[30 Friends] #10: Trong cái rủi có cái may
#10: Trong cái rủi có cái may
Cháu biết không... Cô nhớ khi tiến sĩ Agasa gọi và nói
rằng cháu đã biết được bí mật về Shinichi...
Bệnh viện quả là một nơi khủng khiếp khi người ta phải chờ
đợi - đặc biệt khi biết cái điều mà người ta chờ đợi lại chẳng vui vẻ gì.
Heiji đã không rời khỏi ghế hơn một tiếng đồng hồ. Cậu chỉ
dịch chuyển vừa đủ từng lúc một. Ánh nhìn lơ đãng đờ đẫn hướng vào khoảng
không, chờ đợi một câu trả lời mà cậu không hề muốn chờ đợi. Đó là một đêm có
quá nhiều sự việc diễn ra, ít nhất là thế. Và nó vẫn chưa kết thúc.
Cậu mải suy nghĩ đến mức không nhận ra rằng có ai đó đang
đến gần và đứng bên cạnh nhìn cậu. Heiji không hề ý thức được sự có mặt của
người đó cho đến khi một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai cậu. Cậu nhảy dựng lên
trước khi kịp nhìn xem người mới đến là ai.
Kudo Yukiko đang quan sát cậu với một nụ cười buồn trên
gương mặt và một đôi mắt thậm chí còn buồn bã hơn. Bà chỉ vào chiếc ghế trống
bên cạnh cậu. "Cô ngồi cùng cháu nhé?"
Heiji lắc đầu. Chỗ đó đã để trống một lúc lâu, từ khi Kazuha
đến xem tình hình của Ran. Cậu nghĩ đó là một quyết định sáng suốt của cô gái
suốt ngày bị mình gọi là ‘ahou’ này. Khi người phụ nữ đã ngồi xuống, cậu hỏi,
“Có tin gì chưa ạ?" Bà có quyền được biết điều đó hơn cậu, dù sao thì cô
Yukiko cũng không phải chỉ là một người thân, mà là mẹ của Kudo.
Bà lắc đầu, dập tắt niềm hi vọng của Heiji. "Vẫn
chưa," bà đáp. "Cô chỉ biết bác sĩ vẫn đang phẫu thuật cho nó.
Yuusaku đang nói chuyện với cảnh sát và giải thích tình hình với họ. Hi vọng
thanh tra Megure sẽ hiểu...Cô không biết ông Megure tức giận vì bị lừa dối hay
vì chuyện xảy ra ngay trước mắt ông ấy, nhưng mong rằng những gì thanh tra nhìn
thấy tối nay sẽ giúp nguôi đi phần nào. Vậy thì khi Shinichi tỉnh dậy sẽ dễ
dàng hơn cho nó." Bà tỏ ra bình tĩnh một cách kì lạ...có thể vì bà tin
tưởng tuyệt đối rằng con trai mình sẽ ổn (như câu nói của bà), hoặc bà chỉ đang
giữ chặt nỗi lo lắng trong lòng để cho bề ngoài có vẻ thật bình thản. Nhưng
chắc chắn là không có thái độ đùa cợt diễn xuất như bình thường.
Heiji gật đầu. Vậy tức là cậu phải đợi lâu hơn để xem người
bạn thân nhất của mình sống hay chết. Cậu quay đầu ra phía trước và thở dài.
Tối nay quả là một đêm khó khăn.
Yukiko im lặng một lúc rồi tiếp lời. "Cháu biết
không...Cô nhớ khi tiến sĩ Agasa gọi và nói rằng cháu đã biết được bí mật về
Shinichi..." Bà đang gọi con trai mình bằng tên thật, chứ không phải cái
tên thân mật hồi bé như trước. Việc ấy chắc hẳn là có lí do...mặc dù chính bản
thân Heiji cũng không chắc. Nhưng Yukiko nói tiếp. "Thật lòng mà nói...cô
đã rất lo lắng."
Heiji yên lặng nghe, khá sửng sốt.
"Chắc là cháu hiểu điều đó...cô là mẹ nó," bà tiếp
tục. "Không một bà mẹ nào lại muốn điều gì không hay xảy ra với con mình.
Và tính mạng Shinichi phụ thuộc vào việc giữ kín bí mật của chúng ta...nếu
không ai phát hiện ra, thì bí mật này sẽ không thể truyền đến người mà nó không
nên đến. Nhưng cháu đã phát hiện ra. Một lần gặp Shinichi là vừa đủ để cháu suy
luận ra thân phận thật của nó. Nếu cháu có thể tìm ra như thế, thì tại sao
những người khác lại không thể? Và khi vừa hay có người biết được điều
đó..." bà thở dài. “Mặc dù tiến sĩ cam đoan rằng cháu đã thề giữ kín bí
mật, cô vẫn cảm thấy không yên tâm."
Heiji vẫn còn nhớ rất rõ buổi tối hôm đó...2 vụ giết người ở
buổi họp mặt của các fan Sherlock Holmes. Cậu thử đến đó với hi vọng gặp lại
Kudo lần nữa, nhưng rồi lại thất vọng khi chàng thám tử Tokyo không
hề lộ mặt. Thay vào đó, cậu chuyển sang nghi ngờ một cậu bé dường như biết quá
rõ về vụ án đang diễn ra.
