để ngăn cuộc cãi vã giữa họ, Heiji đã tung một cú đấm vào mặt Shinichi. Shinichi không lường trước được, cậu cảm thấy một lực đấm mạnh giáng ngay vào má mình khiến cậu lảo đảo lùi lại, vịn vào chiếc ghế sofa để không ngã xuống.
Shiho phải tránh sang bên phải. Aoko há hốc miệng kinh ngạc.

Shinichi chớp mắt, nhìn Heiji sững sờ. Một cơn thịnh nộ dữ dội đột ngột bùng nổ trong cậu. Shinichi bật người lên và đấm trả thẳng vào Heiji. Quá mạnh. Heiji ngã phịch xuống ghế sofa, máu rỉ ra từ khoé miệng.
Hai người họ gầm lên và lao vào nhau đánh đấm như điên.

"NÀY NÀY NÀY!!!" Hakuba và Kaito cùng hét lớn, cố giữ Shinichi và Heiji lại.
"DỪNG LẠI ĐI!" Kaito hét. "ĐỪNG BẮT TÔI PHẢI RA TAY!" 
Nhưng ngay khi cậu vừa nói hết câu, Heiji đã đấm ngay một cú nữa vào Shinichi, không để ý đến lời cảnh báo của Kaito.
Kaito lầm bầm. "Đây không phải sàn đấu boxing đâu," rồi cậu đấm vào mặt Heiji.
Hakuba cũng làm như vậy với Shinichi.

Aoko và Shiho nhìn bốn người họ trong kinh ngạc và khiếp sợ.
Liền sau đó Shinichi và Heiji bị đẩy mạnh xuống ghế sofa, thở dốc nặng nề và lấy tay lau máu trên gương mặt.
"ĐÂY LÀ LỖI CỦA TẤT CẢ MỌI NGƯỜI, ĐƯỢC CHƯA!?" Hakuba lớn tiếng, gần như điên lên với hai người đang ngồi trên sofa. "Không có thời gian để hai cậu chơi đấu vật đâu, hãy cư xử như người lớn đi, không quá khó chứ hả!?"

Shinichi im lặng. Khuôn mặt, ngực và hai cánh tay cậu đau kinh khủng. Heiji đấm vào má cậu, và nó đang sưng lên. Shinichi cảm thấy ngọn lửa giận dữ vẫn cháy bừng bừng trong cậu.
Heiji cắn môi. Vị máu. Cậu rất muốn đáp trả lại cú đấm đó, nhưng cậu biết chắc chắn rằng mình đã đấm rất mạnh vì bàn tay cậu cũng đang nhức nhối chẳng kém.

"Thật buồn là bây giờ chỉ có mình tôi còn đủ nghiêm túc và bình tĩnh, nào, mọi người nghe đây." Kaito nói.
Cái thái độ chế nhạo và nhàn nhã thường ngày của cậu đã thay thế bằng ánh nhìn nghiêm nghị và uy quyền. Kaito nhìn mọi người trong phòng, từng người một, rồi, với giọng nói trầm lặng và suy tư, cậu tiếp tục.
"Hiện giờ là, Alice và John đã bắt Ran và Kazuha. Chúng ta không thể rời khỏi khách sạn vì họ đang theo dõi ta, nếu có bất cứ hành động nào bất thường, họ sẽ làm hại Ran và Kazuha. Bức tường đó ghi là chúng ta phải tìm kim cương Pandora. Vậy đây là những gì ta phải làm. Tìm viên kim cương và đưa cho họ. Ưu tiên hàng đầu là cứu Ran và Kazuha. An toàn. Sau đó biến ngay ra khỏi đây."

Rồi Kaito ngẩng đầu lên. "Có ai có ý kiến gì không?"
Im lặng.
"Tốt. Chúng ta sẽ đi cùng nhau, và không ai, tôi nhắc lại, KHÔNG MỘT AI được phép tách ra, được chưa?"
Mọi người gật đầu.

Kaito quay sang Heiji và Shinichi, giờ đã bình tĩnh hơn nhưng vẫn nhìn nhau trừng trừng.
Kaito thở dài ngao ngán và lắc đầu. Rồi cậu lại nở một nụ cười châm chọc trên gương mặt.
"Đi theo tôi." Kaito nói rồi nhìn hai người đang tức tối và lo lắng một cách đầy thương hại.
Kaito bước ra khỏi phòng khách, tất cả mọi người đi theo cậu.

Aoko há hốc miệng. Cô CHƯA BAO GIỜ thấy Kaito như thế này, tỏ ra nghiêm túc, chín chắn, điềm đạm và... cứ như không phải Kaito.
Shiho cũng ngạc nhiên không kém. Cô CHƯA BAO GIỜ thấy Shinichi cư xử như vậy trước đây. Ran đang gặp nguy hiểm, và cậu ta lo lắng và tuyệt vọng đến nỗi đánh nhau ngay trước mặt mọi người. Không giống Shinichi chút nào.

