[Khách Sạn Ánh Trăng] Chương 25

Chương 25: "Này, tin tớ đi!"

Tôi nhìn quanh mình, lửa đã gần lắm rồi. Hơi nóng, khói bụi càng lúc càng không thể chịu nổi.
Những bức tranh dần rơi ra khỏi tường, trần nhà phủ đen, màu vẽ chảy xuống từng giọt. Hàng ngàn món đồ cổ giá trị đang bị thiêu rụi ngay trước mắt tôi.
Nếu như tôi còn đủ khả năng để cứu chúng, nhất định tôi sẽ làm.
Nghe tiếng lửa cháy ùng ục, tiếng ầm ầm phát ra từ dưới nền nhà, tôi cảm thấy vô cùng cô đơn và lạc lõng.
Tôi nhìn theo đến khi họ thoát ra khỏi lâu đài, và lê người đến ngồi ở một góc căn phòng, không thể cử động.
Chầm chậm nằm xuống, tôi nhìn chăm chăm thẳng lên trần, sàn nhà đang nóng dần lên. So với nó, cơ thể của tôi lại lạnh cóng và yếu ớt.

Tôi rên rỉ, sự đau đớn không cho phép tôi ngủ.
Tôi chỉ muốn nằm tại đây, chìm vào giấc ngủ và không bao giờ tỉnh dậy nữa.
Đúng vậy. Tôi muốn kết thúc cuộc đời mình.

Tôi nhắm mắt, những việc xảy ra xung quanh tôi quá khủng khiếp. Không muốn nhìn nữa...
Tôi bắt đầu suy nghĩ, gần đây tôi đã suy nghĩ rất rất nhiều, và một trong số đó là về cô ấy.

Đôi mắt đó... dòng nước mắt... cô ấy đang khóc, cô ấy muốn chết cùng tôi, nhưng tôi sẽ không để cho cô ấy làm vậy.
Vậy là tôi hôn cô ấy.
Chết tiệt, nàng sẽ giết tôi nếu như chúng tôi gặp lại nhau... nhưng khoan đã, mình đang nghĩ cái gì thế? Tôi sẽ không được gặp lại cô ấy nữa... Tôi sẽ chẳng bao giờ nhìn thấy đôi mắt xanh biếc và mái tóc đen dài ấy nữa...
Tôi đã thú nhận con người thật của mình, và tôi biết cô ấy đã biết. Tôi có thể đoán được từ đôi mắt đó. Cô ấy bị sốc, nhưng lúc đó tất cả mọi thứ dường như đã rõ ràng với cô ấy.
Tại sao mình lại quyết định nói ra chứ? Chà... tôi cũng chẳng biết nữa. Có lẽ là tôi muốn thành thật với cô ấy trước khi quá muộn. Tôi chưa bao giờ nhận ra cô ấy lại quan trọng đến vậy, cho đến khi đó.
Tôi mỉm cười. Đó là một nụ hôn tuyệt vời.

Tôi quyết định tốt nhất là không nghĩ đến chuyện ấy nữa, thả lỏng đầu óc, không suy nghĩ và chờ đợi ngọn lửa ập đến nuốt chửng lấy mình.
Nhưng tôi không thể.
Quá nhiều cảm xúc đang tràn đến, chúng không ngừng phủ lấy tâm trí tôi.

Tôi nghĩ đến một người khác, có ý nghĩa vô cùng to lớn với tôi.
Bố tôi.
Tôi có thể tưởng tượng ra khuôn mặt của bố ở trong đầu, nụ cười ấm áp, giọng nói trầm trầm... tất cả mọi thứ, cho dù bao nhiêu năm đã trôi qua, tôi vẫn lưu giữ trong trái tim hình ảnh của ông, và những trò ảo thuật bố dạy cho tôi ngày ấy.

