[Khách Sạn Ánh Trăng] Chương 12

Chương 12: Lời đe doạ

BỐP!!
Aoko đập vào phía sau đầu Kaito ngay khi anh chàng vừa dứt lời.
"OÁI!"
"Cậu đang nói cái gì thế? Mắc bẫy? Giờ này mà còn đùa giỡn! Sao lúc nào cậu cũng nói mấy chuyện xui xẻo thế hả? Không nói được lời nào tốt đẹp hơn hay sao?”Aoko quát, cố giấu vẻ sợ hãi trên gương mặt bằng việc nổi cáu với Kaito. Kaito xoa xoa đầu, lườm cô nàng. 
“Cậu sợ thì cứ nhận đại đi, sao lại trút giận lên tớ!?”
“Tớ không có sợ!”
“Hừ, hiện rõ trên mặt rồi còn chối à?”

“Hai người... có thể im lặng một lúc được không?” Hakuba phàn nàn. Anh đang tập trung suy nghĩ nên không muốn bị làm phiền bởi trò cãi vã ngu ngốc của cặp này.


Tất cả mọi người vẫn đang ngồi trong căn phòng rộng tối tăm. Ánh sáng duy nhất là những tia chớp cứ cách vài giây lại loé lên, soi rọi gương mặt của từng người. Gió cứ cuồn cuộn thổi và những cơn mưa đập mạnh vào cửa sổ. 

Cả bầu không gian trĩu nặng nỗi căng thẳng và sợ hãi, có thể nghe thấy rõ tiếng thở gấp của mỗi người.

Còn lại tám người trong phòng, họ nhìn nhau bằng ánh mắt nghi hoặc. 
Shinichi, Heiji, Kaito, và Hakuba ngồi im lặng không nói gì. 
Shiho ngồi cùng với Aoko, thì thầm nói chuyện. 
Richard cùng chị gái Tracey ngồi cạnh nhau, chờ đợi. Tất cả đều đang đợi Alice, John và Mike trở về mang theo đèn pin và nến, để họ có thể bắt đầu tìm kiếm Ran và Kazuha. Hai cô gái đã mất tích gần một giờ. Shinichi và Heiji càng lúc càng lo lắng.
“Ran sợ tối lắm...” Shinichi thầm thì.
“Kazuha còn tệ hơn!” Heiji thở dài. “Cô ấy đang ở đâu vậy?”

Bỗng nhiên, Hakuba, vốn ngồi im lặng nãy giờ, chợt ngẩng lên nhìn mọi người, và hướng ánh mắt về Aoko và Shiho.
“Shiho...”
“Vâng?” Shiho đáp.
“Kể cho tôi vài chuyện... Khoan, để tôi ngồi cạnh cô đã.”
“...được rồi.”

Aoko nhường chỗ, huých khuỷu tay Kaito ra hiệu cho anh chàng nhích sang một bên để Hakuba ngồi vào giữa cô và Shiho.
Kaito đành phải ngồi lên mép chiếc sofa. “Không còn chỗ đâu! Mà Aoko, hình như mông cậu to ra hay sao thế?”
“Vớ vẩn!” Aoko gắt, đảo mắt. “Im ngay đi, Kaito.”
Kaito cười toe toét. “Nếu muốn ngồi cạnh tớ thì nói đại đi! Cần ngồi vào lòng không?”
BỐP!!
Một cái cốc sau gáy đau điếng...

“Tôi muốn hỏi cô vài điều, nhưng không muốn Richard và Tracey nghe thấy.” Hakuba nói với Shiho.
“Tôi hiểu.”
Hakuba dùng một tay che miệng, ghé sát vào tai Shiho thì thầm. “Cô có thấy ai trong khách sạn này tỏ ra kỳ lạ không?”
Shiho cười. “Tôi thấy ai cũng kỳ quặc cả.”
“Tôi biết, nhưng ý tôi là... những thứ kiểu... gây gổ hay có hành động kỳ lạ chẳng hạn?”
Shiho ngẫm nghĩ một hồi rồi gật đầu. “William với Alice, tôi nghĩ họ có mâu thuẫn gì đó. Chúng tôi đã tận mắt chứng kiến.” Rồi Shiho thuật lại tường tận cho Hakuba tình hình lúc đó.

