Somewhere In My Memory (Xa Xăm Trong Ký Ức)
Tác phẩm gốc: Somewhere In My Memory
Tác giả: Ritzen
Độ tuổi: K+
Thể loại: Family, Hurt/Comfort
Người dịch: Anfu
Nguyên tác: Bản quyền nhân vật thuộc về Gosho Aoyama. Ý tưởng và truyện thuộc về tác giả fic. Người dịch chỉ sở hữu bản dịch.
Chú thích: Hiện tại tác giả của fic này đã ngừng hoạt động và xoá toàn bộ dữ liệu về fic trên FFN, nên người dịch không thể lấy được thông tin chính xác về Rate, Genre và Summary. Rate và Genre trên đây là đánh giá riêng của người dịch, nếu có thể sẽ cập nhật Summary sau.
Akemi,
Chú thích: Hiện tại tác giả của fic này đã ngừng hoạt động và xoá toàn bộ dữ liệu về fic trên FFN, nên người dịch không thể lấy được thông tin chính xác về Rate, Genre và Summary. Rate và Genre trên đây là đánh giá riêng của người dịch, nếu có thể sẽ cập nhật Summary sau.
xXx
Akemi,
Hãy đưa cho em gái con
những cuốn băng này khi nó đủ tuổi để biết được sự thật. Giữ chúng
an toàn đến lúc đó nhé. Mẹ chắc rằng rồi con sẽ hiểu. Cảm ơn con.
Mama yêu con.
Akemi
nhìn vào từng mảnh vụn rời rạc của tờ giấy. Dù sau bao nhiêu năm, nét chữ
nguệch ngoạc của Mama vẫn không hề phai mờ. Một viện bảo tàng quốc
gia cũng không thể giữ gìn một mảnh giấy tốt hơn Akemi đã làm. Chắc
chắn rồi, cô đã nhét nó sâu vào trong túi khi lần đầu tiên nhận được
mẩu giấy nhắn và quên bẵng đi một thời gian. Mảnh giấy bị thất lạc
vài năm sau đó rồi lại được tìm thấy sau bao nhiêu biến cố. Nhưng vấn
đề là, cô đã mạo hiểm giữ nó. Cô giữ nó để tự nhắc mình về nhiệm
vụ phải làm, về những lí do mà cô phải sống, và để nhớ đến Mama.
Cô
không nhớ nhiều lắm về Kaa-san, nhưng cô nhớ và rất yêu Mama. Cô yêu
Shiho-chan. Cô cũng yêu cả Tou-san, tất nhiên, mặc dù không được thường
xuyên gặp ông.
Akemi
khẽ lắc đầu, như để ngăn bản thân mình không gục xuống bàn. Tiếng
máy sưởi vo vo, rèm cửa đóng kín và chỉ lờ mờ một ngọn đèn bàn,
khung cảnh như vậy dễ khiến người ta cảm thấy buồn ngủ. Tuy nhiên, cô
cũng biết rằng mình lắc đầu không phải vì đôi mí mắt đã nặng trĩu,
mà vì muốn xua đi khỏi đầu những mảng kí ức đen tối nặng nề.
Nhanh
thôi, cô tự nhủ, sẽ nhanh thôi. Sớm muộn gì, bóng tối cũng sẽ tan.
Sớm muộn gì, buồn đau cũng sẽ qua. Ngày mai, cô sẽ đến thăm một
người bạn cũ. Từ chiếc ngăn kéo đang mở, cô lấy ra một cái gói màu
nâu và chuyển những cuộn băng cát-sét sang một chiếc túi nilon không
thấm nước. Khi đóng túi lại, cô chợt bắt gặp một tấm hình đóng
khung 3.5 x 5 inch.
Đó
là lần cuối cùng Shiho-chan muốn nhìn vào máy ảnh. Khi đó Shiho-chan
khoảng 5 tuổi, và cô 12. Mặc một chiếc đầm xanh in hoa, cô đứng thẳng,
hai tay chắp đằng sau, đầu nghiêng sang một bên, tóc đuôi ngựa vổng cao.
Shiho-chan mặc quần jeans và một
chiếc áo phông trắng, cúi xuống chống hai tay vào đầu gối. Đằng sau
họ là tháp Tokyo .
Akemi không nhớ rõ người đã chụp ảnh, nhưng đó là một du khách. Hai
chị em đi chơi và quyết định chụp một tấm hình làm kỉ niệm.
Đó
cũng là lần cuối cùng cô thấy Shiho-chan vui vẻ như vậy.
"Nhanh
thôi," cô nói cương quyết. Cô rời mắt khỏi bức ảnh và cầm lấy
cuốn lịch trên bàn. "Sẽ nhanh thôi..."
-o-
Akemi
nhận ra rằng trí nhớ của mình tốt đến mức chính cô cũng ngạc nhiên.
Không nhiều đứa trẻ có thể nhớ được hết những chuyện xảy ra khi
chúng mới 3 tuổi. Trừ phi những chuyện đó tạo ra ấn tượng quá mạnh
mẽ với chúng.
Ngày
hôm đó, Kaa-san và Tou-san bước vào nhà, trở về từ nơi làm việc.
Nhưng không giống trước đây, Kaa-san đang to tiếng với Tou-san. Mặt họ
đỏ bừng, nhưng Akemi không nhớ là Tou-san cũng quát lại. Ông có vẻ
bình tĩnh, mặc dù cô chắc rằng ông cũng không kém phần tức giận. Tou-san
đang giận dữ, có thể là vậy. Hai người thậm chí còn không chú ý
đến Akemi khi cô chạy ra cửa đón bố mẹ.
"Anh
không được chấp nhận đề nghị đó!" Kaa-san hét lớn. Mẹ ném chiếc
túi xách lên bàn ăn và đập mạnh xuống bàn.
"Đó
là một cơ hội tốt để tiến hành nghiên cứu, và tiền công là..."
"Anh
có biết họ làm gì không? Mấy tên..."