Ông nhìn rất buồn.
"Bố, con xin lỗi... con không thể tìm ra thủ phạm sát hại bố... con không thể..." Tôi thì thào, cảm giác như có thứ gì đó nghẹn lại ở cổ.
Bố tôi chỉ cười, một nụ cười thật buồn.
Đôi mắt ông như muốn nói điều gì đó với tôi.
Tôi đưa tay lên mặt, cảm nhận từng giọt mồ hôi đang rịn xuống, hơi thở gấp gáp, nặng nề.

*Mình đang làm gì thế này?*

*Thật không giống mày chút nào, Kaito Kuroba!*
*Chỉ biết nằm đây chờ chết, đó không phải là phong cách của Siêu Đạo chích Bóng đêm KID! Đứng dậy đi tên ngốc!*
Tên ngốc ư? Khoan, cái này nghe quen quen...
Tôi nghe thấy giọng nói của Aoko. "Kaito, đồ ngốc! Cậu đang làm gì vậy hả!?"

Tôi ho, mở mắt ra. Khung cảnh xung quanh bừng sáng, lửa và sức nóng khiến mắt tôi nhoè nước.
Đầu óc và tâm trí tôi bỗng thông suốt như một chiếc hồ trong xanh. Một nguồn năng lượng dâng trào trong tôi.
"Không được phép từ bỏ." Tôi nói với chính mình.
"Mọi chuyện chưa kết thúc cho đến khi chúng hoàn toàn kết thúc, vậy thì hãy di chuyển đi và thoát ra khỏi cái chỗ chết tiệt này!"

Tôi cố sức đứng dậy, bò trên sàn nhà, thở hổn hển, và hít một hơi thật sâu, tôi cắn răng đứng lên, tay ôm chặt bụng để máu không trào ra.
Vết thương càng đau nhức hơn, nhưng tôi nhất định phải ra khỏi đây.

Tôi nhìn xung quanh, giữa những luồng lửa rực đỏ và đám khói đen kịt, tôi nhìn thấy cầu thang dẫn lên tầng hai.
Lên tầng trên. Đó là con đường duy nhất. Tôi chẳng biết làm thế nào để thoát được nếu lên đó, nhưng...

A, đợi đã. Một ý nghĩ loé lên trong đầu tôi.
Hay là sử dụng cái đó...?
Tôi mỉm cười.

Đúng vậy, Siêu đạo chích KID đã trở lại.

Tôi không thể chờ được nghe giọng nói của cô ấy gọi tôi là tên ngốc khi chúng tôi gặp lại.
Và nói thật ra thì điều đó nghe rất ngốc nghếch.

Tôi bước lên trước và bắt đầu đi lên cầu thang. Về phía phòng của tôi.

******************************

Cậu mở mắt. Cố tập trung. Đầu óc choáng váng và nặng như chì.
Cậu từ từ ngồi dậy và nhìn lên cái trần nhà bằng gương.
Qua khẽ hở của lửa và khói, Shinichi nhìn thấy ba bóng người biến mất khỏi lối thoát.

"Họ làm được rồi!" Shinichi nói với chính mình. Một cảm giác vui sướng trào dâng trong lòng.
Rồi cậu bỗng cảm thấy đau nhói như có một lưỡi dao vừa xuyên qua đầu mình.
"A...!"
Cậu ôm đầu và sờ thấy máu.
Shinichi nhận ra cậu đang gặp rắc rối trầm trọng.
"Sao mình vẫn chưa chết vậy?" Shinichi lẩm bẩm.
*Thường thì người ta không hay than phiền về điều này.* Shinichi nghĩ.

"Ít ra thì họ cũng đã ra ngoài, giờ chỉ cần nhảy xuống cái hồ đó thôi... Chắc họ sẽ ổn cả." Shinichi nghĩ thầm.
"Nhưng mình thì KHÔNG."