Hakuba tỏ ra bất ngờ trước lời kể của Shiho. Anh khẽ gật đầu rồi ngồi lặng đi gần năm phút. 
Shinichi và Heiji nhìn Hakuba với vẻ khó hiểu, nhưng nỗi lo lắng cho Ran và Kazuha khiến cho họ không thể tập trung suy nghĩ thêm bất cứ điều gì khác.
Richard vẫn giữ thái độ bực tức với Hakuba, ngồi im lặng với khuôn mặt cộc cằn khó chịu. 
Tracey có vẻ đờ đẫn, khó lòng biết được những suy nghĩ đằng sau gương mặt xinh đẹp và xanh xao ấy.

Bất thình lình, Hakuba đứng bật dậy như bị kim châm.
Aoko và Shiho ngỡ ngàng. “Sao thế?” 
“Không thể tin được...” Hakuba hét lên. “Chú Mike đang gặp nguy hiểm!”
“Cái gì?” Richard và Tracey há hốc mồm. 
Nhưng Hakuba không hề có ý định trả lời những câu hỏi đó. Anh lao ra ngoài nhanh như chớp, vô tình va phải chiếc bình hoa cạnh cửa do quá tối. Hakuba không buồn quay lại nói lời xin lỗi, tiếng bước chân của anh cứ nhỏ dần về phía cuối dãy hành lang dài.
“Bình hoa của tôi!” Tracey mếu máo “Ôi... may là không phải là cái đắt tiền.”
“Một cuộc tẩu thoát hoành tráng.” Kaito lẩm bẩm. “Lúc nào cũng thích phô trương.”

“Phải rồi, y hệt một kẻ mà tớ quen.” Shinichi gật gù, đánh mắt sang Kaito.
“Ai chứ?” Kaito hỏi lại, tỏ vẻ không hiểu Shinichi nói gì.
“Tớ theo cậu ấy.” Shinichi nói rồi lao mình vào hành lang theo hướng Hakuba.
Heiji nhìn Kaito đầy ẩn ý rồi nói bằng giọng châm chọc. “Đi thôi mọi người! Cùng chơi trốn tìm trong cái khách sạn tối tăm này nào. Ngã hay bị thương là thua đấy.”
“Ha ha, vui đấy.” Shiho nói. Thế rồi tất cả cùng rời khỏi phòng khách và chạy đuổi theo Hakuba và Shinichi.

****************************

Aoko và Tracey vấp ngã mấy lần trong lúc chạy. Richard và Kaito luôn phải dừng lại chờ và đỡ họ chạy tiếp. 
Họ chỉ có thể nhìn thấy hướng đi nhờ vào những đợt sấm chớp liên hồi đánh xuống. Những bức chân dung lạnh lùng và vô hồn trông càng đáng sợ hơn dưới ánh sáng trắng xanh yếu ớt vụt loé lên cùng tiếng sét ầm trời.
Aoko muốn nhắm mắt lại nhưng không thể.
“Mình sẽ không bỏ cuộc!” Aoko trấn an bản thân, cố gắng vượt qua cơn sợ hãi.

"Mike!! Hakuba!!" Shinichi hét to. 
Heiji bắt kịp cậu bạn, cả hai cùng thở hổn hển.
“Trời ạ, cái chỗ chết tiệt này trong đêm tối còn rộng hơn mình nghĩ... Hakuba! Trả lời đi, đồ que đo mực dầu!”
Shinichi nhìn Heiji chưng hửng. “Que đo mực dầu?!” (T/N: “Dipstick” (que đo mực dầu) dùng để chỉ những người ngốc ngếch.)
“Aye, cái đó tớ học từ Anne...”
“Aye?”
“Tiếng Scotland đấy, nghĩa là ‘ừ’... Chả lẽ từ hồi đến đây cậu không học thêm được gì à?”
“...Dẹp đi, HAKUBA!!!”

Shiho cuối cùng cũng bắt kịp họ. Cô nhìn quanh dãy hành lang dài, chờ những người còn lại đến. 
“Hai người ngốc chưa từng thấy! Thường thì người ta để đèn pin và nến ở chỗ nào?” Cô nói với vẻ sốt ruột.
“Đấy chính là nơi mà chú Mike tới, sao không nghĩ ra mà cứ chạy lòng vòng như lũ ngốc thế hả?!”
“Ý hay đấy Shiho, cuối cùng thì cậu mới là người thông minh nhất.” Shinichi cười trừ. 
Shiho thở dài lắc đầu.