Khốn
thối tha, Akemi nghĩ vậy. Hoặc có thể là thứ gì đó tệ hơn nữa. "Mấy
tên khốn thối tha" có lẽ là chỉ Họ. Cô không nhớ thêm gì nữa về
cuộc tranh cãi. Akemi bật khóc và chạy đến chỗ cô hàng xóm tốt bụng
đang trông cô bé ngày hôm đó.
Sáng
hôm sau, Kaa-san và Tou-san đi làm bình thường như thể chưa có gì xảy
ra. Nhưng từ hôm đó Kaa-san không bao giờ trở về nữa. Cô chỉ nhớ những
giọt nước mắt lăn dài của Tou-san và tiếng lẩm bẩm: "Lũ khốn
kiếp."
-o-
Khi
Akemi lên 5, một người phụ nữ lạ xinh đẹp đi vào nhà cùng với Tou-san.
Tóc của Kaa-san màu đen. Tou-san cũng thế (nhưng có thêm vài sợi trắng).
Tất cả mọi người đều tóc đen. Nhưng người phụ nữ này có tóc vàng.
Bà thậm chí còn không cởi giày khi bước vào phòng khách một cách
duyên dáng để nói chuyện với Akemi.
Bà
cúi mình xuống và nắm tay Akemi. Nụ cười rạng rỡ của bà khiến Akemi
nhớ đến Kaa-san. "Cháu là Akemi phải không?" người phụ nữ
hỏi và chiếc kính bản rộng trên mũi bà hơi trễ xuống. Bà dường như
không để ý. Cặp kính giống như của Tou-san, chỉ khác là hình vuông.
Kính của Tou-san hình tròn.
"Cô
là ai?" Akemi hỏi. Cô thích người phụ nữ này. Có thể bà sẽ ở
lại và chơi với cô. Trước đây Kaa-san thường chơi búp bê với Akemi, và
từ khi cô hàng xóm chuyển đi, những con búp bê đó chỉ còn trên mình
một lớp bụi dày. Chơi một mình thật là chán. Và Tou-san thì chơi
búp bê dở tệ.
"Akemi,"
giọng nói trầm khàn của Tou-san vang lên từ phía trên đầu cô. Ông ngồi
xuống tấm thảm và đưa tay ôm lấy con gái. "Từ giờ cô này sẽ ở
đây với chúng ta, con có đồng ý không?"
"Cô
ấy có biết chơi búp bê không?" Akemi hỏi.
Tou-san
nhìn người phụ nữ. Đôi mắt xanh của bà lấp lánh và bà mỉm cười.
“Cô biết chơi búp bê. Cô còn có thể dạy cháu chơi nhiều trò thú vị
khác nữa, Akemi." Mãi cho đến lúc đó Akemi mới nhận ra rằng
giọng nói của người phụ nữ có thêm những âm thanh rất lạ. Cô nhớ
đến vài năm trước đây, Tou-san đã từng mời một người đàn ông cũng có
tóc vàng mắt xanh về nhà. Tou-san nói ông ấy là một người nước
ngoài, và những âm thanh lạ phát ra trong khi nói chỉ là do âm điệu
của họ không tốt lắm. Có lẽ tất cả những người tóc vàng đều là người nước
ngoài và đều nói bằng cái âm điệu kì kì đó. Nhưng thế thì sao chứ?
Akemi
mỉm cười. Cô nắm tay người phụ nữ và kéo bà đến chỗ đống đồ chơi
của mình. Người phụ nữ đứng dậy, cầm tay Akemi, và để cho cô dẫn đường.
Họ
rất hợp nhau. Một thời gian sau, Akemi bắt đầu gọi người phụ nữ ấy
là Mama.
-o-
"Mama,
mẹ đang phát phì kìa!" Akemi kêu lên đầy ‘khủng khiếp’, như thể
cuối cùng cô cùng tìm ra cơ hội để chê trách Mama.
Mama
và Tou-san bỗng bật cười; Tou-san còn suýt nữa thì nghẹn với đống
đồ ăn trong miệng.
"Gì
thế?" Akemi không hiểu câu nói vừa rồi của cô có gì đáng cười.
khi người ta béo lên thì chẳng có gì là đáng cười ở đây cả. Cô nghe
nói rằng họ rất dễ bị bệnh và chết sớm. Cô không muốn Mama phải
chết. Có lẽ hai người không tin cô. "Bụng mẹ càng ngày càng to
lên, Mama!" cô gần như gào lên tức giận. "Mẹ ăn nhiều quá rồi."
Mama
lau mắt với một bên mu bàn tay và một bên lòng bàn tay. "Em phải
làm gì bây giờ, Atsushi?" bà hỏi Tou-san, cố tỏ ra hết sức nghiêm
trọng. "Akemi giận em vì em đang béo lên."
Tou-san
nuốt hết chỗ đồ ăn còn lại và đặt đũa xuống. Cố không phì cười.
"Anh không biết, Elena. Anh không biết đâu." Ông cười khúc khích
thêm một lát rồi quay sang con gái. "Con thích có em trai hay em
gái, Akemi?"
Akemi
nhíu mày, bắt chước cái kiểu của Tou-san khi đang suy nghĩ và tỏ
thái độ không đồng tình. "Con không muốn ai cả."
Nụ
cười trên mặt Tou-san và Mama đột ngột biến mất nhanh như khi chúng
xuất hiện. Họ nhìn cô trân trân. Rồi Mama quay sang nhìn Tou-san.
"Ý
con là sao, con không muốn có em ư?" Tou-san hỏi khẽ.
Akemi
cắn một miếng cánh gà và đung đưa chân dưới gầm bàn. "Yuki-kun
lớp con có một đứa em trai. Và nó rất phiền phức." Nhấn mạnh
từ “phiền phức”. Cô bỏ miếng thịt gà xuống, cầm lấy cốc nước bằng
cổ tay để tránh không làm bẩn cốc với hai bàn tay đầy dầu mỡ, và
uống hai hơi đầy.
