Hoàng tử, công chúa, phù thuỷ, và...

Tựa đ: Hoàng tử, công chúa, phù thuỷ, và...
Tác giả: Anfu
Độ tuổi: K+
Thể loại: Romance/Hurt/Comfort
Pairing: Shinichi Kudo & Ran Mouri / Saguru Hakuba & Shiho Miyano
Nguyên tác: Bản quyền nhân vật thuộc về Gosho Aoyama. Fanfic này thuộc về tác giả. Fanfic Hoàng tử, công chúa và phù thủy thuộc về wings89.
Chú thíchMột cái sequel, mà cũng không hẳn là sequel, giống một cái ending khác hơn, của one-shot Hoàng tử, công chúa và phù thủy của tác giả wings89. Phần trích dẫn ở đầu được viết bởi wings89. Tôi tuyệt đối không có ý định đạo fic hay ăn cắp ý tưởng của chị ấy, đơn giản là tôi thích câu chuyện này, nhưng muốn có một cái kết khác cho nhân vật tôi yêu. Và tôi viết, thế thôi.


o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o

Bạn biết không...? Người ta kể rằng...

Cổ tích... luôn luôn đẹp...
Hoàng tử sánh vai cùng công chúa...
Phù thuỷ độc ác xấu xa... chìm sâu trong cô độc và tối tăm...

Hoàng tử tuấn tú oai hùng
Công chúa xinh đẹp rạng rỡ
...và phù thủy - luôn xấu xí tàn bạo...
...nhơ nhuốc ngàn năm...

Nhưng...

Để tôi kể bạn nghe một câu chuyện khác...


 Cũng về ba con người ấy, hoàng tử, công chúa, và phù thuỷ...

Cũng về những sự kiện đã thay đổi cuộc đời họ...

Có điều, câu chuyện này không kết thúc như vậy...

Hoàng tử đã nói sẽ bảo vệ phù thuỷ...
Chàng chẳng bao giờ thất hứa...
Cũng chẳng bao giờ lãng quên những ngày tháng gắn bó chiến đấu, cũng như những gì phù thuỷ đã phải hi sinh cho chàng...
Tất cả, chàng đều ghi nhớ...
Và biến nó thành nỗ lực tìm kiếm phép thuật hoá giải lời nguyền cho phù thuỷ...
Vì nàng là người bạn mà chàng mãi yêu quý và trân trọng...

Nàng công chúa ngây thơ thánh thiện, yên bình ngồi trên nhung lụa ấm êm chờ hoàng tử trở về...
Ai cũng nghĩ vậy. Còn đằng sau sự êm đềm đó...
Có hay chăng nước mắt nàng đã rơi bao đêm vì mong nhớ hoàng tử...?
Có hay chăng nàng vẫn mỉm cười, vẫn tỏ ra mạnh mẽ... để những người yêu quý nàng không phải lo lắng... nhưng thực ra vẫn khóc thầm một mình...? Cô gái ngốc nghếch...
Có hay chăng nàng sẵn sàng chờ đợi... 10 năm, thậm chí 20 năm, hi sinh cả tuổi thanh xuân của mình... chỉ cần hoàng tử trở về...?
Một nàng công chúa nhân hậu, hết lòng vì người khác, dũng cảm bảo vệ chính nghĩa...

Chắc bạn từng nghĩ...
Phù thuỷ xấu xa độc ác... công chúa xinh đẹp hiền hậu... sẽ chẳng bao giờ hoà hợp được với nhau...
Nhất là khi ánh mắt của hai nàng cùng hướng về chàng hoàng tử, mà chỉ duy nhất một người có được trái tim của chàng...

Nhưng này...
Chính công chúa đã xả thân che chở cho nàng phù thuỷ nhỏ bé khi những thế lực tăm tối chực ám hại nàng...
Chính phù thuỷ đã đón nhận lời làm quen của nàng công chúa vì cảm động trước phẩm giá cao đẹp của nàng...
Vậy thì ai trong số họ phải chịu đau khổ để người kia hạnh phúc...?
Chẳng ai cả, bởi lẽ những người con gái như vậy luôn xứng đáng được hạnh phúc bên người mình thương yêu...

Cho đến một ngày, từ xứ sở Sương Mù xa xôi...
Một chàng kỵ sĩ trên con ngựa trắng... đặt chân đến xứ sở Anh Đào...
Với tư cách là người được hoàng tử mời đến để nghiên cứu phép thuật, giải cứu nàng phù thuỷ đang phải chịu lời nguyền...

Kỵ sĩ và phù thuỷ gặp nhau...

