[Khách Sạn Ánh Trăng] Chương 18

Chương 18: "D.O.O.M" 

"Đây rồi." Richard nói và chỉ vào phòng đọc sách.
"Còn đợi gì nữa, đi thôi!" Heiji nôn nóng, cậu sắp sửa chạy vào trong phòng thì Hakuba kéo áo cậu lại.
"Khoan đã! Chúng ta không biết được rằng có còn bẫy nữa hay không, hãy cảnh giác!"
"Được rồi được rồi! Tớ sẽ thận trọng!" Heiji cằn nhằn. "Giờ thì vào được chưa?"

Bốn chàng trai từ từ bước vào căn phòng. Tối đen như mực, họ thậm chí còn không nhìn thấy tay của chính mình phía trước.
"Giờ thì tôi đã hiểu vì sao cha tôi gọi đây là căn phòng tối." Richard lẩm bẩm.
"Ờ... cái này có vẻ hơi ngu ngốc, nhưng chính xác thì chúng ta đang tìm cái gì vậy?” Shinichi hỏi, sau khi đã rọi đèn pin hết căn phòng và không thấy có gì đặc biệt.

Các chàng trai nhìn nhau, (hay cố nhìn thấy mặt nhau trong bóng tối.) rồi Heiji rút tờ giấy ra. "Tớ không biết, để xem lại đã nào..."

L.M1.M2.E1
M1 *6**7*
L *2* *4-F---*
M2 *1* *5*
E1
---Wife

"Hiện giờ, chúng ta đã giải quyết xong 2 dòng đầu... dòng thứ 3 là: L *2* *4-F---*" Heiji nói, chĩa đèn pin vào mảnh giấy.
“Trong câu L, từ thứ 2 là... time (thời gian)." Shinichi nói. "Vậy thì chúng ta phải tìm cái gì đó liên quan đến thời gian... hừm... Này, Richard, trong phòng có đồng hồ không?"
"Có, một cái đồng hồ quả lắc lớn. Nó ở... kia." Richard trả lời, chiếu đèn pin vào góc phải căn phòng.

Ở đó, đứng yên lặng trong một góc phòng, là một chiếc đồng hồ quả lắc khá lớn. Kim đồng hồ không chuyển động. Nó trông đã cũ kĩ và bụi bặm.
"Hình như nó chết rồi." Heiji nhận xét.
"Theo như những gì tôi còn nhớ, kim đồng hồ chưa bao giờ chuyển động. Tôi không hiểu tại sao bố tôi không vứt nó đi. Có lẽ nó bị hỏng." Richard nói.

"Ừm, tôi nghĩ chúng ta sắp tìm ra rồi." Hakuba nói, bước chầm chậm về phía cái đồng hồ, vì phòng rất tối. Mọi người theo sau anh. Họ vừa cảm thấy bồn chồn vừa thấy thích thú. (Đặc biệt là các chàng thám tử, họ luôn thích khám phá các bí mật mà!)

Shinichi và Hakuba đứng ngay bên cạnh và xem xét cái đồng hồ, trong khi Richard nhìn xung quanh với vẻ lo sợ. "Hi vọng cô Alice và chú John không quan sát chúng ta lúc này."
"Chẳng biết được." Heiji lầm bầm. "Này, các cậu xem đủ chưa?”
“Nó được xây liền với tường, chúng ta không thể dịch chuyển nó được." Hakuba nói. "Đến giờ, tớ không thấy gì khác biệt so với những cái đồng hồ cổ khác... lạ thật... mật mã tiếp theo là gì vậy?"
"*4-F---*" Heiji nói.
"Cậu vừa nói gì thế?"
"*4-F---*! Mật mã đấy!"
"Rồi rồi, đùa thôi mà..."
"Lúc này mà cậu còn đùa được à!?"

"Được rồi! Bình tĩnh lại nào!" Shinichi quát lên. "Chúng ta PHẢI giải ra mật mã này!"
"..." Mọi người im lặng và quyết định nghe theo Shinichi trước khi cậu ta nổ tung vì bực tức.