Mama
mỉm cười và nhẹ nhàng đặt tay lên đầu Akemi. "Em con sẽ không như
vậy đâu. Hai đứa sẽ chơi với nhau như những người bạn thân thiết nhất."
"Thật
sao?" Akemi nhìn Mama với vẻ đề phòng.
"Tất
nhiên rồi!" Mama nói hào hứng. Tou-san gật đầu đồng tình khi cầm
lấy đôi đũa.
Akemi
nhướng mày, vẫn còn hơi nghi ngờ, nhưng cô nói, "Vậy thì được."
Thế rồi cô lại nghiêm mặt. "Nhưng chuyện đó thì liên quan gì đến
việc mẹ mập lên?"
Mama
và Tou-san chỉ cười.
-o-
Trẻ
con thật là chán.
Akemi
ngồi cạnh chiếc nôi em bé và nhìn đứa em gái nhỏ mới của mình. Mama
và Tou-san gọi em là Shiho. Shiho-chan có mái tóc giống Mama. Akemi tự
hỏi liệu Shiho-chan cũng là một người nước ngoài và cũng nói bằng
cái âm điệu lạ lùng đó không.
"Em
thật là chán," Akemi nói sau 10 phút của cuộc thi gọi là ‘im
lặng và nhìn chằm chằm’. Tất nhiên Shiho-chan không tham gia. Shiho-chan đã
rút lui hai mươi phút trước, khi mà cuộc thi bắt đầu và cũng là lúc Akemi
bước vào phòng. "Nhưng rất dễ thương." Akemi mỉm cười. Cô nhớ
Tou-san cho Shiho-chan ăn bằng một chai nước trong bệnh viện. Cô cũng
muốn giúp Shiho-chan ăn, nhưng Tou-san không đồng ý. "Em như búp bê
vậy." Rồi Akemi nghiêng đầu sang một bên và nghĩ. "Trừ những
lúc em khóc," cô thêm vào. "Trông em xấu lắm, giống một con
quỷ nhỏ ấy."
Như
một cô búp bê, Shiho-chan không phản ứng.
Akemi
xoa đầu em và nhảy xuống khỏi ghế. Cô bước ra khỏi phòng và quyết
định rằng chơi với búp bê còn vui hơn là cứ ngồi đó nhìn chằm chằm
một em bé đang ngủ.
-o-
Khi
Akemi lên 8 tuổi, khi Shiho-chan bắt đầu tập đi, Akemi nhận ra không khí
căng thẳng trong ngôi nhà nhỏ bé của mình. Nó giống như lúc Kaa-san
sẽ không bao giờ trở về nữa. Mama và Tou-san không cãi nhau. Hai người
họ đều tỏ vẻ giận dữ, nhưng không ai nói câu nào.
Akemi
chưa bao giờ nghe lén người khác. Đó là một tật xấu mà Shiho-chan có
thể bắt chước. Nhưng ngày hôm đó, Shiho-chan thì đang khóc, nhưng Mama và
Tou-san đang ở trong phòng, và hình như họ không nghe thấy tiếng khóc
của Shiho-chan.
Akemi
vừa định gõ cửa thì cô nghe thấy tên của Kaa-san được nhắc đến. Tay cô sững lại nửa chừng, và cô đứng bên ngoài,
yên lặng lắng nghe.
"...giết
cô ấy vì cô ấy không chịu hợp tác." Giọng của Tou-san.
"Thật
không may, đó là cách làm việc của Tổ chức. Cô ấy đã biết quá
nhiều." Lần này là giọng của Mama. Akemi chưa bao giờ thấy Mama
tỏ ra nghiêm trọng đến thế. "Điều em không hiểu là... chúng ta
lại hợp tác với nhau."
Một
sự im lặng kéo dài. Akemi bàng hoàng đến mức cô không cả nghe thấy
tiếng khóc của Shiho-chan. Hình như có một tiếng thở dài. Của Tou-san,
Akemi nghĩ thế.
"Atsushi."
"Chúng
ta cũng không biết chắc."
"Em
không thể tin được, Atsushi." Akemi chỉ nghe được giọng nói run rẩy
thì thào của Mama. Nhưng cũng rất cứng rắn. Nghe như Kaa-san đang tức
giận. Akemi bỗng lùi lại khỏi cánh cửa. Cô sợ rằng Mama sẽ lại hét
lên như Kaa-san lúc trước.
"Chúng
ta thực sự không biết!" Giọng của Tou-san lớn hơn.
"Em
ở trong Tổ chức còn lâu hơn anh, Atsushi." Tiếng một chiếc ghế đổ
rầm xuống sàn. Akemi nghĩ mình nghe thấy tiếng Mama khóc. Bà lẩm bẩm
điều gì đó mà Akemi không hiểu.
Lại
thêm một khoảng lặng nữa trước khi Tou-san lớn tiếng, "Chuyện gì
sẽ xảy ra với chúng? Chuyện gì sẽ xảy ra với lũ trẻ?"
Akemi
không nghe thấy câu trả lời của Mama. Một lời thì thầm. Và rồi sự im
lặng bao phủ cả căn nhà. Chỉ còn tiếng khóc ngằn ngặt của Shiho-chan
vang vọng khắp hành lang.
-o-
Akemi
nhớ cái ngày mà khi ấy, thay vì Tou-san và Mama bước vào cửa, một
người phụ nữ áo đen cao lớn theo sau bởi hai người đàn ông khác xông
vào nhà.
Ba
người đó nhìn quanh khắp căn nhà. Đôi mắt của người phụ nữ bắt gặp
Akemi. "Miyano Akemi?" bà ta hỏi, mặc dù đó giống một lời
khẳng định hơn là một câu hỏi. Nghe như câu nói của một bà giáo
nghiêm khắc ở trường.
"Cô
là ai?" Akemi lùi ra xa khỏi ba người lạ. "Tou-san và Mama đâu
rồi?"
