[Khách Sạn Ánh Trăng] Chương 5

Chương 5: "Cái đó thì còn phải xem đã!"

“Bây giờ cậu đã sẵn sàng kể cho tớ mọi việc chưa?” Hakuba hỏi người bạn mình. Cả hai đang đứng trên bãi biển nhìn về những cơn sóng xa tít tắp với sắc đen ngòm của đại dương. Từng đợt gió lạnh thốc qua mái tóc vàng của anh và những lọn tóc nâu của Richard. Đứng đấy một hồi lâu, Richard thở dài nặng nề.

“Căn nhà này đã bị ma ám, Hakuba à. Tớ biết cậu đang nghĩ tớ bị hoang tưởng, nhưng đã có quá nhiều chuyện kì quái xảy ra. Tớ chỉ mong cậu nhanh chóng tìm ra kẻ chủ mưu và mục đích của người đó.” 
Hakuba lẳng lặng lắng nghe, anh không nói bất cứ lời nào, kiên nhẫn đợi Richard tiếp tục.
“Như cậu đã biết, mẹ tớ đã qua đời khi tớ tròn mười một tuổi.”
“Cái gì? Tớ tưởng bà ấy đã mất cách đây mười năm? Vậy thật ra chỉ có bảy năm thôi sao?” Hakuba ngạc nhiên hỏi lại.

“Phải... tớ không nói lại cho cậu biết sao? Dù sao thì, những chuyện bất thường bắt đầu xảy ra trong khách sạn từ tháng trước. Rất nhiều người giúp việc, đầu bếp, người phục vụ đều nghe thấy tiếng người khóc hằng đêm. Các anh chị tớ lại nghe thấy tiếng bước chân và thậm chí là tiếng người hát vào lúc nửa đêm.”

Hakuba nhíu mày. “Đối với tớ mấy thứ đó nghe như một câu chuyện ma rất bình thường.”
Richard nhìn thẳng cậu bạn mình. “Nhưng rõ ràng là chính cậu đã tận mắt chứng kiến! Bức tranh đó đột nhiên rỉ máu! Làm sao cậu giải thích chuyện đó?” 
"Richard, bình tĩnh lại nào. Để tớ hỏi cậu vài câu trước rồi cậu muốn hỏi gì cũng được." Nói rồi Hakuba lấy ra một quyển sổ nhỏ cùng cây bút.

"Trước hết, nguyên nhân dẫn đến cái chết của mẹ cậu là gì?"
"Tớ không biết. Không ai biết lý do cả. Bà mất quá đột ngột. Mẹ tớ đã nhập viện suốt năm tháng trước khi qua đời." Richard trả lời buồn bã. "Và chẳng ai nói cho tớ chuyện gì đã xảy ra với mẹ cả. Điều duy nhất tớ biết chính là mẹ đã không còn trên đời này nữa."

"Thứ hai, cậu hãy kể cụ thể về những việc lạ lùng đã xảy ra?"
"Tiếng bước chân, những bức tranh rướm máu, giọng ai đó khóc, và ừm... Tớ cũng từng nghe thấy một lần khi ở trong phòng mình ban đêm. Nghe rất quái lạ, cứ như là một cô bé gái đang hát vậy.”
"Bài hát như thế nào?"

"Hình như là cái gì đó liên quan đến khách sạn. Tớ chỉ nhớ được hai câu: Mỗi đêm khi ma quỷ cất tiếng gọi / Chính là lúc bạn trao linh hồn hấp hối của mình. Nghe thật kinh khủng." Mắt Richard mở to sợ hãi.
"Cậu đã làm gì?" Hakuba hỏi, anh bắt đầu thấy rùng mình trước những cơn gió biển lạnh thấu xương.
"Tớ bật dậy khỏi giường, định tìm nơi giọng hát vang lên nhưng nó dừng lại ngay khi tớ mở cửa phòng."

"Khách sạn này có từ bao lâu rồi?" Hakuba hỏi.
“Nó được 258 tuổi."

"Hãy nói tớ nghe về gia đình cậu. Mọi người có thân thiết với nhau không?"
"Tất nhiên, cả nhà tớ rất gắn bó. Nhất là các anh trai và tớ. Chỉ có duy nhất hai người tớ nghĩ rằng họ không có thiện cảm với nhau cho lắm...”
"Là...?"
"Cô Alice và chú John."
"Được... rồi... ừm, họ là vợ chồng mà đúng không?"
"Phải, nhưng nhìn tình trạng trước mắt tớ e là họ không còn tình cảm dành cho nhau nữa."
Hakuba nhún vai và đánh dấu sao sự việc này vào trong sổ.