"Từ thứ 4 trong câu đó là... Your (của bạn)." Richard nhìn vào tờ giấy.
"Your? Cái đó chẳng có nghĩa gì cả."
"F---, chỗ này phải có một nghĩa nào đó." Heiji nói.
"Nhìn này, có 3 dấu chấm sau chữ F, nên nếu chúng ta thay chữ Y trong từ Your bằng F, 3 chữ o.u.r sẽ khớp với 3 dấu chấm nếu mỗi dấu chấm là một chữ cái."
"Vậy thì chúng ta sẽ được từ Four (bốn)!" Richard reo lên. "Oa, các cậu giỏi thật đấy!"

"Tất nhiên rồi." Heiji gật đầu. "À, ý tôi là Hakuba và tôi."
Heiji muốn làm cho Shinichi tức lên, và nó đã có tác dụng. Shinichi lườm Heiji giận dữ, nhưng Hakuba đã kịp bước vào giữa hai người.
"Four (bốn), có lẽ nó nghĩa là bốn giờ?" Hakuba nói nhanh. "Vậy tôi sẽ dịch mấy cây kim để nó chỉ bốn giờ."

Hakuba bước lên để di chuyển kim của chiếc đồng hồ nhưng rồi anh nhận ra rằng có một tấm kính đậy kín mặt đồng hồ để bảo vệ kim đồng hồ. Bên cạnh tấm cửa kính ấy là một cái khoá nhỏ.
"Chán thật. Richard, chìa khoá mở cánh cửa này ở đâu?" Hakuba hỏi một cách thất vọng.
“Tôi thậm chí còn không biết có một tấm cửa kính!" Richard đáp. "Tôi không biết chìa khoá của nó ở đâu nữa."

"Nếu vậy, hi vọng cậu không phiền nếu..." Hakuba nói.
Anh đột ngột đấm vào khung cửa kính, nó vỡ thành nhiều mảnh rơi loảng xoảng xuống nền nhà.
Các chàng trai vẫn đứng yên, lông mày hơi nhướng lên.

"...Hakuba! Cậu có biết cái đồng hồ đó trị giá bao nhiêu không mà dám làm vỡ kính vậy?" Richard há hốc miệng.
"Không, và tôi cũng không quan tâm." Hakuba đáp, anh bước lại gần và bắt đầu dịch chuyển kim đồng hồ.
"... Trời ạ... Chị Anne sẽ giết tôi mất!" Richard nghĩ thầm.

Đột nhiên, chiếc đồng hồ như sống dậy. Các bánh răng trong đồng hồ bắt đầu chuyển động và xoay tròn, rồi nó đổ chuông. Tiếng chuông lớn, nặng nề phát ra từ chiếc đồng hồ.
Cả lâu đài đang tĩnh lặng bỗng vang lên tiếng chuông đồng hồ, nó vang vọng khắp các hành lang tối om và dội vào những bức tường cổ trăm năm tuổi.
Chiếc đồng hồ đổ bốn hồi chuông rồi im bặt.

Các chàng trai nhìn lẫn nhau, không ai chuyển động khi đồng hồ đổ chuông.
"Vậy là... nó không bị hỏng, Richard, nó vẫn hoạt động được." Heiji kết luận.

"Nhìn kìa!" Shinichi chĩa đèn pin vào mặt đồng hồ.
Những con số chỉ giờ trên đồng hồ lặn vào trong, và các chữ cái nổi lên bên cạnh những số đó. Chúng cùng màu với mặt đồng hồ, và rõ ràng là chúng đã từng cao đúng bằng bề mặt trước đó nên không thể nhìn thấy được nếu những chữ cái này không nhô lên một chút.

