[Điều Vô Lý Thứ Nhất] #1
Shiho chớp mắt.
Cô gái tóc đen đang ngồi gục đầu lên bàn làm việc của cô.
Gương mặt vùi dưới hai cánh tay khoanh lại, dáng người mảnh mai bất động, tiếng
thở nhẹ và đều. Cô ấy đang ngủ.
Shiho liếc nhìn đồng hồ. Cô vừa ra ngoài được chính xác hai phút
rưỡi, và đón cô khi trở về là vị khách bất ngờ này.
Đặt tập hồ sơ lên bàn, Shiho ngồi vào chiếc ghế quen thuộc,
đối diện với vị trí mà cô gái kia đang ngồi. Từ góc này chỉ có thể nhìn thấy
đôi mắt nhắm nghiền của cô ấy, thấp thoáng qua hàng tóc mái. Shiho nhớ lại màu
sắc ẩn dưới bờ mi dài ấy.
Xanh pha tím và lấp lánh như sao.
Có người vào phòng, đi lại mà cũng không hay biết, chắc hẳn
cô ấy phải mệt lắm.
Shiho mở máy tính, kiểm tra dữ liệu từ hồ sơ khám nghiệm. Mắt
cô lướt nhanh qua những dãy chữ và số chạy dọc màn hình. Rồi lại chuyển hướng về
phía vị khách đang say ngủ.
Mái tóc buông xoã của cô ấy tràn lên một phần bàn làm việc của
cô. Đen nhánh và thẳm sâu như màu đêm. Có vẻ rất mềm nữa.
Shiho cảm thấy hơi bực bội vì vừa phải kìm lại một thôi thúc
chạm vào mấy lọn tóc đi lạc gần máy tính của cô.
Mười bảy phút.
Shiho vươn tay chạm vào vai áo của cô gái và lay nhẹ. Ngạc
nhiên vì nhận ra cô ấy mặc rất ít áo bên dưới chiếc áo choàng bằng vải dạ,
trong khi trời đã trở lạnh hơn một tuần.
Dáng người trước mặt khẽ cựa quậy, rồi uể oải ngồi thẳng dậy
trong khi hai tay còn đang dụi mắt.
- Ưm... bác sĩ Miyano?
- Xin chào, Mouri. Ngủ ngon chứ?
Nét hốt hoảng vụt qua trên gương mặt cô gái, và Shiho lại
nén một tiếng cười.
- A, thật xin lỗi... Có phải tôi vừa ngủ quên không?
- Khoảng mười lăm phút.
- Sao bác sĩ không gọi tôi dậy?
- Thì tôi đã gọi cô dậy rồi đấy thôi?
"Vì lúc ngủ trông cô rất hay chứ sao", tất nhiên
Shiho không thừa nhận điều đó. Cô đẩy tập hồ sơ kết quả khám nghiệm pháp y về
phía Mouri Ran, nữ thanh tra tổ Trọng án.
- Kết quả khám nghiệm của cô đây. Lần sau có thể nhắn tin
trước để tôi nhờ Furuya đem sang, nếu cô mệt quá. Phòng làm việc của tôi không
phải phòng ngủ đâu.
Ran chỉnh lại tóc và áo khoác, cười với điệu bộ hối lỗi.
- Xin lỗi bác sĩ, lúc vào không thấy ai nên tôi chỉ nghĩ là
sẽ ngồi đợi một chút, không ngờ ngủ quên mất. Vụ án đang lúc điều tra gấp rút
nên mọi người đều làm việc hết tốc lực, quả thực là đến mức quên ăn quên ngủ.
- Nhưng cũng không nên đến mức quên mặc áo. Tôi cá là bên dưới
chiếc áo choàng kia không có quá hai lớp áo đâu. Cô Mouri không phải muốn bản
thân đổ bệnh trước khi bắt được hung thủ đấy chứ?
Ran hơi bất ngờ trước sự tinh ý của vị nữ bác sĩ pháp y trước
mặt cô. Chỉ một động tác chạm nhẹ vào vai áo mà cô ấy đã nhận ra cô chỉ mặc
đúng một chiếc áo len mỏng bên dưới áo khoác.
- Mấy ngày chạy tới chạy lui hết ở hiện trường đến phòng thẩm
vấn nên tôi đúng là không kịp cảm thấy lạnh nữa.
Cầm lấy tập hồ sơ và đứng dậy, Ran khẽ cúi đầu với Shiho.
- Cám ơn bác sĩ đã nhắc, tôi sẽ lưu ý mặc ấm hơn.
Shiho khẽ nhướng mày khi quan sát chuyển động của mái tóc
đen óng theo từng bước chân của Ran về phía cửa. Cô thậm chí không kịp giật
mình khi Ran bất chợt quay đầu lại.
- À, phải rồi.
Nụ cười mỉm quá đỗi thành thật và dịu dàng.
- Phòng của bác sĩ có mùi thơm dễ chịu lắm.
Cuộc gặp ngắn ngủi của họ kết thúc bằng cái vẫy tay tạm biệt
của Ran và tiếng đóng sập của cánh cửa. Ánh mắt của Shiho vẩn vơ quét qua cả
căn phòng, dừng lại ở bàn làm việc. Ở chỗ Ran vừa gục đầu xuống còn vương lại
vài sợi tóc mảnh.
Cô vươn tay nhặt mấy sợi tóc, miết nhẹ giữa những đầu ngón
tay. Quả thực rất mềm, và thoảng một mùi hương thanh ngọt như của hoa cỏ và thảo
mộc.
- Cô cũng vậy.
Nhận xét
Đăng nhận xét