"Ta
sẽ là người bảo vệ của cháu kể từ bây giờ," người phụ nữ đáp
và khéo léo lờ đi câu hỏi thứ hai. Bà đưa cho Akemi một xấp giấy tờ
như thể đưa cho khách hàng danh thiếp của mình. "Đây là giấy tờ
chính thức." Bà mỉm cười nhìn Akemi luống cuống cầm lấy chúng.
"Em gái cháu đâu?"
Akemi
nhìn trân trân người phụ nữ và đánh rơi tập giấy xuống sàn. Thế rồi
cô lao vội vào một căn phòng và cố đóng sầm cửa lại. Nhưng một
người đàn ông đã nhanh hơn và kịp đặt một chân vào giữa cánh cửa và
bức tường. Akemi đành buông tay và lùi lại xa hơn, mắt mở to nhìn ba
người lạ mặt xông vào phòng em gái mình.
"Tou-san
và Mama đang ở đâu?" Akemi lớn tiếng trong khi quờ quạng tay về
phía sau để cảm nhận đồ vật. Cô cảm thấy những thanh sắt lạnh trên
nôi của Shiho-chan. Cô cảm thấy bàn tay nhỏ xíu ấm áp của Shiho-chan
đang lần mò nắm lấy những ngón tay của cô.
"Tốt.
Có Miyano Shiho đây rồi," người phụ nữ nói như thể không nghe thấy
câu hỏi của Akemi. "Akemi, sắp xếp những đồ đạc mà cháu muốn
mang theo đi. Chúng ta sẽ chuyển đến căn hộ của cô kể từ bây giờ."
Cô ta ra hiệu cho một người đàn ông vào giúp đóng gói đồ đạc.
"Papa
và Mama của tôi đâu?" Akemi thét. Đó là lần đầu tiên cô sử dụng
từ "Papa," nhưng cô biết thỉnh thoảng Mama cũng hay gọi Tou-san
là Papa thay vì Tou-san hay Atsushi. Mama thậm chí còn có cách phát âm
từ “Papa” rất lạ lùng. Thay vì nói "PApa," Kaa-san nói
"PaPA." Nhấn vào âm tiết thứ hai.
"Nào,
cháu yêu," người phụ nữ mở lời, không buồn che giấu sự thất
vọng của mình và khoanh hai tay ngang ngực. "Mọi chuyện sẽ dễ
dàng hơn cho cả cháu và ta nếu như cháu ngoan ngoãn vâng lời và đừng
làm ầm ĩ lên thế này."
"Các
người là bọn bắt cóc!" Akemi gào to và ước gì cô trông trẻ đừng
về sớm như vậy. Shiho-chan bắt đầu khóc. "Và đừng có đụng vào
em tôi!" Cô lườm người đàn ông còn lại đang cố tiến đến chiếc nôi.
Ông ta giơ hai tay lên như thể đang bị chĩa súng và lùi lại.
Người
phụ nữ đảo mắt, thở dài bực bội, và đi tới chỗ đặt điện thoại
trong phòng khách. Khi quay lại, bà ta nói với hai người đàn ông cứ
việc bắt giữ bọn trẻ. Họ sẽ quay lại công việc sau.
Akemi
gào thét, đấm đá người đàn ông, cắn, giật tóc ông ta, nhưng tất cả
đều vô ích. Cô không bao giờ được nhìn thấy Mama và Tou-san nữa.
-o-
Khi
Akemi lên 10 tuổi, cô nhận được một cái gói màu nâu. Trong lúc cô đang
chơi với Shiho-chan – mới 3 tuổi, ở sân chơi, một người lạ đi qua và
ném cái gói xuống chân cô. Trước khi Akemi kịp ngước lên xem đó là ai,
ông ấy đã biến mất. Hoặc cũng có thể là bà. Cô chẳng bao giờ tìm
ra người đó. Cùng với gói đồ, kèm theo một tờ giấy nhắn. Lới nhắn
của Mama. Chữ viết của Mama.
"Cái
gì thế?" Shiho-chan hỏi, bò lồm cồm qua đống cát để đến ngồi
cạnh chị gái. Cô bé vô tình hất một đống cát lên chiếc quần short
trong khi thu hai chân vào và rút chiếc xẻng đồ chơi từ sau lưng ra. Con
bé nhìn chỗ cát trên quần, như thể không biết phải làm gì với cái
đống còn thừa này, trước khi ngước nhìn chị lần nữa. "Tờ giấy
ghi gì thế ạ?"
"Không
có gì," Akemi nói nhỏ và nhét mảnh giấy vào túi quần jeans. Cô
nhặt lấy gói đồ và chạy đi, để lại đắng sau Shiho-chan đang quỳ trên
cát với vẻ mặt hết sức khó hiểu. Lát sau, cô trở lại, tay trống
không, và quay sang chỗ Shiho-chan. Shiho-chan liền chạy đi chỗ khác và ngồi
thụp xuống đào cát, vẻ giận dỗi. Akemi mất một lát mới nhận ra vì
sao cô em gái nhỏ của mình lại tỏ ra khó chịu như vậy. "Thật sự
là không có gì mà!" Akemi thanh minh. "Chỉ là mẩu giấy nhắn
từ, ừm, một người hâm mộ bí mật của chị! Yeah, đúng vậy đấy. Người
hâm mộ bí mật."
Shiho-chan
quay lại, mắt tròn xoe. "Chị có một người hâm mộ bí mật sao?"
Akemi
đảo mắt. Trẻ con thời này. Lần đầu tiên cô biết đến cái khái niệm
‘người hâm mộ bí mật’ là lúc nào nhỉ? "Ừ. Có lẽ vậy. Chị
không biết." Cô nhún vai.
"Ước
gì em cũng có một người hâm mộ bí mật," Shiho-chan, 3 tuổi, tự
tuyên bố với chính mình.
"Em
có biết người hâm mộ bí mật là gì không?"
"Tất
nhiên rồi," Shiho-chan nói đầy tự hào. Thậm chí con bé còn ngồi
thẳng dậy để trông cao hơn.
"Ồ,
thế là gì nào?" Akemi cố nín cười nhưng không thể ngăn nó bật ra
thành tiếng.