"Này Tracey, nhà chị để đèn pin với nến ở đâu?” Heiji hét vọng lại phía sau.
Tracey chớp mắt, cô có vẻ rối trí trước mọi việc đang diễn ra.
"Ờ... à... ở dưới lầu... không, đợi đã... chúng tôi có một phòng kho nhỏ ở cuối hành lang này... Theo tôi nào.”
Richard tiến gần đến Shinichi và rít lên. “Cái quái gì đang diễn ra vậy? Ý Hakuba là sao?”
Shinichi không đáp và Richard cũng không dừng lại để đợi câu trả lời. Cậu tăng tốc để bắt kịp Tracey.

“Shiho, cậu kể gì cho Hakuba nghe vậy?” Shinichi hỏi.
“Tớ chỉ kể là bọn tớ đã chứng kiến cuộc cãi vã giữa Alice và William ngày mà anh ấy bị... tấn công.”
“Thế thôi à?”
“Chỉ vậy thôi.”

Cả nhóm cuối cùng cũng đến được phía cuối dãy hành lang, ngay trước phòng kho nhỏ. Trong vô thức, Tracey nín thở khi cầm lấy tay nắmcửa. Cô nghe rõ tiếng đập của tim mình cùng hai bàn tay đang run lên.
Tất cả mọi người đều im lặng. Không một tiếng động. Bảy cặp mắt đổ dồn vào cánh cửa, chờ đợi một sự thật.
Aoko nuốt nước bọt sợ hãi. Kaito im lặng, trầm ngâm.
“Mở đi.” Richard nói khẽ, gần như thì thầm. 
Lấy hết can đảm, Tracey hít thật sâu và mở cánh cửa.

Tiếng cửa kêu cót két rồi từ từ mở rộng. Mọi người căng mắt lên, nín thở.
Một vài giây đầu tiên, không ai nhìn thấy gì, căn phòng tối và dường như trống rỗng. Cũng không ai bước vào, tựa hồ có một bức tường vô hình ngay trước mặt và không ai dám phá vỡ nó.
"Hakuba? Mike?" Shinichi nói, bước một bước vào căn phòng kho lạnh lẽo và tối tăm.

Sấm chớp đánh mạnh một lần nữa, làm sáng bừng cả dãy hành lang, ánh sáng lan vào căn phòng qua ô cửa sổ nhỏ ở góc phòng. 
Thứ đập vào mắt họ đầu tiên là nỗi kinh hoàng tột độ ẩn giấu trong căn phòng nhỏ.
Aoko kinh hãi quay mặt đi, Tracey hét toáng lên xé toạc không gian tĩnh mịch. 
Shiho nhắm nghiền mắt, lấy tay siết chặt lấy ngực.

Máu tràn khắp sàn. Đỏ. Một màu đỏ tươi. Shinichi cúi nhìn và nhăn mặt khi biết mình đang đứng giữa một bể máu.
Máu khắp nơi, bắn cả lên tường, lên những hộp thức ăn, trên các ngăn kệ và cả cánh cửa sổ nhỏ góc phòng. 
Trên sàn nhà là xác một người đàn ông nằm dài với đôi mắt trợn trừng và khuôn miệng há to đầy máu. Nét kinh hoàng trên gương mặt nạn nhân giống hệt như người vợ yêu quý của ông khi chết.
Khắp cơ thể chi chít vết đâm còn ướt đẫm máu. Căn phòng thì bừa bộn, đồ đạc văng lung tung, trên tường nhoè vết máu. 
Có lẽ chú Mike đã chống trả quyết liệt khi bị tấn công.

"Chú Mike..." Tracey khóc thét, cô ngồi sụp xuống sàn, không thể cử động. “Tại sao...?”
Shinichi thở dài. Cậu muốn xem xét kĩ hiện trường vụ án, nhưng căn phòng quá tối. Bất chợt một ánh lửa nhỏ bùng lên trước mặt cậu. Căn phòng hửng sáng và Shinichi thấy rõ Kaito đang cầm một chiếc bật lửa.
“Cái này có thể giúp ít nhiều.” Kaito nhún vai, cậu quay nhìn lại phía sau thì thấy gương mặt của Aoko. “Này, tớ không hút thuốc đâu nhé.”

“Nhìn kìa.” Shiho lên tiếng, giọng cô rõ ràng và lạnh lùng, nhưng có điều gì trong chất giọng đó mách bảo Shinichi rằng điều mà cậu sắp nhìn thấy thật sự không tốt đẹp chút nào.
“...Chết tiệt.” Heiji lầm bầm.