"Cái gì vậy?" Richard hỏi.
"Chữ cái. A, O, F, G, O, K, L, R, D, H, M, và H." Hakuba đáp, anh ghé sát vào mặt đồng hồ.
"Tớ không hiểu... mật mã tiếp theo là gì?"
"M2 *1**5* và câu Awaits your most horrid doom (Là sự đợi chờ cái chết kinh tởm nhất đến với bạn)." Heiji nói.
"Vậy thì từ đầu tiên là Awaits (đợi chờ). Hừm, chúng ta đã chờ rồi phải không? Lúc đồng hồ kêu ấy?" Shinichi nói. "Từ tiếp theo là doom (cái chết). Có vẻ như không khó lắm."
"Thử quay kim đồng hồ theo các chữ D, O, O, M đi." Heiji gợi ý.
Hakuba dịch mấy chiếc kim sao cho chúng chỉ vào chữ D, rồi hai lần vào chữ O, rồi đến chữ M.
Không có gì xảy ra.

"Thử quay ngược chiều kim đồng hồ xem nào" Shinichi gợi ý.
Hakuba làm theo.
Lại không có gì xảy ra.
"Thêm một lần theo chiều kim đồng hồ đi!" Heiji nói.
Đồng hồ vẫn đứng yên. Không có gì xảy ra cả.

Các chàng thám tử nhìn nhau. "Chúng ta đã quên mất thứ gì sao?" Heiji hỏi.
"Không biết, nhưng có cái gì chúng ta chưa thử không?" Hakuba nói với vẻ thất vọng.

"Hay thử ấn vào các chữ cái xem?" Richard bất ngờ lên tiếng.
Hakuba chớp mắt. "...được rồi."
Các chàng thám tử nghĩ thầm. “Sao mình lại không nghĩ ra nhỉ?!”

Hakuba chậm rãi ấn vào từng chữ cái.
"D...O...O...M.”
Cả nhóm nín thở.

Một tiếng động lớn vang lên từ phía trong tường, nghe như tiếng đổ vỡ.
“ẦM! ẦM...!” Bức tường rung lên, chiếc đồng hồ lại đổ những hồi chuông dài, trông nó như một vật thể sống vậy!
Hakuba nhảy lùi lại khi chiếc đồng hồ bắt đầu rung nhẹ, thật kinh ngạc, mặt gỗ trước của đồng hồ bắt đầu chuyển động.
Y như một cánh cửa, nó bật mở và để lộ một đường hầm.
Bụi và những cơn gió lạnh từ đường hầm phả ra ngoài vào gương mặt của các chàng trai trẻ.
Rồi mọi thứ lại trở nên im ắng. Chiếc đồng hồ đứng yên. Chỉ còn nghe thấy tiếng gió gào thét bên ngoài và tiếng mưa đập từng hồi vào cửa sổ.
Cái đường hầm tối và ghê rợn đang ở ngay trước mặt họ.
Họ đã giải xong mật mã.

"...Tôi nghĩ có lẽ cậu cũng nên làm thám tử đi, Richard."
Heiji kết luận.

************************

"Cậu có nghe thấy gì không?" Aoko hỏi Shiho đang ngồi kế bên cô và nhìn chằm chằm vào cánh cửa khoá chặt.
Shiho chậm rãi gật đầu. "Ừm... tiếng động đến từ phía phòng đọc sách, có lẽ bọn họ đang đi đúng hướng."
"Vậy thì... họ sẽ quay trở lại ngay thôi, phải không?" Aoko lại hỏi.
"Hi vọng là vậy." Shiho đáp. "Họ cần phải tìm ra kim cương Pandora để cứu Ran và Kazuha."

Aoko thở dài và nắm chặt tay hơn bàn tay lạnh cóng của Kaito. Rõ ràng là cô đang lo lắng.
"Kaito thật ngốc khi để lỡ chuyện này. Cậu ấy rất thích tìm kiếm những vật quý giá."
"...Cậu ấy sao rồi?"
"Không tốt lắm... Tớ...tớ không biết mình phải làm gì nữa... Shiho... tớ...."
Đôi mắt xanh của Aoko bắt đầu đẫm nước mắt, Shiho đưa tay vòng qua vai Aoko.
"Cậu đã làm tất cả những gì có thể làm rồi, Aoko."