Cậu đứng dậy. Ngọn lửa không đốt cháy căn phòng vì nó được làm từ đá và thuỷ tinh, lửa cũng không thiêu đốt được gì nhiều, nhưng lượng không khí tràn ngập ở đây đang lôi kéo từng luồng lửa và những đám khói đen len lỏi vào trong.
Cầu thang giờ đã quá tầm với của Shinichi, nó vẫn liên tục đung đưa.
Shinichi nhìn quanh, nhận ra mình đang mắc kẹt trong phòng
Nhưng không chỉ có cậu, còn có lửa, khói và bức tượng của phu nhân Norferk nằm trên sàn.

"Chết tiệt!" cậu nghĩ. "Không còn lối nào để thoát ra khỏi đây... Mình sẽ bị thiêu sống trong căn phòng này!"
Trừ phi có phép màu xảy ra, Shinichi biết mình sẽ chẳng thể toàn mạng mà bước ra khỏi toà lâu đài này.
Cậu lại ngồi xuống, thu hai chân sát vào người và nhìn vào khoảng không vô định. Đôi mắt hoàn toàn không chút hi vọng.

"Đến lúc rồi." Shinichi nghĩ. "Mình sẽ chết ở đây... không phải một cách hay ho lắm để kết thúc cuộc sống, nhưng mình cũng chẳng thể làm được gì hơn."
Cậu nghĩ đến Ran.
"Ran... cô ấy sẽ thế nào nếu không có mình? Hattori có nói với cô ấy chuyện đã xảy ra không?" Chỉ nghĩ đến việc Ran sẽ lại một mình như trước cậu đã cảm thấy thật đau đớn.
Quá nhiều câu hỏi ập đến trong tâm trí cậu. *Cô ấy có biết mình yêu cô ấy nhiều đến nhường nào không?*
"Chỉ một lần thôi... xin hãy để tôi nhìn thấy cô ấy một lần nữa thôi..." Shinichi thì thào, cậu không biết mình đang nói điều này với ai, nhưng cậu cũng không thể ngăn được trái tim mình như đang vỡ tan thành trăm mảnh. Cậu cảm thấy giận dữ.
Tại sao chuyện này lại phải xảy ra cơ chứ? Cậu đã đính hôn với người con gái duy nhất mình yêu thương, và giờ thậm chí họ còn chưa làm đám cưới?
Cậu rất muốn được ở cạnh cô ấy...
Cậu cảm thấy mệt mỏi, quá nhiều khí cacbonic khiến cậu mơ màng, đầu óc như bị phủ bởi một làn sương mờ đục...
Nhưng suốt lúc đó, hình ảnh của Ran vẫn hiện diện trong tâm trí cậu.

Shinichi ho từng hồi, cậu hướng ánh nhìn vô hồn vào khoảng không trước mắt. Bức tượng đang nằm đó.
Phía dưới chân của người phụ nữ, dường như nền nhà đang sáng lấp lánh.
Shinichi chớp mắt, không biết đây có phải là một ảo ảnh do đôi mắt đã mờ đục của cậu gây nên hay không?
"Cái gì thế...?" Cậu bò lại gần đó để nhìn rõ hơn.

Trên nền nhà bằng đá, có một vết lõm hình tròn khắc sâu vào mặt đá. Nó rất lạ, cỡ khoảng bằng một bàn tay. Trên đó có nhiều hoạ tiết điêu khắc khác nhau và toàn bộ được làm bằng vàng.
Shinichi quan sát, cậu dùng tay ấn vào cái hố tròn, và nó càng chìm sâu vào nền đá hơn. Giống như một cái bát đặt trên chỗ nhún.

Shinichi nhanh chóng rút tay ra, vì cậu không hề mong chờ một cái lỗ liên tục ‘chìm xuống’.
Cái lỗ lại từ từ trồi lên.
"Đây LÀ cái gì vậy...?"
Shinichi cau mày.
"Nếu bức tượng không bị Alice xô đổ, mình sẽ chẳng bao giờ tìm thấy cái này. Chắc chắn nó phải có một ý nghĩa nào đó, không thì nó đã không được làm bằng vàng... nhưng chính xác thì đây là cái gì?"
Một loại thiết bị? Một nút bấm? Một công tắc bí mật?
"Một con đường để thoát ra!" Shinichi nghĩ. "Giờ mình phải tìm hiểu xem nó hoạt động thế nào..."