“Cậu ổn chứ?" Richard hỏi Heiji. Heiji nhún vai. "Không sao, cậu ta yếu như sên vậy."
Shinichi nhướng mày, nắm chặt tay, sẵn sàng đấu thêm một hiệp nữa.
“Ê ê, thôi ngay." Hakuba yêu cầu Shinichi VÀ Heiji. Rồi anh bước vào giữa hai người họ. "Các cậu có thể tiếp tục trận đấu tay đôi của mình sau khi chúng ta thoát ra khỏi đây, và các cô gái đã được an toàn, OK?"

******************************

RẦM!
Ran đập vào tường mạnh nhất có thể, nhưng nó chẳng hề suy suyển.
Cô đã có thể đứng dậy và cảm thấy ngay bên trái mình là một bề mặt bằng gỗ trên tường. Ran nghĩ rằng đó có thể là một cánh cửa, nên cô đang cố mở nó ra.

"Ưmmm... RAN!" Kazuha gọi. "Tớ bỏ được cái đó ra khỏi miệng rồi, nó không chặt lắm... cậu ở đâu?"
"Ưm!" Ran kêu lên đáp lại, cô đang dựa vào cái mà cô nghĩ đó là cửa ra.
"Tớ có thể... ờm... kéo miếng vải trong miệng cậu ra... sau đó chúng ta sẽ có thể nói chuyện và gây tiếng động, được chứ? Nhưng tớ không thấy cậu đâu cả..."
"Ưmmmm..." Ran đáp lại.

“Được rồi... cậu đây rồi... ối, xin lỗi... đây là cổ này... và... đây rồi..." Kazuha lẩm bẩm khi đang tìm cách lấy miếng vải ra khỏi miệng Ran. Ran cười rúc rích, vì hơi thở của Kazuha đang phả vào mắt cô, nhưng, may là trong bóng tối nên họ không thể nhìn rõ mặt nhau.
Rồi Kazuha cắn mạnh và kéo ra.

"AAAA!" Ran kêu lên. "Kazuha!"
"Ran!"
Rồi hai người họ nói cùng một lúc. "Chuyện này ĐỪNG BAO GIỜ kể cho ai đấy!"
"Đây là đâu vậy?" Kazuha hỏi.
"Tớ không bi... ỐI!"
"Bi... ối?"
"Cậu dẫm vào chân tớ rồi!"
"Xin lỗi!"
"Chúng ta phải ra ngoài. Có thấy cửa ở đâu không?”
“Xem nào... khoan."
"Gì vậy?"
"Cậu... ừm... cởi dây trói cho tớ trước đi."
"Sao làm được? Tay tớ cũng bị trói... chỉ còn..."
"Đi mà, tớ hứa sẽ đưa cậu đi mua sắm đã đời, đãi cậu bữa trưa nữa."
"Được rồi... đừng hét lên nếu tớ cắn phải tay cậu đấy."
"Không đâu mà."
"...Nhớ mua thêm cho tớ nước súc miệng nữa."

Ran thận trọng dịch lại gần Kazuha và bắt đầu cắn sợi dây đang trói cổ tay Kazuha để kéo ra.
"Đừng Ran ơi... đừng cắn tay tớ... đừng cắn tay tớ..." Kazuha lẩm bẩm.
“Ra rồi! Mau lên, cởi trói cho tớ đi!" Ran reo lên, cô nhả sợi dây thừng ngậm trong miệng ra.

Kazuha xoa xoa cái cổ tay tím bầm của mình. "Cậu ở đâu rồi... quay lại đi, Ran."
Ran thở phào. "Tớ muốn ra khỏi đây... không biết chúng ta ngất đi được bao lâu rồi?"
Kazuha bắt đầu cởi dây trói cho Ran. "Không biết... chắc khoảng hai tiếng hoặc hơn... Đây là chỗ nào?"

Đúng lúc đó, họ nghe thấy một tiếng cười trong trẻo vang lên đằng sau.
Một giọng cười rất nhẹ, đi xuyên qua bầu không khí tối tăm, lạnh lẽo và trống trải đang bao trùm quanh họ.

Tim Ran và Kazuha dường như ngừng đập ngay lúc đó. Cảm giác ớn lạnh chạy dọc xương sống.
Một nỗi khiếp sợ không tên bao trùm lấy toàn bộ cơ thể. Không thể chuyển động, cũng không thể kêu cứu, cả Ran và Kazuha đều cứng đờ.
Tiếng cười vẫn văng vẳng trong không gian.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[30 Friends] #27: Ngoại tình

[Series] Thời Gian Để Yêu

Moonlight Hotel (Khách Sạn Ánh Trăng)