Một tiếng động đột ngột xuất hiện phía sau hai cô gái, nó vang lên từ trong tường phía sau mấy cái kệ. Nghe như có cái gì đó ở đằng sau đang đẩy và cào vào bức tường. Càng lúc càng to.

Aoko và Shiho đứng bật dậy, Aoko đứng ngay trước Kaito. Cô nuốt nước bọt.
Shiho chầm chậm lùi lại phía cánh cửa và lấy ra chiếc chìa khoá.
"Aoko... cậu biết chúng ta phải làm gì rồi chứ?"
Aoko sợ hãi. "Không! Tớ không bỏ Kaito lại đâu!"
Shiho không nói gì. Cô biết Aoko sẽ không rời Kaito một bước, nên cô quyết định nếu có tình huống phát sinh ngoài dự kiến, cô sẽ làm tất cả để cứu Aoko khỏi nguy hiểm. Kể cả phải để lại Kaito ở đây.

Càng lúc càng to hơn, tiếng lách cách từ bức tường lúc này dường như là tiếng động đáng sợ nhất với Shiho và Aoko.
Aoko thở dốc, tim cô đập loạn nhịp, lòng bàn tay lạnh toát ướt đẫm mồ hôi.
"Giá như Kaito không sao! Cậu ấy sẽ biết phải làm gì!" Aoko nghĩ thầm.

Một tiếng động lớn vang lên phía sau mấy cái kệ.
Aoko và Shiho mở to mắt đầy sợ hãi.
Cái kệ bắt đầu dịch chuyển sang bên phải, mang theo một phần của bức tường, nó từ từ để lộ ra một đường hầm phía sau tường.
Đó là một lối đi bí mật.

Luồng gió lạnh từ đường hầm lấp đầy căn phòng.
Hai cô gái cứng đơ người, nhìn trân trân vào cái đường hầm đen ngòm và sẵn sàng đối mặt với bất cứ thứ gì sắp đi ra từ đó.
Shiho ước gì ngay lúc này mình có một cây súng hay bất kì một thứ vũ khí nào đó.

Sau đó là vài giây im lặng.
Tiếng bước chân.
Tiếng động đó từ trong đường hầm càng lúc càng gần hơn.
Một bóng đen chầm chậm xuất hiện, có vẻ cảnh giác và thận trọng.

Shiho chiếu đèn pin vào cái bóng đen đó.

"...!!??"

Một cô bé đang đứng đó, một tay che mắt để tránh ánh sáng bất ngờ từ chiếc đèn.
Đôi mắt xanh lục to tròn dường như rất ngạc nhiên khi thấy Shiho và Aoko.

"Các chị... là ai?" cô bé hỏi.
Shiho và Aoko ngỡ ngàng đến mức không nói được gì.

Những tiếng bước chân khác vang lên phía sau cô bé.
Một bóng người nữa xuất hiện. Và một người nữa.

"Shiho!" Ran thốt lên.
"Aoko!" Kazuha ngỡ ngàng.

"KAITO!?!" Và hai người họ cùng kêu lên khi nhìn thấy Kaito nằm trên sàn với chiếc áo đẫm máu.
Aoko và Shiho chỉ kịp há hốc miệng. Họ kinh ngạc đến nỗi vẫn chưa nói được gì.
"Chuyện gì vậy?" Ran hỏi. "Các cậu có sao không?"

"RAN! KAZUHA!" Aoko cuối cùng cũng cất tiếng. Cô chạy ùa vào họ và bật khóc.
Shiho cũng chạy đến và bốn cô gái ôm nhau thật chặt.
Họ đã an toàn và đang ở bên nhau.
Cho đến bây giờ.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[30 Friends] #27: Ngoại tình

[Series] Thời Gian Để Yêu

Moonlight Hotel (Khách Sạn Ánh Trăng)