Lửa đã ở ngay trên đầu cậu, hơi nóng làm cản trở sự tập trung và khói khiến cho cậu khó thở hơn.
Shinichi ho và thở khò khè, biết rằng mình sẽ nhanh chóng ngất đi và chết do ngộp thở bởi những luồng khói nóng chết chóc liên tục thoát ra từ đám lửa.
Cậu cảm nhận được sức nóng ở phía sau mình, mồ hôi chảy đầm đìa trên lưng, cậu vuốt lại tóc, cố tập trung suy nghĩ. Áp lực và sự lo sợ như một cơn sóng thần cuồn cuộn đổ ập lên cậu.
Cậu phải bình tĩnh, bằng không, mọi nỗ lực sẽ mất hết.
"*Khụ khụ* Chết tiệt... nghĩ đi, Shinichi! Nghĩ mau đi! Mày đã nhìn thấy cái này trước đây rồi mà, nhưng ở đâu... hình dáng này... bằng vàng..."
Shinichi thở hổn hển một cách khó khăn, nhìn trân trân vào cái lỗ, cảm thấy thời gian cứ vùn vụt trôi qua nhanh hơn bao giờ hết, mỗi giây giờ đây đều rất quan trọng, cậu không được phép bỏ lỡ một giây nào, vì chúng quyết định hoặc là sự sống, hoặc là cái chết.

"Bằng vàng... nhỏ... hình tròn..."
Một ý nghĩ xuyên qua đầu Shinichi như một viên đạn.
"BÔNG HỒNG VÀNG!"

Shinichi thậm chí không cần đứng dậy tử tế, cậu bò lồm cồm trên bốn chân, đến chỗ cái đầu của bức tượng, và nhìn kĩ bông hồng, nó đã rời ra khi bức tượng bị xô đổ.
Cậu với tay và dễ dàng lấy được đoá hoa.
"Đây rồi, hi vọng nó sẽ hiệu quả."

Shinichi quay trở lại cái lỗ, và thật cẩn thận, cậu đặt bông hồng vào trong đó. Nó không hoàn toàn khớp, nên cậu phải xoay vài vòng, cho đến khi bông hoa hồng vừa khít với cái lỗ.
Cái lỗ từ từ lặn xuống, sâu dần, và dừng lại.

Không có gì xảy ra.

Shinichi cắn môi, cảm thấy hoàn toàn thất vọng và sợ hãi.
Vẫn còn thiếu một thứ nữa. Đó là gì?
Cậu không thể tập trung suy nghĩ, chỉ mở mắt thôi cũng đã là một việc khó khăn.
Nhưng cậu sẽ không từ bỏ dễ dàng như vậy.

"Có lẽ cần phải có đủ khối lượng, cái lỗ chỉ hoạt động khi có đủ trọng lượng đặt lên nó... có thể là cái gì được chứ? Nghĩ đi nào... chết tiệt, giờ mình thậm chí còn không nhìn rõ..." Shinichi nghĩ thầm, cố gắng xua đi đám mây đang che phủ cái đầu nặng trịch của cậu.
Nóng quá... mệt quá...
"Một thứ gì đó nằm bên trong bông hồng..."
Tất nhiên, cái vật đó đã quá rõ ràng, nhưng thật khó để mà phát hiện ra ngay khi mà một người đã phải chạy từ nơi này đến nơi khác cả ngày, không ngủ tí nào trong 24 tiếng, trải qua biết bao cơn đau về cả thể xác và tinh thần và đang ở trong nguy cơ bị thiêu sống bởi ngọn lửa hừng hực cận kề.

Lửa đằng sau lưng Shinichi bỗng nhiên bùng lên, bén sang lưng áo khiến cho cậu nhảy dựng lên.