Trên mặt tường bên trái có những dòng chữ viết. Bằng máu. Những giọt máu còn đọng lại chảy dài xuống sàn. Tracey bỗng cảm thấy cơn nôn mửa chực trào qua họng, nhưng chính Richard lại là người lấy tay che miệng, mặt tái đi như thể muốn ngất ngay tại chỗ.

Chầm chậm, Kaito đọc thành tiếng những dòng chữ máu đó.

NẾU CÁC NGƯỜI MUỐN CÁC CÔ GÁI CÒN SỐNG SÓT
THÌ KHÔNG ĐƯỢC PHÉP RỜI KHỎI KHÁCH SẠN NÀY
KHÔNG ĐƯỢC LIÊN LẠC VỚI BẤT CỨ AI
HÃY TÌM PANDORA

Shinichi không thể tin được những gì mình đang đọc.
Heiji rủa thầm, siết chặt nắm tay.
“Vậy nghĩa là...” Aoko run rẩy nắm lấy tay Kaito. Mặt Kaito đanh lại, cậu nhìn thẳng vào Shinichi và Heiji. Chờ đợi.

“Chúng đã bắt Ran và Kazuha.” Giọng Shinichi trầm xuống, đầy giận dữ. “Chúng đang giữ họ trong tay.”

****************************

Ran cố gắng cử động nhưng không thể. Cô cũng cố mở miệng nhưng có cái gì đó nhét chặt vào miệng khiến đôi môi rướm máu của cô không thể nhúc nhích. Bóng tối đen kịt vây lấy cô, hơi lạnh kéo đến quấn chặt lấy cơ thể đang run lên. Không tiếng động. Không chút ánh sáng. Chỉ có sự cảm nhận thời gian đang trôi qua. Mạng sống của cô đếm từng giây.
“Mình đang ở đâu đây? Chuyện gì đã xảy ra?” Ran nghĩ thầm, cố nén nước mắt để không oà khóc. Đầu cô vẫn còn đau nhức kinh khủng, cả mặt cũng thế. Một cảm giác tuyệt vọng xâm chiếm lấy cô.

“Ưm... ưm...” Bất chợt, một giọng nói tắc nghẹt xuất hiện trong bóng tối. Cả người Ran đông cứng lại, nhận ra giọng nói đó ở rất gần. Sát cạnh cô.
Cô nín thở khi để ý tiếng rên rỉ trở thành tiếng khóc thút thít. Là tiếng một cô gái.
“Ưm...” Ran tạo vài tiếng động để kéo sự chú ý của cô gái. Tiếng khóc ngưng hẳn.
Sau vài phút im lặng, Ran quyết định thử một lần nữa. Cô dịch chuyển cơ thể hướng về phía phát ra giọng nói và cố gắng dùng tay để cảm nhận xung quanh. Thật không dễ dàng gì khi bị trói ngoặt tay ra sau lưng như vậy.

"ƯM!" Một tiếng la khẽ. Hình như bàn tay cô đang chạm vào... mặt ai đó.
“ƯM?” Giờ thì Ran thật sự sợ hãi. Cô chạm phải cái gì vậy? Ai? “Xác chết sao?” Ran nghĩ thầm, dựng tóc gáy. “Không thể nào... người chết sao mà cất tiếng được... mà có được không nhỉ?”

Nhưng hình như cơ thể này rất ấm, lại còn đang cố dịch ra xa nữa. Ran nắm chặt lấy người đó trong bóng tối. Cô không có ý thô bạo, nhưng không còn cách nào khác. Người kia bật kêu lên với vẻ khiếp sợ. Ran cảm nhận được thứ đang ở trong tay. 

Tóc. Tóc dài. Cùng với một chất vải mềm buộc mớ tóc lại.
“ƯMMM??” Ran thốt lên mừng rỡ.
“ƯM?” Người đó đáp lại. Cô hiểu được cô gái này đang muốn nói gì.
"Ừm! Ừm!!" Ran trả lời.

Sau vài giây, cả hai cô gái cùng bật cười. Trong bóng tối. Trông thật ngốc nhưng ít ra cũng biết được rằng họ đang ở cùng nhau. 
Là Kazuha. Cô đang bị nhốt cùng cô bạn thân của mình.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[30 Friends] #27: Ngoại tình

[Series] Thời Gian Để Yêu

Moonlight Hotel (Khách Sạn Ánh Trăng)