"Em
không biết," Shiho-chan đáp, cũng với vẻ tự hào y như lúc nãy.
-o-
Shiho-chan
muốn chơi búp bê, nhưng Akemi đã cất vào buồng và khoá lại. Cho dù Shiho-chan
có vùng vằng, giận dỗi, rên rỉ, hay đá vào chân cô chăng nữa... Akemi
nói với cô bé rằng những con búp bê gợi cho cô nhớ về ba mẹ mình.
Akemi bảo em gái hãy chơi với những quả bóng nảy mới mua.
Shiho-chan
thích chơi với bóng nảy. Con bé thích ném thật mạnh xuống sàn và
nhìn chúng bật lên đập vào trần nhà. Akemi ủng hộ trò đó. Bóng đèn
vỡ lại là một trò phổ biến. Người phụ nữ bảo vệ (Akemi và
Shiho-chan gọi là Cô Vệ Sĩ, vì cả hai chị em đã quên mất tên của cô
ấy) đã kinh hãi khi lần đầu tiên nhìn thấy hai chị em đập vỡ những
chiếc bóng đèn. Lúc nhận ra rằng mắng mỏ và trừng phạt không thể
ngăn được hai đứa trẻ, bà ta vung tay trong không khí và lầm bầm đầy
tức tối.
Rồi
một ngày, Akemi và Shiho-chan trở về nhà, chỉ để phát hiện ra rằng
tất cả đồ chơi của họ đã biến mất. Kể cả những con búp bê.
-o-
Khi
hai chị em lớn lên, cơ hội để họ có thể ra ngoài mà không bị theo
dõi ngày càng ít dần đi. Họ thường xuyên bị nhốt trong nhà trong khi
Cô Vệ sĩ đó đi vắng. Nhưng Akemi cũng không mất nhiều thời gian để
tìm ra chỗ giấu chìa khoá, nhờ vào Kĩ năng Điệp viên Siêu hạng của Shiho-chan.
Nó nằm ở ngăn kéo thứ hai bên trái bàn trang điểm trong phòng Cô Vệ Sĩ.
Cô lấy chiếc chìa khoá, và đưa Shiho-chan đi chơi một vòng quanh Tokyo .
Họ
thậm chí còn chụp ảnh trước tháp Tokyo .
Cô
Vệ Sĩ đã quát mắng rất nhiều khi họ trở về. Akemi tự thề rằng lần
sau nếu hai chị em trốn được ra ngoài, họ sẽ không bao giờ quay lại
nữa. Hai đứa sẽ chạy trốn đến một nơi tốt đẹp hơn. Họ sẽ đến chỗ
cảnh sát. Họ sẽ kể cho Ngài Cảnh sát tất cả mọi thứ. Hay thậm chí
họ có thể tìm được Tou-san và Mama.
Tuy
nhiên, chiếc chìa khoá lại biến mất khỏi ngăn kéo thứ hai. Lại mất
thêm một tuần nữa để Kĩ năng Điệp viên Siêu hạng của Shiho-chan tìm ra
xem chìa khoá đã biến đi đâu. Nó nằm trên nóc của chiếc kệ sách cao
nhất.
Akemi
kéo một chiếc ghế ra trước kệ sách, nhưng rồi phát hiện ra rằng kể
cả có ghế, cô vẫn không thể rướn tay đủ dài để với tới chìa khoá.
Tay cô đã chạm lên nóc rồi, nhưng không thể biết được nó nằm ở chỗ
nào. Cô Vệ Sĩ, rất cao, chắc hẳn đã đặt nó ra xa khỏi mép kệ. Cô
biết nếu trèo lên kệ sách thì có thể lấy được chìa khoá, nhưng
không biết liệu chiếc kệ có thể giữ được khối lượng của mình không.
"Để
em làm cho!" Shiho-chan xung phong, muốn tỏ ra có ích. Cô bé gần
như đẩy Akemi (trong khi vẫn đang đứng trên ghế) sang một bên. Akemi nhảy
phóc xuống khỏi ghế và kéo nó ra xa kệ sách, nhìn Shiho-chan bắt
đầu trèo lên kệ như một chú khỉ con.
"Em
thấy chìa khoá rồi!" Shiho-chan thông báo với nụ cười chiến
thắng, nắm chặt chiếc chìa khoá và vẫy tay với chị gái. Akemi reo
hò. Mọi thứ sẽ diễn ra đúng như kế hoạch...
Một
bên của kệ sách Shiho-chan đang bám vào trượt và sụt xuống. Sách rơi
tung toé xuống sàn nhà như mưa vậy. Nó không thể chịu được sức nặng
của Shiho-chan hơn nữa. Akemi há hốc
miệng và lao đến để đỡ Shiho-chan đang bám chặt lấy nóc kệ. Khi
Shiho-chan nhìn thấy Akemi và quyết định nhảy, cả kệ sách mất thăng
bằng và đổ ầm xuống.
Khi
Akemi tỉnh lại, cô đã ở trong một bệnh viện. Cô nghe thấy tiếng của
Cô Vệ Sĩ phát ra từ bên trái và quay đầu sang theo phản xạ. Cô ép cho
mắt mình mở ra.
"Đừng
có cắn chăn nữa, Shiho!" Cô Vệ Sĩ quát nhẹ và cố giật tấm chăn
màu trắng ra khỏi miệng của Shiho-chan.
"Để
cháu yên!" Shiho-chan hất Cô Vệ Sĩ ra và lườm bà ta. Thái độ của
con bé như kiểu hành động vừa rồi của Cô Vệ Sĩ đã làm cho nó bị
đau.
Akemi
không thể không mỉm cười. "Đừng cắn chăn chứ em," cô nói yếu
ớt. Đó là một thói quen xấu nữa của Shiho-chan. Con bé luôn cắn vào
chăn mỗi khi lo lắng hay sợ sệt. Những thói quen xấu khác cũng bao
gồm cả Kĩ năng Điệp viên Siêu hạng.