"AAAAA!" Shinichi nhảy về phía trước, quay phắt lại nhìn ngọn lửa giờ đã lùi xa vài mét.
Mồ hôi rịn ra trên gương mặt cậu, lạnh toát. Lưng cậu đau quá, chắc là đã bị bỏng.
Cơn đau bất chợt khiến cho đầu cậu phản ứng nhanh hơn bình thường.

"VIÊN ĐÁ XANH!" Shinichi hét lên, cho tay vào túi quần và lấy ra viên đá quý màu xanh.
"Hakuba và Hattori thực sự nghĩ là mình đã đánh mất nó sao? Hừm, kể cả nếu như không tin điều đó, họ cũng đã diễn rất tốt!" Shinichi nghĩ thầm. Tất nhiên, đó là một mưu kế của cậu.

Cậu biết rằng nếu Alice bắt kịp họ, chắc chắn bà ta sẽ giết hết cả bọn, dù có làm gì đi nữa. Vậy là cậu giả vờ đặt viên đá vào túi áo, đề phòng trường hợp Alice hỏi đến (chính xác thì bà ta đã làm thế), Shinichi có thể ‘diễn’ như thể cậu đã làm mất viên đá quý, như thế, bà ta sẽ không bao giờ lấy được nó.
Và có thể sau khi mọi chuyện đã kết thúc, gia đình Richard có thể lấy lại viên kim cương gia bảo... nhưng cậu sẽ không thể làm được thế nếu như Alice không tin rằng cậu đã làm mất nó. Đó là kế hoạch của cậu.
Vậy nên, phản ứng của Hattori và Hakuba cũng rất quan trọng.
Nếu không có vẻ kinh ngạc của họ, Alice có thể dễ dàng đoán ra rằng Shinichi đang nói dối, và vẫn lấy đi viên đá quý từ cậu.

"Giờ thì... đặt viên đá vào... làm ơn hoạt động đi...!" Shinichi cầu nguyện, khi cậu cẩn trọng đặt viên đá vào bên trong bông hồng vàng.

Cái hố chìm xuống sau hơn, và sâu hơn... rồi dừng lại.

Một tiếng ầm lớn vang lên sau Shinichi, cậu quay lại, nhìn thấy bức tường đang đổ xuống, lối thoát của căn phòng cũng đang biến mất cùng ngọn lửa.
"Chết tiệt! Không còn thời gian nữa rồi!" Shinichi nguyền rủa, cậu lùi lại xa khỏi đám lửa, ho không ngừng, tiến đến góc xa nhất của căn phòng, cái cầu thang gãy đang đung đưa ngay phía trên cậu.

Shinichi dựa sát vào tường, nhìn chăm chăm váo đám cháy. Cái chết, không còn xa nữa.
Một tiếng động lạ bất chợt làm Shinichi giật mình, và cậu đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó đang chuyển động rời khỏi lưng mình.
Cậu quay lại và nhìn thấy một phần của bức tường đá phía sau cậu đang chầm chậm thụt vào trong, sâu dần.
Phần đang chuyển động đó cao khoảng 2 mét với bề ngang độ 1 mét.
Cậu nghe thấy tiếng máy cót két bên trong tường, tiếng bánh xe quay, tiếng lanh canh và rầm rầm khiến cậu muốn thủng màng nhĩ.
Shinichi lặng yên quan sát, chờ đợi.

Bức tường thụt vào khoảng 1 mét và để lộ một cầu thang dài, hẹp dẫn lên trên.
Một luồng khí lạnh sảng khoái phả vào mặt Shinichi, cậu chưa bao giờ cảm thấy nhẹ nhõm như vậy.
Shinichi cố kìm nén để không gào lên vì sung sướng.
Cậu quay lại, nhìn bức tượng phu nhân Norferk.
Ngọn lửa đã bao quanh đầu bà, nhảy nhót quanh người bà, những tia sáng vàng lóng lánh ánh lên trên gương mặt xinh đẹp.
Giờ thì bà là một bức tượng với màu sắc của vàng và bạc, những màu sắc sang trọng nhất hoà quyện tuyệt vời trên cơ thể ánh bạc.
Đôi mắt của bà đang nhìn cậu. Gương mặt của bà đang mỉm cười.