"Vậy cha cậu đã chết như thế nào?" Hakuba hỏi dè dặt.
"Ừm... Tớ tìm thấy cha khi đang dạo dọc bờ biển. Ông ấy bị chết đuối. Ông đã trượt chân ngã từ vách đá và rơi xuống biển. Sóng đánh dạt xác ông trôi vào bờ..."
"Và?"
"Cảnh sát cho rằng đó là một vụ tự tử."
"TẠI SAO?!"
"Sự thật là cha tớ không có kẻ thù. Không thể đặt ra giả thiết có người muốn giết ông được!" Richard hét lớn, cậu đang mất bình tĩnh và đầy căm phẫn, những giọt nước bắt đầu tràn ra khỏi khóe mắt.

"Phải có một lý do nào đó khiến ông ấy tự tử chứ?"
Richard lặng lẽ lắc đầu rồi nhìn Hakuba. “Cha tớ vô cùng đau khổ trước cái chết của mẹ. Tớ nghĩ ông ấy muốn gặp lại bà – đó chính là lý do.”
Hakuba thở dài. “Tớ rất tiếc.”

"Ông ấy không để lại lá thư hay mảnh giấy nào sao?" Hakuba hỏi lần nữa sau một khoảng thời gian im lặng giữa hai người.
"Có... ông ấy để lại một tờ giấy trên bàn làm việc, William đã nhặt được nó. Tớ có thể đưa cậu xem nếu cậu muốn."

"Bây giờ cha cậu đã mất, vậy ai sẽ thừa hưởng toàn bộ tài sản và kế nghiệp ông?”
"Là William, anh ấy sẽ đảm nhận công việc kinh doanh chính, còn hai người cô của tớ sẽ lo liệu việc nấu nướng, dọn dẹp và những thứ lặt vặt khác. William không thạo mấy việc đó lắm. Còn về gia sản của cha, anh ấy quyết định chia đều cho mỗi người trong gia đình.”

"Vậy mấy chú của cậu thì sao?"
"Họ phụ trách việc duy trì và tu sửa nội ngoại thất của khách sạn. Họ giúp đỡ William rất nhiều."

"Điều gì khiến cậu nghĩ rằng... oan hồn mẹ cậu trở về để trả thù?" Hakuba hỏi thêm, ghi chép lại mọi sự kiện.
"Là vì những bức chân dung của mẹ, một trong số đó xuất hiện dòng chữ viết bằng máu: Các người sẽ phải trả giá bằng mạng sống... Giờ đây cha đã mất...”
"Đã bao lâu?" Hakuba cắt ngang câu nói của Richard. Anh cho rằng đây là cách tốt nhất.
"Khoảng hai tuần trước."
"Tại sao gia đình cậu không tìm người điều tra rõ ràng sự việc?”
Richard nhìn chằm chằm Hakuba khó hiểu. "Thì tớ đã gọi nhờ cậu giúp còn gì? Cậu là thám tử mà!”
"À há..." Hakuba đỏ mặt. "Vậy thì cậu nhờ đúng người rồi."

"...Tớ thấy Anne đã thật sự hoảng sợ." Hakuba trầm ngâm. "Còn ai có biểu hiện như thế nữa không?"
"Phải, chị ấy là người nghe thấy tất cả những tiếng động lạ về đêm. Tội nghiệp chị ấy. Thế nên tớ cũng hiểu vì sao Anne mất bình tĩnh và hét toáng lên như thế... Có điều cũng hơi xấu hổ với các cậu... Tình trạng này kéo dài khiến gia đình tớ luôn căng thẳng, tuy vậy mọi người đều tập trung vào việc kinh doanh của khách sạn, ai cũng làm việc rất tích cực. Tớ rất tự hào về gia đình mình.”

"Viên kim cương Pandora, gia đình cậu có biết nó ở đâu không?"
"Không, cha tớ chẳng để lại bất cứ chỉ dẫn nào tới nơi giấu kim cương. Tớ sợ rằng có đi tìm cũng là hoài công vô ích vì khách sạn quá rộng lớn... Hơn nữa, ngoài cha mẹ tớ ra thì chưa có ai trong gia đình tận mắt nhìn thấy viên kim cương đó.”

"Cái đó thì còn phải xem đã...!" Tiếng Kaito đột ngột xuất hiện đằng sau họ. Cậu nở nụ cười đầy tự tin với Richard. Shinichi và Heiji ở ngay sát bên cạnh Kaito.
Shinichi nhìn Kaito tỏ vẻ không đồng tình với những gì cậu vừa nói.

"Các cậu ở đây từ khi nào vậy?!" Hakuba ngạc nhiên.
"Khá lâu, vậy Richard, khi nào thì bọn tớ có thể đọc tờ giấy cha cậu để lại?" Heiji vào ngay vấn đề.
"Hôm nay thì không được, trễ quá rồi. William đã rất mệt sau lễ tang.” Richard từ tốn trả lời. "Xin lỗi nếu như tớ tỏ ra hơi khiếm nhã, nhưng..."

"Không sao đâu." Hakuba trấn an. "Dù sao chúng ta cũng phải quay về thôi. Đã khuya rồi.”