Shiho-chan
giật mình khi nghe thấy giọng chị. Cô bé bỏ tấm chăn ra và chạy ào
đến chỗ giường. "Em tưởng chị chết rồi!" Cô khoá chặt tay
mình quanh chị gái, lo sợ rằng nếu không làm như vậy thì chị sẽ
chết thật.
Thêm
một lần nữa, Akemi phải đảo mắt và nói "trẻ con thời nay."
Cô biết đến cái khái niệm ‘chết’ là từ khi nào ấy nhỉ? Nụ cười
của Akemi dần biến mất. Cô chưa bao giờ chấp nhận rằng cả Tou-san, Kaa-san,
và Mama đều đã chết. Họ đã nói với cô như vậy. Họ đã nói với cô
và Shiho-chan như vậy. Shiho-chan tỏ vẻ không hiểu. Và Akemi thì không
muốn tin vào điều đó. Có lẽ kế hoạch chạy trốn thất bại bởi vì...
Shiho-chan
trèo lên giường và nằm cuộn tròn lại bên cạnh chị gái. Akemi nhận
thấy Cô Vệ Sĩ đã rời khỏi phòng. Tạm thời, có lẽ vậy.
"Neesan,"
Shiho-chan thì thầm và xích lại gần Akemi.
Akemi
không nghĩ rằng Shiho-chan có thể nói với giọng nghiêm túc đến thế. Cô
nhìn đứa em gái bé bỏng. "Chuyện gì vậy?" Cô định hỏi Shiho-chan
có sao không, vì ngay bản thân cô đã bị gãy một bên chân và cộng thêm
cơn đau đầu khủng khiếp này nữa rồi. Nhưng giọng của em gái nói cho
cô biết có một chuyện khác nữa. Một chuyện khẩn cấp hơn rất nhiều.
"Em
nghe thấy Cô Vệ Sĩ nói chuyện," Shiho-chan tiếp tục với giọng
thì thầm. "Cô ấy nói sẽ chia rẽ chúng ta."
Akemi
bỗng thấy lạnh sống lưng. Nếu như không phải vì cơn đau trong người
lúc này, cô sẽ ngồi bật dậy và hét "GÌ CHỨ!!" To đến mức
ở Nam Cực cũng nghe thấy được. Tuy nhiên, thực tế thì Akemi lặng đi,
không nói nổi câu nào. Miệng cô há hốc. "Không." Cô lắc đầu.
"Không. Bà ta không thể làm thế."
"Chúng
ta làm gì đây chị?" Shiho-chan thì thào. Giọng cô bé run run như
sắp khóc.
Cánh
cửa bỗng mở. Shiho-chan bật dậy. Akemi không nhìn thấy, vì lưng của Shiho-chan
đang che mắt cô, nhưng cô biết. Cô biết Shiho-chan và Cô Vệ Sĩ đang nhìn
nhau.
"Đi
nào, Shiho," Cô Vệ Sĩ nói và dang rộng vòng tay. "Chúng ta
về nhà thôi. Hết giờ thăm bệnh rồi." Giọng bà ta nghe như giọng
một con cáo. Bà ta cũng trông giống một con cáo. Có lẽ cũng có cả
mùi của cáo. Cho dù cáo có mùi gì đi chăng nữa.
"Không.
Cháu không bỏ chị lại đâu." Shiho-chan nhích lại gần Akemi. "Cô
muốn tách cháu ra khỏi chị ấy."
Cô
Vệ Sĩ cười. "Không phải đâu. Đi thôi. Bác sĩ phải kiểm tra cho
Akemi nữa. Cháu đi càng sớm thì..."
"Đồ
nói dối!" Shiho-chan gào lên. "Tôi đã nghe thấy hết rồi!"
Một
người đàn ông bước qua trước mặt Cô Vệ Sĩ và túm lấy Shiho-chan. Bà
ta đứng nhìn Shiho-chan cố thoát khỏi người đàn ông rồi bước ra khỏi
phòng. Akemi cố nắm lấy bàn tay vươn ra của em gái mình nhưng không
thể. Y tá vào và vật lộn với Akemi một hồi để tiêm thuốc cho cô.
Akemi thiếp đi. Cô chỉ nhớ tiếng khóc gọi chị văng vẳng của Shiho-chan.
-o-
Akemi
không gặp lại Shiho-chan cho đến khi cô hai mươi tuổi. Mất hàng năm trời
để xin được giấy phép từ cơ quan cao cấp của Tổ chức, chấp thuận cho
cô đến Hoa Kỳ. Khi đang trên máy bay đến Boston ,
cô lo lắng liệu Shiho-chan có còn nhớ mình không, Shiho-chan đã lớn
đến mức nào rồi, không biết Shiho-chan... Chỉ có ba lá thư – không
nhiều hơn – được trao đổi giữa hai chị em suốt chín năm dài đằng đẵng.
Tổ chức cho người kiểm tra những lá thư đó, nên trong thư cũng chẳng
viết được gì nhiều.
Akemi
mất một lúc để nhận ra em gái mình. Nếu là ở Nhật Bản, cô sẽ dễ
dàng tìm thấy em gái không một chút khó khăn. Shiho-chan thừa hưởng
từ mẹ mái tóc. Màu nâu đỏ. Nhưng ở Hoa Kỳ, rất nhiều người cũng có
màu tóc như vậy. Thực chất, chúng trộn lẫn vào nhau. Akemi sợ rằng Shiho-chan
đã thay đổi nhiều đến mức cô không thể nhận ra cô bé.
Thế
rồi cô bắt gặp dáng hình của một cô gái nhỏ đứng trong đám đông. Cô
bé trông thực sự nhỏ bé so với những người cao lớn xung quanh.
Shiho-chan bao nhiêu tuổi rồi nhỉ? Mười ba chăng? Akemi càng nhìn cô bé,
cô càng tin chắc đó là Shiho. Mái tóc đó, khuôn mặt đó... Khi Akemi
vội vã chạy đến, cô nhận ra em gái, ngoại trừ đôi mắt. Đó không phải
đôi mắt sáng trong như trong kí ức của cô về Shiho-chan.