Chàng đem lòng yêu nàng phù thuỷ... Chẳng phải vì vẻ đẹp sắc sảo của nàng, cũng chẳng phải vì thương hại nàng sắp đi đến cõi chết...
Mà vì chàng nhìn thấy, ẩn sâu bên trong vẻ ngoài tưởng chừng lạnh lùng ác độc ấy, là một tâm hồn mỏng manh, yếu đuối, khao khát sự chở che...
Vì chàng thấy được quá khứ của nàng, những đau khổ nàng phải gánh chịu... dường như là quá nặng nề trên đôi vai nhỏ bé ấy...
Vì trái tim chàng rung động trước nụ cười của nàng, nụ cười mà chàng sẵn sàng đánh đổi cả thế giới chỉ để nhìn thấy nó...
Và bởi vì... đó là tình yêu...

Yêu một ai đó đâu cần có lí do, phải không...?

Một kỵ sĩ xuất chúng, nổi tiếng kiêu hãnh như chàng, lại yêu một phù thuỷ với quá khứ đầy tội lỗi khiến nàng khép mình lại và chẳng hề mở lòng với ai...

Nhưng chàng kỵ sĩ cũng biết, tình cảm của nàng phù thuỷ đã dành hết cho hoàng tử, dù đó là mối tình câm vô vọng...
Trước điều ấy, chàng chỉ im lặng...
Lặng lẽ nhìn phù thuỷ đau khổ hướng ánh mắt về phía hoàng tử...
Lặng lẽ nỗ lực tìm phương thuốc để cứu nàng khỏi lời nguyền...
Và lặng lẽ yêu... Chỉ cần nàng được hạnh phúc...

Vì yêu nghĩa là không bao giờ phải nói rất tiếc...

Rồi ngày đó cũng đến, nàng phù thuỷ được giải thoát khỏi lời nguyền... Nàng được tự do, trong sự hân hoan của cả hoàng tử và công chúa – những người bạn luôn mong hạnh phúc sẽ đến với nàng...
Phù thuỷ trở về là một người con gái bình thường...
Chẳng còn phù thuỷ cô độc tàn bạo... Chẳng còn những phép thuật, những bùa chú xấu xa...

Cũng là lúc nàng nhận ra...

Người luôn dành cho nàng ánh mắt ấm áp, những cử chỉ quan tâm ân cần, những lời an ủi mỗi khi nàng yếu lòng...
Người luôn ở bên nàng mỗi khi nàng khóc trong đau đớn và câm lặng, nhìn hoàng tử hạnh phúc bên công chúa...
Người đã bao lần bảo vệ nàng khỏi những thế lực bóng tối luôn rình rập và vươn cánh tay tội lỗi về phía nàng...
Và người luôn trân trọng nàng cho dù quá khứ của nàng có thế nào đi nữa...

Người đó... chẳng phải hoàng tử mà nàng đã từng yêu say đắm...

Mà là chàng kỵ sĩ – người luôn lặng lẽ ở bên nàng, dõi theo nàng, bảo vệ nàng...

Không biết từ lúc nào, trái tim lạnh giá của nàng phù thuỷ đã tan chảy...

Không biết từ lúc nào, tâm hồn nàng luôn tìm về phía chàng kỵ sĩ những lúc nàng đau khổ và tuyệt vọng nhất...

Và không biết từ lúc nào, hoàng tử chẳng còn quan trọng trong trái tim nàng nữa...

Thay vào đó, thứ mà nàng muốn nhìn thấy mỗi ngày, đó là ánh mắt và nụ cười quen thuộc của chàng kỵ sĩ...

“Với thế giới nàng có thể chỉ là một ai đó,
nhưng với ta nàng là cả thế giới này...”

Đó là câu chuyện mà tôi muốn kể bạn nghe... Về hoàng tử, công chúa, phù thuỷ, và kỵ sĩ... Những con người trẻ tuổi, dũng cảm, thuỷ chung, và sẵn sàng hi sinh vì người mình yêu thương...

Bạn vẫn nghĩ rằng cổ tích không phải như thế...? Rằng phù thuỷ độc ác phải chịu sự trừng trị thích đáng...? Rằng câu chuyện kết thúc được như thế này, hoạ chăng chỉ có phép màu...?

Vậy thì nghe này, tôi chẳng tin vào phép màu đâu. Chỉ có nỗ lực và tin tưởng, con người mới có thể quyết định chính số phận của mình. Và bản thân những câu chuyện cổ tích cũng đâu có thực? Chúng được tạo nên chính từ hi vọng của con người về một cuộc sống tốt đẹp hơn đấy chứ? Chàng kỵ sĩ trong câu chuyện của tôi đã không ngừng hi vọng, không ngừng nỗ lực, chỉ với một mong muốn là hạnh phúc cho người con gái mà chàng yêu thương.

Dù cuộc sống này có bất công, tàn nhẫn, giả dối thế nào đi nữa, cũng không thể ngăn được con người tiếp tục tin tưởng, hi vọng, và yêu thương...

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[Series] Thời Gian Để Yêu

[30 Friends] #27: Ngoại tình

Moonlight Hotel (Khách Sạn Ánh Trăng)