Cuối cùng, một cái kim tẩm thuốc mê cùng chất giọng Osakan
dở tệ đã để lộ ra sự thật về Kudo. Heiji không thể hiểu được tại sao người khác
lại không để ý đến chuyện đó. Và cũng chẳng khó khăn gì để bắt anh chàng tội
nghiệp phải khai ra. Đó là...ừ thì, hành động mà cậu đã làm, theo lí thuyết có
thể gọi là đe doạ, có lẽ vậy. Nhưng hiệu quả của nó thì không ngờ! Từ đó cậu
đã...
Cậu đã bị cuốn vào vụ án của cả cuộc đời mình.
Cậu đã nhìn thấy những thứ mà cậu tưởng rằng chúng không hề
tồn tại, kể cả trong những cơn ác mộng kinh khủng nhất.
Và cậu đã có được một người bạn.
...nhưng liệu Kudo nghĩ gì về chuyện này? Thực sự đây không
phải là câu hỏi vừa loé lên trong đầu cậu. Kudo có cảm thấy mình đã có được một
người bạn là cậu không? Heiji biết chàng thám tử trong hình hài trẻ con này
không mấy vui vẻ khi bị người khác phát hiện ra bí mật của mình, nhưng hai
người là bạn mà, phải không? Kudo có coi trọng tình bạn đó như Heiji đã và vẫn
đang coi trọng nó không?
"Nhưng sau khi gặp cháu," Yukiko tiếp tục, cắt
ngang dòng suy nghĩ của cậu, "Rồi nhìn thấy cháu và Shinichi cư xử với
nhau, cô nhận ra rằng mình chẳng có gì phải lo lắng nữa."
"Ý cô là sao ạ?” Heiji hỏi.
"Shinichi...nó là một đứa bé thông minh, ít ai có thể
theo kịp khả năng tư duy của nó. Họ thường thiên về kính sợ nó hơn, và Shinichi
lớn lên với cái suy nghĩ đó. Nhưng khi chuyện này xảy ra, cô nghĩ nó đã bị chấn
động mạnh hơn nhiều vẻ bề ngoài giả vờ tỉnh bơ. Lòng tự tôn của Shinichi không
cho phép những việc như thế...nó giống bố ở điểm đó," bà nở một nụ cười
khô khốc vào lúc ấy, trong giọng nói buồn bã và trìu mến khi kể về con trai
mình. “Shinichi không muốn sự giúp đỡ của người khác, kể cả lúc cần nó
nhất." Bà ngừng lại và liếc nhìn cánh cửa đôi của phòng phẫu thuật, vẫn
chưa có dấu hiệu gì rằng nó sẽ mở ra. "Nhưng giờ nó đã trở thành con người
như thế nào? Yuusaku và cô ở cách xa nửa vòng trái đất, vậy nên chúng ta chẳng
thể làm gì nhiều. Tiến sĩ Agasa là một người tuyệt vời, nhưng...tuổi của bác ấy
lớn hơn Shinichi khá nhiều. Vì thế bác ấy chỉ có thể lắng nghe, tâm sự và đưa ra
những lời khuyên hợp lí về một số mặt...và vẫn có những thứ bác Agasa không thể
hiểu và thông cảm được, đúng không?"
Heiji gật đầu.
"Nhưng cháu..." Yukiko quay sang đối mặt với cậu,
lần đầu tiên kể từ khi họ bắt đầu nói chuyện. "Cháu cùng tuổi với Shinichi,
và sở thích của hai đứa cũng khá giống nhau...cháu có thể sẻ chia với nó, thấu
hiểu những chuyện mà nó đã trải qua... đó là những điều mà người lớn như cô có
lúc cũng không làm được. Cháu quả thực đã giúp đỡ nó rất nhiều, không phải chỉ
trong những vụ án, mặc dù có thể cháu không nhận ra. Thật tốt khi có được một
người để tranh luận, bàn bạc hay thậm chí cãi nhau và được làm chính mình...một
người bạn thực sự – của Shinichi, chứ không phải của Conan – trong lúc nó đang
rối bời vì những chuyện vừa xảy ra." Bà chợt dừng lại, mỉm cười với cậu -
một nụ cười thật lòng. "Có lẽ điều mà cô muốn nói với cháu đó là...cảm ơn
cháu. Cảm ơn cháu đã ở đây vì Shinichi. Cảm ơn cháu đã giúp nó vững vàng hơn
khi những gánh nặng và áp lực đè mạnh lên vai nó. Cô đã từng rất lo lắng, nhưng
giờ cô nghĩ trong cái rủi bao giờ cũng có cái may, và cháu chính là điều may
mắn nhất cuộc sống đã đưa đến cho Shinichi."
Heiji nhìn trân trân người phụ nữ trước mặt trong kinh ngạc.
Thế rồi nụ cười từ từ nở trên môi cậu, khi cuối cùng người bác sĩ cũng bước ra
để thông báo về tình hình của Shinichi. Hai người cùng chạy đến để xem chuyện
gì đã xảy ra.
Họ không phải chờ đợi nữa.
Điều gì sẽ diễn ra tiếp theo...ai mà biết được chứ?
Nhận xét
Đăng nhận xét