"Shiho-chan?"
cô hỏi rụt rè. Cô phải nhắc lại lời của mình một lần nữa, to hơn
vì tiếng ồn.
"A."
Cô bé cố gắng cười nhưng không được. Cô nghĩ một lát, rồi đáp lại "Neesan."
Chiếc
túi của Akemi trượt khỏi vai cô và rơi bộp xuống đất. Tất cả những
khung cảnh cô đã tưởng tượng trên máy bay – chạy ra khỏi đám hành
khách, nhìn thấy em gái yêu dấu, ôm chặt lấy con bé, và trò chuyện
như hai người bạn thân không gặp lâu ngày... Tất cả đã biến mất. Tan
thành khói bụi. Tổ chức đã huấn luyện con bé một cách bài bản, là
tất cả những gì Akemi nghĩ được trong phút dài im lặng giữa hai
người.
Shiho-chan
trông như thể vừa nhớ ra điều gì đó. Cô bé đưa tay ra. "Em giúp
chị xách túi nhé?" cô hỏi, như thể đây là lần đầu tiên cô tiếp
xúc với Akemi, với người khác. Như là đã được tập nhiều lần.
"Không
cần đâu, chị ổn mà," Akemi nói nhanh. Cô nhặt túi lên và nhìn Shiho-chan.
"Vậy
thì ta đi thôi," em gái cô nói, nhét tay vào túi áo khoác, và
bắt đầu dẫn đường. Akemi bỗng cảm thấy nghi ngờ em gái mình đang mang
theo một khẩu súng, nhưng cô không hỏi.
"Vậy...
em thế nào rồi?" Akemi cố gắng trò chuyện.
"Ổn
ạ."
"Còn
trường học?"
"Ổn
ạ."
Akemi
cắn môi. Họ đã ra ngoài sân bay, và một chiếc Cadillac màu đen tới
đón hai người. Sau khi ngồi im lặng vài phút trong chiếc xe và nhìn
ngắm những cây đèn đường chạy vụt qua trước mắt, Akemi hỏi, "Sao
em lại ở Cambridge? Chị tưởng Họ gửi em đến Los Angeles ."
"M.I.T.
ở Cambridge
mà, neesan." (T/N: Thành phố Cambridge
ở bang Massachusetts , Hoa Kỳ, không phải
thành phố Cambridge
ở Anh quốc)
Akemi
ngạc nhiên. "Em muốn học ở M.I.T.?"
Shiho-chan
nhìn Akemi như thể chị gái cô không hiểu mình đang nói gì. "Em là
sinh viên ở M.I.T."
Lần
này đến lượt Akemi nhìn Shiho-chan như thể cô bé không biết mình đang
nói gì. "Dự bị đại học?" Akemi hoài nghi. Em gái cô bao nhiêu
tuổi rồi nhỉ? Mười ba? Còn người ta học đại học lúc bao nhiêu tuổi?
Mười tám?
"Không,
sinh viên chính thức ạ. Tất nhiên là chưa tốt nghiệp." Shiho-chan quay
sang, nhìn ra cửa sổ.
Akemi
ngồi phịch xuống ghế. Cô cũng hướng ánh nhìn đăm đăm ra ngoài cửa
sổ. Cô không biết bản thân mình đang cảm thấy gì. Xấu hổ, có lẽ, vì
biết quá ít về em gái mình. Nhưng một phần khác trong cô hét lên
rằng đó không phải lỗi của cô. Akemi thở dài, ước gì có thể biết
được chuyện gì đã xảy ra với em gái bé bỏng của cô.
-o-
Akemi
kéo chiếc ghế đối diện bàn học của Shiho-chan và ngồi vào đó, khuấy
tách trà của mình. Shiho-chan ngước lên nhưng rồi lại tiếp tục với
những cuốn sách và có lẽ là bài tập của cô bé. "Họ tốt với
em chứ?" Akemi hỏi. Cô không muốn bỏ lỡ cơ hội được nói chuyện
riêng với em gái, Tổ chức đã đồng ý không theo dõi họ trong một đêm.
"Vâng."
Akemi
nhìn chăm chú em gái mình. "Là nói dối phải không?"
Shiho-chan
đặt bút xuống và ngước nhìn chị. "Em đang học mà, neesan." Cô
bé lại cầm bút lên và lật một trang của cuốn sách hoá học dày
cộm.
Akemi
nhíu mày. "Chuyện gì đã xảy ra?"
Shiho-chan
cắn nhẹ chiếc nắp bút của cô trước khi cúi xuống viết thêm một
phương trình dài dằng dặc nữa.
"Chết
tiệt, Shiho!" Akemi hét lên và gạt hết đống sách và giấy vở ra
khỏi bàn. Kể cả tách trà của cô. Shiho-chan phản ứng lại chỉ với
một chút biểu hiện ngỡ ngàng. Cô bé dựa lưng vào ghế, nhưng ánh mắt
thì hướng về một nơi nào đó mà chỉ có mình cô thấy được. "Chuyện
gì đã xảy ra với em?"
"Con
người sẽ thay đổi mà, neesan," Shiho-chan đáp lại với một giọng
bình thản. Không khác gì mấy so với cách cô bé đáp lại câu hỏi
‘trường học thế nào’ buổi tối hôm trước. Ánh nhìn không hề nao núng,
và vẫn hướng về một khoảng không vô định.
"Em
mới có mười ba tuổi! Em không nên học mấy thứ này... tích phân bậc
ba, hay cái đó... hàm sóng của Heisenberg. Lẽ ra em phải ở ngoài đó
chơi đùa! Với những đứa trẻ khác. Đúng như một học sinh bình thường
thì lẽ ra em phải đang học về số âm hay những cái đại loại như thế. Không
phải những thứ này." Akemi gần như có thể nghe thấy tiếng cãi
lại của em gái trong đầu mình: Nhưng em học số phức từ hồi bảy tuổi.