Shinichi mỉm cười, rồi cậu nhìn thấy cái vật sáng lấp lánh gần chân bức tượng.
Ngọn lửa đang nhanh chóng bao phủ nó.
Cậu lao đến chỗ bức tượng, cúi xuống và nhặt lấy viên đá quý màu xanh từ cái lỗ, trước khi lửa làm bỏng bàn tay cậu.
“Cám ơn, phu nhân Norferk." Shinichi thì thầm.
Rồi cậu chạy vào lối thoát bí mật và biến mất, để lại đằng sau lửa, khói, những tấm gương vỡ, bông hồng vàng và cuối cùng, bức tượng của phu nhân Norferk.

Vài giây sau đó, một tiếng ẦMMM! Cả toà nhà như rung chuyển.
Căn phòng sập xuống và phá huỷ phần kí ức cuối cùng về chiếc mê cung bằng gương.

***********************************

Tôi thở hổn hển.
Quá nhiều bậc thang, không thể tin được là tôi có thể leo hết từng ấy.
Mỗi lần nhấc chân lên, vết đâm lại đau thấu cả cơ thể, và rất nhiều lần, tôi nghĩ tôi sẽ ngất đi và không bao giờ, không bao giờ tỉnh lại nữa.
Nhưng tôi vẫn sống.
Tôi cố sức lên đến tầng hai, lê chân trên sàn như một ông già trăm tuổi với căn bệnh thấp khớp hành hạ.

Tôi vấp ngã, đầu gối đập xuống đất.
Tôi cắn chặt môi để nỗi đau không bật ra thành tiếng.
Lửa dần dần bắt kịp tôi, nó lan rất nhanh và gần như đã thiêu rụi toàn bộ sàn nhà của toà lâu đài, khói giờ đây dày đặc đến mức không thể nhìn được. Và thở được.
Tôi giữ cho mặt mình sát với sàn, nơi vẫn còn chút không khí để thở.
Nhắm hờ mắt, tôi cố nghĩ xem mình đang ở hướng nào.

Hừ, mất đi vài lít máu dễ khiến người ta lạc hướng. Hay ít nhất thì cũng khoảng chừng đó.
Mất một lúc mới biết được chỗ của mình, tôi quyết định rẽ trái, trở lại phòng mình.
Hành lang dài và tối, tôi biết mình đang ở trong một căn phòng lớn, nhưng giờ cả chỗ này giống như một lâu đài vậy.
Rồi tôi nhìn thấy một tia sáng mảnh xuyên qua cửa sổ, len giữa từng cụm khói đen dày đặc.
A... chắc trời đã sáng rồi.

Tôi cảm nhận được sức nóng sau lưng mình, ngọn lửa gần lắm rồi. Nó đã đốt cháy nửa chiếc cầu thang trải thảm đỏ.
"Tại sao người Anh lại thích mấy cái tấm thảm chết tiệt dày, nặng, ngu ngốc và CỰC KÌ DỄ CHÁY này thế?!"
Tôi nghĩ. "Sàn nhà bằng đá sẽ an toàn hơn chứ..."
Lúc như thế này mà nghĩ đến mấy chuyện đấy thì thật là ngớ ngẩn.

Tôi gắng hết sức tiến về trước, bò trên cả bốn chân để kiếm chút không khí, song vẫn không ngừng ho sặc sụa.
Tôi nhìn thấy những cánh cửa... nhiều quá... cái nào mới được chứ?
Không thể nghĩ được... đầu óc choáng váng... buồn ngủ quá... không, tỉnh táo lại đi! 
Tôi đến cánh cửa phía bên trái, mở nó ra.

