Hoa hồng và mưa


“Lần nào tôi gặp anh, trời cũng đổ mưa.”

Biết tại sao không? Vì lần nào anh xuất hiện, ông bác già cũng cho trời đổ mưa. Không tin kiểm tra lại mà xem.

Có lẽ chỉ là trùng hợp. Nhưng đối với tôi, anh chính là mưa.

Lạnh lùng cũng là mưa. Điềm tĩnh cũng là mưa. Dịu dàng, cũng là mưa.

Bởi vì có một bông hồng, cần lắm một cơn mưa.

Anh là mưa, để rửa trôi những vết nhơ trong quá khứ đen tối của một người con gái.

Anh là mưa, để hoà tan dòng nước mắt lăn dài trên gương mặt em.

Anh là mưa, để em giấu mình vào trong tấm màn nước ào ạt. Bình yên.

Có người sẽ thắc mắc, mưa thì làm sao đem lại cảm giác ấm áp? Hoạ chăng chỉ có nắng.

Em đem lòng yêu một người con trai giống như nắng. Để mong chút hơi ấm mong manh từ miền nắng xa xôi kia.

Nhưng để rồi lại càng thêm đau khổ, vì nắng chỉ có thể rực rỡ nhất, ấm áp nhất, vui tươi nhất, khi ở bên một đoá phong lan nhân hậu và mạnh mẽ.

Ngay chính bản thân em, cũng mong muốn điều đó. Và em trở về làm một bông hồng đẫm lệ sương.

Có điều.

Ai bảo rằng mưa thì phải lạnh? Nắng thì phải ấm?

Đi giữa nắng, lòng người vẫn lạnh. Có ích gì?

Đứng trong mưa, người ta mới có thể trải lòng mình. “Tôi khóc trong mưa, để không ai có thể nhìn thấy tôi khóc.”

Một cơn mưa giống như anh, đến để gột rửa bụi bặm bám trên cánh hoa hồng, để làm mềm đi phần nào từng chiếc gai sắc nhọn, để làm dịu đi một tâm hồn đầy những tổn thương.

Để yêu thương và chở che một người con gái.

Khi em không thể nào có được nắng ấm. Và cho dù có được đi chăng nữa, có chắc rằng nắng vẫn sẽ luôn ấm khi ở bên em?

Em à, cần gì nắng, khi đã có một cơn mưa sẵn sàng sưởi ấm trái tim lạnh giá của em?

Người ta vẫn thường nói, đi qua những ngày mưa, mới thấy yêu thêm những ngày nắng.

Tôi thì chỉ nghĩ, đừng để đến khi nắng lên, mới tiếc nhớ một thoáng mưa.

Mưa và hoa hồng. Hoa hồng và mưa.

Người ta nói, chuyện này là không thể.

Người ta nói, phải là một người khác.

Người ta nói, rất nhiều.

Tôi không quan tâm người ta nói những gì. Rốt cuộc, cũng chỉ là “người ta nói” mà thôi.

Chừng nào việc này là không sai, tôi sẽ không bỏ cuộc.

Bởi một khi đã đem lòng yêu, trên nhân gian mấy ai có thể quay đầu lại?

Giờ đây, tất cả những gì tôi yêu...

Là một đoá hồng trong mưa.


Entry viết nhân một ngày nắng,

bởi một con người nhớ lắm những cơn mưa...

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[30 Friends] #27: Ngoại tình

[Series] Thời Gian Để Yêu

Moonlight Hotel (Khách Sạn Ánh Trăng)