"Em
không sao đâu, neesan," Shiho-chan quyết định cất tiếng sau một khắc
im lặng.
"Và
đừng có nói chuyện với chị như kiểu chị là điệp viên được Tổ chức
cử đến!" Akemi tự nhắc mình phải hạ thấp giọng. Shiho-chan không
làm gì sai cả, cô nhắc lại với mình như vậy. Tất cả là do Tổ chức.
Là do những tên khốn đó. "Chị là chị của em mà! Em phải tin
tưởng chị chứ!" Akemi van nài. Cô ngồi xuống và vùi khuôn mặt
mình vào hai bàn tay. Cô ngước lên, nước mắt đã chảy dài. Shiho-chan
vẫn chưa ngước nhìn cô. "Em không nhớ hồi chúng ta còn nhỏ sao?"
Akemi hỏi. "Khi chúng ta cùng chơi với nhau, cùng khám phá mọi
thứ, cùng tin tưởng lẫn nhau...? Chuyện gì đã xảy ra vậy?"
Cô
những tưởng Shiho-chan sẽ đáp lại bằng một câu "Con người sẽ thay
đổi mà, neesan." Nhưng Shiho-chan chỉ im lặng. Akemi lắc đầu và
đứng dậy khỏi chỗ ngồi. "Chị xin lỗi, Shiho-chan. Chị xin lỗi.
Chỉ là... mọi thứ đột nhiên trở nên quá khác biệt. Chị xin lỗi. Lẽ
ra chị không nên đến đây." Cô nhặt những cuốn sách và giấy tờ rơi
trên sàn nhà và đặt chúng trở lại bàn. Cô lau dọn đống bừa bộn của
chiếc tách trà bị vỡ. Suốt lúc này, Shiho-chan vẫn giữ ánh mắt
nhìn về một điểm vô định trong không gian. Akemi đi vào phòng, lấy ra
chiếc vali đã được dỡ gần hết đồ, và bắt đầu gói ghém lại mọi
thứ. Chỉ một ngày, trong kỳ nghỉ này. Chỉ một ngày thôi. Và chuyện
đã trở nên cực kỳ tồi tệ.
-o-
Sau
khi đã kiểm tra giờ chuyến bay và bước vào hành lang dẫn đến cửa
trước, tay kéo theo vali hành lí, Akemi chợt nhìn thấy Shiho-chan. Em
gái nhỏ của cô đang đứng dựa lưng vào cánh cửa.
"Về
đi, Shiho-chan. Chuyến bay tiếp theo tới Tokyo sẽ cất cánh trong ba tiếng nữa."
Shiho-chan
lắc đầu.
"Chị
bảo, về đi." Akemi chưa bao giờ quyết liệt với em gái bé bỏng
của mình như vậy. Nhưng thế này sẽ tốt hơn, cô nghĩ, cho dù nói ra
điều đó thật tàn nhẫn.
"Chị
đừng đi," Shiho-chan cố gắng phát âm những từ ngữ đó thành một
tiếng thì thầm. Cô bé quệt ngang mũi bằng mu bàn tay. "Xin chị
đấy."
Tay
Akemi rời khỏi chiếc vali, cô đứng thẳng lưng lên. "Nghe này,
Shiho-chan," cô cất tiếng nhẹ nhàng.
"Chị
không hiểu chuyện này khó khăn với em thế nào đâu," Shiho-chan nói,
cố gắng kìm nén để không khóc. Akemi dồn hết sự chú ý của mình
vào đứa em gái bé nhỏ, động viên cô bé tiếp tục nói. "Em sợ
chị sẽ thay đổi sau từng ấy năm. Tất cả những người xung quanh em lúc
nào cũng đóng kịch và giả tạo hết..."
"Khóc
cũng không sao đâu." Akemi thấy mắt mình cay cay và cô dang rộng tay
về phía em gái.
"Không,
không được." Shiho-chan lắc đầu bướng bỉnh.
"Được
chứ. Với chị, tất nhiên là được." Akemi để nước mắt của mình
rơi xuống trước, nhìn Shiho-chan đấu tranh với nội tâm của con bé,
nhìn đôi mắt to tròn xanh trong lưỡng lự giữa một bên là một đứa
trẻ, và bên kia là một người trưởng thành mà cô bé bị ép phải làm...
Em gái nhỏ của cô bước lên và sà vào vòng tay của chị. Những giọt
nước mắt bị kìm nén suốt 9 năm cuối cùng đã có thể tuôn trào trong
đêm hôm đó.
-o-
Akemi,
25 tuổi, cảm thấy nước mắt đã chảy dài trên gương mặt mình. Đứng
dậy khỏi bàn, sau khi hoàn thành xong những việc cần chuẩn bị cho đêm
đó, cô bước tới cửa sổ và liếc nhìn qua tấm rèm cửa. Thành phố Tokyo trông thật yên
bình. Giống như Cambridge vào cái đêm mà cô
đến. Có quá nhiều chuyện đã xảy ra khi cô ở Cambridge . Cũng quá nhiều chuyện tiếp
tục xảy ra sau khi Shiho-chan quay trở lại Nhật Bản. Cô mừng rằng
Shiho-chan đã cởi mở hơn một chút kể từ chuyến tham quan Cambridge . Nhưng điều đó
vẫn không đủ, cô biết. Cô cũng biết rằng mình không nên đòi hỏi quá
nhiều. Nhưng cô ý thức được nếu như họ rời bỏ Tổ chức, mọi điều
tồi tệ sẽ chấm dứt. Cô mỉm cười khe khẽ, nghĩ lại phán quyết Tổ
chức đã đưa ra cho cô. Phản bội dường như không quá tệ nếu như cô có
thể lấy lại đứa em gái nhỏ của mình. Trả lại cho đứa em gái của cô
một cuộc sống mà nó đáng được hưởng.
Cô
rời khỏi cửa sổ, nhìn cuốn lịch lần cuối, tắt ngọn đèn bàn, và đi
ngủ.
Nhận xét
Đăng nhận xét