Đó là phòng kho. Cảnh tượng trước mắt quả khiến tôi tỉnh hơn hẳn.
Xác của cô Louis nằm đó, lạnh lẽo và vô hồn.
Tôi cắn răng, quay mặt đi.
Tôi chẳng thể làm gì cho cô ấy hay chú Mike. Lòng tôi trào lên nỗi giận dữ và buồn bã, tôi cảm thấy thương tiếc cho cả hai người họ. Nhưng thực sự tôi không thể làm được gì. Cơ thể họ sẽ nhanh chóng biến mất trong biển lửa...
Tôi đóng cửa lại và quyết định đi tiếp.

Cái phòng nào mới là của mình chứ? Khỉ thật, tôi thậm chí còn không thể nhìn rõ, nhiều khói quá.
Tôi bò lên phía trước và mở thêm ba phòng nữa, phòng tắm này, toilet này, và một phòng kho nữa.
Xa thêm chút nữa bên phải, một căn phòng lớn có hai cánh cửa.
Đó là phòng đọc sách. Cửa đóng chặt, và tôi cũng chẳng buồn mở nó ra. Phải tiết kiệm sức lực chứ.
Vậy thì phòng tôi sẽ ở... nghĩ đã nào... xa hơn phía bên trái... cánh cửa thứ hai?

Tôi ho và bước qua phòng đọc, vừa lúc đó tôi nghe thấy một tiếng cót két vang lên sau lưng.
Tôi dừng và chầm chậm quay đầu lại.
Chẳng lẽ tai mình cũng có vấn đề sao? Hay thực sự là có tiếng động đó?

Cánh cửa sau tôi từ từ mở ra.
Tôi lặng nhìn, không biết thứ đang xâm chiếm cơ thể mình là nỗi kinh hoàng hay sự ngạc nhiên. Có lẽ là cả hai?

Một bàn tay xuất hiện, dính đầy máu. Nó nắm lấy cánh cửa một vài giây, và bỏ ra.
Thế rồi một vài tiếng ho. Thôi được, vậy tức là có một người vẫn ở lại trong lâu đài.
Alice? John?

Một bóng người chầm chậm xuất hiện sau cánh cửa, nó sẩy chân và suýt nữa ngã ra đất.
Nó dừng lại và nhìn xung quanh.
Nó nhìn thấy tôi.

Sự kinh ngạc và sửng sốt xuyên qua đầu tôi lúc đó là cảm giác mà tôi sẽ không bao giờ quên.

"...Kudou?" Tôi thì thào.

"...Kuroba?" Cậu ta hỏi, chớp mắt.

"CẬU LÀM GÌ Ở ĐÂY THẾ!!?" Hai chúng tôi gào lên cùng một lúc, và rồi cùng cắn răng ngay sau đó vì những vết thương lại nhức nhối khi hét quá to.
"Cái quái... mọi người đâu cả rồi?" Kudou lầm bầm, cậu ta nhìn tôi trân trân như thể vừa nhìn thấy một hồn ma vậy, thế rồi cái bộ não thám tử của hắn chợt nhận ra rằng tôi đang bị thương nặng.
Shinichi nhanh chóng bước đến và quàng tay tôi qua vai, giúp tôi đứng dậy.

"Tớ hỏi câu đó mới đúng... Ha...Hattori và, gã... gã đó... đâu rồi?"
Tôi cố gắng nói, trong hơi thở hổn hển và ngắt quãng.
Kudou nhìn tôi một hai giây gì đấy, và cậu ta phát hiện ra vết thương ở bụng của tôi vẫn còn ướt máu.
"Suỵt... đừng nói nhiều quá, họ thoát rồi, nhưng tớ bị kẹt lại đây."
Tôi vừa mở miệng định nói, nhưng Kudou đã nhanh chóng kết thúc câu nói.
"Họ không còn lựa chọn nào khác, tớ sẽ giải thích với cậu sau khi chúng ta thoát ra khỏi đây, đó KHÔNG phải lỗi của họ."