****************************

"Đưa cho tớ mấy cái ghi chú nào! Cậu nhờ vả bọn này thì phải cho bọn tớ biết mọi thứ chứ!" Heiji chìa tay đòi Hakuba quyển sổ khi vừa bước vào phòng.
"Được thôi, đây này." Hakuba bình thản trả lời, không giấu nụ cười tinh quái.
"Cái quái...!?!" Heiji trợn mắt hét lên, vì mọi thứ đều được viết tắt bằng tiếng Anh bản xứ.
"Rồi rồi, tớ sẽ kể lại cho cậu nghe Richard đã nói gì." Hakuba phá lên cười.

****************************

"Nào, chàng thám tử, có phát hiện gì mới không?" Kaito hỏi Shinichi, mắt nhìn chăm chú lên trần nhà với tư thế thoải mái nhất khi nằm. Shinichi đang ngồi trên giường, nguệch ngoạc ghi chép gì đó. Khách sạn trở nên im ắng hẳn, mọi người hầu như đã say ngủ.

"Có, cậu thì sao? Có manh mối nào về nơi cất giữ viên kim cương không? KID?" Shinichi đáp.
"Tớ sẽ thành thật với cậu và câu trả lời là: không, chẳng có tí manh mối nào hết." Kaito cười toe toét.
"Biết ngay là thế mà, không thể tin cậu được. Vậy theo cậu ai đã làm cho bức tranh chảy máu?" Shinichi vừa hỏi vừa cầm chiếc di động lên. Nhưng cậu chỉ được đáp trả bằng nụ cười bí ẩn của Kaito.

"Lạ một điều là cái gia đình này tỏ vẻ như không có gì xảy ra vậy, nhất là khi cha họ vừa mới qua đời cách đây không lâu. Ai cũng vui vẻ hết." Kaito chuyển đề tài.
"Có gì đó không ổn." Shinichi đồng tình.
"Ý tớ là, Richard cư xử rất bình thản, những người khác cũng vậy. À và William nữa, tớ khá thích anh chàng ấy. Mong là anh ta sẽ không nổi điên lên khi viên Pandora bị lấy mất."

Shinichi dừng bấm di động, nhìn thẳng vào Kaito. "Cậu sẽ giải nghệ cái nghề đạo chích nếu tìm được viên kim cương chứ?"
"Tất nhiên rồi, nếu không thì ai biết CẬU lại bày trò gì nữa?!" Kaito nhăn mặt nhớ lại những lần đối đầu với Shinichi.
Shinichi cười toe toét, rồi ngáp ngắn ngáp dài. Cậu ấn nút ‘Gửi đi’ trên chiếc di động.
"Nghỉ thôi, có lẽ sẽ kiếm được nhiều thông tin hơn vào ngày mai!" 
Nói rồi cậu với tay tắt đèn. Các chàng trai nhanh chóng chìm vào giấc ngủ trong tiếng sóng rì rầm vỗ bờ vọng vào qua khung cửa sổ mở toang.

********************************

"Hakuba! Dậy đi!" Heiji lay Hakuba, khe khẽ nói trong bóng tối. "Dậy nào! Con heo lười!!"
"Hả? Gì thế?" Hakuba ngáy ngủ, dụi mắt. Heiji ra hiệu im lặng.
"Suỵt, nghe đi."

Hakuba ngồi dậy, chăm chú lắng nghe. Căn phòng tối đen như mực, ánh trăng chiếu xuyên qua tấm rèm cửa tạo thành những vệt sáng yếu ớt trong đêm. Gió luồn qua khe cửa sổ, nhè nhẹ hất bay tấm rèm.

Bóng đồ vật trong phòng ngả dài theo mặt đất, nhìn thoáng qua trông cứ như những hình thù kì lạ đang nhảy múa câm lặng theo nhịp điệu của tấm màn.

Tiếng sóng vỗ xa bờ có thể nghe rõ mồn một trong một đêm yên tĩnh như thế này. Vầng trăng tỏa ra thứ sáng xanh nhợt nhạt yếu ớt nhưng cũng đủ cho hai chàng trai thấy rõ mặt nhau.

Đêm tối tĩnh mịch, bóng đen, sự câm lặng và những cảm xúc mơ hồ bao phủ lấy tòa nhà.

Tiếng hát cất lên.

Tiếng hát ngọt ngào của một cô bé nhỏ vang vọng khắp mọi ngóc ngách. Hakuba sững người, nhận ra Heiji đang nhìn mình.
Trong đêm đen, anh chỉ có thể thấy đôi mắt xanh của Heiji – đôi mắt chứa đầy nghi vấn, hoang mang, và chính trong khoảnh khắc ấy, Hakuba chợt nhận ra mình cũng đang mang một thứ cảm xúc tương tự.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[30 Friends] #27: Ngoại tình

[Series] Thời Gian Để Yêu

Moonlight Hotel (Khách Sạn Ánh Trăng)