Kudou bắt đầu đi, tôi nhìn cậu ta, có vài vết xước trên mặt, cả đống vết cắt trên quần áo... và cậu ta cũng ‘ám khói’ như tôi, những vết ố do khói bám đầy trên người.
Áo của Kudou bị cháy lớn phía sau, để lộ cái lưng đỏ bừng vì bỏng.

Chết tiệt, cái gì đã xảy ra với cậu ấy vậy?

"Tới phòng của tớ... của chúng ta... nhanh lên..." Tôi nói.
"Làm gì?"
"Hay là cậu... có ý nào hay hơn... để... chúng ta thoát khỏi chỗ này?" Tôi đáp. Hơi bực mình vì trước đó cậu ta đã ra lệnh cho tôi không được nói, và giờ lại còn hỏi để bắt tôi trả lời?
"...Không. Lối thoát duy nhất ở tầng trệt, và lửa lớn đến mức chúng ta thậm chí còn không thể quay lại... tớ không biết làm thế nào để lên đỉnh toà nhà, nếu được thì ta có thể nhảy xuống cái hồ... còn rất ít thời gian... vậy, kế hoạch của cậu là gì?" cuối cùng cậu ta nói, sau khi cân nhắc tất cả những con đường có thể.
Tôi phải thừa nhận rằng đôi lúc, cái thái độ ra vẻ ‘thám tử’ của hắn làm tôi cực kì bực mình.

Tôi cười.
"Cứ đến phòng của chúng ta đi... rồi tớ sẽ chỉ cho."
"...sao tớ có cảm giác là mình không hề thích cái tớ sắp được nhìn thấy?" Cậu ta làu bàu.

Cuối cùng chúng tôi cũng đến được bên ngoài căn phòng.
Shinichi đạp cánh cửa, và hai đứa lê bước vào trong.
Tôi lao người về phía giường mình trong khi Shinichi đóng cửa lại. Rồi cậu ta lấy hết mấy tấm ra trải giường nhét vào khe hở dưới cửa, để ngăn không cho khói len vào.

Tôi ngồi trên sàn nhà, cạnh giường, và cho tay vào gầm giường để lôi ra cái vali của mình.
Shinichi mở hết cửa sổ, hắn quay lại và nhìn thấy tôi đang mở hành lí.
Tôi lấy ra bộ đồ yêu thích nhất và giơ lên cho Kudou.

Gương mặt Kudou lúc đó như đông cứng lại. Một nửa khó hiểu, một nửa giận dữ.
Chưa kể đến vẻ kinh ngạc và ‘không thể tin nổi’.
Tôi bật cười, mặc dù vết thương biểu tình dữ dội.

"KUROBA?" cậu ta gầm lên. "Cậu kéo cả 2 đứa vào đây để cậu có thể chết trong bộ dạng của KID sao?"
Tôi vẫn cười.
"KUROBA CẬU... ĐỒ NGỐC! Cậu là đứa ngu ngốc nhất tớ từng biết!" Kudou đang gầm gào to hết cỡ. "Đồ thất bại, đồ quái dị!"
"Bình tĩnh lại... Kudou!" Tôi cười toe toét, nhìn mặt hắn đổi liên tục từ đỏ sang xanh.
"Tớ cần sự giúp đỡ của cậu, như thế cả hai chúng ta sẽ thoát được, và cũng tránh cho tớ khỏi rắc rối." Tôi nháy mắt với cậu ta.
“...”
Shinichi không đáp, nhưng tôi có thể đoán được từ vẻ mặt đó rằng hắn đang CỰC KÌ muốn nện cho tôi một trận.

"Này, tin tớ đi, tớ là KID mà!"
Tôi cười tinh quái.
"Đến lúc trình diễn phép thuật rồi!"

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[30 Friends] #27: Ngoại tình

[Series] Thời Gian Để Yêu

Moonlight Hotel (Khách Sạn Ánh Trăng)